Tứ Đại Danh Bổ

Chương 19: Hai lần phóng thích






Mục Nha Bình mắt thấy sắp bị khống chế nhưng không hoảng không loạn, lập tức bỏ trường mâu, hồi thủ bạt kiếm.



Mục Nha Bình vừa bỏ tay khỏi trường mâu, thân hình lập tức trầm xuống, Thiết Thủ làm sao để y đạt được ý nguyện? Chàng liền chộp lấy mũi mâu, thi triển luôn một chiêu «Hàn nha điểm điểm», nháy mắt cán mâu đã điểm trúng ba yếu huyệt «Trung Khu», «Thiếu Xung», «Trầm Hương» trên người Mục Nha Bình.



Mục Nha Bình đang ở trên không thoát lực liền rơi xuống đất đánh «bịch» một cái. Y còn chưa kịp vận công xung huyệt thì đã bị Thiết Thủ chộp lấy.



«Soạt! Soạt! Soạt!» trong chớp mắt chàng đã cúi người tránh khỏi ba đường đao từ phía sau.



Lúc này đại quân đã đến gần, Mục Nha Bình bất quá cũng chỉ xông lên trước hơn mười trượng, nhưng đợi chúng đến nơi thì Thiết Thủ đã chế trụ được Mục Nha Bình, còn thuận tay điểm thêm vào hai huyệt «Trung Linh», «Khí Hải», khiến y muốn vận khí xung huyệt cũng không được. Chỉ thấy chàng khẽ lắc mình thì đã trở về đứng bên cạnh Thời Chấn Đông. Chúng nhân thấy vậy đều không ngớt lời khen ngợi. Thiết Thủ hét lớn:



- Người của «Liên Vân Trại» nghe đây, nếu các ngươi tiếp tục xông đến, ta sẽ giết Tứ Trại chủ của các ngươi trước!



Quần tặc nghe xong tất cả đều dừng ngựa lại, nhất thời ánh lửa chiếu sáng rực cả một góc trời.



Thiết Thủ rút bội kiếm của Mục Nha Bình ra đặt vào cổ họng y, lạnh lùng nói:



- Mục Trại chủ! Ngươi có muốn sống không?



Mục Nha Bình nhắm mắt lại nói:



- Muốn!



Thiết Thủ thấy y đáp lời sảng khoái như vậy lại hỏi tiếp:



- Bảo bọn chúng lui binh, ta sẽ không làm thương tổn đến một cọng tóc của ngươi.



Mục Nha Bình lắc đầu:



- Không cần!



Thiết Thủ không nghe rõ liền hỏi lại:



- Không cần cái gì?



Mục Nha Bình cười lạnh nói:



- Muốn dùng mạng của Mục Nha Bình này để ép «Liên Vân Trại» lui binh, đúng là chuyện nằm mơ! Ta đây không cần mạng nữa! Ngươi muốn chém cứ chém, muốn giết cứ giết, lão tử đây quyết không chau mày!



Nói đến đây, đột nhiên y cao giọng hét:



- Các huynh đệ nghe đây, ta chết trong tay những kẻ này, các người phải thay ta báo thù!



Đoạn rướn người tự lao mình vào mũi kiếm.



Thiết Thủ thoáng ngẩn người, vội vàng thu kiếm lại. Trên kiếm vẫn còn dính chút máu đỏ tươi.



Thời Chấn Đông chinh chiến xa trường nhiều năm cũng ít thấy hảo hán nào như vậy, trong lòng không khỏi kính phục thốt:



- Hảo hán!



Ngũ Cương Trung cũng nói lớn:



- Có chí khí!



Tiết Trượng Nhị cũng lẩm bẩm nói một mình:



- Chẳng trách y đen hơn cả mình, thì ra tính khí cũng nóng hơn.



Chỉ nghe Mục Nha Bình quát lớn:



- Sao các ngươi còn không xông lên, sợ ta không chết sao?



Quần tặc vẫn ngẩn người ngồi trên ngựa, biết làm thế nào.



Nên biết «Trận Tiền Phong» Mục Nha Bình thường ngày đối với thuộc hạ cực tốt, nên bọn chúng rõ ràng là biết trại quy khó dung, nhưng vẫn không dám xông lên, sợ làm Mục Nha Bình mất mạng.



Mục Nha Bình đang giãy giụa không thôi, chợt cảm thấy toàn thân thư thái, thì ra toàn bộ huyệt đạo đã được giải khai.



Người giải huyệt chính là Thiết Thủ.



Mục Nha Bình đang ngẩn người không hiểu thì Thiết Thủ đã hướng về y vái một vái nói:



- Mục huynh đệ, vừa nãy đánh lén các hạ là lỗi của tại hạ. Kính mong các hạ lượng thứ!



Kỳ thực, vừa nãy Thiết Thủ chính là trước mặt thiên quân vạn mã một mình xông lên bắt tướng địch chứ tuyệt không phải đánh lén gì cả, chỉ bất quá chàng thấy người này oai vũ bất khuất, hơn nữa người của «Liên Vân Trại» cũng có tình có nghĩa nên mới lấy lễ để đáp lại.



Mục Nha Bình vẫn ngơ ngẩn xuất thần, không dám tin đây là sự thật nên vẫn đứng im bất động.



Thiết Thủ cười cười nói:



- Mời Mục huynh! Chúng ta đánh lại một trận phân sinh tử!



Mục Nha Bình quay mặt bước đi, sau vài bước quả thật không thấy Thiết Thủ đuổi theo mới biết thành ý của chàng là thật lòng, liền quay đầu lại nói:



- Hảo hán tử! Mục Nha Bình ta thua tâm phục khẩu phục, không còn gì để nói.



Đột nhiên y cao giọng nói:



- Các huynh đệ, trận này ta không đánh nữa. Các người muốn đánh thì đánh đi!



Chuyện này thì ngay cả Thiết Thủ cũng không ngờ tới.



Lời vừa thốt ra, quần tặc liền bàn tán xôn xao, đưa mắt nhìn nhau hoang mang không biết nên làm gì. Bọn chúng thấy Thiết Thủ trượng nghĩa phóng thích chủ tướng, trong lòng đã vô cùng cảm kích, lại thấy chàng vừa xuất thủ đã khống chế được Mục Nha Bình, võ công ắt hẳn xuất quỷ nhập thần, nên cũng không khỏi có chút sợ hãi, chiến ý đã giảm đi quá nửa. Nhưng chúng cũng sợ Đại Trại chủ trừng phạt, nên cũng không dám rút lui, nhất thời cứ lưỡng lự băn khoăn không biết nên làm sao mới phải.



Thiết Thủ cung tay nói:



- Mục huynh đệ, ta xin cảm tạ ơn bất chiến này! Ngũ đệ của các hạ chỉ bị chấn thương tạng phủ, nếu như không ngại, huynh đệ đây có thể trị thương cho gã.



Quần tặc nghe xong đều vui mừng khôn tả, Mục Nha Bình hớn hở hỏi:



- Thật sao? Vậy thì tốt quá!



Thiết Thủ đang định đáp lời thì từ phía bắc chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng:



- Tứ đệ, ngươi trước trận thoái lui, lại khiến quân sĩ mất đi chiến ý, đã biết tội hay chưa?



Mục Nha Bình nghe xong cúi đầu thấp giọng đáp:




- Tứ đệ biết tội!



Thanh âm đó lại hỏi:



- Ngươi biết tội gì?



Mục Nha Bình đưa kiếm lên cười ha hả, trong tiếng cười kèm theo cả vẻ tang thương vô hạn:



- Tam ca, tiểu đệ tự tuyệt đền tội là xong.



Thiết Thủ đã biết «tam ca» này chính là «Trại Gia Cát» Nguyễn Minh Chính, nhưng tạm thời cũng chưa nhúng tay vào. Chàng đoan chắc thế nào Nguyễn Minh Chính cũng không thể để Mục Nha Bình tự sát, quả nhiên đúng lúc Mục Nha Bình hoành kiếm thì thanh âm lạnh lùng lại cất lên:



- Nếu như ngươi giết hết bọn chúng thì có thể đoái công chuộc tội!



Mục Nha Bình cười thê lương nói:



- Thứ nhất Mục Nha Bình này không bao giờ giết bằng hữu, thứ hai Mục Nha Bình cũng không phải là đối thủ của y. Cầu mong Nguyễn tam ca thành toàn!



Nói đoạn liền đưa kiếm lên cứa mạnh vào cổ.



Thiết Thủ thấy người này coi mình là bằng hữu, thà chết cũng không coi mình là kẻ địch, trong lòng lấy làm cảm kích, địch ý với «Liên Vân Trại» cũng tiêu đi hoàn toàn.



Mục Nha Bình vừa đưa kiếm lên thì đã nghe một tiếng «choeng», một ngọn phi đao đã bắn trúng thân kiếm. Mục Nha Bình biến sắc:



- Nguyễn tam ca, huynh ...



Chỉ nghe Nguyễn Minh Chính nói:



- Ngươi lâm trận thoái lui, khiến quân sĩ mất đi đấu khí, coi địch là bạn, lẽ nào chỉ tự sát thôi là đã đủ đền tội? Ngươi có biết trại quy không?



Thiết Thủ thấy Nguyễn Minh Chính bắn phi đao đánh bật trường kiếm, tưởng rằng sự việc không ngoài sở liệu của mình, Nguyễn Minh Chính quyết không để Mục Nha Bình tự sát, nào ngờ hắn lại nói ra những lời như vậy, phảng phất như là tự sát cũng chưa đủ bù đắp tội lỗi vậy. Thiết Thủ đại nộ, đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy một trung niên hán tử vận tuyết bào, râu ba chòm phất phơ trước ngực, mặt trắng như ngọc, thần sắc thập phần lạnh lùng, đây chính là «Trại Gia Cát» Nguyễn Minh Chính.



Chỉ nghe Mục Nha Bình hướng về phía Tây Nam quỳ xuống nói:



- Đệ tử xin lãnh thọ tử hình của trại quy.



Nguyễn Minh Chính lạnh lùng:



- Còn có ai không đánh nữa không?



Hơn bốn trăm tên sơn tặc mắt thấy Tứ Trại chủ sắp phải thọ hình, còn ai dám nói ra chữ «Không» nữa, tề thanh nói:



- Vì trại sát địch, ai nấy đều tranh tiên.



Nguyễn Minh Chính quét ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn Thiết Thủ:



- Cho người ta xem «Liên Vân Trại» của chúng ta không có kẻ bán bạn cầu vinh!



Đột nhiên từ ống tay áo bắn ra hai ngọn phi đao, xạ thẳng vào hai mắt Mục Nha Bình.



Thiết Thủ không ngờ hắn lại đột nhiên thi lạt thủ với tứ đệ của mình như vậy, hét lên một tiếng tức giận.



Lúc này phi đao của Nguyễn Minh Chính đã bắn đến sát hai mắt của Mục Nha Bình, thân đao ánh lên màu xanh lam, hiển nhiên là có tẩm kịch độc.



Nguyên lai trại quy này chính là trước hủy hai mắt, sau đó để độc phát thân vong, thập phần tàn khốc.



Mục Nha Bình cũng không tránh, không né, hai mắt mở lớn chờ chết.



Đột nhiên có tiếng y phục phất gió, «rắc rắc rắc rắc» mấy tiếng liên tiếp vang lên. Thì ra Thiết Thủ đã phi thân đến kịp thời bắt lấy phi đao, bởi quá tức giận nên đã bóp hai ngọn phi đao vỡ vụn ra.



Đúng vào lúc Thiết Thủ bắt gọn phi đao, một bóng trắng mỹ diệu đã dài người phóng lên không rồi bổ thẳng vào Nguyễn Minh Chính. Bảy tám tên lâu la ý đồ cản lại, nhưng bóng trắng đó đã lăng không một cái, vượt qua đầu chúng, công thẳng đến mấy tên hộ vệ đứng trước mặt Nguyễn Minh Chính, hiển nhiên võ công cũng không kém, bảy tám tên hộ vệ liền cùng lúc đưa trường mâu lên công tới bóng trắng kia. Bóng trắng chính là Bạch Hân Như, chỉ thấy nàng ở giữa không trung, song thủ liên tiếp chộp ra, nháy mắt đã nắm hết đầu mâu của bọn hộ vệ, nhưng đồng thời cũng bị bức phải hạ thân xuống đất.



Nguyễn Minh Chính lấy làm yên tâm, cho rằng chỉ cần Bạch Hân Như không thể nhất kích thành công, tự nhiên sẽ bị thủ hạ của mình bao vây, băm vằm thành muôn vạn mảnh.



Đúng lúc Nguyễn Minh Chính định hét thuộc hạ tấn công thì đột nhiên thấy bóng trắng lóe lên, không biết từ lúc nào đã ở trước mặt mình. Nguyễn Minh Chính cả kinh, đanh định bạt đao thì đã quá muộn, người kia xuất kiếm như điện, lưỡi kiếm đã đặt trên cổ họng hắn từ lúc nào. Người xuất kiếm khống chế Nguyễn Minh Chính chính là «Bắc Thành» Thành chủ Chu Bạch Tự.



Nguyễn Minh Chính giờ mới hiểu ra:



Nguyên lai Bạch Hân Như tấn công chỉ là dương đông kích tây, bịt tai trộm chuông mà thôi, kẻ chân chính công kích chính là Chu Bạch Tự, hơn nữa còn nhanh tựa sấm đánh không kịp bịt tai, khoái tốc thật khiến người ta phải lắc đầu le lưỡi. Khi Nguyễn Minh Chính phát giác ra thì đã bị chế trụ rồi, trong lòng vô cùng tức giận, không ngờ mình tự xưng là kẻ đại trí lại bị hai kẻ chưa ráo máu đầu khống chế trong chớp mắt. Chỉ thấy y đanh mặt lại, lạnh lùng nhìn Chu Bạch Tự.



Lúc này quần tặc ở bốn phía đã lần lượt bạt đao xông tới, Chu Bạch Tự cao giọng hét lớn:



- Các người tiến thêm một bước, ta sẽ giết Tam Trại chủ ngay lập tức!



Quần tặc liền lập tức dừng bước, nhưng không ngờ Nguyễn Minh Chính lại hét:



- Lũ nhát gan, các người còn không mau xông lên. Sinh tử cá nhân đâu cần coi trọng làm gì. Kẻ nào không xông lên đều phải theo trại quy thụ hình.



Chu Bạch Tự vốn định hỏi tại sao hắn ngay cả huynh đệ kết bái của mình cũng không bỏ qua, không ngờ người này tính tình cũng cương liệt vô cùng, ngẩng đầu tự lao cổ họng vào mũi kiếm. Chu Bạch Tự là hạng người nào, há để cho Nguyễn Minh Chính tự sát. Y liền nhanh chóng thu kiếm lại, Nguyễn Minh Chính tuy chưa chết nhưng trên cổ máu đã chảy ra như suối. Nhưng Nguyễn Minh Chính không hề sợ hãi, lại lao người lên phía trước. Chu Bạch Tự lại thu kiếm lần nữa. Nguyễn Minh Chính lại lao người lên. Chu Bạch Tự lại thu kiếm. Ba lần xông tới, ba lần thu kiếm, kiếm vẫn đặt trên cổ họng Nguyễn Minh Chính, Nguyễn Minh Chính cầu chết cũng không được, muốn thoát cũng không xong.



Chỉ nghe Mục Nha Bình tức giận quát:



- Làm nhục tam ca, tức là kẻ địch của ta.



Nguyễn Minh Chính cười lớn ba tiếng, cao giọng nói:



- Lão tứ, hôm nay chúng ta cùng chết là xong!



Chu Bạch Tự thấy hắn cương cường, tuyệt không phải kẻ chỉ dụng tâm kế hại người, trong lòng cũng ngấm ngầm kính phục, liền hỏi:



- Ngươi cũng là một trang hảo hán, tại sao lại tàn độc với Mục Nha Bình vậy?



Nguyễn Minh Chính trợn mắt nhìn Chu Bạch Tự, cười lớn nói:



- Nếu «Liên Vân Trại» ai ai cũng chỉ vì thấy kẻ thù nhân nghĩa với mình liền cảm kích bất tận, bỏ vũ khí không đánh nữa thì «Liên Vân Trại» có còn giống sơn trại nữa không? Tứ đệ thân làm tướng lĩnh mà còn như vậy, ta không trừng phạt y thì còn mặt mũi nào nhìn đại ca? Chính bởi y là tứ đệ của ta, nên càng phải lập tức xử tử. Ta và hắn giao tình thâm hậu nhất nên người xử tử hắn phải là ta. Sau đó ta sẽ liều mạng với các ngươi một phen, coi như là báo đáp phần tình huynh đệ này vậy! Không dùng cực hình với hắn thì trại chúng làm sao tâm phục khẩu phục được! Ngươi có khuyên ta cũng vô dụng, đại trượng phu hành sự tự nhiên phải dứt khoát, mau lấy mạng ta đi!



Chu Bạch Tự, Thiết Thủ nghe y nói ra những lời như vậy, bất giác sinh lòng kính phục với sự chí công vô tư của Nguyễn Minh Chính.



Mục Nha Bình cũng nói lớn:



- Đúng, đúng. Tam ca nói rất đúng. Tiểu đệ hồ đồ hủy đi trại quy, đáng chết vô cùng!



Nguyễn Minh Chính nhắm mắt chờ chết, dáng vẻ vô vùng lẫm liệt.



Chu Bạch Tự hốt nhiên thu kiếm lại, cung tay thi lễ nói:



- Nguyễn tiên sinh, vừa nãy tại hạ không biết hai vị quân tử, đắc tội vô cùng.



Mong hai vị trớ trách!



Nguyễn Minh Chính tức giận nói một hơi, nghĩ tất sẽ kích động cho Chu Bạch Tự tức giận, một kiếm đâm cho mình chết tốt. Nào ngờ y lại cung kính tạ tội như vậy, hai mắt liền trợn tròn nói:



- Ngươi đừng giở trò ân nghĩa với ta, dù ngươi có tha chết thì ta cũng coi ngươi là kẻ thù.



Chu Bạch Tự đã tra kiếm vào vỏ, chậm rãi nói:



- Nguyễn tiên sinh cứ tận lực xuất thủ. Ta thả tiên sinh không hề có ý đồ gì khác. Vừa nãy do bất ngờ tập kích, bằng không cũng khó mà chế trụ được tiên sinh.



Nguyễn Minh Chính thấy Chu Bạch Tự khiêm cung như vậy, nhất thời cũng đứng ngẩn người giây lát, không biết làm sao.



Đột nhiên có tiếng người chậm rãi nói:



- Minh Chính, bình thường đệ rất thông minh, sao hôm nay lại cố chấp như vậy, thật là làm trò cười cho khách nhân rồi. Trại quy của «Liên Vân Trại» là sống, tại sao lại đem ra dùng một cách cứng nhắc như vậy?



Thanh âm hết sức nhu hòa phong nhã, nhưng trong đó ẩn tàng một khí phách tiêu sái khiêm cung của bậc hiệp khách.



Bọn Thiết Thủ đã quay người lại, chỉ thấy từ đám sơn tặc «Liên Vân Trại» ở mặt Bắc lần lượt lùi ra, tạo thành một con đường. Một thanh niên mỉm cười chậm rãi bước ra, sau lưng là một hắc y nhân mặt vô biểu tình. Chỉ nghe đám sơn tặc bàn tán xôn xao:



- Ồ, Đại Trại chủ cũng đến rồi!



- Nhị Trại chủ cũng xuất động kìa!



- Đại Trại chủ, Nhị Trại chủ!



Thanh niên kia vẫn chỉ mỉm cười, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo chút nào, dám chắc tình cảm đối với trại chúng rất tốt. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã làm Đại Trại chủ của «Liên Vân Trại», chúng nhân bất giác đều cảm thấy có chút đột xuất.



Hai người này xuất hiện ở đương trường không hề có vẻ nghiêm túc như Tam Trại chủ, Tứ Trại chủ nhưng trại chúng đều cảm thấy như được cởi bỏ gánh nặng, hiển nhiên là vô cùng yên tâm với hai vị Trại chủ này.



Thanh niên không hề làm giá, cũng không ngạo mạn, chậm rãi bước đến trước mặt bọn Thiết Thủ cung tay nói:



- Tại hạ Uy Thiếu Thương, chư vị đi qua «Liên Vân Trại», tại hạ không nghênh tiếp từ xa, thật là thất trách. Vừa nãy lại thừa ân hai vị không giết tam đệ, tứ đệ. Tam đệ của tại hạ trước giờ luôn chấp pháp như sơn, mong các vị chớ trách.



Chúng nhân đều kinh ngạc vô cùng, chỉ thấy thanh niên nhân này mặc một bộ thanh y đã bạc màu, vài chỗ còn có vết vá, trông giống như là một tên lạc hồn thư sinh vậy, tưởng tất cùng lắm chỉ là một tiểu đầu mục, thật không ngờ lại chính là «Cửu Hiện Thần Long» Uy Thiếu Thương.



Thời Chấn Đông thấy không khí có vẻ hòa dịu liền đằng hắng nói:



- Uy Trại chủ, chúng tôi qua đất này định sẽ liên «Liên Vân Trại» đưa thiếp bái kiến, không ngờ giữa đường lại giao thủ với người của quý trại, thật sự là ...



Uy Thiếu Thương mỉm cười ngắt lời:



- Là chúng tôi đắc tội trước. Vị này tưởng tất là Thời tướng quân danh chấn Thương Châu. Nói thẳng ra, bọn tại hạ vốn cho rằng kẻ đến là lũ cẩu quan chuyên môn áp bức bách tính. Đối phó với bọn loạn thần tặc tử, «Liên Vân Trại» quyết chẳng dung tình. Vừa nãy chư vị dùng khí công đẩy lùi đàn sói, lại trượng nghĩa phóng thích tam đệ, tứ đệ, khí độ phi thường. Tại hạ đây không tự lượng sức, xin được cùng kết giao không biết các vị có nể mặt hay không?



Trong ngữ âm ẩn tàng khí thế của vương giả, ám thị rằng nếu các người mà là lũ cẩu quan thì ta sớm đã hạ lệnh cất lưới diệt gọn rồi.



Nên biết rằng bách tính địa phương thường bị tham quan ô lại hà hiếp, gần như không còn đất sống. Duy chỉ có vùng Thương Châu của Thời Chấn Đông quản hạt là không như vậy, tuy rằng thiết diện vô tình nhưng tuyệt không áp bức lương dân, ngược lại còn rất được lòng dân nữa.



Thời Chấn Đông thấy trong lời nói của Uy Thiếu Thương ẩn tàng ý oán trách chính quyền, lại có ý thế thiên hành đạo, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi, lẽ nào người này muốn tạo phản?



Lúc này hắc y nhân thần sắc lạnh lùng đã chậm rãi bước đến trước mặt Quản Trọng Nhất, đưa mắt nhìn chiếc mõ gỗ vỡ nát rồi chợt quay đầu lại trợn mắt nhìn Thiết Thủ một hồi, thần quang sáng rực, một lúc lâu sau y mới chuyển động mục quang, cúi xuống đỡ Quản Trọng Nhất dậy truyền nội lực, bảo hộ tính mạng hắn.



Mục Nha Bình huynh đệ tình thâm, không nén được cất tiếng hỏi:



- Nhị ca, ngũ đệ có sống được không?



Lao Huyệt Quang vẫn không khai khẩu, phải đợi đến lúc Uy Thiếu Thương lên tiếng:



- Nhị đệ, tính mạng ngũ đệ toàn là dựa vào đệ đấy.



Lao Huyệt Quang mới cúi đầu lên tiếng:



- Đại ca yên tâm. Ngũ đệ còn sống được.



Quả nhiên không đầy một khắc, sắc mặt xanh nhợt của Quản Trọng Nhất đã chuyển sắc hồng nhuận.



Mọi người thấy Quản Trọng Nhất chưa chết, trong lòng cũng thầm mừng bởi còn chưa kết oán thù sâu nặng với «Liên Vân Trại», mặt khác cũng ngấm ngầm khâm phục nội lực thâm hậu của Lao Huyệt Quang.



Uy Thiếu Thương nhìn Thiết Thủ cười cười:



- Chư vị đã đi qua đất này lại gây nên một trường hiểu lầm đáng tiếc, tất cả đều là lỗi của bổn trại, nếu như nể mặt, xin theo huynh đệ về trại uống vào chén rượu.



Thời Chấn Đông vẻ mặt khó xử đáp:



- Thực không dám giấu, bọn tại hạ và mấy vị trợ thủ vì tróc nã khâm phạm nên mới đến đây, trong lúc vội vàng không kịp bái sơn, Uy Trại chủ có thể đợi tại hạ bắt được khâm phạm hồi kinh rồi quay lại, lúc đó mọi người cùng uống vài chén được không?



Uy Thiếu Thương đột nhiên biến sắc mặt nói:



- Các người muốn tróc nã khâm phạm?



Thời Chấn Đông thấy cục thế đang hòa dịu mà Uy Thiếu Thương đột nhiên thay đổi thái độ, trong lòng liền ngấm ngầm phòng bị đáp:



- Đúng vậy!



Uy Thiếu Thương thần quang sáng rực, nhìn như đóng đinh vào mặt Thời Chấn Đông, lạnh lùng hỏi:



- Là «Tuyệt Diệt Vương»?



Thời Chấn Đông quan sát tình thế, thấy có giấu cũng không giấu nổi, liền thẳng thắn nói:



- Không sai!



Uy Thiếu Thương lạnh giọng nói:



- Không được!



Cục thế liền trở nên khẩn trương, Thời Chấn Đông cười khổ nói:



- Uy Trại chủ cũng là người hiểu tình hiểu lý, chắc hẳn cũng biết chúng tôi ăn cơm triều đình không phải dễ.



Uy Thiếu Thương lắc đầu:



- Chúng ta đợi ở đây chính là để đánh chặn những kẻ truy kích chúa công.



Thiết Thủ nghe Uy Thiếu Thương gọi Sở Tương Ngọc là «chúa công», biết quan hệ giữa hai người không đơn giản, liền cung tay hỏi:



- Uy huynh, huynh võ nghệ cao thâm, trí vượt tam quân, tại sao không vì quốc gia tác sự, để uổng phí tài năng.




Ý muốn nói là ngươi tài trí đều cao, tại sao lại cam tâm đi làm giặc khấu?



Uy Thiếu Thương cười cười:



- Vị này tưởng tất là Thiết Thủ huynh trong «Thiên Hạ Tứ Đại Danh Bộ», lời nói quả nhiên hữu lý, nhưng bất quá huynh đã quên mất điều cơ bản:



Triều đình không biết làm việc, chỉ biết áp bức lương dân, vậy nên ta mới vì bách tính mà tác sự, lật đổ triều đình, lập nên minh chủ mới. Đó không phải là vì quốc gia, vì nhân dân mà làm chuyện lớn hay sao?



Bọn Thiết Thủ đều nghe mà giật mình kinh hãi, thế cục đương thời đích thực là quan tham hoành hành, dân không còn đất sống, nội loạn ngoại xâm, thiên tử lại ngu độn vô năng, quân dân khắp nơi đều kêu thán thấu trời xanh, mọi người nghe xong đều không khỏi dao động, từng lời Uy Thiếu Thương nói ra đều khiến người ta không thể phản bác lại được.



Thời Chấn Đông thấy chúng nhân đều trầm mặc, đành cười khổ nói:



- Ta chỉ là một viên võ quan, chuyện của triều đình ta làm sao quản nổi?



Uy Trại chủ, xin hãy giơ cao đánh khẽ, để bọn hạ quan qua núi, truy bắt Sở Tương Ngọc xong sẽ quay lại tạ tội.



Uy Thiếu Thương cũng cười khổ nói:



- Thời tướng quân trung can nghĩa đảm, không muốn lật đổ triều đình, tại hạ cũng không có gì để nói. Có điều gia có gia pháp, bang có bang quy, tại hạ đã vô cùng kính phục «Tuyệt Diệt Vương», tất có trách nhiệm phải ngăn cản truy binh đuổi bắt người. Huống hồ chí hướng của Sở Công rất giống với của bổn trại, dựa vào điểm này bổn trại đã quyết không thể đứng yên được rồi.



Thiết Thủ chợt hỏi:



- Uy huynh đã có chí lớn, tại sao còn lưu lại trong trại làm gì?



Uy Thiếu Thương mỉm cười:



- Thời cơ chưa tới, chỉ cầu dưỡng chí, không cầu nổi danh. Huống hồ tại hạ phụng mệnh nghĩa quân, ở đây đón tiếp một vị hiệp khách lừng danh thiên hạ, nghĩa cử vô song đến đây gia nhập.



Thiết Thủ khẽ chấn động hỏi tiếp:



- Vị hiệp khách đó không hiểu tên gọi là gì?



Uy Thiếu Thương không hề giấu giếm, ra vẻ kính ngưỡng nói:



- «Thần Châu Đại Hiệp» Tiêu Thu Thủy.



Thiết Thủ nói:



- Tiêu Thu Thủy đúng là danh hiệp tiền bối, nhưng không biết làm sao mà Tiêu đại hiệp đồng ý gia nhập phiến quân?



Uy Thiếu Thương nói nhấn từng chữ một:



- Nghĩa quân mới là chân chính vương soái trong thiên hạ, ai mà không gia nhập?



Thiết Thủ nói:



- Nếu không chịu gia nhập thì sao?



Uy Thiếu Thương nghiêm túc nói:



- Thuyết phục, dùng đại nghĩa để thuyết phục.



Thiết Thủ lại hỏi:



- Nếu vẫn không chịu thì sao?



Uy Thiếu Thương sắc mặt thay đổi, chặt tay xuống nói:



- Chỉ có con đường chết!



Bọn Thiết Thủ không khỏi lạnh người.



Thiết Thủ đột nhiên hỏi:



- Uy huynh, chúng tôi là người ngoài, thậm chí còn là kẻ ăn cơm công môn, sao Uy huynh lại nói những chuyện này ra?



Uy Thiếu Thương cười nói:



- Tại hạ thấy các vị đều nghĩa đảm trung can, tuyệt không phải kẻ tiểu nhân.



Huống hồ chuyện này nói ra cũng không hại gì.



Thiết Thủ hỏi:



- Nếu như bọn tại hạ quay về Thương Châu, truyền bá chuyện này ra, không phải sẽ đại bất lợi với quý trại ư?



Uy Thiếu Thương cười lớn nói:



- Thiết huynh nói đùa rồi. Bây giờ chuyện đó bất quá cũng giống như hòa thượng gióng chuông mà thôi. Các vị đều là võ lâm hảo hán, lẽ nào không biết phiến quân đã nổi lên khắp thiên hạ? Thêm một «Liên Vân Trại» có đáng gì?



Thiết nghĩ các vị cũng chẳng vì cầu phong thưởng mà truyền chuyện này ra ngoài.



Nói đến đây y ngừng lại giây lát rồi tiếp tục:



- Huống hồ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thiên hạ anh hùng liệu có bỏ qua cho các vị không?



Chúng nhân nghe xong, ai nầy đều kinh hãi trong lòng.



Nên biết trong lời của Uy Thiếu Thương có cứng có mềm, trong mềm có cứng, trong cứng có mềm. Kỳ thực thiên hạ đại loạn, nghĩa quân đứng lên, nếu là người làm quan trong triều chí công hành sự, thì không ai dám nói là không thỏa đáng. Nhưng nếu vì cầu danh lợi mà bán đứng nghĩa quân thì thiên hạ khó dung, không những bị nghĩa quân báo cừu, mà ngay cả người thân của y cũng không tha thứ cho kẻ cáo mật đó.



Thời Chấn Đông và Chu Lãnh Long thân làm đại tướng, nhưng cũng xuất thân võ lâm, sao không hiểu được đạo lý này? Làm sao họ dám mật cáo triều đình? Huống hồ triều đình hiện tại hoang đường vô năng, rất có thể sẽ bị kẻ khác ganh ghét, nói mình kết giao với tặc phỉ, hại cho toàn gia sung quân cũng không chừng. Mọi người đều không khỏi toát mồ hôi lạnh.



Thời Chấn Đông cười khổ:



- Tại hạ chỉ là một viên tiểu tướng, chuyện triều đình tự nhiên không dám quản, Uy Trại chủ xin cứ yên tâm về mặt này. Có điều Sở Tương Ngọc đã đào thoát từ «Thiết Huyết Đại Lao» của tại hạ, nếu như không bắt y về quy án, lấy công chuộc tội thì e rằng cả nhà lớn nhỏ đều phải thụ hình, ngay cả bằng hữu cũng liên lụy mà gặp họa. Vô luận thế nào cũng mong Uy Trại chủ mở cho một con đường, ngày khác nhất định tại hạ sẽ đăng sơn bái tạ.



Thời Chấn Đông nói hết sức uyển chuyển nhu hòa, chỉ cầu bắt được khâm phạm, tuyệt không dính dáng đến chuyện của «Liên Vân Trại».



Uy Thiếu Thương trầm ngâm:



- Thời Tướng quân có chỗ khó xử điều này thì tại hạ biết. Tại hạ cũng có chỗ khó xử. Sở chủ công là nghĩa chủ của tại hạ, vốn phải đem hết sức ra để tương trợ người. Nhưng chư vị lại là bằng hữu của tại hạ, không thể không nghĩ cho các vị được. Có điều vô luận thế nào, nếu chư vị muốn vượt núi bắt người, «Liên Vân Trại» cũng quyết không tụ thủ bàng quan.



Chúng nhân nghe xong thì trong lòng đều trầm xuống, bởi chỉ mấy vị Trại chủ của «Liên Vân Trại» đã khó đối phó rồi, huống chi còn có bảy tám trăm lâu la nữa? Uy Thiếu Thương lại nói:



- Hay là như vầy đi, chúng ta đã là bằng hữu thì quyết không lấy đông hiếp ít. Chi bằng hai bên đều chọn ra ba người quyết đấu một phen, bên nào thắng hai trận là bên đó thắng. Nếu như bản trại bại trong tay các vị, lập tức sẽ nhường đường, coi như bản trại đã tận lực với chủ công rồi, bất quá tài không bằng người mà thôi. Vạn nhất chư vị bại trong tay bản trại, vậy mong các vị trở về Thương Châu, không biết ý chư vị thế nào?



Thiết Thủ vốn đã úy kỵ chuyện «Liên Vân Trại» sẽ quần công, lúc đó thì thương vong sẽ rất lớn. Giờ nghe Uy Thiếu Thương nói lấy một chọi một thì biết là gã muốn mua chút giao tình, trong lòng vô cùng cảm kích. Thời Chấn Đông cũng cung tay nói:



- Đa tạ Uy Trại chủ. Không biết phương pháp tỷ võ thế nào?



Uy Thiếu Thương cười cười:



- Cũng không có gì, tỷ thí võ công, điểm đến thì dừng. Các vị đều là anh hùng hảo hán, tưởng tất hiểu rõ điều này, tại hạ đâu cần đa ngôn? Chỉ cần tướng quân chọn ra ba người, sau đó rút thăm ứng chiến là được.



Nói đoạn y cũng kéo Nguyễn Minh Chính, Mục Nha Bình đi về phía Lao Huyệt Quang và Quản Trọng Nhất bàn tán một hồi, dường như là để chọn ra người sẽ xuất thủ.



Bên này Thời Chấn Đông cũng nói với mọi người:



- Ba trận chiến này, Thời mỗ sẽ đánh một trận. Không biết vị nào có hứng thú đánh hai trận còn lại?



Thiết Thủ nói:



- Không được!



Thời Chấn Đông ngạc nhiên:



- Thiết huynh tại sao nói vậy? Lẽ nào Thiết huynh cho rằng võ công lão phu không được ư?



Thiết Thủ nói:



- Tại hạ không dám. Chỉ là Tướng quân là chủ tướng, vạn nhất xảy ra sơ thất thì ai lẽ lãnh đạo mọi người? Mong Tướng quân hãy bảo lưu nguyên khí, tự lo cho mình. Tại hạ nguyện thay ngài xuất chiến.



Chu Bạch Tự nói:



- Thiết huynh nói rất phải. Thời Tướng quân là chủ tướng toàn quân, không thể tùy tiện xuất chiến. Tại hạ cũng nguyện xuất chiến một trận.



Ngũ Cương Trung cười ha hả nói:



- Còn có lão đầu tử này nữa. Chỉ cần không ngại ta đã già nua, thì ta cũng nguyện xuất chiến một trận.



Thời Chấn Đông biết rõ trong những người ở đây thì Thiết Thủ, Chu Bạch Tự, Ngũ Cương Trung là võ công cao nhất, thấy ba người tình nguyện xuất thủ thì trong lòng cả mừng, cúi người vái tạ nói:



- Ân tương trợ của chư vị, hạ quan xin khắc cốt ghi tâm.



Thiết Thủ, Chu Bạch Tự vội xua tay liên tiếp, không để cho y vái tạ.



Thiết Thủ nói:



- Còn một chuyện nữa.



Thời Chấn Đông ngạc nhiên:



- Chuyện gì?



Thiết Thủ nói:



- Bên chúng ta phái ra ba người bọn tại hạ, trong ba người của đối phương tất có Uy công tử và Lao Nhị Trại chủ, võ công hai người này tương đối đáng sợ, hy vọng rằng tại hạ có thể cản được một người. Có điều, Cửu Đại Trại chủ của «Liên Vân Trại» chỉ mới xuất hiện có năm người, bốn Trại chủ còn lại chỉ sợ đã đi phục kích bọn Điền Thống lãnh, Liễu Thống lãnh. Hiện tại tình thế thập phần nguy cấp, đợi khi trận chiến đầu tiên bắt đầu, xin Thời Tướng quân hãy phái người đi cứu viện. Lúc đó mọi người đều chú tâm quan chiến, phòng bị sẽ phân tâm, nếu như nhân số ít thì có thể dễ dàng thoát đi.



Chu Bạch Tự cũng nói:



- Đúng vậy. Nếu phái đi nhiều người quá nhất định sẽ bị phát hiện. Uy Thiếu Thương không ngờ chúng ta âm thầm phái người đi cứu viện nên trong mấy dặm gần đây sẽ không thiết đặt trạm gác, phòng vệ cũng không nghiêm ngặt.



Chúng ta chỉ phái đi hai ba người, chia hai mặt trước sau cứu viện chắc không phải chuyện khó. Hân nhi, khinh công của nàng rất cao, phiền nàng đi một lượt vậy!



Thời Chấn Đông thấy lúc nãy Bạch Hân Như vung kiếm giết sói, võ công cực cao, khinh công cũng giỏi liền cả mừng nói:



- Nếu được Bạch nữ hiệp tương trợ thì thật không còn gì bằng!



Chu Lãnh Long chợt lên tiếng:



- Tướng quân, xin để mạt tướng đi tiếp cứu cho Liễu Thống lãnh.



Thời Chấn Đông biết người này võ công không phải tầm thường, là thủ hạ đắc lực nhất của mình, đối với gã cũng vô cùng yên tâm, liền mỉm cười nói:



- Được lắm!



«Hắc Sát Thần» Tiết Trượng Nhị, «Địa Đường Đao» Nguyên Hỗn Thiên cũng muốn đi nhưng Thiết Thủ đã cản lại:



- Nhiều người đi cũng không tốt. Nơi đây sơn tặc càng nhiều hơn, hai vị phải ở lại để thay Ngũ Trại chủ giám trận.



Tiết Trượng Nhị, Nguyên Hỗn Thiên hai người thấy không được nhận nhiệm vụ, trong lòng lấy làm không vui, nhưng nghe Thiết Thủ nói ở đây cần người lược trận, đồng lời cũng muốn xem Ngũ Cương Trung đại triển thần oai nên không còn dị nghị gì nữa.



Ở bên kia, Uy Thiếu Thương cũng nói với Lao Huyệt Quang, Nguyễn Minh Chính, Mục Nha Bình, Quản Trọng Nhất nói:



- Nếu như chúng ta ỷ đông hiếp ít dù có bị đánh bại họ cũng không tâm phục. Đợi lát nữa chúng ta lấy một chọi một, đánh bại được họ rồi. Bọn họ quyết không dám quay về kinh sư chịu chết, đồng thời cũng vì trọng tín nghĩa mà quyết không truy đuổi bọn Sở công nữa. Nói không chừng «Liên Vân Trại» của chúng ta lại có thêm mấy vị Trại chủ.



Nguyễn Minh Chính tán thưởng:



- Đại ca quả nhiên diệu kế, bằng vào thân thủ của Đại ca và Nhị ca, chúng ta đã thắng chắc hai trận rồi.



Uy Thiếu Thương nói:



- Mong là như vậy, ba trận đánh này, đệ cũng đánh một trận đi. Võ công của đệ tuy không bằng Thiết Thủ, Chu Bạch Tự, Ngũ Cương Trung, Thời Chấn Đông nhưng đệ tâm kế vô song, nói không chừng có thể thắng được một trận.



Nếu chúng ta thắng liền ba trận, thử hỏi bọn họ có tâm phục hay không?



Nguyễn Minh Chính nói:



- Vâng! Đệ tuy võ học thô lậu, nhưng cũng may đầu óc luôn tỉnh táo. Đệ sẽ tận lực mà làm.



Lúc này Thiết Thủ, Chu Bạch Tự, Ngũ Cương Trung ba người đã chậm rãi bước ra.



Uy Thiếu Thương cũng dẫn Lao Huyệt Quang, Nguyễn Minh Chính đi đến.



Sáu người đối nhãn nhìn nhau, khí thế ngất trời. Chúng nhân bàn bạc xôn xao.



Người của «Liên Vân Trại» ai ai cũng biết ba vị Trại chủ này tài trí hơn người, nhưng chân chính thấy ba người xuất thủ thì chẳng được bao nhiêu. Địch nhân bình thường đa số đều bị Tứ Trại chủ «Trận Tiền Phong» Mục Nha Bình đánh cho tơi bời, nên đâu cần ba vị này phải ra tay.



Còn về phía bọn Thiết Thủ, vừa nãy ai ai cũng thấy Thiết Thủ với Chu Bạch Tự một chiêu đã sanh cầm Tam Trại chủ, Tứ Trại chủ, tưởng tất cũng là kẻ phi thường. Mỗi người đều khát vọng được thấy một trường quyết đấu kinh thiên động địa, kẻ nào cũng mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, thậm chí còn đặt cược xem ai thắng ai thua. Đương nhiên, những kẻ đặt cược đa phần đều tin tưởng các Trại chủ của mình sẽ thắng, đặt một ăn mười cũng dám chơi. Cũng có kẻ đặt phe Thiết Thủ thắng, nhưng bất quá cũng chỉ lơ thơ mấy người.



Đúng vào thời khắc hỗn loạn này, Bạch Hân Như nói khẽ vào tai Chu Bạch Tự:



- Công tử, thiếp đi đây. Chàng phải cẩn thận.




Chu Bạch Tự nói:



- Ta biết rồi. Nàng không cần lo lắng, nàng cũng phải cẩn thận một chút.



Bạch Hân Như chỉ nhún mình vài cái thì đã biến mất vào đám đông, không một ai phát giác.



Lúc này Chu Lãnh Long cũng quay sang Thời Chấn Đông cáo từ một tiếng rồi nhanh chóng đi tìm Bạch Hân Như để phân công công việc.



Thiết Thủ mỉm cười nói:



- Uy huynh, chúng ta giao thủ thế nào? Chỉ cần không thách đấu cá nhân là được.



Uy Thiếu Thương cũng cười cười nói:



- Nói rất đúng. Chúng tôi sẽ viết ba chữ «Uy», «Lao», «Nguyễn» lên ba mảnh giấy rồi đặt vào hộp, ba người các vị lần lượt lên mỗi người chọn một mảnh là được.



Thiết Thủ mỉm cười nói:



- Nên để chủ nhân chọn mới đúng. Ba người tại hạ sẽ viết ba chữ «Thiết» , «Ngũ», «Chu» lên giấy cho ba vị chọn mới phải.



Uy Thiếu Thương cười cười lắc đầu:



- Không được, không được! Tân khách vi thượng, ba vị chọn trước mới đúng.



Thiết Thủ thấy Uy Thiếu Thương có vẻ kiên quyết nên cũng đành đồng ý.



Uy Thiếu Thương liền viết ba tên họ của ba người lên giấy để bọn Thiết Thủ chọn lựa.



Khoảnh khắc này ai ai cũng muốn biết xem người nào sẽ đấu với người nào, mà bọn Chu Lãnh Long, Bạch Hân Như hai người cũng thừa cơ đi khỏi.



Chu Lãnh Long và Bạch Hân Như vừa rời khỏi trùng vây thì Chu Lãnh Long đã nói:



- Tại hạ đi tiếp cứu cho Liễu Thống lãnh ở phía trước.



Bạch Hân Như gật đầu:



- Vậy tiểu nữ đi tiếp viện cho Điền Thống lãnh. Chúng ta cáo biệt ở đây!



Chu Lãnh Long nói:



- Bạch cô nương cẩn thận.



Nói đoạn người đã vọt ra xa mấy trượng.



Bạch Hân Như cũng thi triển khinh công chạy về hướng Tây Bắc! Nàng đề khí chạy một mạch bảy tám dặm đường, đến một khu rừng nhỏ thì chợt nghe tiếng quát tháo ầm ĩ. Bạch Hân Như vội chạy vào xem xét.



Sáu binh sĩ còn lại bên Điền Đại Thố giờ chỉ còn bốn đang khổ chiến với hơn bốn mươi tên sơn tặc. Còn Điền Đại Thố song chưởng lực đấu «Hồng Bào Lục Phát» Câu Thanh Phong và «Kim Xà Thương» Mạnh Hữu Uy hai người, lúc này đã tay chân luống cuống, thập phần nguy cấp. Ngoài vết thương máu chảy ròng ròng trên tả thủ, tiểu phúc gã cũng nhiễm đầy máu tươi, khẳng định là thọ thương không nhẹ.



Bạch Hân Như biết trong tình thế này chỉ có thể dùng phương pháp đánh nhanh thắng nhanh mà thôi. Chỉ thấy bóng trắng lóe lên, nháy mắt đã có ba tên sơn tặc bị đánh ngã.



Bốn binh sĩ kia thấy Bạch Hân Như đến, trong lòng đều đại hỉ, tinh thần phấn chấn, đấu chí lại tăng lên, bạt đao phản kích dữ đội.



Bốn tên sơn tặc bạt đao chém tới Bạch Hân Như.



Bạch Hân Như liên tiếp lắc người ba cái, đưa kiếm lên chặn được một đao.



Tên kia rút đao lại nhưng không rút được.



Nên biết Tuyết Sơn «Tố Nữ Kiếm Pháp» của Bạch Hân Như âm nhu uyển chuyển, trong thiên hạ người phá được chỉ sợ không nhiều, tên sơn tặc vô danh tiểu tốt làm sao chịu được.



Bạch Hân Như liền mượn lực kéo mạnh, người kia lập tức quỳ xuống, nàng liền thuận tay phong bế luôn huyệt đạo của hắn. Đoạn nàng nhanh như chớp đẩy luôn tên đó ra đỡ lấy đường đao của ba tên còn lại.



Ba tên kia sợ chém phải người của mình, vội vàng thu đao.



Bạch Hân Như liền thừa cơ xông đến, dụng mũi kiếm phong bế huyệt đạo của một tên, tả thủ vươn ra điểm huyệt tên khác, đồng thời chân trái cũng đá luôn vào huyệt đạo của tên thứ ba. Trong nháy mắt cả bốn tên đều bị nàng điểm ngã.



Bạch Hân Như vừa đến đã giải quyết luôn bảy tên sơn tặc, nhưng lại có bốn tên nữa xông đến. Bạch Hân Như liền liên tiếp đánh ra bốn kiếm «Cầm minh tứ hưởng» (Đàn kêu bốn tiếng) trong «Tố Nữ Kiếm Pháp», đả thương hai tên, còn lại hai tên đấu chí đã mất. Chưa kịp thoái lui thì một tên đã bị Bạch Hân Như phất tay áo điểm luôn huyệt đạo. Tên còn lại sợ quá liền quay đầu bỏ chạy trở lại vây hãm bốn binh sĩ kia.



Lúc này đã có mười tên sơn tặc bị Bạch Hân Như hạ gục, chỉ còn lại hơn ba chục tên, nhất thời cũng không làm hại được bốn binh sĩ dũng mãnh kia. Bạch Hân Như liền tung người lên như một con chim yến, gia nhập vòng chiến với Điền Đại Thố, Mạnh Hữu Uy, Câu Thanh Phong ba người.



Nhất thời tiếng «đang đang» vang lên không ngớt, trong nháy mắt nàng đã công ra bảy bảy bốn mươi chín kiếm, kiếm nào cũng hướng về «Kim Xà Thương» Mạnh Hữu Uy.



Mạnh Hữu Uy không thể ngờ rằng đối phương chỉ là một thiếu nữ mà kiếm pháp lại lợi hại nhường ấy! Hắn mấy lần định dùng tay đoạt kiếm của nàng, nhưng lần nào cũng bị kiếm kình âm nhu bức lùi, không thể toại ý. Đợi cho bảy bảy bốn mươi chín kiếm qua đi thì Mạnh Hữu Uy đã bị bức lùi hơn mười bộ, mặt đỏ lên vì tức giận.



Võ công của Bạch Hân Như vốn cao hơn Điền Đại Thố rất nhiều. Võ công của Điền Đại Thố lại cao hơn Mạnh Hữu Uy không ít. Vì thế chỉ trong nháy mắt nàng đã chiếm thế thượng phong.



Điền Đại Thố lớn giọng hét:



- Tốt lắm!



Nói đoạn trợn mắt nhìn Câu Thanh Phong cười lên ha hả nói:



- Tiểu tử, vừa nãy hai đánh một, không tính. Hãy tiếp thêm mấy chiêu của gia gia ngươi xem.



Câu Thanh Phong từng bị Điền Đại Thố đánh cho ngập người xuống đất không ra được, may mà có Mạnh Hữu Uy ám toán nên mới chiếm được thượng phong của Điền Đại Thố, còn dùng xích sắt đánh trúng tiểu phúc Điền Đại Thố một đòn. Mắt thấy sắp đắc thủ thì không ngờ nửa chừng lại xuất hiện thêm một «Trình Giảo Kim», giờ đây lại phải một mình độc chiến Điền Đại Thố, trong lòng không khỏi kinh hoảng.



Điền Đại Thố vọt người lên đánh ra một chiêu «Lạc địa phân kim». Chiêu «Lạc địa phân kim» này chính là một chiêu tối lợi hại trong tuyệt kỹ thành danh «Phân Kim Thủ» của Điền Đại Thố.



Câu Thanh Phong thấy vậy lẽ nào không kinh hoảng?



Không kinh hoảng còn đỡ, hễ kinh hoảng thì tay chân sẽ luống cuống. Điền Đại Thố liền thừa cơ xông tới, hai tay chắp lại hét lớn:



- «Đồng tử bái phật»!



Câu Thanh Phong muốn tránh cũng không tránh được, nghe thấy bốn chữ «Đồng tử bái phật» thì hồn phi phách tán, tự động đưa xích sắt trong tay lên ngạnh tiếp chiêu thức của Điền Đại Thố.



Nên biết cao thủ đấu nhau, tuyệt đối không thể sợ hãi. Hễ kẻ nào sợ hãi là coi như đã thua một nửa. Câu Thanh Phong vốn có một thân nội lực cao thâm, nhưng trong lúc kinh hãi, nội lực không thể vận dụng kịp thời, võ công lại không bằng Điền Đại Thố nên chiêu này tiếp làm sao nổi? Câu Thanh Phong liền giống như một cây trụ, bị đóng ngập xuống đất.



Điền Đại Thố hận nhất người này lấy hai địch một nên hạ thủ không lưu tình.



Song thủ lại tiếp tục đánh ra một chiêu «Ngũ lôi oanh đỉnh» áp xuống.



Câu Thanh Phong tiếp chiêu này đúng là như bị «Ngũ lôi oanh đỉnh». «Ầm!» một tiếng, hai chân lại ngập sâu xuống đất đến tận gối. Câu Thanh Phong đang định cầu xin tha mạng thì Điền Đại Thố đã giương tay hét lớn:



- «Như lôi quán nhĩ»!



Câu Thanh Phong vốn cho rằng Điền Đại Thố chỉ ỷ trượng được vào ba chiêu «Lạc địa phân kim», «Ngũ lôi oanh đỉnh», «Đồng tử bái phật», nào ngờ một kích «Như lôi quán nhĩ» này còn lợi hại hơn gấp bội. Câu Thanh Phong đỡ được một kích này thì người đã ngập xuống đất đến ngực, giãy giụa không nổi, gần như đã giống như một cây cột.



Điền Đại Thố cười ha hả:



- Giờ mới giống như lúc nãy. Đỡ thêm một chiêu «Lôi hành điện thiểm» của ta nữa!



Câu Thanh Phong không ngờ Điền Đại Thố vẫn còn một chiêu này, lòng than thầm:



"Không xong", cố gắng tiếp thêm một chưởng nữa. Xích sắt bị bay khỏi tay ra ngoài hơn trượng.



Nguyên lai ba chiêu «Ngũ lôi oanh đỉnh», «Như lôi quán nhĩ», «Lôi hành điện thiểm» được gọi là «Lôi Đình Tam Thức», là chiêu thức Điền Đại Thố mới sáng tạo thời gian gần đây.



Điền Đại Thố thấy ba chiêu đắc ý nhất của mình mà chỉ khiến Câu Thanh Phong bị ngập xuống đất đến ngực, xích sắt bay ra xa, trong lòng lấy làm không vui. Đột nhiên y tung người lên cao hơn trượng, vận đủ lực đạo, song thủ nắm lại thành quyền, rồi bổ người lao xuống hét:



- Tiếp thêm một chiêu nữa của ta!



Câu Thanh Phong sợ đến hồn phi phách tán, chỉ đành dùng song chưởng ngạnh tiếp.



Một tiếng nổ «rầm» vang lên, Câu Thanh Phong đã bị ngập xuống đất đến tận đầu, chỉ còn lại mấy ngón tay ngo ngoe trên mặt đất mà thôi.



Điền Đại Thố vui vẻ nói:



- Tốt lắm! Ta lại vừa sáng tạo ra một chiêu thức mới! Gọi là gì bây giờ nhỉ?



Đúng rồi, bàn tay còn lại kia rất giống dây khoai. Gọi là «Đại chủng trước thự thức»° là được rồi!



Lúc này một tên sơn tặc không biết sống chết gì lao đến bạt đao chém tới.



Điền Đại Thố liền dùng một chiêu «Bá vương kéo cung», nắm gọn đầu tên đó ném ra bên ngoài.



Lại có thêm ba tên nữa, huy đao chém xuống.



Điền Đại Thố lại dùng một chiêu «Tả chi hữu truất» đánh ra, hai tên hự lên một tiếng, thổ ra một búng máu. Còn lại một tên cũng không chạy thoát khỏi tay y.



Bốn binh sĩ cũng đại phát thần oai, giết được thêm bốn tên sơn tặc, còn lại hai mươi sáu tên sơn tặc, tên nào tên nấy đều sợ hãi trong lòng, bị bốn binh sĩ bức đến luống cuống tay chân.



Bên kia «Kim Xà Thương» Mạnh Hữu Uy cũng bị Bạch Hân Như dùng «Tố Nữ Kiếm Pháp» đánh cho tay hoảng chân loạn. Bạch Hân Như liền thừa cơ xuất thủ phong bế luôn huyệt đạo của gã.



Điền Đại Thố liền nhảy đến định đập chết Mạnh Hữu Uy để trả mối hận ám toán lúc nãy, nhưng Bạch Hân Như đã ngăn y lại:



- Tuyệt đối không thể được. «Liên Vân Trại» đối với chúng ta không có ác ý.



Bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta cần phải lưu lại chút tình nghĩa mới được.



Điền Đại Thố gật đầu nói:



- Được! Vậy đem hai tên tiểu tử này về giao cho tướng quân.



Điền Đại Thố nói đoạn liền bước đến chỗ Câu Thanh Phong bị đánh ngập xuống, cúi người kéo mạnh. Chỉ nghe tiếng «soạt soạt» vang lên, Câu Thanh ° thự:



củ khoai - > có thể hiểu là «tuyệt thức trồng khoai» Phong đã được y kéo lên mặt đất, nhưng mồm miệng đầy đất cát, hôn mê quá nửa. Điền Đại Thố cười lớn nói:



- Tên lão tiểu tử nhà ngươi vẫn còn chưa chết!



Bạch Hân Như đặt kiếm lên đỉnh đầu Mạnh Hữu Uy lớn giọng nói:



- Người của «Liên Vân Trại» nghe đây, hai vị Trại Chủ của các ngươi đều bị chúng ta sanh cầm rồi, còn không mau về trại báo cáo, định ở đây chờ chết à?



Hai mươi tên sơn tặc thấy đầu lĩnh của mình đã bị chế trụ, sợ đến chân tay cuống cuồng, nháy mắt đã chạy sạch sẽ.



Bốn binh sĩ như từ cõi chết trở về, không ai không sợ đến toát mồ hôi lạnh.



Sau đó Bạch Hân Như, Điền Đại Thố và bốn binh sĩ còn lại liền dẫn Câu Thanh Phong, Mạnh Hữu Uy trở về hội quân với bọn Thời Chấn Đông.



Điền Đại Thố mới đến đã thấy khắp nơi toàn người là người, vây thành một vòng tròn rộng đến hai trượng. Trong vòng tròn đó, có hai người đang đấu đến phi sa tẩu thạch, khí thế khiếp người!



Chỉ thấy hai người này một thì bạch phát ngân tu, gương mặt hồng hào oai võ, chính thị là Ngũ Cương Trung, người kia hắc diện hắc y, nhãn quan thâm trầm, không biết là kẻ nào.



Điền Đại Thố thấy người của mình giao thủ với kẻ khác thì bất kể tất cả, hét lớn một tiếng:



- Xem «Đại chủng trước thự thức» của ta đây!



Bóng vàng lóe lên, dụng luôn chiêu thức vừa sáng tạo khi nãy tấn công hắc y nhân.