Tự Ăn Quả Đắng? Biến CMN Đi!

Chương 37




Đoán chừng là vì tối hôm trước gặp phải lúc Trần Trữ Ý và Thẩm Bình đang sinh hoạt về đêm, cậu nhóc vốn rất nóng lòng muốn liên hệ với Trần Trữ Ý đã yên lặng vài ngày liền, không thấy gửi thêm tin nhắn gì nữa.

Đến một ngày, phía cảnh sát điều tra rõ ràng về cậu ta.

“Cậu ta tên Lê Đình, cha là Lê Diệu Tổ, 10 năm trước chết do tai nạn giao thông, được xác định là bị giết vì thù hận.” Cậu cảnh sát nói qua điện thoại, “Trên mạng có đưa tên, người lái xe chính là bác cả của cậu ta, anh ruột của Lê Diệu Tổ.”

Trần Trữ Ý nghe đến đây thì khẽ nhướn mày: “Tại sao?”

“Vì vấn đề phụng dưỡng cha già. Cha của Lê Diệu Tổ sống ở quê, người anh trai mở một cửa hàng ở đó. Ông cụ sống ở nhà con trai cả, do vợ chồng người này chịu trách nhiệm chăm nom. Lê Diệu Tổ thì phải đưa tiền.”

Cảnh sát nói thêm: “Một năm trước khi xảy ra chuyện, công ty Lê Diệu Tổ cạnh tranh với Cao An Thời rất dữ dội. Vì bị công ty của Cao An Thời ảnh hưởng, bên kia tổn thất nghiêm trọng, thế nên năm đó không gửi nhiều tiền về nhà.”

“Không nhiều là bao nhiêu?” Trần Trữ Ý tò mò.

“Năm đó, Lê Diệu Tổ gửi cho anh trai và cha mình mỗi người 5 triệu.” Cảnh sát nói đến đây thì thở dài, “Ít hơn một nửa so với những năm trước.”

“Đúng vậy, 5 triệu của 10 năm trước và bây giờ đã hoàn toàn khác nhau.” Trần Trữ Ý phụ họa, sau đó hỏi thêm, “Vậy ai là người bất mãn? Anh trai hay cha của Lê Diệu Tổ?”

“Cha của ông ta.” Cậu cảnh sát bên kia lại thở dài, “Lê Diệu Tổ lăn lộn kiếm tiền bên ngoài boa nhiêu năm, đã khiến ông cụ nở mày nở mặt không ít. Nhưng ông cụ vẫn thiên vị người con cả, trong mắt ông cụ, con cả mới là người có hiếu, biết chăm sóc mình, hơn nữa còn rất nghe lời.”

Con trai út có sự nghiệp thành công, lại có kiến thức xã hội, tất nhiên sẽ không thể nói sao nghe vậy, cũng không kề bên chăm sóc cha mình được.

“Thật ra, ông cụ có thể ở nhà con trai út.” Trần Trữ Ý nói, người giàu dù không có thời gian cũng vẫn có tiền mời người giúp việc.

“Nhưng ông cụ lại không chịu để người giúp việc chăm sóc mình, càng không thích cô con dâu út lúc nào cũng ‘trang điểm diêm dúa’. Vợ của Lê Diệu Tổ là một diễn viên, trong mắt ông cụ, đó là nghề nghiệp không đàng hoàng.” Cậu cảnh sát nói tiếp, “Thành tựu của con trai út đúng là giúp ông cụ nở mày nở mặt, nhưng vẫn là đứa con ‘không hiểu chuyện’.”

“Tóm lại, sau đó ông cụ bắt đầu gây chuyện, nói con trai út bất hiếu, quên tổ tiên cha mẹ rồi. Không biết nghe ai nói gì đó, ông cụ nhất định đòi đầu tư, bắt Lê Diệu Tổ cho mình 30 triệu, quyết tâm kiếm tiền.”

Lê Diệu Tổ tất nhiên không tin, cũng không chịu cho tiền, đồng thời nói rõ cha mình đã bị lừa. Sau cùng, ông cụ nổi cơn tam bành đến nỗi vào viện, thế là anh trai Lê Diệu Tổ cũng không buôn bán nữa.

Anh trai của Lê Diệu Tổ là một “đứa con hiếu thảo”, chính ông ta cũng cho rằng em trai quên tổ tông rồi. Tuổi tác cha đã cao, bị người ta lừa thì làm sao? Hai người họ không phải do cha nuôi lớn hay sao? Với người bình thường, 30 triệu đúng là con số trên trời, nhưng với em trai thì chắc chắn chẳng là gì cả. Dù sao đi nữa, công ty của Lê Diệu Tổ cũng có hàng đống tiền kia mà.

Bọn họ không biết rằng doanh thu của công ty nhiều không có nghĩa là trong tay Lê Diệu Tổ có nhiều tiền như thế.

Nói tóm lại, anh trai của Lê Diệu Tổ cho rằng em trai đối xử tệ với cha, nhất định phải dạy cho nó một bài học, nhưng đứa em này lại có quyền có thế, nên ông ta chỉ có thể làm một việc…

“Lái xe tông người ta? Chuyện này quá vô lý rồi đấy.” Trần Trữ Ý không cho rằng điều này là logic, “Tôi thấy dù có đẩy cha ông ta đến trước cửa gây chuyện cũng còn hơn thế.”

“Thật ra là ông ta đã từng làm rồi.” Cậu cảnh sát cũng thấy bất lực, “Dày mặt quấn lấy vài lần không được, mãi đến khi Lê Diệu Tổ nói rõ sẽ cắt đứt quan hệ với người trong nhà, ông anh trai lập tức lái xe tông chết ông ta.”

“Với lại, cái cậu Lê Đình liên hệ với anh ấy, ông nội cậu ta cũng chẳng thích đứa cháu trai này. Lê Diệu Tổ bị anh trai tông chết, người này sau đó bị xử tử, còn ông cụ thì cho rằng mọi chuyện đều là do Lê Diệu Tổ.”

“Được, tôi hiểu rồi.” Trần Trữ Ý vươn tay nhấn nhấn thái dương mình, “Vậy tính cách của Lê Đình ra sao?”

“Rất cực đoan.” Cậu cảnh sát nhắc nhở Trần Trữ Ý, “Cao An Thời có lẽ đã sớm biết cậu ta hận mình, lần này cậu ta tiếp cận anh chắc chắn là có vấn đề. Anh cũng biết cách để hãm hại người khác rất phong phúc.”

“Chúng ta cần xem thử tiếp theo cậu ta sẽ làm gì, nếu có thể, tốt nhất là lấy được lòng tin của cậu ta. Chúng tôi cũng mong anh Trần có thể xác nhận lại bằng chứng trong tay cậu ta là thật hay giả.”

“Được, tôi sẽ cố gắng.” Trần Trữ Ý đồng ý.

Cuộc gọi kết thúc, Trần Trữ Ý đứng dậy mở cửa văn phòng, bước ra ngoài, vừa hay gặp được Dương Xuân Hoa.

“Này, cậu lại định đi đâu?” Dương Xuân Hoa nhíu mày, “Đang trong giờ làm mà.”

“Không sao cả.” Trần Trữ Ý khoác vai Dương Xuân Hoa, “Tôi đi xem thử việc chuyển nhượng cổ phần. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ là của cậu rồi.” Trần Trữ Ý chỉ vào văn phòng, “Làm quen trước đi cô gái, sau này cậu chính là cổ đông lớn nhất kiêm CEO của công ty.”

Dương Xuân Hoa: …

Mãi đến khi Trần Trữ Ý buông tay ra, tiếp tục đi về phía thang máy, Dương Xuân Hoa mới giật mình phản ứng lại: “Cậu đang định để tôi làm việc thay đấy hả?!”

“Làm quen với quy trình trước thôi.” Trần Trữ Ý sửa lại.

Khi thang máy đóng cửa lại, Dương Xuân Hoa mới nhớ ra một việc khác: “Mẹ nó! Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần hôm qua làm xong rồi còn gì?!” Tên này rõ ràng là định trốn làm đi hẹn hò mà!

Thật ra thì cô hiểu lầm Trần Trữ Ý, anh đang đi làm việc nghiêm túc.

Anh đã hẹn Lê Đình ra gặp riêng. Để tránh bị theo dõi, anh còn hóa trang cho mình một phen, lần đầu tiên trong đời dán râu, mà bộ râu giả này lại còn do bên cảnh sát tốt bụng cung cấp.

Trần Trữ Ý đến quán cà phê mà Lê Đình đã chọn trước, nửa tiếng đồng hồ sau, cậu ta mới đến, ngồi xuống trước mặt anh hết sức tự nhiên.

“Lê Đình.” Cậu ta giơ tay ra trước, tự giới thiệu.

Trần Trữ Ý bắt tay lại, “Trần Trữ Ý.”

Lê Đình trông rất bình thường, chỉ là một cậu trai đơn giản, ngoại hình cũng sáng sủa, ngoại trừ việc trên mặt còn vài nốt rỗ do mụn để lại.

“Tôi rất tò mò muốn biết vì sao lại tìm tôi.” Trần Trữ Ý hỏi thẳng thừng, “Hơn nữa, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà cậu không thể báo cảnh sát?”

“Tôi làm sao biết trong cục cảnh sát có người của lão hay không!” Lê Đình hạ giọng, “Tôi chỉ có một cơ hội này thôi! Tôi không thể tin bất cứ ai! Nếu cục cảnh sát không có người của lão thì vụ án 10 năm trước đã không kết thúc như vậy.”

“À.” Trần Trữ Ý gật đầu, sau đó hỏi lại, “Vậy bằng chứng của cậu đã được giao cho cảnh sát từ 10 năm trước à?”

“Không.” Lê Đình lắc đầu, “Bây giờ tôi không dám xác định, nhưng viên đội trưởng phụ trách vụ án của ba tôi 10 năm trước chắc chắn có vấn đề.”

“Bây giờ người cảnh sát đó đang ở đâu?” Trần Trữ Ý lại hỏi. Anh biết rất rõ bây giờ trong cục không có người của Cao An Thời.

Lê Đình tặc lưỡi: “Bị nhổ mất trong cuộc truy quét tham nhũng 5 năm trước rồi.”

“À.”

“Nhưng mà tôi vẫn không tin họ.” Lê Đình phẫn uất đập bàn, “Thế giới này rất đen tối!”

“Cũng có nghĩa là…” Trần Trữ Ý đột nhiên lên tiếng, “Nếu cậu giao bằng chứng cho viên cảnh sát kia từ 10 năm trước, Cao An Thời có khả năng đi mua chuộc đối phương.”

“Đúng vậy.” Lê Đình gật đầu.

“Sau đó trong cuộc truy quét tham nhũng 5 năm trước, phía trên điều tra triệt để đường dây hối lộ của người đó, là có thể bắt được Cao An Thời rồi?” Trần Trữ Ý lại hỏi.

Lê Đình: …

Thấy Lê Đình sững sờ, Trần Trữ Ý vội an ủi: “Đừng đừng, đừng khó chịu, cậu làm rất đúng. Dù sao đi nữa, chẳng ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, không ai có năng lực đoán trước tương lai cả.”

“Cậu định làm thế nào?” Trần Trữ Ý lại hỏi.

“Gậy ông đập lưng ông.” Lê Đình nghiến răng, siết chặt nắm tay, “Trước kia, lão già được gọi là ông nội tôi nhất định đòi có 30 triệu, tất cả là do Cao An Thời xúi bẩy! Ngay cả lão khốn nạn đã tông chết ba tôi nữa. Bây giờ tôi chẳng còn gì cả, tôi muốn lão phải cùng chết!!”

“Lão còn dám làm vậy với mẹ tôi…”

“Khoan đã.” Trần Trữ Ý ngắt lời, “Cậu xác định lão đã làm như thế với mẹ cậu?”

Cao An Thời là kẻ đồi bại thuần túy, nhưng lão lại không thích ép buộc người khác, dưới tình huống không có xung đột lợi ích, lão sẽ không chủ động đi làm nhục ai khác. Tuy rằng lão thay người tình như thay áo, nhưng đó đều là giao dịch mà hai bên đồng thuận.

“Tôi khẳng định! Tôi phát hiện bằng chứng!”

Vậy thì lại càng bất thường, Cao An Thời chẳng những cưỡng bức người ta như mấy tên yêu râu xanh, mà còn để lại chứng cứ.

Trần Trữ Ý không nói gì, anh nhìn ra được Lê Đình đang trong cơn tức giận. Những lúc này, lên tiếng nghi ngờ quan điểm của cậu ta rất có thể sẽ kích động Lê Đình, thậm chí khiến cậu ta cho rằng Trần Trữ Ý đang biện hộ thay Cao An Thời.

Lê Đình bắt đầu ức nước mắt, hẳn là đang nghĩ đến việc gì không tốt lắm.

Trần Trữ Ý thở dài, đưa khăn giấy cho cậu ta: “Đừng suy nghĩ quá cực đoan, cũng đừng nghĩ đến việc chết cùng lão. Lão già đó đã sắp 50 tuổi rồi, còn cậu mới 19, cuộc đời mới bắt đầu, làm thế không lời đâu.”

“Cái gì mà không lời? Anh không hiểu đâu, ba mẹ tôi đều chết trong tay lão! Đều là do lão!” Lê Đình nhận khăn giấy xong thì khóc càng dữ dội, nhưng cậu ta vẫn chú ý đến giọng nói của mình, chỉ xả giận bằng giọng nho nhỏ, không để ai khác nghe được.

“Ba tôi rất yêu mẹ tôi, công ty của gia đình tôi vốn đang bình thường, nhưng bây giờ chẳng còn gì nữa.” Lê Đình thút thít nói, thỉnh thoảng nghẹn ngào, “Anh có biết mỗi lần nhìn thấy tin tức về lão trên mạng, nhìn thấy lão ăn mặc sáng láng, tôi có cảm giác gì không?!”

“Cuộc đời của tôi bị hủy hoại rồi! Tất cả đều không còn!”

Trần Trữ Ý thở dài: “Tôi không biết, chẳng ai có thể đồng cảm thật sự với người khác cả. Tôi chỉ cho rằng cậu có thể thắng đẹp hơn.”

“Không cần phải lấy tính mạng mình ra đặt cược.” Trần Trữ Ý từ đầu đến cuối vẫn giữ bình tĩnh, “Cậu không nên để cho lão hủy hoại cậu.”

“Chờ khi nào đa số việc cậu làm không còn là vì người khác, thì hãy đi bàn đến vấn đề giá trị.” Trần Trữ Ý lại đưa thêm một tờ khăn giấy cho cậu nhóc, “Đừng tự đóng đinh mình như thế, cậu bé.”

“19 tuổi vẫn là quá trẻ, tương lai của cậu còn rất dài.”

Lê Đình òa khóc, không nói được một câu hoàn chỉnh nữa.

Trần Trữ Ý biết mình đã tạm thời ổn định được tinh thần cho cậu ta rồi: “Vậy cậu…”

“Hu hu hu hu hu.”

“Bằng chứng kia…”

“Hu hu hu hu hu hức.”

“Thôi thì cậu khóc một lúc đi?”

“Được, hu hu hu hu hu.”

Trần Trữ Ý: …