Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 19: hỗn loạn




Trác Minh Liệt muốn hỏi nữa nhưng vào lúc này Mộc Mộc lại tránh thoát khỏi tay của anh chạy đi.

Thì ra là sơ ở cô nhi viện tới.

“Trác tiên sinh chúng tôi vô cùng cảm ơn ngài đã làm tất cả cho Cô Nhi Viện, Mộc Mộc mau ra đây, cảm ơn chú” Sơ lôi kéo Mộc Mộc cánh tay nhỏ bé của nó nhưng nó vẫn không chịu đứng ra.

“Thưa Sơ, về Mộc Mộc tôi muốn tìm hiểu tình huống của nó một chút.” Trác Minh Liệt nói ra suy nghĩ của mình. Bên trong anh sinh ra một loại ý nghĩ là muốn nhận nuôi Mộc Mộc, điều đó làm cho anh thật kích động.

“Mộc Mộc đi chơi đi” Sơ chỉ Mộc Mộc và bắt đầu nói liên tục.

“Mộc Mộc vào Cô Nhi Viện từ hơn bốn năm trước nó là đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ ở bệnh viện bình thường không thích nói chuyện, tính cách hướng nội có khuynh hướng hơi tự kỉ “Tôi có thể nhận nuôi nó được chứ!” Trác Minh Liệt đột nhiên thốt lên, một câu của anh làm cho tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi.

“Tổng giám đốc không cần thiết phải như vậy. Ngài là tổng giám đốc của Trác thị đang độc thân lại nhận nuôi một đứa bé có vẻ không tốt cho lắm? Nếu để cho truyền thông biết được sẽ lại nên viết linh tinh” Thư kí của anh nhỏ giọng nói.

Tất cả mọi người đều nhìn vào Trác Minh Liệt như là đang đợi anh xác định. Nhưng anh vẫn im lặng trong hỗn loạn.

“Thật xin lỗi hãy để tôi suy nghĩ thêm một chút” vừa nghe anh nói như vậy thư ký khẽ thở ra một hơi “Tổng giám đốc ngày phải suy nghĩ thật kĩ. Nếu như ngài rất thích đứa bé này chúng ta có thể đến đây thăm nó thường xuyên!”

“Thật xin lỗ tôi còn có việc đi trước!” Không để ý đến ánh mắt kinh hãi của mọi người Trác Minh Liệt sải thẳng bước mà đi ra ngoài. Khi anh khởi động xe bỗng nhiên lại nhìn thấy Mộc Mộc đang núp ở góc tường bên ngoài . Nhìn thấy nó con ngươi Trác Minh Liệt như phát ra ánh sáng. Anh quay xe mởi cửa rồi xuống xe lại nhìn nó nhanh chóng chạy đi.

“Cũng chỉ là đứa bé mà thôi!” Trác Minh Liệt khẽ trấn an mình tâm tình của anh chưa từng mất khống chế như hôm nay. Vì đứa bé này đã làm cho anh nhớ tới một chuyện nào đó vào năm năm trước.

Nhìn thấy có một nhóm trẻ em đang trên đường về nhà anh đi tốc độ chậm lại.

“Mẹ” Cầu Cầu kéo tay Tiểu Thi vui vẻ kể chuyện của nó trong một ngày ở nhà trẻ với cô “Tất cả các bạn đều nói con mạnh đẹp hì hì” “Tiểu quỷ lần này đã hài lòng chưa!” Tiểu Thi khẽ nhéo cái mũi của Cầu Cầu ôm nó lên.

“Mẹ cô giáo nói ngày mai chúng con sẽ đi đến Cô Nhi Viện để thăm các bạn ở đó, ba mẹ cũng phải đi cùng nha.” Cầu Cầu ôm cổ Tiểu Thi.

“Nhưng ngày mai mẹ còn phải đi làm” Tiểu Thi hơi khó sử bởi vì chân cô bị thương nên đã mấy ngày cô chưa đi làm nhưng cô lại không đành lòng khiến cho Cầu Cầu thất vọng “Mẹ cố gắng hết sức để đi đến đó có được hay không?”

“Không sao đâu, mẹ, nếu như mẹ không thể tới thì không cần đâu cũng không sao đâu.Cầu Cầu đi cùng cô giáo là được rồi.” Cầu Cầu rất khéo hiểu lòng người. Có lúc Tiểu Thi cảm thấy nó nói chuyện thực sự không hề giống với một đứa bé 4 tuổi có lẽ nghuyên nhân sâu xa là do cuộc sống của nó trước kia . Nghĩ đên đây Tiểu Thi cảm thấy lòng thật đau