Tu Chân Chi Giới

Chương 34: Ngự không phi hành




Trong mơ Kỳ Phong nhận thấy có một thanh kiếm bạch ngọc không ngừng xoay tròn tỏa ra hàn quang lam sắc, “đây là Đoạn Hồn bản thể sao, phụ thân vì hắn luyện chế đây sao, hahaha...đẹp thật.” Trong mơ là cười nhưng thực tế lại cười ra nước mắt.

Kỳ Phong không biết vì cái gì phụ thân không tiếc trả giá đại giới cũng phải bảo vệ hắn, hắn thật sự không thể chấp nhận được sự thật này, cái loại đau triệt nội tâm này có ai hiểu thấu.

Nhớ đến người nam nhân đẹp tựa thiên tiên ôm hắn vào lòng, nhớ bàn tay không còn hơi ấm sờ lên mái tóc, nhớ giọng nói ôn nhu dịu dàng quan tâm. Vì sao bắt hắn cùng phụ thân phải cốt nhục phân li? Ai có thể trả lại phụ thân cho hắn? Không thể a, người đi rồi, thật sự đã bỏ hắn mà đi rồi.

“Ahhhhhh…ông trời sau lại bất công với ta như vậy?” Trong mơ không ngừng dâng lên từng đợt khóc than như ai như oán.

“Aiz...thật sự là nhìn không nỗi nữa.” Nó là Đoạn Hồn Thần Binh dù cho nó có khai mở linh trí thì nó cũng chỉ là Thần Linh Khí không có khả năng giúp Tiểu chủ nhân đi xoa dịu nỗi đau, nhưng Đại chủ nhân cũng vì Tiểu chủ nhân mà hy sinh nhiều năm như vậy thôi thì cứ để Tiểu chủ nhân đau khổ một một đoạn thời gian đi.

Tốt nhất là trước dung hợp với Tiểu chủ nhân rồi hẳn nói. Đoạn Hồn từ hư không hoá thành một luồn lam quang tiến vào thức hải Kỳ Phong kéo Kỳ Phong từ trong giấc mơ trở về thực tại.

Ở trong mơ Kỳ Phong nhìn thấy Đoạn Hồn biến thành một đoàn lam quang tiến nhập vào trong thức hải của hắn. Từng dòng hàn khí tỏa ra lại bị luồn tử hoả từ ấn ký long vũ tràn ra từ ngực trái bao lấy như muốn tiêu diệt đi khí lạnh của Đoạn Hồn. Băng hỏa giao triền làm Kỳ Phong lúc nóng lúc lạnh bất thường vì chịu không nỗi mà tĩnh lại.

Ngơ ngác một lúc Kỳ Phong lúc này mới định thần lại, xem xét ngực trái thì biết ngay chuyện gì đang xảy ra.

Trước đây chẳng phải vì chưa tu luyện nên trong lúc hắn giải khai Tử Phương hộp, ấn ký hình long vũ trên Tử Phương hộp chuyển sang ấn ký lên người hắn sao, lúc đó ngực trái nóng rát như bị thiêu đốt lại được tử khí bao lấy xoa dịu, từ đó trở thành ấn ký trên ngực trái hắn đến bây giờ.

Nghĩ lại thời gian đầu khi rơi vào thế giới này hắn làm sao mà chống chội được đau đớn cho tới bay giờ a.

Chỉ là sau này nhờ có linh lực hộ thể nên Kỳ Phong mới có thể cân bằng nhiệt hoả mà ấn ký long vũ tạo ra, không ngờ qua thời gian hắn gần như quên đi cảm giác đau đớn là gì giờ lại phải lần nữa chịu sự dày dò mà lại là hai thái cực một băng một hỏa cạnh tranh nhau. Nếu bọn chúng không hoà hợp được với nhau vậy chẳng phải hại hắn chết sao.

Tiến vào trạng thái nhập định, vận chuyển Thiên Địa Hoàng Quyết theo từng vòng chu thiên đem linh lực đến dẫn dắt băng hoả điều hoà cho nhau.

Có linh lực làm đường dẫn hai đoàn băng hỏa từ từ an tỉnh lại, lợi dụng cơ hội này Kỳ Phong tiếp tục dẫn linh lực đến bao lấy hai đoàn băng hỏa nhẹ nhàn xoa dịu như trấn an chúng, thôi thúc chúng điều hòa lại với nhau, cùng nhau chung sống hoà bình. Cuối cùng thì mọi thứ cũng an tĩnh lại.

Sau khi làm xong hết thảy Kỳ Phong cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhàng thư thái, băng không còn quá lạnh, hỏa không còn quá nóng, Kỳ Phong thật sự chưa bao giờ thấy cơ thể hắn lại thoải mái đến vậy. Mọi ngóc ngách trong linh hồn như được được gột rửa tẩy trừ. Từng dòng lam quang không ngừng tỏa ra bao lấy Kỳ Phong.

Kỳ Phong không biết đây là bước cuối cùng khi Đoạn Hồn trở về với hắn cũng là lúc thần hồn hoàn toàn dung nhập cùng thần thể, những tạp chất lắng động trong thần hồn từ ngàn năm qua ở thế giới Hiện Đại dùng năm tháng thời gian gột rữa giờ đã hoàn toàn bị tẩy trừ.

Lam quang tán đi, mở mắt ra lần nữa lại là một mãnh thanh minh. Kỳ Phong biết giờ thân thể này mới thật sự hoàn toàn là của hắn. Kỳ Phong đến thế giới này đây là lần đầu tiên hắn có loại cảm giác nhẹ nhàng thư thái như vậy.

Nhẹ phất tay là có thể bay, chân đi có thể không cần chạm vào mặt đất. Thật ngạc nhiên a.

Ra ngoài nhà gỗ thử nhún nhẹ mũi chân Kỳ Phong nhẹ nhàn bay lên, “đây là cảm giác của thần thể sao, cảm giác không tốn nhiều linh lực đã có thể bay đây không phải là thêm một bảo mệnh, thật nhẹ, thật nhanh a.” Đây là cảm giác của Kỳ Phong vào lúc này.

Bây giờ Kỳ Phong chỉ muốn hét dài để xua tan hết mọi buồn phiền tích tụ trong lòng nhưng hắn lại không thể làm ảnh hưởng đến tiểu Kiêm tu luyện, chỉ có thể bằng vận tốc nhanh nhất đem chính mình tiêu hao đến cực hạn như vậy mới có thể giải tỏa được nỗi lòng của hắn.

Bay một vòng quanh không gian, thì ra không gian của hắn bây giờ lại rộng như vậy, phải rộng cả trăm cây số chứ không ít.

Đáp xuống một ngọn núi nhỏ, xung quanh ngọn núi cũng không có nhiều thực vật, có lẽ chỉ có khu vực quanh nhà gỗ mới chịu ảnh hưởng từ dư quang của Phong Lam cầm kích thích sinh trưởng mà thôi.

Nhìn quanh khu vực này cơ hồ trống trải rất thích hợp cho việc luyện tập phi kiếm. Việc hắn có thể ngự không phi hành là một kỳ tích cũng như không gian nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn để bị lộ ra ngoài bí mật này, hắn cũng không muốn trở thành tâm điểm khiến người khác chú ý.

Chuyện buồn nếu cứ luẩn quẩn mãi trong lòng cũng không thể giải quyết được việc gì, cái quan trọng với hắn hiện giờ là làm thế nào tăng lên thực lực.

Kỳ Phong hắn là thật muốn đi khám phá ra bí mật thân thế của mình, “nếu hắn không phải người Hiện Đại cũng không phải người Tu Chân Giới này vậy hắn rốt cuộc là ai, làm thế nào được sinh ra?”

Hiện tại kẻ muốn giết hắn còn không biết là ai, lưu lại thực lực bảo vệ bản thân mới là trọng yếu.

Việc quan trọng bây giờ là hắn cần phải biết phi kiếm. “Có thể dùng Đoạn Hồn để tập luyện không nhỉ? Hay là thôi đi, mất công nó lại khinh bỉ vì không biết phi kiếm cũng nên.”

Hiện tại Đoạn Hồn đã an vị trong thức hải hắn, Kỳ Phong cũng không muốn gọi nó ra hỏi vì có hỏi chưa chắc nó đã biết vì nó còn được chế tạo ra sau khi hắn ra đời nữa thì càng không có khả năng biết được nhiều việc như thế, hiện giờ hắn cũng vậy chỉ thể làm là việc chờ đến một ngày hắn có đủ thực lực để tự mình đi tìm lời giải đáp mà thôi.

......

Haiz...không nghĩ nhiều nữa có thể dùng thanh kiếm hắn chém giết tên Trúc Cơ ra luyện tập vậy. Cũng chỉ có lao vào tập luyện mới làm Kỳ Phong quên đi mọi buồn phiền đau khổ mà thôi.

Thật ra phi kiếm cũng không phải là khó, chỉ khó ở chỗ giữ vững cân bằng và khống chế linh lực mà thôi.

Với thực lực của Kỳ Phong hiện giờ cao lắm cũng chỉ có thể phi hành pháp khí trong vòng vài canh giờ, nhưng Kỳ Phong hắn mới không cần lo lắng, nếu đơn độc độc hành hắn có thể ngự không phi hành, việc mất công mất sức hắn là sẽ không đi làm nha.

Luyện tập trong không gian một tháng lúc này để Kỳ Phong vui mừng là hắn chẳng những phi kiếm thuần thục mà ngay cả ngự không phi hành tốc độ tăng tiến cũng không ít.

Chỉ dùng vài hô hấp vận dụng thực lực lên đến tối đa hắn đã có thể di chuyển một vòng quanh không gian, đây không phải nói theo ngôn ngữ Hiện Đại là hắn có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng sau.

Nếu như trước đây có người nói với Kỳ Phong rằng họ có khả năng di chuyển tức thời Kỳ Phong hắn nhất định sẽ cho rằng người đó chắc chắn là bị điên rồi vì cái này cũng quá không chân thật đi, nhưng giờ nếu có người nói như thế với hắn, hắn nhất định sẽ không đi phản bác lại vì hắn chính là minh chứng tốt nhất không phải sao.

Đây không phải làm tăng thêm cho hắn một biện pháp bảo mệnh nữa sao. Không gian là không thể để người biết vì đây là bí mật của riêng hắn, vì vậy nếu không phải vạn bất đắt dĩ Kỳ Phong tuyệt đối không đi dùng.

Giờ hắn có thêm ngự không phi hành như vậy không phải là thêm một đảm bảo sao, nếu có nguy hiểm hắn chỉ cần điểm nhẹ bước chân thì đã ra xa ngoài trăm dặm như vậy không phải hắn sẽ có thêm cơ hội dễ dàng đào tẩu hơn sao.