Tù Binh Của Lão Đại

Chương 3




Mấy tháng trước

Trong một Pub lộng lẫy rực rỡ về đêm,ánh đèn muôn màu lung linh chiếu ra bốn phía,nam nam nữ nữ điên cuồng vặn vẹo thân thể theo điệu rock dồn dập như phát tiết tất cả cảm xúc hưởng thụ phóng túng cuồng hoan,bỏ đi kiêng kỵ giải phóng lý tính người người đắm chìm trong buổi tiệc đêm,tiếng cười đùa cùng không ngừng ồn ào bên này rồi lại bên kia,không khí được đẩy đến đỉnh điểm.

Một người thiếu niên bắt mắt nhàn nhã ngồi bên cạnh sân khấu,giống như quốc vương từ cao nhìn xuống rút ra điếu thuốc bồi bàn đưa đến,đám người chung quanh giống như chó Nhật hùa nhau nịnh bợ hắn,nhưng hắn không phải một người đơn giản.

Lông mày dài nhỏ,sống mũi cao gầy,cằm dưới thon nhọn,cộng thêm một đôi tròng mắt sáng ngời như hột xoàn,thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người chung quanh bằng nữa con mắt,làm hắn thoạt nhìn giống như mèo Ba Tư vênh váo tự đắc,môi mỏng duyên dáng màu hồng phấn hơi nhướng cao mang theo mùi vị lớn lối,tất cả ngũ quan hợp lại thành một gương mặt hoàn mỹ,một thân quần áo cao cấp nhãn hiệu nổi tiếng,dáng vẻ không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt,ở trong đám người đặc biệt rõ rệt.

Không sai,hắn chính là Y Thanh Huyền,con trai của đại ca “Song Long bang”,mà Pub này là của cha hắn mở,vì vậy hắn chẳng khác gì thiếu gia,người nào thấy hắn có thể không tìm mọi cách lấy lòng hắn sao? Nhưng khác nhau chính là thân hình cao lớn đứng nghiêm bên cạnh,người đàn ông này mặc tây trang thẳng thóm,hắn không có vẻ quyến rũ như Y Thanh Huyền,chỉ có một không mặt lạnh tanh không chút thay đổi,yên lặng đứng phía sau Y Thanh Huyền,rất giống một con chó giữ cửa cho chủ,mặc dù như thế người đàn ông này vóc người to con kiện mỹ cùng với khí thế tràn đầy cảm giác áp bách,vẫn có thể làm cho người ta cảm nhận được sự hiện hữu của y.

Tròng mắt trong suốt như viên thạch đen chói mắt lóe ra vẻ nghiêm nghị,sóng mắt nhìn tựa như bình tĩnh nhưng thật ra giấu giếm tia sắc bén như ưng,xứng với một gương mặc nghiêm túc,đường viền khuôn mặt thâm thúy anh tuấn,khí thế bức người,làm người ta liên tưởng tới con cọp trên thảo nguyên đang đi săn mồi tràn đầy tính nguy hiểm.

Thân người cao gần 190 centimét càng gia tăng cảm giác đe dọa,làn da màu đồng trải qua phơi ánh mặt trời,không cần bồi bổ cũng có thân hình cường tráng,vừa nhìn cũng biết trải qua đặc biệt huấn luyện.

“Y thiếu gia,người đàn ông luôn đứng bên cạnh anh là ai nha? Hắn dường như nãy giờ vẫn nhìn chúng ta.” Cô gái ngồi bên cạnh Y Thanh Huyền mặc một bộ quần áo mát mẻ rốt cục không nhịn được mở miệng.

“Không cần để ý,y chẳng qua là tên đàn em cha anh chọn từ nhỏ để làm cận vệ,tuy gọi đi theo bảo vệnhưng mỗi lần anh đi ra ngoài y cứ như chó không đi theo không được,em coi y như không tồn tại cũng được.” Y Thanh Huyền ôm eo cô gái cười nói,ngay cả nhìn cũng không nhìn Lôi Đình Ngọc một cái.

“Y thiếu gia thật oai phong ra cửa còn có bảo vệ đưa đón!”

Cô em đưa ánh mắt hâm mộ nhìn Y Thanh Huyền,có khác gì đám người đi theo nịn bợ.

“Thật không hỗ là Y thiếu gia! Quả nhiên danh bất hư truyền!”

“Dĩ nhiên,thử nghĩ xem tôi là thiếu chủ “Song Long Bang”!” Y Thanh Huyền dương dương tự đắc nói.”Hơn nữa anh nói với em này,em đừng nhìn người này thoạt nhìn rất đáng sợ,thật ra trước mặt anh y chỉ giống như con chó,rất nghe lời của anh,anh nói cái gì y cũng sẽ làm theo!Ngay cả học tiếng chó sủa cũng làm!” Ở trước mặt phụ nữ cùng bạn bè hắn đặc biệt ra vẻ ta đây,thỏa mãn tự đại trong lòng phái nam.

“Thật..... sao?” Cô em dường như giật mình nhìn sang hướng Lôi Đình Ngọc.

Nghe Y Thanh Huyền nói lời hạ thấp chính mình,Lôi Đình Ngọc vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa,ngay cả nói thay mình cũng không,chẳng qua im lặng chống đở.

“Làm sao,không tin phải không?” Y Thanh Huyền nếm một ngụm rượu,giọng nói đắc ý.”Tôi sẽ chứng minh cho các người xem!” Hắn ngoắc ngoắc ngón ra sau gọi Lôi Đình Ngọc.

“Thiếu chủ,xin hỏi ngài có gì cần căn dặn?”Lôi Đình Ngọc từ từ đi tới trước mặt hắn,lấy giọng nói cung kính trả lời.

“Các bạn của tôi muốn xem anh có phải rất nghe lời,anh liền biểu diễn để tôi xem thử!” Y Thanh Huyền khinh thường liếc nhìn vóc người cao lớn hơn mình,từ trước đến bây giờ bất kể lúc nào cũng khúm núm,không có ý chí riêng mình,giống như người máy nghe theo lệnh làm việc chưa từng lộ ra nữa điểm vui buồn,khiến hắn có cảm giác chán ghét,muốn lột đi mặt nạ nguội lạnh của y.

Trong mắt của người đó thoáng cái hiện lên tia sắc bén không dễ phát giác,nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh.”Tôi biết rồi,ngài muốn tôi biểu diễn gì?”