Từ Bi Điện

Chương 43





 
Đông Xưởng làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ mất hai canh giờ đã tìm ra những bà đỡ năm đó.
 
Cao Tiệm Thanh mang theo danh sách vào cung cầu kiến Lương Ngộ, cung kính nói: “Trong ba mươi năm qua có tổng cộng bảy Nhậm Tri phủ, trong đó có bốn người đang ở độ tuổi trung niên, vào thời gian đó trong nhà đều có người sinh đẻ. Ty chức đã tính rồi, tổng cộng có mười hai đứa trẻ được sinh ra kể cả con của thê và thiếp. Tự Châu không giống kinh thành, nơi nhỏ bé này không có nhiều bà đỡ lắm, có một bà Vương tay nghề tốt nhất, hầu như các quan lại và phú hộ đều mời bà ấy tới đỡ đẻ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Danh sách kia được cuộn lại thành một cuộn giấy rất nhỏ rồi buộc vào đùi chim bồ câu để gửi về, hắn bóp chặt cuộn giấy trong tay nhưng lại do dự không dám mở ra xem.
 
“Hỏi đúng chưa? Không bỏ sót gì chứ?”
 
Cao Tiệm Thanh nói: “Hồi đốc chủ, chắc chắn không có. Ám vệ không chỉ điều tra từ những bà đỡ mà còn hỏi cả thầy lang và mấy người mẹ chồng, đã xác nhận hết rồi mới truyền tin vào kinh.”
 
Lương Ngộ gật đầu, đặt cuộn giấy kia lên bàn, kẹp dưới lòng bàn tay.
 
Buổi chiều ánh nắng dần trở nên lạnh lẽo, hương trong buồng sưởi đã cháy sạch, trong phòng vẫn còn chút khói. Cao Tiệm Thanh thấy hắn không nói gì, không khỏi có chút bồn chồn, lặng lẽ ngước mắt nhìn lên, cũng chẳng dám nhiều lời lại cúi đầu xuống.
 
Qua hồi lâu Cao Tiệm Thanh mới nghe thấy tiếng hắn: “Hai tên người Nam Bi kia đã khai rồi, ngươi nói với Đại đương đầu điều động ba mươi người từ  Huyền Hoàng đến Lưỡng Quảng, tới nơi không được để lộ ra, phải cải trang dò hỏi, khi nào tìm ra hang ổ của bọn chúng thì bao vây tiêu diệt.
 
Cao Tiệm Thanh nói tuân mệnh, nhất thời do dự có nên cáo lui không, lại đợi thêm một lát mới nghe thấy hắn nói: “Đi đi.” liền vội vàng chắp tay hành lễ, rời khỏi buồng sưởi.
 
Trong phòng không còn ai, Lương Ngộ bỏ tay ra, nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc lâu. Dù sao đã đi tới bước này rồi, chân tướng cũng đã ở ngay trước mắt, chỉ cần mở nó ra xem kỹ là trong lòng sẽ có đáp án.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn nắm chặt tay rồi lại nới lỏng ra, nới lỏng rồi lại nắm chặt, cuối cùng vẫn chậm rãi mở cuộn giấy ra.
 
Những Nhậm tri phủ kia không cần phải xem, chỉ cần tìm thấy Lương Lăng Quân là được. Nhưng ở đó chỉ ghi ông có một nữ nhi, còn lại không ghi thêm gì khác.
 

Hắn giơ tay đỡ trán, trong đầu hoàn toàn mờ mịt, chỉ cần nhìn mấy chữ này thêm một lần nào nữa hắn lập tức cảm thấy đau khổ. Lương Ngộ cẩn thận tính toán thời gian một chút, hắn được sinh ra khi phụ thân hắn đang nhậm chức, Nguyệt Hồi cũng vậy, nhưng tại sao trong danh sách sinh dưỡng của các Tri phủ tiền nhiệm lại chỉ thiếu mỗi hắn?
 
Không có bà mụ đỡ đẻ vậy thì căn bản hắn không phải là do mẫu thân sinh ra. Hắn ngồi sau bàn cười khổ, hóa ra mình giống như Tiểu Tứ, đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi, hắn được Lương gia nhận nuôi từ nhỏ.
 
Khó trách hắn và Nguyệt Hồi không có điểm nào giống nhau, cho dù là tướng mạo hay tâm tư tính kế, huynh muội hai người đều cách xa nhau. Không phải ruột thịt thì làm sao có thể giống nhau! Kỳ thật nếu nói hắn không biết chút gì thì cũng không đúng, phụ thân hắn bị bệnh tiểu đường vào lúc bốn mươi tuổi, nghe nói bệnh này thường truyền từ đời trước sang đời sau. Có một lần cha hắn phát bệnh, ông nằm trên giường không xuống đất được, hắn đã nghe thấy cha và mẹ nói chuyện, mẹ hắn nói thật may sau này Nhật Bùi sẽ không bị mắc bệnh này.
 
Lúc đấy hắn chỉ nghe qua thôi, mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không để ý. Đến bây giờ đã chứng thực được, hắn đột nhiên cảm thấy hai mươi lăm năm qua giống như một giấc mộng, bất tri bất giác đã đi đến tình cảnh như bây giờ.
 
Hắn không thể nói ra cảm giác trong lòng mình lúc này, cha mẹ đã sớm không còn nữa, tất cả những khó khăn, phiền muộn đều không được ai ủi, đến cả một người để tâm sự cũng không có. Hắn đứng lên, đi qua đi lại trong buồng sưởi, sau khi cảm giác thất vọng qua đi, hắn liền bình tĩnh lại. Hắn được bọn họ nuôi dưỡng như bảo bối, nếu như tai họa kia không ập tới bất ngờ thì đến bây giờ cha hiền con hiếu, công ơn nuôi dưỡng còn cao hơn trời, có phải là ruột thịt không thì có sao.
 
Nhưng hắn vẫn cần chứng thực lại lần nữa, nhỡ đâu bà đỡ đó nhớ nhầm. Hắn nhét tờ giấy vào trong tay áo, một mình cưỡi ngựa ra khỏi cung đến phủ của Thịnh Thì. Hiện giờ Thịnh Thì cô độc trong căn nhà lớn, sau khi vợ chết, con trai duy nhất ra ngoài làm quan, bởi vậy mặc dù đang trong dịp tết thì trong phủ vẫn cứ lạnh lẽo.
 
Ông thấy Lương Ngộ tới, sau khi vui mừng được một lát thì lại cảm thấy có chuyện không ổn. Lương Ngộ mở miệng nói: “Nhị thúc ở một mình thật sự quá quạnh quẽ, để ta xem năm nay trong triều có thiếu chỗ nào không rồi sẽ triệu con trai thúc vào kinh nhậm chức, lúc đó ta cũng có thể chăm sóc thúc.”
 
Thịnh Thì nói không sao: “Nó là võ tướng lại không giỏi nói chuyện, trời đất bên ngoài rộng lớn không phức tạp giống trong cung, nó ở nơi khác càng tự do hơn.”
 
Lương Ngộ suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thúc chọn một nha đầu thông phòng đi, cho một danh phận, cũng tiện để hầu hạ hơn.”
 
Thịnh Thì cười xua tay: “Ta đã đến tuổi này rồi, không thể chà đạp lên những đứa trẻ đó được. Năm nay ta đang suy nghĩ để bọn họ ra ngoài kết duyên, ngươi ngược lại còn bảo ta chọn người thông phòng.”
 
Đây không phải mục đích Lương Ngộ tới đây, lúc đầu họ còn nói được vài câu, về sau lại im lặng. ngồi đối diện nhau có chút xấu hổ.
 
Thịnh Thì liếc nhìn hắn một cái, trong lòng lo lắng, nhưng vẫn chỉ ra lần này hắn tới là có chuyện khác, ông cười nói: “Đang tết, ngươi chạy tới đây chỉ để khuyên ta nạp thiếp?”
 
Lương Ngộ lắc đầu, rốt cuộc cũng lấy cuộn giấy ra đưa cho ông: “Nhị thúc, thúc nhìn cái này đi.”
 

Thịnh Thì mở ra xem, liếc mắt một cái liền hiểu được, sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, hắn quả thực đã bắt đầu hoài nghi thân thế của mình.
 
“Nhị thúc đã biết cách làm việc của Đông Xưởng rồi đấy, chỉ cần hạ lệnh thì chưa cần tới hai ngày sẽ có tin tức truyền vào kinh. Vừa nãy đương đầu đưa cho ta cái này, đây là danh sách những đứa trẻ tron Tri phủ ở Tự Châu được bà mụ đỡ, bên trong có tên Nguyệt Hồi… nhưng lại không có ta.” Hắn dừng lại một chút nói: “Nhị thúc, ta không hỏi gì khác, chỉ muốn một câu trả lời thật, ta không phải con ruột của cha mẹ ta đúng không?”
 
Quả nhiên sắc mặt của Thịnh Thì trở nên lúng túng, ông không muốn thừa nhận, ấp úng nói qua loa: “Chuyện này đã qua hai mươi lăm năm rồi, không thể bảo đảm bà đỡ có nhớ hết hay không, làm sao có thể bằng thứ này mà cho rằng ngươi không phải do cha mẹ ngươi sinh ra.”
 
Lương Ngộ cười một tiếng: “Nhị thúc đừng quên ta đang làm gì, phàm là chuyện mà ta muốn biết thì sẽ không thể nào giấu ta được. Ta đặc biệt tới hỏi thúc là bởi vì ta không muốn tìm hiểu sâu thêm nữa, ta không muốn biết mình tới từ đâu, cũng không muốn nhận tổ quy tông, nhưng có một chuyện ta muốn biết rõ, rốt cuộc ta có phải con ruột của cha mẹ không.”
 
Thịnh Thì đau khổ nhìn hắn: “Nhật Bùi…”
 
Lương Ngộ cúi đầu, thấp giọng nói: “Công sinh thành không bằng ơn dưỡng dục, dù ta có phải đánh đổi bằng cả mạng sống thì cũng sẽ báo thù cho bọn họ, đây là tâm nguyện của ta. Nhưng mà nhị thúc, thúc không nên gạt ta, tương lai không còn mấy chục năm nữa đâu, thúc lừa ta được cả đời sao?”
 
Thịnh Thì nghẹn lại, suy nghĩ mãi, rốt cuộc thở dài một hơi.
 
“Ngươi… quả thực không phải con ruột của cha mẹ ngươi. Năm đó sau khi vợ chồng họ thành thân, mẹ ngươi vẫn không có mang, đợi rất nhiều năm cũng đã mong chờ rất nhiều năm nhưng vẫn không thể chào đón được đứa trẻ của mình. Cho đến năm mẹ ngươi hai mươi bốn tuổi, bà ấy cảm thấy đời này không thể có con được mới nhận nuôi ngươi. Lúc tới Lương gia, ngươi mới vừa tròn hai tháng tuổi, khuôn mặt thanh tú, cha mẹ ngươi rất thích ngươi, thật sự đã nuôi ngươi như con ruột. Về sau mẹ ngươi mang thai Nguyệt Hồi, khi đó bà còn chê cười chính mình trai già sinh ngọc, cũng nói mong rằng có được một cô con gái, như vậy thì hoàn hảo…” Thịnh Thì dừng một chút, nghiêm nghị nói: “Ngươi xem, ngươi vẫn luôn ở trong lòng bọn họ, bọn họ cũng không mong có thêm con trai, có thể thấy trong lòng bọn họ, ngươi không khác gì con ruột. Ta vốn muốn chôn vùi bí mật này nhưng hiện giờ nếu ngươi hỏi thì ta cũng không thể giấu ngươi.”
 
Lương Ngộ bình tĩnh gật đầu: “Nhị thúc, đa tạ thúc đã nói cho ta biết sự thật, thúc đã nói thẳng ra như vậy thì trong lòng ta cũng không phải suy nghĩ nhiều nữa.”
 
Thịnh Thì nhướng mày nói: “Nhị thúc biết trong lòng ngươi rất đau, ngươi có trách ta lúc trước để ngươi tiến cung không?”
 
Lương Ngộ nói không: “Là ta khăng khăng muốn vào cung, không có thúc thì sẽ không có ta ngày hôm nay. Ta cũng vừa nói rồi, bọn họ chính là người thân nhất của ta, để báo thù cho họ thì cho dù thịt nát xương tan ta cũng không hối tiếc.” Hắn vừa dứt lời liền đứng lên, thở dài nói: “Ta chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi tới chứng thực, hiện giờ chân tướng rõ rồi, ta đã có thể yên tâm làm việc. Nhị thúc dừng bước, ta đi đây.”
 
Hắn chắp tay, xoay người đi về phía cửa lớn. Thịnh Thì nhìn theo hắn, nhìn hắn vội đi xa, tuy rằng trên người mặc trang phục lộng lẫy quyền lực, nhưng tấm lưng kia khó giấu được sự tang thương.
 

Kỳ thật cho dù hắn biết thân thế thì có thể làm gì, cùng lắm chỉ tự rước thêm phiền não. Chuyện này chỉ nên biết trong lòng chứ không thể nói với Nguyệt Hồi. Hắn vốn chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, ở Lương gia hưởng thụ mười bốn năm, bây giờ còn có thể nghe nàng gọi là ca ca, những điều này chỉ là thứ trộm được, hắn không dám nói ra, bởi vì nếu nói ra thì tình thân này cũng biến mất.
 
Trong Ti Lễ giám người đến kẻ đi như cũ, nha môn này phải gánh rất nhiều chuyện vụn vặt, chính là mệnh vất vả. Hắn nghe thuộc hạ hồi bẩm những chuyện linh tinh, cố sai việc xong rồi mới đi về Trị phòng ngồi.
 
Mặt trời rất nhanh đã xuống núi, nhìn về phía tây qua khung cửa sổ, mặt trời không có chút sức lực lơ lửng nơi chân trời, giống như lòng đỏ trứng gà bị thả vào bát. Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, hắn cũng không cho truyền người vào châm đèn, cứ như vậy ngồi trong góc tối.
 
Hắn muốn yên tĩnh, đáng tiếc Nguyệt Hồi lại không để hắn được như mong muốn.
 
Nàng chạy vọt từ ngoài cửa vào, trên mặt còn hiện rõ vẻ ấm ức, vào cửa liền khóc: “Châu chấu, ca ca của ta bị gà ăn rồi.”
 
Ca ca với dế loạn cả lên, Lương Ngộ lập tức ngẩng đầu: “Ca ca của muội bị gà ăn khi nào?”
 
Nàng ngẩn ra, vội vàng sửa lại: “Không phải ca ca, là châu chấu.” Nàng rất tức giận nói; “Chính là Tư Trướng, lúc muội đi qua Ngự Thiện Phòng thì gặp nàng ta, nàng ta cứ kiên quyết muốn xem châu chấu của muội. Kết quả lúc muội thả châu chấu ra thì bị lọt vào chuồng gà, con gà kia lập tức nuốt nó luôn.”
 
Lương Ngộ thấy nàng vừa khóc vừa nói, thấy vừa đáng thương vừa buồn cười, hắn đành an ủi nàng: “Được rồi, chỉ là một con côn trùng mà thôi, sai người đi kiếm một con về là được.”
 
Nhưng nàng không chịu: “Muội nuôi nó lâu lắm rồi, đã nuôi nó lớn lắm rồi! Chắc chắn là nàng ta cố ý, từ ngày đầu muội nhập cung đã chèn ép muội, nếu không phải còn e ngại huynh thì đã hại chết muội từ lâu.”
 
Nàng càng nghĩ càng giận: “Châu chấu của muội, tuy không phải là dế của Hoàng thượng nhưng muội cũng xem nó như bảo bối, sao nàng ta có thể bẫy người như vậy chứ!”
 
Lương Ngộ bất đắc dĩ nhìn nàng, “Vậy bây giờ phải làm sao? Vì một con côn trùng mà xử lý giống như hai ma ma đã hành hình muội?”
 
Tuy trong lòng Nguyệt Hồi không thoải mái, nhưng kỳ thật nàng cũng không muốn có án mạng xảy ra, hắn vừa nói như vậy, nàng tự nhiên hết giận, lúng túng nói: “Vẫn là thôi đi, cùng lắm chỉ là một con châu chấu thôi…” Nói xong ngồi xuống giường: “Ca ca, huynh ăn chưa?”
 
Lương Ngộ nói vẫn chưa: “Muội ở lại đây ăn đi, sau đó huynh sẽ đưa muội trở về.” Hắn thấy nàng rầu rĩ không vui liền đứng dậy rót một chén trà đưa cho nàng: “Trước mắt mấy nữ quan kia đều hầu hạ Hoàng thượng, Hoàng thượng không lên tiếng thì huynh không thể tùy tiện động vào bọn họ. Nếu chỉ là tranh chấp nhỏ thì muội thông cảm chút, không phải cái gì trong cung cũng tốt được như muội muốn, nhưng nếu các nàng làm chuyện gì trái với quy tắc thì muội hãy nói cho huynh biết, huynh sẽ tự trừng trị họ.”
 
Nguyệt Hồi suy nghĩ một chút, cười ngượng ngùng: “Các nàng cảm thấy muội tới tranh sủng, lại không thể làm gì muội, đành phải trút giận lên dế của muội. Kỳ thật muội biết, huynh nghe thấy châu chấu của muội bị gà trống ăn thì rất vui mừng, ai bảo huynh sợ côn trùng chứ.”
 
Mặt Lương Ngộ có chút bối rối: “Ai nói huynh sợ côn trùng, chỉ là huynh không thích thôi.”
 

Nguyệt Hồi cợt nhả: “Thật sao? Vậy ngày mai huynh đi mua cho muội một con côn trùng mới đi, được không?”
 
Hắn không muốn trả lời nàng, ngồi ở sau bàn lật giở quyển sách canh gác nói: “Ngày mai có tiệc mửng tuổi, ngày mười lăm còn có buổi lễ tự mình chấp chính của Hoàng thượng, mấy ngày nay huynh không rảnh, khi nào nhàn rỗi thì mua cho muội.”
 
Nguyệt Hồi lẩm bẩm oán giận, biết rằng hắn sẽ nói như vậy. Hôm nay nàng rảnh rỗi cả ngày, Hoàng thượng lại bận thờ phụng trên điện và tế bái trong miếu Thành Hoàng, không để ý đến nàng, cho nên vừa gặp phải chuyện ấm ức nàng liền chạy tới đây.
 
Nàng nhìn hắn một lát, chống cùi chỏ lên bàn, nói: “Ca ca, hôm nay huynh bận việc gì vậy? Giữa trưa muội qua đây, huynh đã đi đâu vậy?”
 
Lương Ngộ rũ mắt nói: “Đến Đông Xưởng xử lý chút việc, hai tên thư sinh kia đã vẽ lại, khai ra người đứng sau loạn đảng kia.”
 
Nguyệt Hồi “ồ” một tiếng: “Vậy buổi chiều thì đi đâu? Sao huynh lại ra ngoài một mình? Lúc trước mỗi lần huynh ra ngoài đều là tiền hô hậu ủng, mang theo cả đám người mà.”
 
Lương Ngộ dừng tay một chút, thật tình không thể nói cho nàng biết việc đến Thịnh phủ, đành nói qua loa: “Có chuyện nhỏ cần xử lý, đi ra ngoài một chuyến.”
 
Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, mặt của Nguyệt Hồi đã ở ngay trước mắt hắn, không biết nàng đã đi tới trước bàn từ bao giờ, nàng chớp chớp mắt nói: “Muội có thể thấy sự chột dạ trên mặt huynh, rốt cuộc huynh đã đi đâu vậy? Không phải đến Từ phủ gặp Hoàng hậu nương nương chứ?”
 
Tim Lương Ngộ nhảy dựng lên, hắn bất giác nhượng bộ: “Đừng nói hươu nói vượn cả ngày nữa, huynh đi gặp Hoàng hậu bao giờ.”
 
Nàng nói thật không, vén tua rua trên mũ cánh chuồn lên: “Huynh nhìn muội đi, huynh thấy gì?”
 
Trong đầu nàng toàn chứa những điều kỳ lạ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lương Ngộ cau mày quan sát nàng, cuối cùng nhìn thấy chuỗi vòng tay bích tỷ trên cổ tay nàng, đó là quà mừng tuổi đêm ba mươi mà hắn tặng cho nàng. Bích tỷ có màu sắc rất phong phú, từng hạt châu long lanh làm tôn lên làn da trắng nõn của nàng, nhìn qua rất đáng yêu. Hắn “ừ” một tiếng: “Đẹp lắm.”
 
Kết quả nàng lại đi lòng vòng quanh người hắn, muốn hỏi lý do hắn ra ngoài một mình, nàng tiến sát vào người hắn nói: “Rốt cuộc huynh đi đâu? Cứ nói nhỏ cho muội biết, muội sẽ không nói cho người khác.”
 
Nhưng mà hắn không thể nói cho nàng được, Lương Ngộ chuyển tầm mắt qua chỗ khác: “Khi khác nói sau, lúc nào nên nói cho muội thì sẽ nói cho muội.”
 
Nguyệt Hồi nói: “Nghe bây giờ thì đã sao, còn phải đợi đến sau này làm gì.”
 
Hắn không nói, thầm thở dài, lòng người rồi sẽ thay đổi. Một khi làm lộ sự thật thì huynh muội hai người còn có thể thân thiết như vậy nữa không, ai mà biết được.