Tù Binh - Thất Nhan Nhan

Chương 2: Một chút say diệu kì




Quen đắm chìm ở những nơi phồn hoa sẽ khó mà chuộng sự đơn giản mộc mạc. Lòng người có dục vọng cũng sẽ từ từ bành trướng theo những ảo giác phồn hoa kia, đến mức không thể khống chế. Hà Diễn chính là loại đàn ông cất chứa dã tâm vô cùng lớn, vừa mới có tý quyền thế đã nghĩ đến chuyện muốn có nhiều hơn nữa, muốn bản thân nắm trong tay càng nhiều phú quý càng tốt, nhưng lại quên đi ý nghĩa của việc có được phú quý.

Ngồi trong một buổi triển lãm thời trang xa hoa, quan sát những người mẫu nam tuấn tú trình diễn, Trình Dục mơ hồ nghĩ tới điều này.

Tối nay ở kinh đô của thời trang châu Âu này diễn ra triển lãm thời trang nam Xuân Hạ, Hà Diễn cùng bạn – Trình Dục cùng đến tham dự, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ trên sân khấu, trang phục đều của những hãng danh tiếng trên thế giới.

-Mua bộ nào cho mình không?

Thỉnh thoảng có người ra vào nói vài câu xã giao, Hà Diễn ở nơi ồn ào náo nhiệt kia vẫn cầm lấy tay Trình Dục, ở bên tai anh nhẹ giọng hỏi. Vành tai nóng cùng tóc mai chạm vào nhau khiến Trình Dục thấy không thoải mái. Anh rất ghét ra ngoài cùng hắn như thế này, hai người trông giống như tình nhân, hắn thì không ngừng đưa anh tham gia giao tiếp.

Nhưng hắn đã nói ngày mai sẽ đưa anh trở về tổng bộ Phi Long bang ở Hồng Kông, sẽ công bố cho mọi người trong bang biết Trình Dục – nhị gia của bọn họ bị Hà Diễn hắn mai phục rồi bắt làm tù nhân ở Tokyo, cuối cùng bị hắn phục thuốc bắt giam, từ đó moi ra tin cơ mật của Phi Long. Đầu tiên sẽ nói cho Phi Long biết thủ hạ tâm phúc nhất của mình bị Hà Diễn làm nhục.

Không chỉ vậy, Trình Dục còn hiểu trước mắt chỉ cần Hà Diễn không vui một chút, hắn thực sự sẽ đem mình vào quán làm công việc bán thân xác kia. Trình Dục lúc này đành chịu sự uy hiếp, ngoan ngoãn gật đầu cùng Hà Diễn ra ngoài.

Hai người họ tóc đen ngắn, khuôn mặt anh tuấn cùng mặc âu phục thoải mái thẫm màu, áo sơ-mi trắng, không nơ. Dáng điệu nhấc tay thôi cũng vô cùng tiêu sái. Một màu đen, một màu xám, ngồi ở vị trí thuận tiện nhìn lên sân khấu, một vui vẻ, một hậm hực.

Sập bẫy Hà Diễn, bắt buộc phải làm tù nhân cho hắn bảy ngày qua, Trình Dục vẫn nghĩ bây giờ phải nghĩ ra cách gì để thoát khỏi súc sinh này, kết quả lại là bị hắn dính vào càng chặt. Bảy ngày vừa qua, Trình Dục cùng hắn làm tình nhiều lần trên giường cũng là sự thật. Anh khó mà chịu được việc hắn mang điều này nói cho Phi Long.

Anh vì Phi Long mà thủ thân nhiều năm, cũng đôi lần chạm qua phụ nữ nhưng đàn ông thì tuyệt đối chưa, cũng không hẳn là bài xích ‘đồng tính luyến ái’, chỉ là anh nghĩ mình thích một người đàn ông, thích vì trước đây hắn thân phận tôn quý lại không ngại ngần cởi giầy ra, tự nguyện thay anh giẫm lên những hòn than đỏ rực trong tiết trời đông giá lạnh năm đó.

Nhưng nhiều năm đã trôi qua, người đàn ông ấy chỉ coi Trình Dục là thủ hạ tin cậy, anh đem tâm ý của mình chôn sâu nơi đáy lòng. Phần tình cảm sâu nặng kia có lẽ cả đời này không ai có thể hiểu được. Mà con sói chuyên lấy lợi làm đầu ngồi bên cạnh anh này càng không thể hiểu được.

-Thích bộ nào trên kia? Nói tôi biết, tôi mua cho anh.

Giọng Hà Diễn uyển chuyển, môi hôn vành tai Trình Diễn hỏi, bày ra bộ dạng đại gia ăn chơi không có chỗ tiêu tiền.

-Mua đủ rồi. Dù sao hiện tại bên cạnh anh, tôi cũng không mặc quần áo nhiều.

Trình Dục chỉ ném lại vài lời.

-Được, vậy mua hết.

Lòng Hà Diễn tràn đầy phấn khích, cuối cùng lại cắn lỗ tai Trình Dục khiêu khích.

-Nhưng, anh có biết mục đích của việc đàn ông bỏ tiền mua quần áo cho người khác là gì không?

Trình Dục càng lúc càng thấy ghê tởm. Tán tỉnh nhạt nhẽo như vậy thì cũng chỉ có mỗi Hà Diễn thấy hứng thú, dường như chỉ hắn mới biết điều này vậy.

-Đêm nay về anh sẽ biết. Năm lần là được.

Hà Diễn vừa nói năm lần vừa nghĩ, vậy chắc là cũng phần nào đủ rồi nhỉ.

-Tôi biết rồi.

Trình Dục gật đầu. Tình yêu với Hà Diễn mà nói chính là sự hưởng thụ nhân sinh. Ngoài chìm đắm trong vàng bạc lụa là, hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến đi dạo trên bãi cát khi trời mát, hít thở bầu không khí trong lành cũng là một loại hưởng thụ.

“Chóe”, xung quanh thỉnh thoảng sẽ chớp lên những luồng ánh sáng đèn flash, tuy rằng rất nhỏ nhưng người tâm tư kín đáo như Trình Dục ắt hẳn đã phát hiện ra. Đây đã là lần thứ năm trong tối nay, họ không phải nhiếp ảnh gia được mời đến chụp show diễn, bởi mục tiêu không phải những người mẫu đang trình diễn trên sân khấu mà là đang ngồi hàng ghế khán giả.

Ba hàng đầu đều là người bình thường, các quý ông quý bà, duy nhất thấy khác biệt là Hà Diễn. Cách ăn mặc thể hiện hắn đường đường là một người xuất thân xã hội thượng lưu, khuôn mặt anh tuấn tươi cười, dáng người cao ráo hoàn hảo, ngoại hình này nếu so với nam mẫu trên sàn catwalk cũng không hề thua kém. Nếu không giới thiệu, nhất định không ai lại liên tưởng hắn có quan hệ gì với bọn lưu manh.

Nhưng nhiều năm sống trong hắc đạo đã khiến Trình Dục hiểu rằng, nếu Hà Diễn bị người ta chú ý, tuyệt đối không phải bởi ngoại hình của hắn. Hà Diễn đang bị theo dõi. Là cảnh sát vẫn quanh quẩn theo sát mình? Hà Diễn này chẳng nhẽ ngốc đến nỗi hoàn toàn không hay biết gì, vẫn sung sướng liên tiếp giơ tay đấu giá những đồ thời trang cho Trình Dục với giá trên trời kia.

-Ông chủ Hà, tôi muốn đi toilet một chút.

Trình Dục hơi tò mò về nơi ánh đèn flash phát ra, nói dối Hà Diễn để ra thám thính.

-Sao anh phiền nhiều vậy?

Hà Diễn nhíu mi, nắm tay Trình Dục không buông.

-Anh có thể cho thủ hạ đi theo tôi. Đỡ phải lo.

Trình Dục khăng khăng phải đi toilet.

-Tôi tin anh trăm phần trăm.

Hà Diễn cười nói.

-Vì nhị gia tối qua không phải chơi trò GV với tôi sao? Tôi rất muốn sau khi về lấy ra để ông bạn tốt Phi Long cùng xem.

Hà Diễn tối qua hết quay rồi chụp cảnh tượng hai bọn họ kịch liệt làm tình, nhưng dùng thiết bị gì thì Trình Dục cũng không biết.

Sau khi xong xuôi Hà Diễn mới lưu manh vô lại lấy ra cho Trình Dục xem, cho anh thấy bộ dạng *** đãng của mình khi hắn va chạm dưới hạ thân, khiến anh xấu hổ đỏ bừng mặt rồi mất ngủ cả đêm, lo lắng Phi Long sẽ đối xử với mình thế nào, Phi Long nhất định sẽ tức giận mình để cho Hà Diễn xâm phạm như vậy. Đó là chuyện Trình Dục sợ hãi nhất khi nghĩ đến.

Bởi vậy đây cũng là nhược điểm của Trình Dục mà Hà Diễn đã nắm trong tay. Dù sao anh cũng chưa từng làm cùng đàn ông, tuy ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh như trước không quan tâm mình đã lên giường với đàn ông nhưng trong lòng thì cảm giác vẫn là xấu hổ, cắn rứt lương tâm.

Hơn nữa người mà anh lên giường cùng lại không ai khác, Hà Diễn.

-Tôi hiểu ý anh.

Trình Dục gượng cười, trong lòng hiểu rõ dự tính của Hà Diễn. Nếu anh bỏ trốn, hắn sẽ nói cho mọi người biết mấy ngày vừa qua anh bị hắn chơi đùa thế nào. Nếu vậy, anh không chỉ mất đi tôn nghiêm trong bang mà còn mất đi tín nhiệm lẫn tôn trọng từ phía Phi Long.

Một chiêu này thật sự khiến Trình Dục không thể không tiếp tục ở bên Hà Diễn nằm gai nếm mật. Anh sẽ không chạy trốn như vậy, trừ phi đã nắm trong tay mười phần chắc chắn, dựa vào chính sức mình mà không cần đến người trong bang phải giao tranh với Hà Diễn. Giờ phút này, Trình Dục chỉ muốn đi xem, ai là người ở chỗ tối có hứng thú với con sói Hà Diễn này, nếu được Trình Dục rất mong có thể cùng hắn kề vai chiến đấu.

Trình Dục rời khỏi chỗ ngồi, giả vờ như đi về phía toilet.

Ý cười trên khuôn mặt Hà Diễn càng sâu, mọi người đều nói Phi Long nuôi được con chó thông minh vô đối, Hà Diễn vẫn luôn tò mò nó có thể nhanh nhạy đến trình độ nào.

Hôm nay Hà Diễn đã vỡ ra một chút. Đưa anh ta đến nơi sang trọng làm khách quý lại không yên, muốn chạy vào chỗ tối kiếm mấy con ruồi bọ, nghĩ là có thể thoát khỏi Hà Diễn, thật có phần quá coi thường hắn rồi.

Hà Diễn giơ cao bảng đấu giá, vừa ý một bộ mà hắn nghĩ Trình Dục mặc vào sẽ vô cùng dễ nhìn, trong lòng ngẫm nghĩ mình cùng hắn tiếp tục như thế này, kết quả sẽ là gì đây.

Trình Dục ở góc tối xa sân khấu nhất nhìn một gã đàn ông dáng người cao ráo anh tuấn. Dù hắn có khoác lên người bộ cánh của kẻ thượng lưu thì Trình Dục vẫn cảm nhận được mùi súng ống nguy hiểm từ người hắn.

Bang Phi Long lớn mạnh được là dựa vào buôn lậu súng ống, với mấy thứ vũ khí này Trình Dục hiểu biết khá sâu sắc. Người nào giấu trên người thứ này Trình Dục chỉ liếc một cái cũng phát hiện ra.

-Có lửa không? Cho xin một ít.

Trình Dục vờ như muốn hút thuốc, tiến gần hỏi người đàn ông phía trước.

Người đàn ông lộ nụ cười khó hiểu, như đã quen Trình Dục từ trước nói:

-Tôi nghĩ là anh không hút thuốc.

-Chợt nhớ tới thì định hút thôi. Thế nào, có hứng thú với thời trang sao?

Trình Dục đứng sau, cảnh giác tránh thủ hạ của Hà Diễn.

-Theo trào lưu thôi.

-Người bản xứ? Nhật kiều nói được tiếng Trung?

-Coi là thế đi.

-Đừng nói dối. Vừa rồi ông chủ Hạ bị máy ảnh của anh chụp vài pô, to gan nhỉ, không sợ hắn làm thịt anh.

-Tôi không hiểu anh đang nói gì. Tôi chỉ là thợ chụp ảnh mở cửa hàng ở Kyoto thôi.

-Thật không? Vậy tiên sinh có bức ảnh nổi tiếng nào không?

Trình Dục khẽ cười, muốn lấy danh thiếp với đối phương.

-Nếu có sự kiện nào lớn, tôi nhất định không quên anh. Đến lúc đó nhất định sẽ gọi.

-Nhị đương gia quả nhiên luôn lôi kéo lòng người như vậy.

Người đàn ông nở nụ cười, không hề che giấu thân phận của mình, từ túi áo lấy ra danh thiếp, chứng minh thân phận thật. Nhan Minh, cảnh sát Hongkong. Anh biết Trình Dục là loại người nào, cũng biết quan hệ giữa Trình Dục và Hà Diễn nên mới thành thực lộ ra thân phận.

Nhìn danh thiếp ngắn gọn không số điện thoại.

-Trẻ như vậy đã là cảnh sát?

Trình Dục muốn kiểm chứng.

Thảo nào mùi thuốc súng trên con người người này lại nồng vậy, vì anh ta là cảnh sát, mỗi lần nổ súng đều vì bảo vệ chính nghĩa. Từ ngoại hình mà đoán thì tuổi người này nhất định chưa quá 25.

-23, cũng không nhỏ.

Nhan Minh cười nói, lần đầu tiên có người dùng sự trẻ tuổi mà tán thưởng anh, phải biết trong công tác, không ai coi anh là cảnh sát tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm. Những vụ anh tham gia hợp tác phá án, bắt tội phạm tới bây giờ đều thuộc mức quan trọng.

-Có hứng thú với ông chủ Hà? Nhanh thật, chưa gì đã đến Nhật hết rồi.

Rõ ràng là cớm Hongkong lại xuất hiện ở Nhật, xem ra lần này cảnh sát Hongkong định bắt một mẻ cá lớn đây.

-Nói cho anh hết thì làm cảnh sát làm sao được?

Đôi mắt xinh đẹp của Nhan Minh ánh lên tia sáng khó kiềm chế.

Trình Dục lắc đầu cười, xem ra lần này thằng cha Hà Diễn phải đau đầu một trận đây, bị một cảnh sát tuổi trẻ tài cao thế này bám đuôi, Hà Diễn muốn tiếp tục vô tư hưởng thụ đêm đêm yên giấc cũng không thể nữa rồi.

-Vậy kế tiếp tôi sẽ chống mắt mong chờ hành động của anh.

Trình Dục vỗ nhẹ ngực Nhan Minh, cũng nhân tiện thử thân thủ nam nhân này, nhận ra bề ngoài trông mảnh khảnh thế mà ngực đã có những khối rắn chắc. (cơ bụng 6 múi:D)

Cảm giác Trình Dục đang thử mình, Nhan Minh nắm chặt lấy tay Trình Dục đang để trước ngực mình, cười nói:

-Nhị đương gia không cần phải gần gũi thế này. Chuyện của anh tôi quả thực cũng thấy rất hứng thú.

-Trái lại. Chúng tôi cũng rất thích cùng cảnh sát chơi đùa.

-Việc mọi người đều thích thôi.

-Ngày sau xin chỉ giáo nhiều.

Trình Dục nhớ kỹ cảnh sát tên Nhan Minh này, hơn nữa còn có dự cảm về sau sẽ phát sinh nhiều sự kiện lớn đây.

Triển lãm thời trang kết thúc, Hà Diễn bảo thuộc hạ đưa những bộ vừa mua mang về khách sạn, lưu lại trên tay một bộ, vì hắn thật sự rất ưng bộ này, cảm thấy Trình Dục mặc xong sẽ là người đàn ông xinh đẹp nhất trên đời này. Đúng. Người đàn ông đẹp nhất trên đời. Từ lần đầu tiên Hà Diễn gặp Trình Dục đã cho rằng như vậy.

Hà Diễn hy vọng, Trình Dục tức khắc mặc bộ này rồi xuất hiện trước mặt mình, để hắn chiêm ngưỡng cho rõ gout thẩm mỹ của Trình Dục.

Sau khi nói chuyện xong với đồng chí cảnh sát trẻ tuổi trở về bên cạnh Hà Diễn, Trình Dục có vẻ như không để ý, đợi mãi mới đến lúc kết thúc Hà Diễn nói muốn về kết quả lại dẫn anh đi các nơi xã giao. Hắn lại nói muốn đưa anh đi nghe nhạc ở mấy quán bar đêm của mình ở Kyoto.

Trình Dục vô cùng không thích dạo qua mấy chỗ đó, ngay cả khi ở bên cạnh Phi Long, anh cũng ít khi đến những địa phương này. Phi Long thích đến nhà hát, phòng trà đạo hay những nơi thanh tịnh để thư giãn. Cho nên Trình Dục mới càng sinh ra hảo cảm với Phi Long, cho rằng dù có xuất thân từ hắc đạo vẩn đục thì hắn vẫn là người không giống người thường ở bất kỳ phương diện nào, là người đàn ông Trình Dục thích.

Chỉ có loại hạ lưu bại hoại như Hà Diễn mới tiêu tốn cả ngày ở bar đêm. So sánh hai người, Hà Diễn trong mắt Trình Dục lại càng thấp kém hơn.

-Nhanh. Đi thay quần áo.

Phóng xe với tốc độ ổn định, Hà Diễn bảo Trình Dục.

-Đang mặc quần áo ổn mà, sao phải thay?

Trình Dục quay đầu lại từ cửa sổ, không lí giải nổi ý của Hà Diễn. Dù là vừa rồi ở buổi triển lãm có mua mấy bộ giá trên trời nhưng giờ bắt Trình Dục mặc vào thì cũng chỉ là “áo gấm đi đêm” mà thôi.

Trình Dục không có người yêu, cũng không theo đuổi ai, cho nên sẽ không chú trọng đến chuyện ăn mặc. Thỉnh thoảng mặc nghiêm túc để cùng Phi Long ra ngoài làm việc, còn lúc khác đều là áo sơmi với quần bò.

Người trong giới nói Phi Long bạc đãi nhị gia. Nhiều năm như vậy, cái gì cũng không cho, chỉ có mỗi địa vị “Nhị gia”. Nghe thì có vẻ to, ngoại trừ Phi Long ra thì hắn có quyền định đoạt bang Phi Long nhưng bất quá, vị trí kia cũng chỉ là ngồi vào được thì cũng mất mạng được.

Hà Diễn nghe nói nhị gia bang Phi Long lăn lộn nhiều năm như vậy nhưng âu phục chính thức chỉ có hai bộ. Thật là nghèo túng. Hiện anh là người của Hà Diễn, hắn có thể mua toàn bộ quần áo trên thế giới này chỉ để nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của anh.

-Bộ này anh mặc vào nhất định rất hợp, mặc cho tôi xem.

Con ngươi Hà Diễn sáng lên lộ rõ vẻ mong chờ, đàn ông mua quần áo cho người khác, một phần lí do là muốn tự tay cởi bỏ từng phần xuống, nửa còn lại là muốn nhìn bộ dáng xinh đẹp của đối phương sau khi mặc.

-Không phải trở về ngay sao? Không cần đổi.

Trình Dục không hiểu tâm tư Hà Diễn, anh cho rằng Hà Diễn muốn gây khó dễ với mình.

-Bảo thay thì thay đi!

Mặt Hà Diễn vẫn tươi cười.

-Gây khó dễ tôi như thế anh không thấy mệt à!

Trình Dục không thích xã giao, còn chưa kể đêm bị Hà Diễn bắt uống thuốc, chơi đùa với cơ thể mình, bây giờ còn bị hắn mang ra ngoài đi tới chỗ này chạy ra chỗ kia, cơn tức nổi lên quyết không thay, quay mặt đi giả vờ ngắm cảnh ngoài cửa sổ

Hà Diễn bị động tác quay mặt lạnh lùng của người kia chọc giận, một phen kéo Trình Dục qua, cao giọng quát một câu:

-Anh cho bây giờ mình vẫn là nhị gia bang Phi Long?

Khi nãy, anh mượn cớ ra ngoài to nhỏ với cha cảnh sát vẫn theo dõi Hà Diễn, Hà Diễn trong lòng biết ý đồ của anh nhưng không so đo tính toán. Không muốn quấy rầy nhã hứng dẫn đối phương ra ngoài, thái độ như cũ kêu anh thay quần áo, Hà Diễn đưa anh đi nghe nhạc. Ai ngờ anh rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.

-Giác ngộ một chút cho tôi. Bỏ ngay cái kiểu ấy đi.

Nói xong câu này, Hà Diễn liền kéo mặt Trình Dục, bá đạo hôn xuống môi anh, càn quấy trong miệng khiến anh không thể chống đỡ, nước miếng bị hút sạch, miệng lưỡi trở nên khô khát cầu Hà Diễn tới làm dịu, hoàn toàn để hắn nắm thế chủ động.

Hà Diễn nói “kĩ thuật hôn của tôi rất siêu”, thực không nói quá. Nhưng Hà Diễn là lưu manh, không biết dịu dàng. Cho nên nhìn dấu hôn là biết sự cuồng nhiệt lẫn cuồng bạo, Trình Dục sao chịu nổi kịch liệt nên nhanh chóng đầu hàng.

Trình Dục nghĩ những người trước đây từng lên giường với hắn nhất định đều bị sự chiều chuộng, câu dẫn của người đàn ông này mê hoặc nên mới để hắn làm càn như vậy. Nhưng giây phút làm càn lưu manh thế này hắn chưa từng hôn một ai trừ Trình Dục.

Hôn đến môi lưỡi tê liệt, khóa ở quần Trình Dục bị kéo mạnh xuống, tay Hà Diễn luồn vào kéo khe hở chỗ quần lót, mạnh mẽ chà xát phân thân của Trình Dục.

Trình Dục cảm thấy như bị sét đánh, kinh hoàng như con gà bị cáo già cắn trong ngực đùa giỡn.

-Ô… Anh!

Thân thủ Trình Dục khá tốt, có thể phản kháng, nhưng lúc này nhược điểm bị Hà Diễn nắm trong tay, anh thật không muốn lật bài ngửa với kẻ kia.

-Hừ…

Hà Diễn hoàn toán thấu hiểu tâm tư đối phương, định ngay tại trên xe đang chạy trừng phạt anh một chút, để anh không nên hơi một tý là coi lời mình nói thành gió thoảng bên tai. Trong xe, Hà Diễn sẽ giáo dục người đàn ông không biết tốt xấu này này cho đủ. Dù sao trong xe cũng đủ rộng, trước mắt cũng chỉ có hai người bọn họ.

Đôi tay to rắn chắc mạnh mẽ của Hà Diễn lột áo khoác ngoài của Trình Dục xuống, kéo áo sơmi, điên cuồng cắn mút lõa thể xinh đẹp khiến anh không thể không ngừng phát ra những tiếng thở dốc trầm đục. Bởi vậy có thể thấy nhị đương gia bang Phi Long cũng chỉ là đàn ông không chịu nổi khiêu khích thôi.

Hà Diễn dám cược Trình Dục nhất định rất ít khi làm tình cùng người khác. Ảo vọng của anh là Phi Long nên những người khác anh hầu như không để vào mắt. Hà Diễn lúc này làm việc đó với anh nhất định sẽ khiến anh phải khóc. Tốt lắm, hắn chính là thích khiêu chiến như vậy, chiếm lấy anh như vậy dù khó khăn đến thế nào nhưng vô cùng phấn khích. Sau này Hà Diễn sẽ thay thế Lưu Phi Long trở thành người đàn ông duy nhất trong lòng người này.

đầu v* Trình Dục bị mút đến phát ra âm thanh, cho dù trong xe chỉ có hai người họ nhưng bị Hà Diễn làm như vậy Trình Dục cũng thấy xấu hổ. Anh là tù nhân của hắn. Hà Diễn muốn anh, anh phải cho. Trừ phi ngày nào đó anh biến Hà Diễn thành tù nhân của mình, tình thế mới đảo ngược lại.

-Súc sinh!

Đôi môi run run đỏ tươi vì bị Hà Diễn mút vào văng ra lời chửi, hắn đem lời mắng thành lời tán tỉnh, càng thêm hứng trí chơi đùa vị nhị gia cao cao tại thượng kia.

-Sớm biết thế này lúc ra khỏi nhà đã mang vật kia đi, đến đây để trói lại. Khiến anh không thể thoải mái thế này.

Hà Diễn nắm phân thân đã đứng thẳng trong quần lót tạo ra mũi nhọn kia, châm chọc nói.

-Tôi thấy tôi đã đợi không kịp đến lúc trở về giường rồi. Ngay trên xe làm cũng được.

Hà Diễn biết Trình Dục sẽ nhanh chóng phóng ra. Không bị trói buộc anh hoàn toàn không chịu được khiêu khích của Hà Diễn. Anh vô cùng mẫn cảm, bởi chưa từng bị gã đàn ông nào đùa giỡn thế này.

-Ô ô… Ưm…

Trình Dục bị Hà Diễn đột nhiên ôm vào lòng, lưng kề sát bờ ngực rắn chắc của hắn. Hà Diễn hoàn toàn bộc phát hoàn toàn thú tính trên xe, cởi dây lưng Trình Dục, kéo quần dài cùng quần lót của người kia xuống, lôi khối thịt đã sớm phấn chấn ra, tùy tiện chà xát.

Trình Dục theo động tác lên xuống của Hà Diễn chỉ không ngừng thở dốc cùng rên rỉ. Cho dù anh có thể được coi là đàn ông khá mạnh nhưng trong tình huống kiểu này, vẫn trúc trắc như xử nữ vậy.

-Tiết ra rồi.

Hà Diễn cắn một bên lỗ tai như phát sốt của Trình Dục, cười nhạo.

-Tôi khiến anh thoải mái vậy sao?

Sự dịu dàng trước đó khiến Trình Dục không nhịn được mà phóng ra, anh thấy ngại muốn thoát ra khỏi ôm ấp từ gã đàn ông ác liệt kia. Nhưng không biết có quan hệ gì với thuốc mà hắn bắt anh uống không mà thân thể Trình Dục có khuynh hướng phản ứng với hắn, hay là bởi trong lòng anh đã chấp nhận sa vào dục vọng cùng hắn. Cả người anh nhũn ra, một chút cũng không giống Trình Dục bình tĩnh, tỉnh táo như ngày thường.

Gã đàn ông này không nói đạo lý. Hắn là lang sói. Vào những lúc thế này hắn càng thể hiện rõ điều này.

-Thì ra là thích bị tôi chơi kiểu này, thật là ngoài ý muốn. Vui nha.

Hà Diễn đùa giỡn oán trách tù nhân của mình.

-A… Hà Diễn… Dừng lại, nơi này là trên xe…

-Trên xe cũng là chỗ làm tình rất hay nha, Phi Long không dạy anh?

Hà Diễn bắt đầu vào công tác làm trơn, chậm rãi xoa nắn hai viên bi trơn trượt đằng sau, vẫn còn lưu nhịp đập hưng phấn, đảo qua đến nụ hoa hồng nhạt của Trình Dục.

-A –

Trình Dục ngay lập tức khàn khàn kêu lên bởi sự xâm nhập dã man.

-Nơi này thật nóng bỏng nha.

Hà Diễn bên tai người đàn ông xinh đẹp dùng ngôn ngữ khiêu khích càng lúc càng trắng trợn.

-Chưa gì đã hút hết rồi.

Lỗ nhỏ trống không ngứa ngáy như bị hàng nghìn con giun đi qua đi lại nghênh đón một ngón tay, điên cuồng chọc sâu vào trong. Mặc dù lực không nhẹ nhàng gì nhưng vẫn tạo ra một chút thỏa mãn.

-Ngậm nhanh vậy, anh là người có lòng tham quá nhỉ?

Lời tán tỉnh vô sỉ thêm vào cùng hành động chọc ngoáy phía dưới, Trình Dục mất mặt phát hiện mình không chỉ là tù nhân mà còn là đồ chơi của gã đàn ông kia.

-Tôi nghĩ cho anh thứ tốt nhất anh mới thỏa mãn được.

Hà Diễn kéo ra dục vọng to lớn của mình, hơi nâng mông người kia lên từ từ thâm nhập vào. Một lát sau, vật cứng rắn ấm nóng từ Hà Diễn toàn bộ bị nuốt vào trong cơ thể Trình Dục.

-Trình Dục, Trình Dục đáng yêu của tôi, bên trong lại nhiệt tình như vậy…

Hà Diễn khó kìm lòng nổi cảm giác thoải mái bị bao chặt lấy như vậy, thỏa mãn thở dài. Hà Diễn từng có rất nhiều tình nhân, vô số lần làm cùng bọn họ đến mức có thể gọi là “sa đọa”, nhưng chưa từng gặp được một tình nhân phù hợp với dục vọng của hắn đến thế.(hồi sau sẽ rõ:))

Giờ phút này, người Hà Diễn giữ lấy không phải tình nhân mà chỉ là tù nhân, nhưng cũng khiến trái tim hắn sung sướng đến run rẩy.

-Lấy… ra…

Dưới sự đâm chọc điên cuồng của Hà Diễn, khóe mắt Trình Dục ướt lệ nhưng là những giọt nước mắt do kích tình. Anh học rất nhiều thứ – võ thuật, bắn súng, buôn bán, đối nhân xử thế, binh pháp, quan hệ giữa giao tiếp (aka interpersonal relationship), tâm lý tội phạm. Không thể kể hết các lĩnh vực anh thành thạo ở hắc đạo, bởi thế mới tạo nên tư thế tao nhã bình tĩnh như vậy.

Nhưng anh chưa từng học qua, nếu gặp phải người đàn ông có thể châm ngọn lửa dục vọng trong lòng thì phải đối phó thế nào. Anh cũng không ghét việc Hà Diễn nhét vào mình, cho dù cảm giác bị hắn đùa giỡn, lòng vẫn cảm thấy thẹn thùng thoải mái. Đúng, không ghét. Mà không ghét chính là thích.

Trình Dục thế nhưng thích làm tình cùng Hà Diễn! Đúng là chuyện cười cho người đời! Nhưng Trình Dục hai ba tuổi, đúng cái tuổi huyết khí sôi trào, lại ít khi ra ngoài ăn chơi tụ tập, vẫn cấm mình bị dục vọng dụ dỗ. Hiện tại rơi vào cảnh làm tù nhân Hà Diễn, hắn lại dùng thủ đoạn tấn công vào điểm chí mạng này, anh thực sự chỉ có thể binh bại như núi đổ.

Dù Trình Dục có kháng cự thế nào, Hà Diễn đều coi âm thanh của anh như thuốc kích thích, một chút cũng không muốn dừng lại, đầu tiên chậm rãi ra vào trong lỗ nhỏ nhiệt tình kia, đợi khi đã hoàn toàn thích ứng liền không ngừng đâm chọc khuấy đảo.

Nơi ướt át cùng nóng bỏng của Trình Dục bị nam căn cực đại của Hà Diễn nhét vào, tấn công, nộn bích yếu ớt cũng không thoát khỏi sự thúc đẩy như vũ bão. Tình cảm mãnh liệt hăng hái bắt đầu chậm lại, gần như ngừng hẳn khiến Trình Dục cảm nhận thế nào là thỏa nguyện.

-A… A… A ưm…

Thanh âm khàn khàn ngọt ngào của Trình Dục vang lên. Hà Diễn thấy mỹ mãn lắng nghe tiếng thở dốc của người kia, va chạm vào nơi sâu nhất, dần dần mất khống chế, một lúc sau mới chậm chạp phóng thích bản thân.

Đến tận khuya Trình Dục vẫn phải mặc bộ đồ Hà Diễn chọn cho anh từ buổi biểu diễn, bị hắn đưa đến một quán bar xa hoa. Mỹ nhân quán đêm bán rẻ tiếng cười, cho nên chỉ cần có tiền liền có thể ôm họ trong ngực.

Hà Diễn kinh doanh mấy chục quán bar, từ Tokyo đến Hongkong, chỉ cần là nơi phồn hoa ăn chơi, Hà Diễn đều có quán ở đó. Hôm nay cũng là thuận đường đến một trong những sản nghiệp của hắn.

Vừa đi vào, mọi người ở đây, bất kể ngưu lang, kĩ nữ hay là kẻ có quyền có thế đến mua vui nhìn thấy Hà Diễn đều cung kính chào hỏi.

Hà Diễn di chuyển lên phía trước, phía bên ngoài sân nhảy giới thiệu cho Trình Dục một cô gái, cố tình mạnh mẽ giữ lấy anh, dù biết anh không có cảm giác với phụ nữ nhưng hắn vẫn khó chịu.

-Đây là Anny, ca sĩ gần đây có chút tiếng tăm trong giới giải trí, đang làm quảng bá ở Tokyo, vừa là đại mỹ nhân vừa có tài năng âm nhạc. Tôi nghĩ nhị gia nhất định sẽ thích. Đêm nay hai người thử khiêu vũ xem. Tôi cam đoan không ai dám đến quấy rầy.

-Anny, xin chào.

Bị Hà Diễn ép mặc bộ âu phục Armani một màu thuần đen, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười xã giao với Anny.

Anny là một cô gái xinh đẹp không tầm thường, khí chất tao nhã, không nghi ngờ việc có thể tạo nên tiếng vang trong giới âm nhạc. Vừa rồi trên đường đến đây, có thể nhìn thấy áp phích quảng bá ảnh cô ở trung tâm thương mại. Trình Dục hơi ngạc nhiên cô gái này lại có quan hệ với Hà Diễn.

Anny gật đầu nhìn Trình Dục, không nói gì chỉ mỉm cười, sau đó lễ phép vươn bàn tay mềm về phía Trình Dục.

-Vô cùng vinh hạnh.

Trình Dục lập tức nhẹ nhàng đón lấy, xoay người hôn nhẹ lên tay.

Con ngươi Anny lưu động một chút dịu dàng làm tan chảy trái tim bao người. Nhưng Trình Dục sau khi theo phép tắc hỏi han mấy câu cũng không nhìn mà tầm mắt dừng ở nơi khác.

Nửa tiếng trước, trên xe Hà Diễn, Trình Dục bị hắn chơi đến gần như “tinh tẫn thân vong”, hiện tại anh chẳng còn hứng thú với bất kỳ kẻ nào.

Mặc quần áo Hà Diễn mua cho, cách ăn mặc cũng theo ý thích của hắn, thậm chí hắn còn cố tình giới thiệu phụ nữ nhằm tổn thương tôn nghiêm đàn ông của anh, Trình Dục cười cười, thì ra con sói đó học hành cũng không kém mình là bao.

Vờ như chịu thất bại trước con sói kia.

-Thật vinh dự được mời cô gái xinh đẹp khiêu vũ một bài, cũng để thỏa mãn ý tốt của ông chủ Hà.

Trình Dục nhẹ nhàng đề nghị Anny – mặc một bộ váy dạ hội đen lộ vai, tóc búi cao, đeo khuyên tai hình hoa tường vi. Ánh mắt Anny khẽ sáng lên, gật đầu đồng ý. Hai người cùng nhảy một bài có tiết tấu êm đềm của điệu Waltz.

Hà Diễn ở phía trước uống một ly Petrus đỏ năm 78 do Pháp sản xuất, lẳng lặng quan sát tù nhân của mình cùng một phụ nữ nhảy vô cùng tao nhã, điêu luyện.

Nếu không phải có quan hệ kia, bọn họ thật sự vô cùng xứng đôi, Hà Diễn cười.

Trong khoảnh khắc, một chút chuếnh choáng, rượu mạnh bừng lên đầu khiên Hà Diễn sâu sắc cảm giác đêm nay thực là tuyệt diệu, một đêm mà kẻ tù nhân kia khiến hắn thật vui sướng.