Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 47: Nguyệt kiến




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

suongkhoi21_hdansua

Chậm rãi tới gần đóa hoa phấn hồng kia, Tiết Mật vẫn âm thầm phòng bị, nhưng thấy hoa kia cũng không có cái gì cổ quái, Tiết Mật lá gan lớn một chút, liền dùng tay dò xét.

Nhưng không ngờ đụng tới đóa hoa, chợt nghe đóa hoa truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc, sợ tới mức nàng rụt tay lại, liên tục lui vài bước.

“Là cái gì, không cần giả thần giả quỷ! Đi ra, nếu không ta sẽ không khách khí!” Nói xong trong lòng bàn tay cũng toát ra ngọn lửa màu xanh, đung đưa lay động.

“Không cần, không cần đốt, ta đi ra là được!” Một giọng nữ mềm mại từ bên trong đóa hoa truyền ra.

Tiết Mật nhất thời bị kinh hách, sao lại thế này, hoa còn có thể nói chuyện…….

Bỗng đóa hoa kia từ từ lớn lên, sau đó từ hai bên huyễn hóa ra tay cùng chân người, cánh hoa rụng xuống, để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn có lúm đồng tiền như hoa.

Tiết Mật chứng kiến hết thảy, một gốc cây hoa thế nhưng biến thành một tiểu la lị mười ba mười bốn tuổi, chỉ thấy nàng chải kiểu tóc song nha kế, khuôn mặt phấn nộn, hai mắt to giống như quả nho đang quay tròn chuyển động, cái mũi hếch lên, miệng khéo léo hồng nhuận, trên người mặc váy màu phấn trắng, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.

“Ngươi là?” Tiết Mật nghi hoặc.

“Tỷ tỷ, ta gọi là Nguyệt Kiến.” Tiểu la lị trên mặt mang theo tươi cười nhích lại gần Tiết Mật.

“Nguyệt Kiến?” Trong trí nhớ, hình như cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cái tên này.

“Ừ, đúng vậy, Nguyệt Kiến chính là nguyệt kiến thảo, bản thể của ta chính là một gốc nguyệt kiến thảo, vừa nãy tỷ cũng gặp qua……” Tiểu la lị kêu Nguyệt Kiến lại tiến gần Tiết Mật.

“Bản thể? Ngươi nói bộ dáng hiện tại của người là sau khi biến hóa sao?” Tiết Mật hỏi,

“Ừ, đúng vậy.” Nữ tử cười ánh mắt đều mị lên.

“Nói dối, nếu có thể biến hóa, vì sao ngươi còn ở Tu Chân Giới? Chỉ có tu luyện đến Độ kiếp kỳ mới có thể biến hóa giống như ngươi, nhưng độ hết kiếp là đi lên thượng giới, sao có thể còn ở lại Tu Chân Giới?” Thanh âm Tiết Mật đột nhiên nghiêm khắc.

“Thật sự, thật sự, ta không gạt tỷ, ta thật là một gốc nguyệt kiến thảo, chính là trên đường tu luyện không cẩn thận ăn phải gốc cây biến hóa, mới có thể biến thành dạng này!” Nữ tử gấp đến độ ánh mắt đều đỏ lên, vội vàng giải thích.

Biến hóa thảo! Tiết Mật trong lòng rùng mình, biến hóa thảo chính là một trong những tiên thảo thế gian rất trân quý a, đừng nói Tu Chân Giới, ngay cả thượng giới cũng rất khó tìm được một gốc, tiểu cô nương này thế nhưng đánh bậy đánh bạ ăn một gốc, cơ duyên thật tốt!

“Vậy vì sao ngươi theo dõi ta?” Thu hồi khiếp sợ trong lòng, Tiết Mật lại hỏi.

“Ta……. Ta thích……. Mùi vị trên người tỷ……..” Tiểu la lị có chút thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Trên người ta nào có……” Còn chưa nói xong, Tiết Mật liền ngừng lại, đột nhiên nghĩ tới lúc trước ở trong Cửu Khuyết tiên tôn Thiên Thu từng nói với nàng, hắn nói cơ thể nàng có ngự thú bí quyết, chẳng lẽ bởi vì tác dụng của cái đó?

“Có, có, tỷ mỗi lần đi tới gần ta, ta đều cảm thấy, đặc biệt thoải mái.” Nói xong, cái mũi nhỏ để sát vào Tiết Mật, hít lấy hít để, còn bày ra bộ dáng thực say mê, “Tỷ tỷ, ta muốn đi theo tỷ, được không?” Nữ tử ngẩng đầu, hai mắt chớp chớp, trong mắt còn có nước lấp lánh, nhìn qua…… Hảo manh!

Tiết Mật cúi đầu nhìn nàng kia đôi mắt nhỏ như nai con, tâm đều bị manh hóa, (cười) đến gập cả lưng, nhìn thẳng nàng nói, “Ngươi ở đây không có cha mẹ thân nhân sao? Cứ theo ta rời đi như vậy có thể chứ?”

“Có thể, có thể, ta không có cha mẹ thân nhân, chỉ có mình ta, từ nhỏ đến lớn đều một mình tu luyện, có thể đi theo tỷ, tỷ tỷ, dẫn ta đi với!” Tiểu la lại giữ chặt vạt áo Tiết Mật, lắc lắc nói.

Tuy rằng thực manh, nhưng nàng một mình bên ngoài, phòng người có tâm rất khó a, “Mang ngươi đi theo cũng được, bất qua ngươi cùng ta ký kết khế ước ta mới có thể mang ngươi theo.” Tiết Mật tận lực bình thản nói, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác tội ác, nàng sao giống đang lừa tiểu la lị a.

“Có thể!” Nghe vậy, Nguyệt Kiến trong mắt phát ra ánh sáng kinh hỉ, nguyên tưởng sẽ rất khó, không nghĩ tới dễ dàng như vậy, hắc hắc…..

Vừa nghe nàng không ngừng đáp ứng, tội ác trong lòng Tiết Mật càng đậm, đề nghị nói, “Kỳ thật không ký khế ước cũng có thể……”

“Không được, chỉ có khế ước tỷ mới không bỏ lại ta, nhất định phải!” Nữ tử trong mặt hiện lên một mạt giảo hoạt, nàng (Tiết Mật) khẳng định giúp nàng (Nguyệt Kiến) tiến giai, cần phải gắt gao bám dính, bằng không nàng cả đời sẽ ở huyễn thú sơ giai này a.

“Nhưng mà……. Nhưng mà……. Có thể ôn nhu một chút không, ta sợ đau…..” Nguyệt Kiến đột nhiên trở nên lắp bắp, trên mặt cũng mang theo chút sợ hãi.

Ân? Ôn nhu? Tiết Mật nghi hoặc, khế ước chẳng lẽ rất đau sao? Chính nàng vẫn thực thoải mái mà.

Kỳ thật chủ yếu là nàng chưa thấy qua quá trình tu sĩ Tu Chân Giới khác cùng linh thú ký khế ước, sau này mới biết vì sao Nguyệt Kiến bảo nàng ôn nhu một chút. Bởi vì những người khác ký khế ước đầu tiên là dùng mọi thủ đoạn đánh linh thú chết ngất, sau đó nhân cơ hội nó suy yếu mạnh mẽ ký khế ước. Lúc này linh thú chỉ có thể trở thành nô bộc của tu sĩ, trừ bỏ sử dụng đan dược bên ngoài, nếu không suốt đời tu vi không thể tiến thêm một bước, chỉ có thể cứ như vậy bị người nô dịch đến chết.

Mà hai vị trước mặt này một người bởi vì nguyên nhân thân thể cũng không biết quá trình khế ước chính là như vậy. Người kia cũng bởi vì quanh năm suốt tháng sinh hoạt tại thâm sơn rừng già, không cùng người tiếp xúc, chỉ ở xa xa thấy qua tu sĩ ký khế ước với linh thú, không cẩn thận quan sát, đối với quá trình kia cũng không hiểu rõ hết, cho nên nàng mới chủ động yêu cầu khế ước, bất quá vì cơ thể của Tiết Mật cũng là nguyên nhân lớn hấp dẫn nàng, dù sao tới tu vi này của nàng, tỷ như mấy người dạng Thích Hồng Quân, đối với thể chất thượng cổ vẫn có cảm ứng rất lớn.

Trong lúc tỉnh tỉnh mê mê, Tiết Mật cắt đầu ngón tay nàng, đặt lên trán tiểu cô nương, ánh sáng chợt lóe, khế ước trận dưới chân còn chưa tạo, hai người liền biến mất tại chỗ.

Trong rừng chỉ còn gió nhẹ nhàng thổi, lá cây khô vàng bay bay, chỉ chốc lát rơi hết xuống mặt đất.

Bên kia, đám người Lung Nguyệt cốc chạy một ngày một đêm hướng Ngọc Linh sơn, cũng dừng lại nghỉ ngơi.

Thích Vô Thương tìm một gốc cây đại thụ chậm rãi ngồi xuống, tay năm khối ngọc bội xanh biếc, ngây ngốc xuất thần.

Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, nàng chỉ có mười ba mười bốn tuổi, cũng không biết làm sao mà xông qua rừng chướng khí tới đây, tại cốc khẩu ôm một con hắc miêu bẩn ơi là bẩn, đang chuẩn bị hái trộm giải độc thảo.

Sau khi bị Trung Lưu quát một tiếng, thì cực kỳ hoảng sợ, nhưng thời điểm nhìn sang hắn, ánh mắt lại trở nên rất kỳ quái, giống như là biết hắn từ lâu, làm cho hắn cảm thấy thực ngạc nhiên. Sau lại nghe nàng giải thích bởi vì đi theo gia gia nên có nghe nói qua hắn, hơn nữa Trung Lưu cũng thử nàng rất nhiều lần, hắn mới chậm rãi yên tâm chấp nhận sư muội này. Nhưng không nghĩ tới tất cả là giả, vì sao nàng lại biết nhiều chuyện như vậy chứ…….

Sau đó nàng ở lại Lung Nguyệt cốc, cùng mọi người trong cốc từ trên xuống dưới chơi đùa rất vui, trong cốc cũng vui vẻ hơn trước kia. Nhưng Trung Lưu vẫn lo lắng, cảm thấy nàng có ý đồ khác, không ngừng thử nàng. Kỳ thật cũng không thể trách Trung Lưu, trên người nàng bí mật quá nhiều, con hắc báo kia chính là một, linh thú tầng năm thế mà ký khế ước với nàng. Kỳ thật hắn nên sớm phát giác, thể chất như vậy sao đơn giản được, nếu hắn sớm phát hiện, hiện tại có thể hay không…… A……

Sau lại đi Cửu Khuyết mới phát hiện nguyên lai nàng không có một mình, còn có một tỷ tỷ gọi là Tiết Linh, nhưng bộ dạng hai người lại không giống nhau, thậm chí còn có môn phái, Ngọc Linh sơn. Nàng nói dối, hắn biết nàng nói dối, nhưng không có chút tức giận, hắn còn đợi nghe giải thích của nàng, nàng nói nàng có môn phái, nhưng chưa bái sư, hắn cũng tin.

Lúc ở trong di tích, hắn cùng nàng truyền tống tới cùng một nơi, vừa nghe thanh âm của nàng, liền không tự giác tiến lại nhìn, cứu nàng từ trong miệng của xích luyện tiên xà.

Lúc sau hai người cùng nhau trải qua một đêm trong Cửu Khuyết, cùng nhau đồng hành, cùng nhau chiến đấu, lúc trong động nhìn thấy nàng gặp nguy hiểm, hắn có một đoạn thời gian dài không có trí nhớ, trước kia cũng xuất hiện qua tình huống như vậy, bình thường khi linh căn bùng nổ mới như thế, cho nên hắn biết đoạn thời gian đó khẳng định là mất đi thần trí.

Nhưng không biết vì sao lại tỉnh, điều này làm cho hắn không thể nào lý giải, kỳ thật có gì khó hiểu đâu, khi đó bên cạnh hắn chỉ có nàng, trừ bỏ nàng thì còn có ai có thể giúp hắn chứ, nên sớm biết không phải sao? Phải sớm hiểu chứ…….

Lúc ra ngoài Cửu Khuyết, Trung Lưu phát hiện hắn không thích hợp, cho nên người Ảnh Nguyệt sơn trang muốn mang nàng đi, hắn (Trung Lưu) lập tức đồng ý, chính là không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào hắn giữ nàng lại.

Thời gian năm năm, hai người cũng không gặp nhau nhiều, việc này cũng do Trung Lưu quấy nhiễu, lần nào hắn ở trong đám người cũng theo bản năng tìm kiếm thân ảnh nàng, nhưng mỗi lần đều là thất vọng. Có lần ở xa xa liếc nàng một cái, nhìn thấy ánh mắt sáng lên của nàng, hắn ngay cả một câu cũng không kịp cùng nàng nói liền ly khai, nhưng trong lòng đã vui sướng.

Sau đó, càng nghiêm trọng, đôi khi buổi tối ngủ cũng mộng thấy nàng, hắn không rõ hắn bị làm sao, vì sao lặp đi lặp lại nhiều lần nhớ tới một người.

Rốt cục có một ngày hắn nhịn không được nữa đi nhìn nàng một cái, nháy mắt nhìn thấy nàng, trong lòng hắn tràn ngập thỏa mãn, nguyên lai hắn đối nàng phát sinh tình yêu nam nữ. Ngày đó hắn cơ hồ là trốn trở về, cả người chật vật, sau cũng không đi gặp nàng nữa, không phải không muốn, mà là không thể.

Qua năm năm, nàng ly khai, hắn không để ý lời cảnh cáo của Trung Lưu, vẫn đi tiễn nàng, một khắc nhìn thấy nàng xuất hiện, tâm bất đầu loạn cả lên, trên mặt tuy rằng bình tĩnh, nhưng chỉ có hắn mới biết, hắn lúng túng không biết phải làm sao.

Trung Lưu vẫn không cho nàng cùng hắn nói chuyện, nhưng thấy nàng cứ vậy sẽ rời đi, tim đột nhiên như bị nhéo mạnh một cái, rất khó chịu, không nhịn được nói với nàng một câu “Trên đường cẩn thận”, có trời mới biết hắn nói ra lời này có biết bao giãy dụa.

Lúc nàng đi rồi, Trung Lưu nói hắn đã thay đổi, đúng vậy, hắn thay đổi, loại thay đổi làm cho hắn vừa sợ hãi vừa vui sướng.

“Ngươi phải nhớ kỹ cơ thể ngươi không cho phép…….” Đột nhiên một câu đánh vỡ tất cả ảo tưởng của hắn, đúng vậy, không cho phép, thể chất của hắn, linh căn của hắn, luôn một mực nói cho hắn, không thể, không được, không thể.

Hắn không thể có tình cảm giống phàm nhân, cha mẹ đã vì hắn mà chết đi, sao có thể làm hại Mật nhi, làm hại người hắn yêu……

Đêm hôm đó hắn ngồi trong phòng nàng, suốt một đêm, trừ bỏ Trung Lưu không ai biết.

Một đêm trôi qua, hắn đã chuẩn bị tốt, không bao giờ buông thả bản thân như vậy nữa, một lần nữa trở về cuộc sống bình thản vô ba như trước.

Nhưng mà không quá mấy ngày, chợt nghe tin nàng bị người bắt đi, lúc ấy hắn cảm thấy cả người như bị sét đánh, trong đầu thầm nghĩ lập tức đi cứu nàng, không thể cho nàng chịu khổ.

Vào lúc này lại nghe thấy tiếng chuông hắn tâm tâm niệm niệm nhiều năm, cái chuông kia lại ở trong tay tỷ tỷ Tiết Linh của nàng, nguyên lại vận mệnh lại trêu cợt người như vậy, cứ nghĩ cho dù ly khai, cũng có thể khiến nàng lưu lại hoài niệm tốt, làm cho nàng có thể nhớ kỹ hắn, hiện tại xem ra, hai người vĩnh viễn cũng không thể……

Ở Phù Diễm đảo sau khi cứu nàng ra, hắn nói thẳng muốn cùng tỷ tỷ của nàng trở thành bạn đời song tu, hắn không biết vẻ mặt của nàng lúc này là thế nào, hắn không dám nhìn, hắn chỉ biết trong miệng mùi máu tươi nồng đậm, nồng muốn phun ra, nhưng chỉ có thể ráng chịu đựng.

Tỷ tỷ nàng như hắn đoán trước không có đáp ứng, chính là hắn muốn đi tới bước nay, hắn không hy vọng hắn có đường lui, hắn phải hoàn toàn chặt đứt ý niệm không thực tế.

Chia lìa ba tháng, trong ba tháng kia tâm tình hắn như vũng nước đọng, cứ đần độn trôi qua mỗi ngày, nhưng linh căn lại càng bùng phát rõ ràng, một ngày có vài canh giờ hắn đều không có trí nhớ, hắn chỉ có thể nhốt mình trong phòng, không dám đi ra ngoài, sợ đi ra sẽ làm người khác bị thương.

Chờ Trung Lưu chuẩn bị sính lễ đi Ngọc Linh sơn, hắn giống như sống lại, sinh ra một cỗ chờ mong, chờ mong có thể nhìn thấy nàng.

Chính là hắn tràn đầy vui mừng nhìn thấy nàng, nàng lại ở trong ngực nam nhân khác, người cùng nàng mất tích Huyền Vũ, hắn lúc ấy căn bản không biết suy nghĩ cái gì, liền như vậy rat ay. Cái loại thô bạo thiếu chút nữa phá tan lý trí hắn, nguyên lai hắn không thể chịu đựng được việc nàng ở cùng một chỗ với người khác, một khắc cũng không thể.

Sau đó Trung Lưu bảo ta cùng nàng ở lại, hy vọng ta kết thúc mọi chuyện. Nhưng nghe nàng hỏi hắn có thật tình thích tỷ tỷ nàng không, trong lòng hắn thật sự vui vẻ, bởi vì nàng còn nghĩ tới hắn. Lúc hắn chuẩn bị trả lời, linh căn lại đúng hạn phát tác, đầu óc cũng bắt đầu hỗn loạn, thình lình làm hắn hiểu được, không có khả năng, hai người là không có khả năng……

Thời điểm mang Tiết Linh về Lung Nguyệt cốc, hắn không có lập tức đem máu nàng nhỏ vào thất tình đoàn tụ, hắn cũng không biết hắn đang đợi cái gì, rõ ràng nên nhanh lên, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn không phải sao? Nhưng hắn không hề động, đợi lúc Tiết Mật chạy vào hắn mới hiểu đến tột cùng hắn chờ cái gì.

Thấy tay nàng bị thất tình đoàn tụ cắn, hắn trừ bỏ khiếp sợ còn dẫn theo tia mừng thầm, có lẽ có thể giữ lại chút ràng buộc, có lẽ có thể làm nàng nhớ kỹ hắn. Hắn biết nghĩ như vậy là ích kỷ, nhưng lúc tỷ muội hai người đi ra, vẫn nhịn không được đem máu đút cho hoa đực thất tình đoàn tụ, chớp mắt nhìn thấy vết thương trong lòng đều bị niềm vui sướng bao phủ.

Bốn mươi chín ngày đó là đoạn thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn, cũng là đoạn thời gian hắn tranh thủ. Hắn biết nàng sẽ bị thương tâm mà khổ sở, nhưng vẫn ngầm đồng ý ý đồ của Trung Lưu, đem nàng từng chút đẩy ra xa, khổ sở cũng tốt, thương tâm cũng tốt, chỉ cần nàng còn sống, vẫn hảo hảo còn sống thì so với cái gì cũng tốt hơn……

Chính là không ngờ đêm cuối cùng thế nhưng hắn phát hiện vết bớt hình hoa đào trên cánh tay nàng, tương tự tuyết lý hoa đào trong ấn tượng của hắn, điều này làm hắn đối với trí nhớ của mình sinh hoài nghi, cứ nghĩ tới ngày mai, chỉ cần ngày mai khi hắn tỉnh lại có thể biết nàng có phải người mà hắn vẫn luôn tìm kiếm kia, lúc hắn mười tám tuổi khi linh căn bùng phát là người nọ cứu giúp, sau khi gia gia xem xét linh căn của hắn, đã luôn ở bên ngoài nhiều năm vì hắn tìm người có nguyên khí bẩm sinh, chỉ cần tới ngày mai…….

Đáng tiếc, nghĩ sai thì hỏng hết, tạo nên hiện tại chia lìa, cũng không biết nàng có thể cùng hắn trở về hay không, Thích Vô Thương chua sót cười. Đem ngọc bội cẩn thận cất trong ngực, mắt chát chát, nhắm mắt lại, dựa lưng vào gốc cây, không nói một lời.

Mật nhi…….