Tứ Đại Danh Bộ Chấn Quan Đông

Quyển 4 - Chương 6: Hai kẻ cô đơn 2





Bọn họ biến dạng cực điểm tựa như bọn họ tuy có hình người nhưng có vài cơ quan không có trên người hoặc có thể nói là khí quan hoặc xuất hiện nhưng không đúng chỗ biến thành một cảnh tượng rất quỷ dị.
Thí dụ như một người thân hình như đứa trẻ trên mí mắt có một cọng lông vừa dài vừa thô vừa đen như cái đuôi heo. Một người nhìn kỹ xem như có diện mạo tốt hơn là một nữ tử thì khí hé miệng ra lại có một cái lưỡi màu lam dài chừng một thước ba tấc hai phân. Có người nọ mở miệng ra lại không có đầu lưỡi mà chỉ có một túm lông giống như lông sinh trưởng trên âm phụ.
Còn có một người môi, lưỡi cũng bình thường nhưng có dãy răng lởm chởm như cương thi, bựa răng bám dày thành lớp.
Có người mắt chỉ có một con lại sinh trưởng ở trên ấn đường. Có kẻ có hai con mắt nhưng hoàn toàn không có con ngươi, chỉ có tròng trắng. Có người mắt sinh trưởng ở sau ót, lông mi lại dài thườn thượt.
Có kẻ có một cặp mắt hoàn hảo nhưng lại là màu vàng hơn nữa cái gì cũng không nhìn thấy. Có người thì hoàn toàn không có có mắt. Có người mọc sừng. Có lông dài như thú, có tay dài như vượn. Có kẻ căn bản là thú nhưng lại viết chữ, tay trái viết lối Khải thư, tay phải viết thảo, thoăn thoắt như rồng bay phượng múa.
Bọn họ đều có cùng trạng thái, tức giận và hoảng sợ.
Bọn họ cũng không có y phục để mặc.
Bọn họ chen chúc ở trong hầm ngầm, cắn xé lẫn nhau, điên cuồng gào thét, không bằng cầm thú.
Bọn họ thấy ánh sáng có cảm giác vô cùng sợ sệt. Thấy người xa lạ tới nhìn bọn hắn liền nhe răng gầm thét tỏ vẻ kháng cự.
Nhưng bọn họ không có cái gì có thể ăn đành gặm nhấm, cắn xé lẫn nhau. Diêu Hồng cùng Yêu Hồng, không chỉ có ở trong Lộc tử thuỳ thủ uyển tại Nhất Ngôn đường gặp qua loại quái thú này mà tại các hướng tiếp giáp Nhât Ngôn đường là Nã Uy đường, Nhất Quán đường trong lòng đất cũng lót vải bố che kín nhiều hầm như thế. Những thứ quái vật như vậy cũng nhốt đầy bên trong, xương tỳ bà hoặc xương sườn bọn họ cũng bị một sợi xích sắt dài xỏ xuyên qua, cũng phát ra những thanh âm rợn người, bọn họ mặt cho người khác cắt gọt, mặc cho người khác xử trí.
Tình trạng sống của bọn họ ngay cả gia súc, gia cầm còn không bằng. Nếu có người nguyện ý mua bọn họ thì chỉ cần giao ra chút ít tiền liền có ngay một nhóm lớn mà chở về, lấy làm nô tài cũng tốt, làm thịt để ăn cũng tốt, phơi thành thịt khô cũng tốt cũng không có người để ý tới.
Nếu bán không được thì cũng chỉ có ngồi chờ chết.
Đến mùa mưa hầm ngập nước khiến bọn họ chết đuối không ít. Bọn họ ngâm trong nước bùn bụng trướng ra tím tái nhưng toàn thân gầy như một con tôm khô. Có khi ngâm trướng lên quá còn ‘bốp’ một tiếng bể ra, cả bụng nổ tung bắn ra tung toé nội tạng màu xanh ngắt. Ngâm không chết thì mốc meo lên bốc mùi và lên men vào mùa hạ. Sau đó rất nhanh sinh ra ôn dịch chỉ thoáng cái đã mạnh mẽ tàn bạo lan tràn khiến những dị thú này chết lại càng mau lẹ và giản tiện hơn. Có đôi khi lúc gặm nhấm thịt một người trong bọn họ khi gặm đến thứ thịt ba chỉ bên trong lại thấy ba con mắt. Có khi, có đầy người mọc rốn nhưng ruột tràn ở bên ngoài đang bài tiết, mùi hôi nồng nặc, đang bài tiết được một nửa bỗng nhiên không có chút lý do nào nó lăn ra chết.
Cũng không ai biết những thứ quái vật này ‘làm sao tới đây!’ chỉ biết là bọn họ đều đến từ Nhât Ngôn đường, đều là ‘trò hay’ do Tôn Cương một tay chế tạo ra.
Nếu còn không chết lão liền hạ lệnh cho người dùng lửa đốt.
Tóm lại chỉ cần một mồi lửa thì ngay cả quái vật, thi trùng cùng bệnh truyện nhiễm nhất loạt đốt sạch sẽ sẽ không còn lo lắng nữa. Thời điểm lửa đốt bọn họ chen chúc trong hầm ngầm giãy dụa vật vã, có toàn thân bốc cháy, có như một hỏa cầu lăn qua lăn lại, lật người trở mình.
Tôn thị thất hổ thường được phái trông chừng công vụ ‘hoả thiêu quái vật’ này. Bọn chúng phóng hỏa trông như đang làm một loại việc lễ lạc, lúc thì gọi bằng gọi hữu tới quan sát, lúc ngọn lửa bừng bừng mừng rỡ vỗ tay ủng hộ không dứt, phảng phất như đang nhìn một cuộc tranh tài, một trò chơi.
Nghe nói những thứ quái vật này được gọi là Nhân Hình Đãng Khắc .
Quả thật như trời cao khi tạo ra con người nhất thời nhảy mũi, nhất thời thất thủ làm đổ phôi chế tạo hoặc như không quá trọng thị đem việc giao ột con khỉ hoặc tinh tinh tiện tay mà làm ra vậy.
Dĩ nhiên, không nhất thiết tất cả đều do bệnh chết, chết đuối hoặc chết cháy, bị đốt giết chết. Nhưng từ trên xuống dưới phần lớn tránh không được cái chết. Số còn dư lại nhất định là những ‘thứ’ đặc biệt nhanh nhẹn dũng mãnh, hơn nữa còn rất đáng sợ.
Trở lại với Diêu Hồng tại Nhất Ngôn đường còn có tri kỷ tâm giao Yêu Hồng của nàng mắt thấy nhiều thứ ‘Yêu thú’ quỷ dị tự nhiên chấn động kinh hoàng.
Các nàng mặc dù không biết lại lịch bọn họ, cũng không biết tại sao lại muốn ‘Chế tạo’ ra bọn họ nhưng ‘Sản xuất’ ra bọn họ quả thực là chuyện quá thương thiên hại lý, cực kỳ tàn ác.
‘Sản xuất người’ chắc hẳn chính là Sơn Quân Tôn Cương.
Cho nên bọn họ muốn gặp Sơn Quân phản đối.
Muốn khuyên Tôn Cương thu tay lại.
... bất kể vì cái gì, có ích lợi gì, toan tính gì cũng không nên chế tạo ra một số lượng lớn cái thứ cuồng bạo như vậy, ti tiện mà khốc liệt như vậy!
Yêu Hồng cùng Diêu Hồng tâm tính tương thông, tay phải nàng bỗng nhiên có một cành liễu chỉ hướng Tập Tà.
Các nàng cũng biết người trước mắt rất tà môn.
Chỉ cần Tập Tà tránh thì Yêu Hồng sẽ tấn công, Diêu Hồng sẽ thừa cơ xông ra ngoài, xung sát mở lối bất kể có tìm được Công Tôn Dương Mi hoặc Công Tôn Tiểu Nương hay không thì ít nhất chuyện này đã vỡ lở, hai người cũng không bị giam lỏng, tiến lui khó khăn, cầu cứu không cửa.
Tôn Diêu Hồng trong ngực có một thanh đao.
Đó là do Công Tôn Dương Mi đưa cho nàng, cong như trăng khuyết, sáng như gương tên gọi Thủy Nguyệt đao.
Đao giấu trong ngực.
Lưỡi đao ấm áp.

Diêu Hồng đã nghĩ tùy thời xuất đao.
Yêu Hồng cũng không nhàn rỗi, nàng trong tay áo giấu phi châm, ngón tay trái đang kẹp cây trâm cài chuẩn bị một kích không trúng sẽ cùng Diêu Hồng đao, thoa, châm đều xuất động!
Đáng tiếc các nàng không có cơ hội.
Tập Tà khi Yêu Hồng thân hình vừa động, tâm ý vừa động, tay sơ khai động, chiêu thức vừa động gã đột nhiên xuất thủ.
Xuất thủ một chiêu.
Hai kiếm.
Hắn vừa ra tay đã khống chế hai người.
Đây cốn là chuyện không thể nào, nguyên nhân là:
Thứ nhất, võ công Công Tôn Yêu Hồng tương đối tốt. Nàng là cháu gái An Nhạc đường đường chủ Công Tôn Từ, Công Tôn Từ có thói quen dụng Triêu Thiên Nhất Trụ thương trên giang hồ được người tôn xưng Tự thực kỳ lực, Nhất Trụ Kình Thiên. Vốn lão là cao thủ nhất lưu của Sơn Đông Thần Thương hội. Công Tôn Yêu Hồng được chân truyền của lão.
Thứ hai, Tôn Diêu Hồng võ công cũng không kém. Cha nàng Xương hoá thành tro, Tro bay theo gió, là những năm gần đây danh hiệu mới vang dội. Nhưng ngoại hiệu Sơn Quân đã sớm danh chấn giang hồ. Thật ra thì Toả cốt, Dương Hôi, Hôi Phi, Yên Diệt cũng là do Sơn quân năm xưa sáng chế ra bốn loại thương pháp. Trong đó Yên Diệt thần thương thập bát thức Tôn Diêu Hồng đã lãnh hội toàn bộ tinh túy. Cộng thêm được ông ngoại cùng mẫu thân truyền lại tứ đại pháp môn Đạn chỉ thính thanh, Thính âm biện huyệt, Kim sai tác mệnh, Ngân châm độ hoạt. Nữ trung hào kiệt như nàng tuyệt đối la cao thủ trên giang hồ.
Thứ ba, khi hai nàng còn ở An Nhạc đường thường cùng Công Tôn Dương Mi trao đổi võ nghệ. Kiến giải của Công Tôn Dương Mi trong võ học tuyệt đối trác tuyệt, thoát tục, tài hoa không thể chối bỏ, thiếu niên anh hiệp. Gã rất nhanh chóng nhìn ra điểm mạnh yếu trong võ công Diêu Hồng, cũng rất nhanh phát hiện thể chất nàng có hạn chế. Cho nên gã sáng tạo ra một bộ đao pháp cho nàng, chú trọng nhẹ nhàng, lăng lệ, ưu mỹ hết sức thích hợp với tính cách Diêu Hồng, sử dụng rất thuận tay. Trường thương đối với nàng vốn quá nặng.
Bộ đao pháp ấy là Kinh Hoa đao pháp.
Sau Công Tôn Dương Mi lại tặng nàng một cây đao, nói là do bạn tốt trong kinh đem tặng, là một thanh đao do danh môn chế tạo.
Một thanh đao nhỏ, tinh xảo, lấp lánh.
Đao không có có tên.
Nhưng đao thanh.
Đao phát sáng.
Đao làm cho người ta dùng kinh diễm.
... đao sáng ngời, như kinh mộng.
Cho nên Diêu Hồng gọi nó là Thủy Nguyệt đao.
Khi đó, Công Tôn Yêu Hồng ở bên cạnh làm nũng than vãn nói Công Tôn Dương Mi thiên vị chỉ lo lấy lòng Diêu Hồng coi nàng không phải là người. Diêu Hồng, Dương Mi, Yêu Hồng ba người bọn họ thật ra tương giao không e ngại. Nhưng người trẻ tuổi đang lúc ngộ chữ tình khó tránh khỏi luôn luôn xuất hiện tình hình tranh phong hiếu thắng. Chỉ là cũng chỉ dừng ở tiểu tiết, trêu chọc, giễu cợt nhau mà thôi, chính xác không phải là ghen tuông.
Ba người bọn họ tiếp xúc đều rất thẳng thắng, khoái hoạt, tín nhiệm nhau.
Công Tôn Dương Mi tài hoa hơn người nên khi nghe Yêu Hồng bất bình, sau Diêu Hồng cũng vì nàng nói thêm gã lại sáng tạo ra một pho kiếm pháp cho Yêu Hồng.
Bộ kiếm pháp này bất luận trên tay cầm lấy vật gì cũng hoá thành kiếm, phát động kiếm chiêu. Nói cách khác nữ nhi mang binh khí ra ngoài hết sức bất tiện, không bằng lợi dụng vật dụng xung quanh như cây gỗ, thước kẻ thậm chí là cành trúc, cán chổi cũng có thể thi triển như kiếm khiến cho ngay cả cây thăm bằng trúc, cây viết cũng không ngoại lệ.
Bộ kiếm pháp này gọi là Cố Chỉ kiếm.
... cũng đừng nhìn Công Tôn tùy tiện sáng tạo, thuận tay vẽ ra loại kiếm pháp, đao pháp này. Diêu Hồng, Yêu Hồng trên giang hồ cũng đánh qua mấy trận đại chiến, tham gia vài chiến dịch thuận tay đánh ra so sánh với thương pháp Thần Thương hội cũng có sức lực, hữu dụng không kém!
Cho nên, các nàng đối với Kinh Hoa đao quyết cùng Cố Chỉ kiếm pháp cực kỳ có lòng tin.
Chỉ là, các nàng mới vừa ra tay cũng biết hai loại pháp quyết này có thể không cần dùng trường thương đại kích cũng có thể lập tức chế địch, đả thương người khác. Nhưng đối với Tập Tà mà nói lại hoàn toàn không có hiệu quả.
Yêu Hồng vừa động, Tập Tà một kiếm chỉa về phía nàng.
Mi tâm.
Diêu Hồng nhoáng lên Tập Tà cũng một kiếm chỉa vào nàng.
Bên hông.
Tập Tà chỉ có một thanh kiếm.
...- có thể nào đồng thời uy hiếp nơi yếu hại của hai người bọn họ?
Có thể.
Hơn nữa cũng không phải là mũi kiếm.
Vỏ kiếm Tập Tà chỉa vào ấn đường Yêu Hồng mà kiếm của hắn cũng chỉ vào thắt lưng Diêu Hồng.
Cục diện vô cùng rõ ràng các nàng không phải là đối thủ của hắn.
Quyết không phải.
Đối phương giống như hết sức thông hiểu cách xuất thủ của các nàng. Cố Chỉ kiếm pháp cùng Kinh Hoa đao quyết một khi phát động cử trọng nhược khinh lấy không thắng có, kỳ chiêu xuất hiện liên miên bất tuyệt ... nhưng ngay trước lúc phát động điểm thiếu sót chính là nội lực cùng nền tảng.
Nếu vào lúc này bị công kích quả thực rất dễ dàng bị địch nhân thừa dịp một kích tất bại.
Tập Tà chính là một kích đắc thủ quả thật giống như đã dò xét ra bí quyết đao pháp, kiếm pháp, khiếu môn cùng thiếu sót của các nàng.
... nhưng các nàng chưa bao giờ cùng Tập Tà giao thủ thậm chí còn chưa chính thức gặp qua người này.
Hắn làm thế nào hiểu rõ được như vậy?
Tập Tà một chiêu đắc thủ đột nhiên thu tay lại. ‘Sưu’ một tiếng hắc kiếm của hắn phút chốc đã thu về, nhanh đến nỗi khiến cho Diêu Hồng không kịp nhìn kỹ hình dàng thanh kiếm kia chỉ biết là khi hắn thu kiếm về thanh kiếm kia rất sống động, giống như đang ngọ nguậy, co quắp tựa như chất lỏng màu đen, dường như một cột nước đen ngòm xoắn xoắn lắc lắc tự động chui vào bên trong vỏ còn phát ra tiếng như đang gào thét.
Diêu Hồng kinh ngạc hỏi:"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai!?"
Tập Tà treo trên khoé môi một nụ cười lạnh lùng trả lời:"Tập Tà!"
Vả mặt Diêu Hồng không hiểu là đang âm thầm sợ hãi hay thẳng thắn run sợ. Quả thật giống như chỉ cần có người này tồn tại thì không còn cảm giác an toàn nữa, kỷ luật quy củ cũng không tồn tại nữa.
"Ngươi tới nhà của ta làm gì?"
"Ta bây giờ là trợ thủ đắc lực nhất của cha nàng!"
"Nói nhảm! Thật lớn giọng khoác lác cha ta tín nhiệm nhất là Công Tôn Dương Mi!"
"Trước kia là hắn, bây giờ là ta."
"Ngươi làm thế nào nhìn ra sơ hở trong chiêu thức của bọn ta?" Yêu Hồng xen vào. Nàng cũng là mỹ nhân chỉ là với Diêu Hồng có chút bất đồng. Diêu Hồng có nét đẹp nhu hoà, nàng xinh đẹp kiêu sa. Diêu Hồng mang vẻ đẹp yếu ớt, mong manh, dễ thương tổn. Yêu Hồng sắc đẹp kinh nhân, người chỉ vì nàng mà đau khổ:"Ngươi là tà ma ngoại đạo tà môn yêu hộ, đến học trộm võ công tuyệt kỷ của Thần Thương hội mà thôi!"
Gã thanh niên đó cười.
Lại cười.
Mà cười rất quỷ dị.
Nhưng lúc cười gã nhìn Yêu Hồng ánh mắt có chút sáng sủa, cười tươi tắn. Đột nhiên sát khí bùng phát như một viên tinh thạch bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào nháy mắt bốc lửa.
"Có lẽ nàng nói đúng!" Tập Tà thốt:"Nhưng đem võ công yếu quyết các nàng nói cho ta biết chính là người tạo ra nó!"
"Cái gì!?"
"Công Tôn Dương Mi!"
Tập Tà lạnh lùng thốt.
"Ta không tin." Diêu Hồng kiên quyết nói.
"Gã tại sao lại nói cho ngươi biết? Ngươi nói bậy!" Yêu Hồng cũng hừ hừ nói.
"Các ngươi tin cũng được, không tin cũng tốt!" Tập Tà hỏi ngược lại: "Các ngươi muốn rời Phi Hồng hiên làm gì?"
"Chúng ta muốn tìm Công Tôn Dương Mi."
"Tìm hắn?" Tập Tà nhếch xéo hàng lông mày, giọng nói quái dị:"E rằng các nàng không cần phải tìm."

"Tại sao?"
"Bởi vì hắn đã tới!" Tập Tà có điểm như trúng tà ánh mắt trừng trừng nhìn về phía trước:"Hắn đã sớm tới!"
Phía trước Tập Tà chính là phía sau Yêu Hồng cùng Diêu Hồng.
Hai người bọn họ bất giác quay đầu lại.
Quay đầu lại nhìn thấy một người.
Công Tôn Dương Mi.
Chính xác là Dương Mi Xuất Kiếm Công Tôn Dương Mi.
Chỉ là cái gã Công Tôn Dương Mi này nhìn kỹ phảng phất có điểm gì là lạ. Rốt cuộc có cái gì không đúng lại nhất thời nói không ra. Nhưng gã nhất định là Công Tôn Dương Mi bất luận ngũ quan, hình dáng, bộ dáng, thân hình cũng là gã. Không thể giả được! Chỉ là thần thái có chút gì đó dường như không phải là người. Thậm chí không phải là ‘người’.
Rõ ràng nhất cũng quái dị nhất chính là đôi mày đen mà lấp lánh của gã hiện tại biến thành màu đỏ, giống như hai vệt máu ... dùng máu tươi nhuộm đỏ.
Thấy được gã Diêu Hồng cùng Yêu Hồng cũng rất vui vẻ. Rất vui mừng!
Các nàng còn tưởng rằng gã xảy ra chuyện.
"Ta không sao!"
Công Tôn Dương Mi hữu khí vô lực nói.
Gã đứng cách xa hơn trượng cũng không lại gần. Phía sau gã còn có hảo thủ của Nhất Ngôn đường là Sơn Quân Tôn Cương, Sơn Lang Tôn Tử Hôi.
Tôn Tử Hôi trên mặt phảng phất chút âm dương quái khí, đôi lông mày nhỏ xíu, cặp mắt ti hí lại có ba nốt ruồi lớn tướng nhìn kỹ có chút khôi hài nhưng khiến người ta có chút cảm giác u ám.
Công Tôn Dương Mi cùng Tôn Tử Hôi trước đây có tiếp xúc nhiều nhưng không nhiều hoà khí, Công Tôn Dương Mi vốn là nhìn Tôn Tử Hôi rất không thuận mắt. Tôn Tử Hôi vốn cũng dốc hết sức theo đuổi Tôn Diêu Hồng, ân cần chăm sóc nhưng Diêu Hồng biết người này ở bên ngoài phá hoại không ít danh tiết của nữ nhân, ô nhục không ít cô gái trinh tiết nên đối với hắn rất khinh bỉ, cố kỵ.
Tôn Tử Hôi biết rõ mình và mỹ nhân không thể có kết quả vừa khi hắn kết giao nhi tử Thái Kinh trong triều, hắn dẫn Thái Chiết đến Nhất Ngôn đường một chuyến, Thái Chiết vừa thấy Diêu Hồng đã giật nảy mình hết sức mong muốn cưới Diêu Hồng về làm thiếp. Chuyện này khiến cho Thái Kinh cũng gật đầu ủng hộ. Hắn bày mưu đặt kế cùng hạ lệnh thậm chí so với hoàng đế hạ chỉ còn có uy lực hơn. Diêu Hồng đương nhiên chết cũng không đồng ý từng cùng mẫu thân thuyết phục Tôn Cương. Tôn Cương đương nhiên là có toan tính kết giao với Thái Kinh nhưng lại muốn lung lạc Công Tôn Dương Mi cộng thêm lão đối với Diêu Hồng thương yêu nhất mực mà Diêu Hồng liều chết không ưng, mọi người lại ủng hộ nàng nên nhất thời phất cờ cũng có khó khăn nhất định.
Bởi vì Tôn Tử Hôi đưa mai dẫn mối cho hôn sự ấy khiến cho hảo sự của Công Tôn Dương Mi cùng Diêu Hồng hoá thành chuyện phiền toái. Công Tôn Dương Mi cùng Diêu Hồng đối với loại tiểu nhân như Tôn Tử Hôi này càng không để vào mắt.
Công Tôn Dương Mi thậm chí còn cùng Tôn Tử Hôi giao thủ. Bởi vì Tôn Cương ra sức điều đình lão rất không muốn xảy ra chuyện ngươi chết ta sống, hao tổn nhân thủ.
Tôn Tử Hôi luôn căm hận Công Tôn Dương Mi.
Hắn thậm chí tuyên bố ‘Nếu không có Công Tôn Dương Mi, hắn đã sớm tại Nhất Ngôn đường nắm được đại quyền’.
Nhưng lúc này Tôn Tử Hôi đứng ở phía sau Công Tôn Dương Mi, hai người bọn họ toát ra một biểu hiện như đang sống nương tựa vào nhau, dường như quan hệ rất tốt.
Nhưng gặp lại được gã Diêu Hồng kìm lòng không được.
"Chúng ta còn tưởng rằng chàng xảy ra chuyện!" Diêu Hồng lo lắng nói:"Lông mày chàng làm sao thế?"
"Chàng không có chuyện gì là tốt rồi!" Yêu Hồng nhìn thẳng vào mặt gã hỏi:"Tại sao chàng đem đao pháp kiếm quyết của bọn ta nói cho cái tên đầy tà khí này chứ?"
Yêu Hồng chất vấn.
Thật ra thì nàng (cả hai nàng) đều mong đợi đáp án là ‘Không có chuyện này!’
"Không liên quan đến các ngươi!" Công Tôn Dương Mi trả lời :"Diêu Hồng! Ngươi tạm thời ở lại chỗ này đừng gây chuyện. Yêu Hồng! Trong nhà của ngươi xảy ra chút ít chuyện hãy đi theo ta một chuyến để giải quyết!"
Đúng vậy! Trong bút ký của Diêu Hồng miêu tả đến đoạn này giữa những hàng chữ cũng tràn đầy sự nghi ngờ không tin được. Nàng thậm chí không chịu thừa nhận ngày đó nàng nhìn qua có đúng là Công Tôn Dương Mi ‘thật’ không!
... gã thậm chí đối với nàng hờ hững, không có vẻ gì liên quan, chỉ gọi Công Tôn Yêu Hồng đi.
Nếu như gọi nàng đi không phải là Công Tôn Dương Mi, Công Tôn Yêu Hồng nhất định sẽ không chút nghĩ ngợi mà cùng hắn đi. Nếu gọi nàng đi không phải là Công Tôn Dương Mi Diêu Hồng cũng nhất định sẽ không mặc kệ để Yêu Hồng rời đi.
Nàng vốn cũng muốn cùng Công Tôn Yêu Hồng đi nhưng Tập Tà ngăn cản nàng:"Nàng không nên đi!"
Hơn nữa hắn toát ra một mùi vị rất tà quái đồng thời cho nàng một lý do rất đủ để nàng ở lại chờ:"Đường chủ phu nhân muốn lập tức gặp nàng ngươi. Nàng không phải là đang muốn gặp bà ấy sao? Nếu nàng có chuyện bà ấy sẽ không tha cho ta!”
Đúng là, Diêu Hồng cảm thấy gần đây trong Nhất Ngôn đường rất nhiều chuyện quỷ dị, cổ quái, bạo liệt mà lại không hợp tình lý. Nàng đang muốn tìm sự thông tình đạt lý, cảm thông từ mẹ ruột của nàng để biết rõ ràng chuyện này. Tại sao một người xa lạ cũng có thể giam lỏng nàng ở nhà nàng, bọn họ rốt cuộc là những người nào? Nhà thế này thì gọi là nhà gì? Người cuối cùng xảy ra chuyện gì?
Quan trọng nhất là Công Tôn Dương Mi còn nhìn nàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Tập Tà.
... mặc dù, thay vì nói đó là cái gật đầu đồng ý chi bằng nói là đầu của hắn như là một quả dưa quá nặng treo ngược trên cọng dây leo mỏng manh, không chịu nổi mà rũ xuống, lúc lắc.
Công Tôn Yêu Hồng xem ra rất lo lắng trong nhà có vấn đề phát sinh. Đối với việc Công Tôn Dương Mi gọi nàng đi cũng không thể nghi ngờ rằng nàng cũng có chút vui mừng.
Nàng đi vài bước dường như chợt nhớ tới chuyện gì liền dừng lại quay đầu về phía Diêu Hồng nói:"Sẽ không có chuyện gì đâu! Ngươi chờ ta bọn ta rất nhanh sẽ trở lại . Chúng ta nhất định sẽ đứng bên cạnh ngươi, ngươi không cần sợ!"
Lúc này, ở trong Bán Hồng hiên có bụi trường xuân lớn, màu xanh rì rải dài, từng chiếc lá con con nằm gọn trong lòng bàn tay, điểm nhưng đoá hoa trắng tinh. Còn có những đoá hồng màu đỏ tươi chen chúc lên nhau, mỗi đóa đều giống như một tia hi vọng.
Nhưng màu xanh biếc lại đậm đặc, màu trắng quá đơn thuần chỉ có màu đỏ lại như giọt giọt máu tươi diễm lệ động lòng người phủ ở phía trên. Gió thổi qua vạn cánh hoa ngàn chiếc lá lay động dễ dàng trông thấy.
Diêu Hồng nhìn thấy cảnh tượng này không biết sao trong lòng như mộng du, muốn khóc nàng không nhịn được nói:"Chúng ta là bằng hữu, tâm giao, ngươi phải cẩn thận!"
Công Tôn Yêu Hồng vừa cất bước muốn đi nghe được liền xoay người lại, nhìn sâu vào mắt Diêu Hồng nắm đôi tay nàng chân thành thốt:"Chúng ta đâu chỉ là bằng hữu, chúng ta là tỷ muội, hảo tỷ muội!"
Sau đó, Yêu Hồng đã đi.
Sau, Diêu Hồng cũng không gặp lại nàng nữa.
Trong bút ký của Diêu Hồng hiển nhiên là cho là lần đó là lần cuối cùng nàng cùng Yêu Hồng gặp mặt nhưng không phải là cùng với Công Tôn Dương Mi ... Bởi vì nàng cho là sau cái đêm ấy Công Tôn Dương Mi đã mất tích, không tồn tại thậm chí cái người mà nàng nàng hôm sau nhìn thấy kia cũng không phải là Công Tôn Dương Mi.
Lần đó, nàng khẳng định hắn không dương mi mà chỉ cúi thấp đầu.
Nàng vẫn bị giam lỏng, nàng hai lần cố gắng xông ra cũng bị người ta đưa về.
Lần đầu tiên nàng xông ra Tập Tà đưa nàng về. Bất luận nàng xuất thủ ra sao Tập Tà cũng có thể dễ dàng hóa giải.
Hắn không có thương hại nàng nhưng so với hắn trực tiếp thương tổn nàng càng làm trong lòng nàng sợ hãi.
Thứ nhất hắn đối với bất kỳ võ công, chiêu thức nào của nàng cũng rất quen thuộc. Bất kể thương pháp Thần Thương hội hay là châm pháp An Nhạc đường hoặc là bản lĩnh xuất chúng Phi Yên thần thương Nhất Ngôn đường cho tới kiếm pháp do Công Tôn Dương Mi sáng tạo hắn cũng tựa như rõ như lòng bàn tay, thuận tay mà phá. Lúc hắn xuất thủ phá giải hai mắt tỏa sáng trên mặt treo nửa nụ cười giả tạo ... tựa như đang chơi một ‘trò chơi’.
Hai, lúc hắn nhìn nàng vẻ mặt rất đặc biệt, tựa như nhìn thấy trước mặt hắn một món ăn ngon nhưng hắn cũng không vội muốn ăn. Nhưng chỉ cần hắn muốn ăn, muốn nếm sẽ nhất định ăn được.
Hắn chặn nàng lại là cho nàng biết chỉ cần hắn không cho nàng quyết không đi ra được .
Nàng rất tức giận hỏi hắn:"Ngươi tại sao phải ngăn cản ta? Đây là nhà ta!"
Tập Tà trả lời :"Đường chủ ra lệnh ta không thể không nghe!"
Nàng cả giận quát:"Ngươi nói cha ta tự mình đến đây mà nói!."
Tập Tà chỉ đáp:"Lão muốn tới lúc đó tự nhiên sẽ tới, bây giờ có gọi cũng vô dụng."
Diêu Hồng căm giận nói:"Ngươi còn nói mẹ ta sẽ đến gặp ta!"
Tập Tà lấy ánh mắt tựa như chỉ ở âm phủ mới thấy được, hoàn toàn không có một chút thiện ý, hắn tựa như đối với hắn rất tán thưởng mà không thể nói ra lời, hắn nói một câu như thiên kinh địa nghĩa:"Nàng biết rồi! Đến thời điểm nàng sẽ gặp, nàng gấp cũng vô dụng!"
Sau đó hắn nói với nàng một câu ‘kỳ quái’:”Nàng thật ra thì nên cảm tạ ta mới phải. Trên thế gian này chỉ cần vận khí nàng mất đi, không còn chỗ dựa thì có dựa vào người nào cũng vô ích. Cha nàng rất có bản lĩnh, mẹ nàng rất lo cho nàng nhưng bọn họ một khi xảy ra chuyện thì nàng có thể lệ thuộc vào ai đây? Sau này nàng dựa vào ta còn có một chút thông minh!"
Mặc dù lời này khiến cho Diêu Hồng không hàn mà lạnh nhưng nàng vẫn giận dữ mắng mỏ:"Ngươi cho rằng ngươi là ai! Dám đối với bổn tiểu thư nói lời như thế! ?"
Gã thanh niên đầy tà khí kia trả lời như lần trước trả lời nàng:"Ta là Tập Tà!"
"Ta dựa vào ngươi?" Diêu Hồng nổ giận lớn tiếng thét chói tai, "Ngươi đi chết đi! Ngươi cút đi cho ta!"
Tập Tà không kích động chỉ báo cho nàng:"Ta không chết được! Nhưng người nàng yêu chỉ sợ phải chết rất thảm. Còn nếu ta đi thật không ở chỗ này thủ hộ nàng thì e rằng nàng mới thật là không may mắn đấy!"
Hắn nói thật.
Đến lần thứ hai Diêu Hồng muốn chuồn êm liền gặp được ba người phi nhân, tựa như thú mà không phải là thú, quái vật.

Nàng vừa thấy được dạng ‘người’ như vậy tâm đã luống cuống hơn phân nửa. Bọn họ một có miệng không có mũi, một có mũi không có miệng, còn một toàn thân mũi hoặc miệng cũng không chỉ là cái hố sâu, tất cả đều là lỗ thủng.
Diêu Hồng cùng bọn họ cũng quả thực ‘không thể đánh’.
Bởi vì chiêu thức, võ công với ‘bọn họ’ cũng vô ích.
Không dùng được.
Diêu Hồng đúng là đã đâm ‘bọn họ’ bảy tám đao nhưng bọn họ vẫn như lang như hổ, giống như mị như yêu. Thoáng cái đã đè nàng xuống ngoác cái miệng to như chậu máu cùng những cái hố trên mặt dự định sẽ cắn nàng, xé nàng, nuốt chửng nàng đồng thời híp mắt phát ra tiếng kêu ma mị.
‘Bọn họ’ rất thối.
Thối như đống phân nát vụn bắn tung toé.
Diêu Hồng thật sự sợ hãi, nàng thật sự không có cách nào nghĩ ra trong nhà mình, trong vườn mình tại sao lao tới nhiều quái thú như vậy.
Nàng hiện tại bắt đầu hiểu được tại sao gần đây mỗi khi đêm khuya đều sẽ nghe được tiếng gào thét bi thảm khiến nàng dựng tóc gáy lên rồi.
... nàng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ chết trong tay quái thú này. Càng chưa từng nghĩ quá lại sẽ chết trong nanh cuốt quái thú trong nhà mình!
Nàng hết sức kinh hoàng cho dù chưa bị cắn xé cho chết cũng bị hù chết. ‘May là’ khi đó tên thanh niên tà khí kia ‘vừa’ xuất hiện.
Hắn vung tay lên phát ra thanh âm hết sức cổ quái những thứ ‘dã thú’ kia liền ‘lui’ đi.
Mặc dù lúc đi chúng một mặt buông tay một mặt đấm ngực, một mặt cam chịu một mặt mắt vẫn lộ ra hung quang nhưng vẫn là từng con một lui xuống.
"Ta nói đúng không?" Tập Tà giữa đêm khuya dưới khóm hoa ngữ điệu bình tĩnh như đang bình luận một bức tranh sơn thủy:"Nàng gặp ta thực là may mắn!"
Diêu Hồng vẫn chưa hết hoảng sợ.
"Nếu ta đến chậm một bước!" Tập Tà giọng nói một chút ác ý cũng không có nhưng hắn mỗi một câu nói cũng tựa như không có hảo ý mà còn bức ra tà khí làm cho người khác bủn rủn xương cốt:"Nàng sẽ bị dã thú cắn xé tan xác rồi ... bọn họ khi giết người thích uống máu trước, thích nhất phát tiết dục tính!"
Sau đó hắn tựa như gia trưởng trách phát một đứa trẻ phạm sai lầm:"Nàng có cần chuyện gì cũng có thể được cho phép, ta là người dễ thương lượng. Nàng tại sao phải trốn đi?"
Diêu Hồng chỉ khóc.
Nàng biết vào lúc này rơi lệ là hành động yếu thế nhưng nàng bởi vì quá sợ hãi, bất lực không nhịn được nước mắt ròng ròng.
"Là cảm thấy buồn bực sao?" Tập Tà lại thay nàng đoán:"Được rồi! Ta sẽ đưa nha hoàn Tiểu Hồng đến ở với nàng!"
Diêu Hồng tựa như lại có một tia hi vọng.
"Mẹ đâu?" Nàng buồn bã hỏi:"Ngươi không phải nói bà sẽ đến đây sao?"
Nàng muốn hỏi còn có Công Tôn Yêu Hồng, muốn biết hơn nữa chính là Công Tôn Dương Mi. Nhưng nàng hiện tại đã rõ ràng hiểu chuyện, chỉ sợ nàng sẽ không dễ dàng nhìn thấy bọn họ nữa rồi ... nhưng cha không phải cả mẹ cũng vứt bỏ chứ?
Tập Tà nghe xong chỉ buông một câu:"Nàng gấp làm gì? Lời nói của ta nhất định thực hiện chỉ là sớm muộn thôi!" rồi đi mất.
Buổi tối hôm đó, lúc Diêu Hồng băng bó, xoa dịunhững vết thương trên người. Bỗng nhiên ánh nến chao nghiêng Công Tôn Tiểu Nương đã đến.
Nàng tiều tụy.
Nàng già nua.
Nàng thậm chí cả người đầy vết thương, có vết trầy xước, có vết thương lớn nghiêm trọng hơn chính là nội thương.
Diêu Hồng vừa nhìn thấy bà đã quên hếttai kiếp của mình hết sức lo lắng muốn hỏi mẫu thân của nàng ‘Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’
"Cha con điên rồi!" Công Tôn Tiểu Nương phẫn nộ nói:"Lão vốn có tài cán người nhưng dã tâm quá lớn, lớn đến mức cái gì cũng có thể hy sinh, lớn đến mức cái gì cũng không quản. Lão hành sự thương thiên hại lý không bằng cầm thú. Ta khuyên lão. lãokhông nghe. Ta ngăn cản lão, lão đánh ta."
Sau đó mẫu thân của nàng phát hiện nàng cũng không sung sướng, trên người cũng đầy thương tích. Công Tôn Tiểu Nương rất nhanh hiểu được. Diêu Hồng nói cho bà biết Công Tôn Dương Mi, Yêu Hồng cũng có thể có thể vì chuyện này mà ‘mất tích’, còn nhắc tới cử chỉ cổ quái của Công Tôn Dương Mi, mẹ nàng biểu hiện hết sức kích động nghiến răng cười lạnh nói:"Bọn họ thật quá đáng! Rốt cục cũng gậy ông đập lưng ông mà thôi! Ta không nghĩ tới ngay cả người của mình mà cũng có thể đối đãi như vậy. Ta đã không còn cách nào rồi chỉ còn toàn lực phá hỏng kế hoạch của bọn họ thôi!"
Diêu Hồng kinh hãi:"Mẹ ơi! Người phải cẩn thận... "
"Con không cần lo lắng! Mẹ nếu thật ngăn trở không nổi âm mưu của bọn họ thì không thể làm gì khác hơn là liên thủ cùng An Nhạc đường kiện lên Chánh Pháp đường nhất định phải chặn lại trận hạo kiếp này ..." Mắt Công Tôn Tiểu Nương ươn ướt vuốt mái tóc đen tuyền của Diêu Hồng giọng nói thảm não:"Mẹ làm như vậy là vạn bất đắc dĩ nhưng cha con như đã nhập ma hành vi tác tệ oán khí xung thiên ... mẹ đành như xuống địa ngục, vào vạc dầu, xông Nam Thiên môn dốc sức một lần quyết không thể để cho có thêm người bị hại nữa!"
Cũng chẳng biết sao khi đó ánh nến lập loè chiếu lên bức tranh cùng hai hàng chữ của Công Tôn Dương Mi, Diêu Hồng lúc này chỉ cảm thấy rất bi thương.
Nhưng nàng bỗng nhiên từ trong lòng nảy sinh nghi vấn.
Tại sao Công Tôn Dương Mi còn đang cùng nàng ân ái mặn nồng lại viết ra câu ‘Thử tình khả đãi’ hoài nhớ ấy. Hơn nữa còn viết lên chữ ‘sảng nhiên’?
Vì sao?
Nàng không tìm được đáp án.
Bởi vì mẫu thân nàng cũng không trở về .
Tuy nhiên, Tiểu Hồng tới.
Tới làm bạn với nàng.
Cùng nàng.
... giúp nàng vượt qua năm tháng dài đăng đẵng.
Về phần Tiểu Hồng những ngày gần đây với những chuyện phát sinh tại Nhất Ngôn đường cũng bị dọa cho run sợ, kinh hãi không thôi.
Bởi vì chuyện rất đáng sợ.
Rất quỷ dị.
Tẩt cả đều phát sinh ở trong nhà Diêu Hồng, bên cạnh nàng. Thoáng cái mọi sự quen thuộc đều vì khẩn trương mà xa lạ, phần lớn thái độ mọi người cũng không giống lúc trước, mỗi người ai cũng mang nghi ngờ, sợ hãi tựa như cảm giác thấp thỏm chờ đợi một đại nạn, một trường hạo kiếp hoặc trời phạt biết sẽ đến nhưng không biết dến khi nào.
Chỉ có hoa vẫn nở rộ.
Nở rất nhanh, rất tươi đẹp, bách vô cấm kỵ.
... tựa như chúng cũng biết nở hết lần này rồi đa tạ tồi huỷ diệt. Hôi phi yên diệt.
Ở đây từ xưa tới nay được xưng danh là ngọn núi thần, nhiều đời hoàng đế đều dùng nơ đây để tiến hành phong thiện đại điển, chúc thần giổ tổ , có danh thắng cổ tích, hành cung, thần miếu, phân bố chằng chịt, nét khắc trên bia đá nơi nào cũng có. Lâu, điện, hiên, các, tự, đình, đình, cung, quan, bài, kỳ bố trí chót vót cao ngất trên núi, giữ nơi yếu hại, điểm tô thêm cảnh sắc.
Song lần này lên núi, đến trên đỉnh núi gió rất lớn, tuyết còn chưa rơi nhưng nhưng so với tuyết rơi còn lạnh lẽo hơn bội phần.
... tuyết rơi nhanh, thật sao?
Trên núi có bảy tử thi.