Văn Phòng Phấn Hồng

Chương 18: Cô gái ngây thơ năm ấy đã chết từ lâu rồi (4)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tôi sẽ nói tốt về em với anh ấy, em qua đó, anh ấy nhất định sẽ không bạc đãi em đâu.” Tô Thường Thụy thấy tôi nhận tấm thẻ, sắc mặt tốt lên nhiều.

Tôi lại cùng Tổ Thường Thụy nói một chút chuyện không đâu vào đâu xong, Tổ Thường Thụy quay lại phòng bệnh, còn tôi trực tiếp ra khỏi bệnh viện, giơ tay vẫy một chiếc xe quay lại Tập đoàn Giang Hải

Tôi không quay lại phòng làm việc trên đỉnh tòa nhà, dù sao thì tôi cũng chẳng để lại đồ gì trên đó, buổi sáng tôi đến đó sớm như vậy cũng chỉ bởi muốn lượn qua lượn lại trước mặt Tô Thường Thụy để lại ấn tượng trong lòng anh ta, khiến anh ta nhớ đến tôi mà thôi.

Nếu bây giờ tôi mà lên đó nhất định sẽ bị đám tinh anh trên lầu3đó tóm lại hỏi cho bằng được, đến lúc đó nếu không đem chuyện xảy ra trong phòng họp nói cho họ chắc hẳn còn lâu tôi mới xuống lầu được, dù sao thì người người đều thích hóng chuyện, nhất là loại chuyện về các mối quan hệ bất chính.

Đến Tập đoàn Giang Hải, tôi trực tiếp đi xuống hầm lấy xe, lái vào trung tâm thành phố một vòng, công ty Tô Thường Thụy cho tôi danh thiếp ở gần nơi này, tôi dừng xe bên đường, từ cửa sổ xe liếc qua tòa cao ốc chọc trời phía bên kia, nơi đó chính là nơi Tô Thường Thụy giới thiệu tôi đến đó làm việc.

Anh ta thật sự không lừa tôi, nhìn từ bên ngoài, công ty này còn cao cấp hơn so với Giang Hải còn nhiều, xem ra Tô Thường Thụy cũng rất có thành0ý

Tôi hừ lạnh một tiếng lái xe rời đi nơi này, lái xe tới tiệm canh xương hầm lẫn trước đóng gói mang về một phần canh, lại mua một chút thức ăn rồi đến bệnh viện, tôi cần phải gặp Hà Vũ Phi một chút.

Lúc tôi đến bệnh viện cũng đã là mười một rưỡi trưa, tôi đẩy cửa phòng bệnh ra, phát hiện Hà Vũ Phi không ở trong phòng, tôi vội vàng đặt đồ trong tay xuống chạy ra ngoài, kéo một y tá lại hỏi han một chút nhưng mà y tá cũng không rõ Hà Vũ Phi đi đâu.

Tôi cầm điện thoại gọi cho Hà Vũ Phi, rất nhanh liền có người nghe máy, số này là tôi thay cô ấy đăng ký một số mới, số cũ trước kia của cô ấy tạm thời không thể dùng, từ lúc cô ấy bị vu hãm5làm tiểu tam đến nay, mới qua một tuần lễ nên vẫn luôn có những người không biết nhàm chán không ngừng gọi điện tới quấy rối cô ấy

“Cô đang ở đâu đấy?” Tôi hỏi một tiếng, nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới tiếng nước chảy, tôi bỗng thấy căng thẳng trong lòng, liệu có phải cô ấy lại nghĩ không thông, tìm cách tự tử tiếp không.

“Nghe tôi nói này Hà Vũ Phi, cô đừng có làm chuyện gì dại dột nghe không, cô có nhớ những lời tôi đã nói với cô chứ? Tôi nói cho cô biết, nó vẫn hữu hiệu như cũ.” Tôi không còn cách nào khác nên mới dùng cách nửa ép buộc này để ngăn cản cô ấy tự tử, cô ấy không sợ chết, nhưng ít nhất cô ấy sợ tôi cầm tiền mà không làm gì cả

Nếu cô ấy4thực sự không có tâm niệm gì thì tôi cũng không có cách gì để khuyến cô ấy.

“Tôi không định làm chuyện gì ngu ngốc cả.” Thanh âm của Hà Vũ Phi nghe rất bình tĩnh, đúng là không giống như muốn làm chuyện gì điên rồ, “Tôi đang ở Tiểu Kính Hồ.”

“Cô chạy tới đó làm gì chứ, trời thì đang nóng bức như vậy.” Tôi thở phào một hơi, cô ấy không đi tìm chết là tốt rồi, “Cô ăn cơm chưa?” “Vẫn chưa.” Cô ấy cười khẽ nói, “Ở bệnh viện nhiều ngày như vậy rồi nên tôi muốn đi nhìn xung quanh một chút.”

“Vậy cô cứ ngồi đó đi, tôi qua đó tìm cô, tôi mua cơm trưa rồi, đợi tôi qua đó chúng ta tìm một chỗ ngồi ăn chung.” Tôi cảm phần cơm trưa đã đóng gói cẩn thận ra khỏi bệnh viện.

“Được thôi.”9Hà Vũ Phi nói, “Vậy tôi ở đây đợi cô.”

Cúp điện thoại, tôi lái xe đi Tiểu Kính Hồ.

Hồ này cách bệnh viện không xa, mười mấy phút sau, đỗ xe dưới bóng cây bên đường, cách thức ăn đi theo hướng mà Hà Vũ Phi nói

Từ xa tôi đã nhìn thấy cô ấy đang mặc một chiếc váy liền thân màu trắng lẳng lặng đứng dưới tán cây lớn, trông cô ấy vô cùng an tĩnh, giống như ký ức liền dừng lại ở hình ảnh xinh đẹp kia vậy, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền quên đi cái nóng hè như thiêu đốt, chỉ cảm thấy một làn gió mạnh mẽ thổi qua mặt, rửa sạch hoàn toàn mọi phiền não và bất an.

Tôi thở dài, mắt Tổ Thường Thụy mù rồi hay sao ấy, có điều mắt nhìn mỗi người một khác, có lẽ đổi với Tô Thường Thụy mà nói, Trương Diệp càng có sức sống hơn đi

Người như Hà Vũ Phi hẳn là tình đầu của rất nhiều thiếu niên, nửa đêm chợt tỉnh, dưới trăng thanh gió mát lặng lẽ hoài niệm về nữ thần thời thanh xuân mà thôi.

Theo bản năng tối bước chậm lại, có chút không đành lòng phá vỡ sự im lặng này, nhưng có lẽ Hà Vũ Phi đã phát hiện ra sự xuất hiện của tôi, cô ấy quay đầu lại nhìn tôi mỉm cười, trong nháy mắt, tôi liền cảm thấy ngày đó cứu cô ấy thật sự là quá tốt

Nếu như cô ấy có thể vĩnh viễn giữ nụ cười như vậy, tôi sẽ cảm thấy cho dù có làm hết thảy mọi thứ thì đều không phải hoàn toàn là tội ác, ít nhất trong tội ác ấy lại sinh ra một đóa hoa xinh đẹp kiều diễm như vậy, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

“Bên kia có một cái đình nghỉ chân.” Cô ấy đưa tay chỉ hướng cách đó không xa, ở giữa rừng cây cối xanh um tùm có một đình nhỏ xinh đẹp lộ ra bên ngoài

Tôi đi theo Hà Vũ Phi ra đình nhỏ kia, bây giờ đang là giữ trưa, ngoài tối và cô ấy cũng chẳng tìm thấy người thứ ba ở đây.

“Nơi này thật mát mẻ.” Bóng cây che đi cái nắng như thiêu đốt của ánh mặt trời, bóng râm trong này cùng cái nắng ngoài kia dường như không phải cùng một thế giới, bên tai tôi là tiếng ve kêu ra rả, gió hè lất phất qua ngọn cây, tiếng lá cây cọ vào nhau xào xạc, tôi không nhịn được hít một hơi thật sâu rồi thở ra một hơi dài, nơi là thật tuyệt, có thể khiến người ta tạm thời quên đi mọi phiền não chỉ muốn ngồi mãi ở nơi này.

“Đúng vậy, không khí mát mẻ thật thoải mái.” Ánh mắt Hà Vũ Phi rất ôn hòa, cũng không biết những ngày qua cô ấy suy nghĩ những gì, có điều tối có thể cảm giác được Hà Vũ Phi của hiện tại cùng với lần đầu tiên tôi gặp cô ấy đã có một sự thay đổi rất lớn, mặc dù rất an tỉnh nhưng cũng không đi kèm với vẻ nhút nhát, rụt rè như lần đó nữa.

“Trước tiên ăn cái gì đã nhé.” Tôi đặt đồ ăn lên bàn đá trong đình, nơi này chắc hẳn thường xuyên có người ngồi đây đánh cờ vì trên bàn đá có khắc một bàn cờ

“Cảm ơn cô vẫn luôn mang đồ ăn đến cho tôi, thật phiền cô quá.” Hà Vũ Phi nói có chút áy náy.

Tôi nhìn cô ấy khoát tay nói, “Cô bây giờ là người bao ăn bao ở của tôi, không phục vụ cô chu đáo, tôi cũng không dám thu phí ấy.” Ánh mắt Hà Vũ Phi tôi đi một chút, nụ cười trên mặt cũng lộ ra vẻ cô đơn và phiền muộn

Cô ấy thật sự vẫn chưa bước ra khỏi được cái bóng của cuộc tình này, cũng phải thôi, tám năm tình cảm, không thể nói không yêu nữa liền không yêu nữa, từ lúc cô ấy yêu Tô Thường Thụy cũng như gieo một hạt giống, đến nay hạt giống ấy đã thành cây đại thụ, hôm nay nói phải nhổ cây ấy tận gốc liệu có bao nhiêu đau đớn đây?

“Tôi sẽ không tiếp tục làm loại chuyện đó nữa đâu.” Cô ấy cười khổ nói, “Cô yên tâm, tôi sẽ không lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.” “Ừ, tôi tin cô.” Tôi đưa đũa cho cô ấy, “Mau ăn đi.” Tôi không nói gì thêm nữa, Hà Vũ Phi cũng không, trong lúc nhất thời, nơi đây an tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng chim hót và tiếng ve kêu

Ăn cơm xong, tôi dọn lại hộp đồ ăn rồi ném vào sọt rác

Lúc tôi quay trở lại đình nhỏ, Hà Vũ Phi đã đứng lên, cô ấy tựa vào cây cột màu đỏ sẫm, bình tĩnh nhìn về phía xa, một lúc lâu, giọng nói của cô ấy truyền tới: “Đây là nơi tôi cùng Tô Thường Thụy gặp nhau lần đầu tiên.”

“Hả?” Tôi có chút bất ngờ, mặc dù tôi đang suy nghĩ tại sao Hà Vũ Phi lại chạy đến nơi này, chắc sẽ không phải vô duyên vô cớ mà tới đây giải sầu đâu, nơi này có chút vắng vẻ hiu quạnh, thậm chí còn cách trung tâm một quãng xa.

“Anh ấy từng chạy đến tìm tôi, vạt áo phấp phới bay trong gió, lúc đó không phải là mùa hè mà là cuối xuân, hoa thất lý hương đều nở cả rồi, anh ấy đi đến trước mặt tôi mang theo cả hương hoa tới, lúc đó tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời.” Vành mắt cô ấy ửng đỏ, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, “Lúc đó tại sao tôi lại nghĩ như vậy chứ? Tôi không nên cho là như vậy...”

Tôi đưa tay vỗ vỗ vai cô ấy, cũng không nói gì cả, thời điểm này tôi không nên mở miệng an ủi cô ấy, chỉ cần ở bên cạnh lắng nghe cô ấy là được

Trong lòng cô ấy nhất định có rất nhiều điều muốn nói, nếu như một mực nhẫn nhịn không nói ra những điều đó mà kìm nén quá lâu thì cô ấy sẽ nghẹn chết mất

Có thể nói ra cũng tốt, khi bạn bắt đầu kể với ai đó về chuyện về người mà trong lòng mình không muốn buông bỏ thì đồng nghĩa với việc bạn đã bắt đầu buông bỏ.

Buông bỏ thì mới có thể có khởi đầu mới, không phải sao? Trên lưng mang theo quá nhiều hành lý, định trước không thể nào đi xa được.