Tử Cực Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 42




Editor:HamNguyet

Vương Tử cũng không biết hồn lực của nàng ở trình tự gì,nếu so sánh cùng tu sĩ bình thường,Vương Tử chỉ sợ xa xa vượt qua trị số bình thường,hôm nay mạo muội thu hồn phiên,nàng xác thực cần một mặt hồn phiên,ở một phương diện khác nàng cũng muốn biết hồn lực đánh giá lực ứng đối chính mình như thế nào.

Do nàng đánh giá thấp phẩm giai hồn phiên,thế nhưng lại suýt chút nữa

bị hồn phiên dẫn dắt thần thức!Người tu chân có hai tử huyệt lớn,luân hải đan điền cùng thức hải! Một khi thức hải cáo hoăng,tính mạng liền nguy hiểm!

*("luân hải" và "thức hải" khác nhau nha!

"Luân hải":là nơi chứa linh khí

"Thức hải":là nơi chứa thần thức)*

Chính mình đối với Tu Chân giới hiểu biết quá ít, luôn dựa theo ý nghĩ đi làm, lại sơ sót năng lực của mình,căn bản không phải do chính mình muốn làm gì thì làm!

*(hoăng:chết)*

Thời gian trong xích linh chậm hơn nhiều so với ngoại giới,đây cũng là nguyên nhân Vương Tử yên tâm ở trong xích linh thu phục hồn phiên,sau khi Vương Tử mất đi ý thức,nguyên tưởng rằng muốn tự hành khôi phục phải mất một thời gian ngắn, lại không biết trái tim Vương Tử hiện lên một trận vầng sáng đỏ như máu! Hồng quang nhanh chóng bao vây thân thể Vương Tử,thức hải trống rỗng dần khôi phục tràn đầy!

Màu lam nhạt điểm xuyến trong sương mù cũng không phải hơi nước ban đầu,mà tựa như từng giọt nước mưa lớn nhỏ khác nhau!Biết toàn bộ thần thức Vương Tử khôi phục, hồng quang mới dần dần rút đi cho đến khi trong tim biến mất hoàn toàn!

Bất quá một lát,Vương Tử từ từ chuyển tỉnh,có chút mê võng ngồi dậy,nàng nhớ rõ mình ở thời điểm thu hồn phiên thần thức tiêu hao quá lớn mà ngất đi,sau lại cảm giác dường như được ăn linh đan diệu dược lập tức liền khôi phục?! Vương Tử theo bản năng sờ sờ xích linh.

"Là ngươi sao?" Vương Tử nỉ non hỏi, theo bản năng cảm thấy được vòng tay thần kỳ này giúp nàng, nhưng xích linh không chút nào biến hóa.

"Không phải sao?" Vương Tử nói, xích linh rất kỳ quái, nó tựa hồ có được ý thức của mình, bởi vì nó sẽ theo ý nguyện Vương Tử biến hoá ngoại hình chính mình, ngẫu nhiên cũng dùng phương thức như thế đáp lại vấn đề Vương Tử,mà không gian sinh mệnh nghịch thiên như thế,Vương Tử tuyệt đối không hội cho rằng nó chỉ là một không gian vô cùng đơn giản mà thôi.

Đang ở thời điểm Vương Tử tự hỏi, chỗ trái tim lại trào ra một trận nóng rực, Vương Tử đưa tay đặt lên ngực, nóng rực lui, nhưng vẫn có thể cảm giác ấm áp hơn so với bình thường.

"Hay là, là hỗn độn thạch?"Trong lòng Vương Tử thầm nghĩ, tựa hồ bị hỗn độn thạch nghe được,chỗ trái tim lại một trận nóng rực sau đó bình phục.

"...Đúng như vậy sao?." Vương Tử bất khả tư nghị nghĩ đến, từ khi bắt đầu thay đổi máu, Vương Tử đối với trái tim nàng biến thành một viên đá vẫn không muốn nghĩ nhiều, tuy rằng thay đổi thân thể,nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể lạnh nhạt tiếp nhận cấu tạo thân thể nàng từ nay về sau cùng nhân loại bất đồng...

Hơn nữa hỗn độn thạch vẫn hảo hảo ngốc trong thân thể nàng đảm đương vị trí trái tim,cũng làm cho nàng tạm thời đã quên chuyện này,mà ngày hôm nay,do hỗn độn thạch chữa khỏi thức hải bị thương, bằng không,Vương Tử thật sự không biết chính nàng tự hành khôi phục phải tới khi nào.

"Hỗn độn huyết thiên linh,đây mới là tên của các ngươi,đa tạ các ngươi..." Giờ khắc này, Vương Tử thật tình cảm tạ hỗn độn thạch, xích linh, cảm tạ nàng sau khi trọng sinh gặp gỡ,cảm tạ hỗn độn huyết thiên linh làm bạn với nàng trên con đường tương lai hoàn toàn không biết gì,còn có một bến cảnh tránh gió an toàn như vậy...

Hổ thẹn chính mình lúc trước theo bản năng trốn tránh, trốn tránh chính mình có trái tim khác với nhân loại,lại không biết đây là thứ mà biết bao nhiêu người trong ngũ hành lục giới khó có thể với tới, hỗn độn thạch lựa chọn nàng, nàng lại có mắt không nhìn được kim nạm ngọc! Uổng nàng ý chí kiên định, tâm tính đạm bạc,sự kiện hôm nay tại đây vây khốn chính mình! Trái tim bất đồng thì như thế nào?

Cho dù toàn thân cao thấp,từ trong ra ngoài đều đảo điên nhận thức nhân loại,vậy thì như thế nào? Nàng Vương Tử sẽ không phải là Vương Tử sao?! Uổng nàng ở trong tiểu viện Tuệ Viễn phương trượng từng nói qua "Ta chỉ là ta, Vương Tử!", ngắn ngủn một tháng mà thôi, liền phạm vào sai lầm như thế!

"A..." Một tiếng cười cực đạm tràn ra khoé miệng Vương Tử,cánh môi xinh đẹp nhẹ nhàng nhấc lên,lông mi nồng đậm mảnh dài cụp xuống,con ngươi mặc sắc quang hoa lưu chuyển,sáng như sao trời!Khuôn mặt hoàn mỹ kia không có từ ngữ nào có thể miêu tả hết, nháy mắt đốt sáng không gian mênh mông, sáng lạn đến cuối chân trời... Đáng tiếc,đáng tiếc, không người chứng kiến được cảnh đẹp như vậy...

Có lẽ là nghĩ thông suốt phức tạp khúc mắc vô hình trong lòng,Vương Tử nhất thời cảm giác cảnh giới trúc cơ ẩn ẩn buông lỏng! Thu hồi tâm tư tứ tán,Vương Tử khoanh chân mà ngồi, điều động linh lực đột phá cảnh giới.

Nhìn linh khí trong luân hải dưới đan điền dần dần tràn đầy bành trướng,so sánh với toàn bộ luân hải lại như muối bỏ biển! Vương Tử cũng có chút tò mò,trong sách nàng lật xem ghi lại, luân hải có thể cất chứa linh khí dựa theo thiên phú một người quyết định, kinh mạch thông suốt, cấp bậc càng cao, luân hải có thể chứa đựng càng nhiều linh khí, nhưng bình thường cơ bản một người ở trong một cấp bậc có thể tồn trữ linh khí cố định,khi đạt đến điểm nhất định, liền ý nghĩa hắn phải thăng cấp.

Mà luân hải Vương Tử đâu? Thân thể của nàng tùy thời tùy chỗ đều có thể tự chủ hấp thu linh khí, quy về luân hải, đến nay mới thôi, nàng cũng nhìn không ra đến tột cùng hấp thu nhiều hay ít, mà cảnh giới của nàng cho tới hôm nay mới có thể buông lỏng, có xích linh nghịch thiên này,căn bản không cần lo lắng linh khí không đầy đủ,hiện tại xem ra,linh khí trong luân hải chỉ có một chút như vậy, đặt trong luân hải mênh mông, quả thực không đáng giá nhắc tới!

Không lâu sau,Vương Tử tĩnh toạ,dưới thân chợt hiện lên hào quang sao sáu cánh phiếm màu vàng,hào quang màu vàng vụt sáng liền lấp đầy một góc sao sáu cánh! không đợi một góc ổn định,một góc khác rất nhanh vụt sáng lên! Mà hết thảy còn chưa chấm dứt,hào quang màu vàng bỏ thêm vào một nửa cánh sau! Trúc cơ kỳ tam giai!Đến lúc này Vương Tử liền chọn nhị giai trực tiếp đến trúc cơ trung kỳ!

*(kim quang:ánh sáng màu vàng)*

Hai lần thăng cấp mà thôi, lần đầu tiên trực tiếp tấn giai đến trúc cơ kỳ!Có thể nói là trực tiếp lướt qua nhân sinh tử khảm, mà lúc này đây, lại nhảy liền hai giai, trực tiếp đến trúc cơ trung kỳ! Mặc dù có hỗn độn huyết thiên linh nghịch thiên, nhưng bản thân Vương Tử có thiên phú nghịch thiên cũng không thể nghi ngờ!Đáng tiếc,Vương Tử đắm chìm trong cảm thụ thăng cấp, cũng không biết chính mình vô hình đã làm ra chuyện tình nhân thần cộng phẫn cỡ nào.

Hào quang màu vàng tán đi, Vương Tử lại chậm chạp không mở to mắt,duy trì tư thế tu luyện lão tăng nhập định bàn vững vàng,nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn đến hai tay Vương Tử đặt lên đầu gối nắm chặt,vài giọt mồ hôi trên thái dương ẩn ẩn chảy ra.

Mà Vương Tử trong lúc này nhập định,hết sức chăm chú nhìn một phen cảnh tượng khác! Mới vừa rồi khi thăng cấp chấm dứt,Vương Tử vốn muốn rời khỏi tu luyện,không nghĩ tới Thiên Cực Đồ mở ra một lần liền không có bất cứ động tĩnh gì lại đột nhiên hiện lên trong thức hải! Từ từ mở ra!Là quyển thứ hai Thiên Cực Đồ, xứng với cái tên chiến kỹ!

Xuất hiện đầu tiên chính là ba chữ lớn mang phong cách cổ xưa "Thủy thiên huyễn",cảm giác giống như lần đầu tiên nhìn đến,áp bách di sơn hải đảo thổi quét mà đến,Vương Tử thuyên chuyển toàn bộ linh khí cùng thần thức mới khó khăn lắm ngăn trụ được,không để cho tầm mắt chính mình tránh đi,lúc trước Thiên Cực Đồ cũng vậy,áp bách trong dòng chữ đầu tiên có thể coi là trạm kiểm soát thứ nhất,nếu tầm mắt rời đi,không qua được áp bách ngầm trong chữ viết,coi như từ nay về sau đừng nghĩ có cơ hội mở ra cuốn này!

"Thủy thiên huyễn" là tên chiến kỹ,hình ảnh theo sau xuất hiện lại làm cho Vương Tử chấn động thật sâu! Chỉ thấy bức hoạ hư vô cuộn tròn đột nhiên lập thể đứng lên, biến thành một mảnh không gian biển cả,trong không gian tràn ngập hơi nước,Vương Tử tựa hồ có thể cảm nhận được hơi nước ướt át trong không khí! Mà trong không gian mênh mông vô bờ lại lén lút phát sinh biến hóa,nhiều điểm giọt nước dần dần ngưng tụ, giọt nước càng tụ càng nhiều,càng tụ càng lớn, thẳng đến khi nơi nơi trong không gian đều có thể thấy được giọt nước ngưng tụ!Phảng phất giống như phía chân trời mênh mông vô bờ đầy sao,không chỗ nào không thấy!

Trong đầu Vương Tử dường như trống rỗng, lại rất nhanh tự hỏi cái gì, vô luận như thế nào, ở thời điểm nàng không hề hay biết,giọt nước trong không gian không chỗ nào không có như một đám tế bào linh hoạt,bay nhanh hướng tới phương hướng bất đồng bay đi,nhiều lần biến hóa, dần dần hình thành: lạc đầu,cổ xà, sừng hươu,mắt quỷ,vẩy cá,hổ chưởng,ưng trảo,cơ hồ có thể che lấp bầu trời,ngửa đầu lên khoảng không rống ra một tiếng thật dài,thế nhưng là long! Ngũ trảo kim long!