Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Chương 130: Phiên ngoại 5





Ta tên là Tiêu Bạch Đồ, hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của ta.
Có lẽ sẽ có người muốn hỏi ta sinh nhật là cái gì? Ta rất có trách nhiệm nói cho ngươi biết, sinh nhật là một thứ gì đó thực đáng sợ, có thể nói từ sau khi bị các mẫu thân thu dưỡng, nhân sinh của ta sẽ không bi kịch tiếp, bởi vì nó đã biến thành đồ ăn (bi kịch có cùng cách viết với chén cụ, nghĩa là đồ dùng để uống).
Dùng lời của các cầm thú cha mà nói, các nàng muốn bồi dưỡng ta thành la lị đủ tư cách, vì thế còn cố ý thiết kế một bộ váy cho ta, được rồi, từ nay về sau ta không dám lên phố nữa, bởi vì trang phục này thật sự chênh lệch quá lớn so với người khác. Ta không muốn trở thành khỉ bị vây xem, ta sợ ta sẽ không nhịn được mà gỡ bỏ ngụy trang đi giết người.
Nghe nói cái này gọi là Ca Đặc Thức (Goth) cung đình châu Âu, ta chỉ muốn phỉ nhổ, ca mợ ngươi! Oa nhi tóc trắng đồng tử hồng xé vụn cái váy hoa nhỏ nhắn, đây là ước muốn của ta, một tiểu la lị mười sáu tuổi ngực phẳng.
Cuộc đời của ta từ sau khi gặp Du Lăng mẫu thân đã vĩnh viễn thay đổi.
Trước mười tuổi, ta bị người đời coi là yêu nghiệt, lang bạc kỳ hồ, sinh hoạt tại tận cùng xã hội; sau mười tuổi, ta gặp một đám yêu nghiệt chân chính, một bước lên mây, từ nay về sau trở thành người trên người khác.
Mọi người đừng hâm mộ ta, người chưa từng ở chung cùng các nàng thì sẽ không biết nỗi thống khổ của ta. Thoát khỏi hang sói lại vào hang hổ, chỉ có những lời này mới có thể hình dung được tình cảnh của ta.
Đó là một gia đình rất kỳ quái, ta có bốnmẫu thân hoa khôi , mỗi người đều khuynh quốc khuynh thành, độc nhất vô nhị, dù sao thì ta chưa từng gặp qua nữ nhân nào đẹp mặt hơn so với các nàng. Mà phụ thân mà các mẫu thân tìm được còn là 'ngụy nam' nữ phẫn nam trang, có một lần ta cho rằng kỳ thật các phụ thân phải là 'ngụy nương', bởi vì thật sự không thể biết các nàng là nữ nhân.
Các mẫu thânhoa khôi người người thân thủ bất phàm, người mang tuyệt kỹ, mà ta tự nhiên trở thành đối tượng trọng điểm để các nàng bồi dưỡng, vừa làm nữ nhi vừa làm đồ đệ, sao một chữ thảm có thể bằng! Bất quá cũng bởi vì như thế mà những thứ ta học được đủ hưởng thụ cả đời.
Cácphụ thân cầm thú miêu tả như thế nào chỉ? Ti bỉ vô sỉ, đúng, chính là ti bỉ vô sỉ. Không chỉ như thế, các nàng còn đem lý niệm này giáo huấn cho ta, khiến ta trở thành cực phẩm tiểu la lị mặt ngoài thuần lương, nội tâm tà ác. Vì thế ta cảm thấy rối rắm dị thường, ta rõ ràng là một người thực thuần lương!
Muốn sinh tồn trong một đại gia đình dạng này không dễ dàng, mà ta đã thành công vượt qua sáu năm, vì thế ta phi thường bội phục bản thân mình.
Đương nhiên, cũng không phải là ta nói các nàng không tốt, ngược lại, mọi người đều đối với ta phi thường tốt, chỉ là phương thức mỗi người đối xử với ta đều không giống nhau, nhưng nói tóm lại là mọi người đều tốt với ta, ta thực cảm kích.
Là các phụ thân cho ta tên mới, là các mẫu thân khiến ta sống lại, có thể sống thật sự là quá tốt.
- Tiêu tỷ tỷ, chờ ta trưởng thành, cưới ta có gì không tốt? - Người nói lời này xem như là biểu đệ của ta, đúng vậy, là con trai của đệ đệ Niệm Khanh mẫu thân, cũng là con trai của muội muội Hoa Chi Phá phụ thân, nghe nói là được cho làm con thừa tự, cha mẹ chân chính của đứa nhỏ này chính là thế tử của một Vương Gia,Thiên Nặc Bảo và thế tử phi Phượng tỷ.
Niệm Khanh mẫu thân là công chúa, đệ đệ của nàng là hoàng đế, mà tiểu tử này tự nhiên là hoàng đế tương lai, không thể ngờ dung mạo của ta có thể câu dẫn cả một tiểu hài tử, thật sự khiến ta không thôi thổn thức.
- Hoàng Phủ Thiên Thần, ta không hứng thú với chính thái (shota trong tiếng Nhật, chỉ trai trẻ ngây thơ), ngươi vẫn nên tìm người khác đi! - Nhìn chính thái lệ chảy ròng ròng, phần tà ác trong lòng được thỏa mãn, đây là tật xấu dưỡng thành do bị ức hiếp nhiều năm.
Sinh hoạt tại một gia đình như vậy sáu năm, ta đã không thèm bất kỳ vương tử nào, ta quyết tâm phải câu dẫn một ngự tỷ về làm ấm giường cho ta.
Tuy rằng mặt ta la lị, nhưng ta tuyệt đối không thừa nhận ta có một viên tâm tiểu thụ. Công quanh năm mới là mục tiêu của ta. Ta có thể vì mục tiêu này phấn đấu cả đời.
Bề ngoài giả vẻ đáng yêu vô địch, bản chất tiểu ác ma bị che dấu, giả thuần lương, giả vô tội, tự hỏi có mấy ngự tỷ có thể ngăn cản!
'Tay trái tà ác, tay phải thiện lương, câu dẫn ngự tỷ lên giường nằm.' Đây là nguyện vọng sinh nhật mười sáu tuổi của ta, có một cực phẩm ngự tỷ đui mù đưa ta đi, sau đó hai người phát triển một đoạn tình yêu duy mĩ truyền thuyết.
Nói thật, đột nhiên muốn đi xem thời đại mà các phụ thâncầm thú nói, nghe nói nơi đó ngựa xe như nước, cao lầu đứng vững, mỹ nữ thành đàn, mà thời đại như vậy phải ngàn năm sau mới có thể đến.
Xuyên không, thật sự là một chữ thần kỳ. Nếu có khả năng, ta cũng muốn xuyên một lần! Từ sau khi nghe được liền lâm vào vọng tưởng về chỗ thế kỷ hai mươi mốt trong truyền thuyết.
Bất quá loại chuyện xuyên không này không thể cưỡng cầu, ta nên bước trên con đường chung, đi tìm ngự tỷ xinh đẹp của ta thôi!
Vì lý tưởng vĩ đại nhất này, ta bước trên một con đường không thể quay về.
(Tác giả có viết một quyển tiếp theo về Tiêu Bạch Đồ tên là 'Tiểu bạch thỏ, hướng tiền trùng', nhân sĩ nào muốn coi tiếp thì mời, chứ tại hạ không có ý định edit quyển này đâu lol)