Tứ Đại Danh Bổ

Chương 48: lão trung thanh






Người trên ngựa dính sát vào lưng ngựa.



Trên lưng ngựa, dưới ánh mặt trời lấp lánh những tia sáng đáng sợ.



Ngựa xông lên đầu cầu.



Khi đến gần mới nhìn rõ người trên ngựa đang huy vũ một chiếc búa lớn. Cự phủ dưới ánh mặt trời, tựa một đoá ngân hoa đang chuyển động không ngừng, tiếng rít gió ghê người như muốn phá nát màng nhĩ của người xung quanh.



Tiếng vó ngựa rầm rầm như sấm động.



Ngựa đã vọt lên trên cầu.



Cự phủ phi vũ như điện chém xuống Lãnh Huyết.



Lãnh Huyết vẫn đứng giữa cầu, quay lưng vào phía con ngựa đang phi đến, không hề cử động.



Trong nháy mắt, lồng chim bay lên.



Phía sau lồng chim là một chiếc kính.



Cùng lúc, kiếm của Lãnh Huyết đã bay ra Trên tay chàng cũng loé lên một tia bạch quang chói mắt.



Lồng chim rơi xuống đất.



Liệt mã đã vượt qua giữa cầu, rời khỏi vòm cầu.



Ngựa chạy thêm đựơc chừng mười bước nữa thì "bịch" một tiếng, người trên ngựa ngã xuống.



Máu huyết bắn tung toé làm nhuốm đỏ cả một vạt đất.



Người xung quanh kinh hãi kêu vang, bịt mặt lại bỏ chạy.



Trên vòm cầu, lồng chim vỡ tung.



Chim bay lên.



Người trên vòm cầu vẫn đứng yên.



Lồng chim không còn, gương mặt bị che khuất sau những chấn song lộ ra một mái đầu trắng toát.



Bạch phát nhân lạnh lùng nói:



- Ngươi đã tiến bộ, ta đã lầm rồi!



Đoạn quay đầu bỏ đi.



Dưới ánh mắt trời, bạch phát ẩn hiện vài hạt huyết châu.



Đường Khẩn, Cao Phong Lượng, Đinh Thường Y tưởng vì trận quyết chiến mà như dây cung bị kéo căng, khẩn trương tới mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Đường Khẩn không nhịn được lên tiếng hỏi trước:



- Lão đã lầm chuyện gì?



Lãnh Huyết nhìn theo bóng Nhiếp Thiên Sầu đi xa dần.



- Y nhìn lầm. Ba năm trước, kiếm của ta chỉ công mà không thủ, chỉ giết người không lưu mạng.



Chàng nói:




- Lão không ngờ ba năm sau, ta dùng một kiếm dẫn đạo khí kình từ chiếc hồ lô của lão, phản kích người tấn công lén đằng sau.



- Vì vậy, là Nhiếp Thiên Sầu giết chết Dịch Ánh Khê.



Người nằm trong vũng máu thì ra là Dịch Ánh Khê.



- Huynh thắng rồi!



Đường Khẩn vui mừng reo lên!



"Không". Lãnh Huyết kiên quyết nói:



"Lão thủy chung mới chỉ phát ra chiếc hồ lô đầu tiên, còn hai chiếc nữa, đó mới là sát thủ của lão".



Cao Phong Lượng nhìn trường quyết đấu vừa rồi, chỉ cảm thấy những trận quyết đấu đầy hào khí của mình trước đây thật chẳng khác gì trẻ con nghịch đất bùn vậy, ông buồn phiền nói:



- Vậy tại sao lão lại không xuất thủ hết sức?



- Lão đợi một cơ hội tốt hơn.



Ánh mắt Lãnh Huyết vẫn dõi theo bóng hình của Nhiếp Thiên Sầu:



- Lão một kích không trúng, khí thế đã nhược, hơn nữa còn thọ thương, bởi vậy, lão muốn đợi một cơ hội tốt hơn.



Đinh Thường Y trực tiếp hỏi luôn:



- Lão không xuất thủ, tại sao ngài không xuất thủ?



Lãnh Huyết cười khổ nói:



- Đó là bởi vì ta không nắm chắc phần thắng, đồng thời cũng không muốn giết lão.



Chàng ngừng lại giây lát, nói tiếp:



- Ta chỉ mong lão không giết các người.



Chỉ nghe tiếng hò hét huyên náo vang lên khắp nơi. Lãnh Huyết nói:



- Chúng ta mau rời khỏi đây, tránh gặp phiền phức.



Bốn người nhảy lên ngựa, lao đi như gió.



Trên cầu chỉ còn lại một chiếc sọt rách, một chiếc lồng chim vỡ nát.



Nha sai và tuần bộ không lâu sau đã tập trung trên cầu.



Qua một hồi lâu, chúng nha sai đều lùi lại, tạo thành một con đường.



Một kỵ sĩ dẫn đường cho ba cỗ kiệu tiến lên trên cầu.



Người trên ngựa là Lỗ Vấn Trương.



Y nhảy xuống ngựa, tự tay vén màn kiệu, ba người, một lão, một trung, một thanh chậm rãi bước ra.



Thần thái Lỗ Vấn Trương cực kỳ kính cẩn, ngay cả chiếc lược yêu thích dùng để chải râu cũng không cầm trên tay.



Lão nhân mặc y phục rách tả tơi bước đến nhặt chiếc lồng chim lên, cẩn thận quan sát.



Cẩm y trung niên cũng nhặt chiếc sọt lên, quan sát kỹ lưỡng.



Lão nhân ngẩng đầu, nhìn trung niên nhân một cái.



Lão nhân hỏi:



- Là y?



Trung niên nhân đáp:



- Là y.



Bạch y thanh niên chắp tay sau lưng ngắm dương liễu, thần thái nhàn nhã, không để ý đến những chuyện trên cầu, phảng phất như tâm tư đã gửi theo cánh nhạn bay về nơi xa.



Đám nha sai trong tiểu trấn này không ai biết ba người này là ai, thì thầm bàn tán xôn xao.



- Ba người này là ai nhỉ?



- Ta làm sao mà biết được?



- Ta thấy lai lịch họ không nhỏ đâu!



- Làm sao ngươi biết?



- Cả Lỗ đại nhân cũng phải tự thân mở kiệu cho họ, lẽ nào quan vị còn nhỏ hay sao?



- Nói cũng đúng.



- Bất kể là lai lịch của chúng thế nào, ta nhìn cũng không thuận nhãn.



- Ngươi ít nói một chút đi, ba cỗ kiệu này đều từ trong phủ của Lý đại nhân khiêng ra đó. Ba người này, đắc tội một chút thôi thì mạng ngươi cũng chẳng còn đâu!



- Hắc, ta vẫn nhìn bọn chúng không thuận mắt, ra vẻ thế này thế kia, đặc biệt là gã thanh niên kia, trông cứ tà tà thế nào ấy!



Người nói câu này vốn là địa đầu xà ở đây, trước giờ chỉ có hắn uy phong với người khác, nhưng hôm nay thấy kẻ khác đến địa bàn của mình mà không thèm liếc mắt đến hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội. Không ngờ đã thấp giọng nói chuyện, nhưng khi nói đến câu nói này, thanh niên nhân kia chợt quay người lại, cười với hắn một cái.



Tên nha dịch ngây người, sau đó ngậm miệng không dám nói gì nữa.



Ngày hôm đó, sau khi trở về nhà, tên nha dịch đó đang tắm thì đột nhiên kêu lớn một tiếng, tự cắn lưỡi mà chết. Máu, làm nước trong bồn biến thành màu đỏ nhạt.



oo Bọn Lãnh Huyết vượt qua Bất Lão Khê, men theo bờ đi tiếp. Lúc này đã là cuối giờ Thân. Trên núi trời mau tối, ngựa cũng đã mỏi, người cũng đã mệt.



Dọc đường có mấy túp lều lụp xụp được kết bởi mấy cành cây lòa xòa, Đinh Thường Y đột nhiên hỏi:



- Có muốn ngâm suối nước nóng không?



Chúng nhân sững người.



Đường Khẩn khỏi:



- Suối nước nóng ...?



Đinh Thường Y cười hì hì nói:




- Có suối nước nóng, ta vừa ngửi là biết liền.



Vẻ mặt vui cười của nàng chợt biến thành nhớ nhung:



- Năm xưa, ta cùng Quan đại ca đi khắp thiên sơn vạn thủy, có nơi nào mà chưa đi qua, có điều gì mà không biết chứ?



Lãnh Huyết nói:



- Được.



Đột nhiên lại nói:



- Chỉ là ...



Nếu như chỉ có mấy người đàn ông thì không ngại, bây giờ lại có một nữ tử, dường như có chút cố kỵ.



Đinh Thường Y cười nói:



- Cái gì mà nam tử hán đại trượng phu chứ, còn rụt rè hơn cả nữ tử nữa!



Nói đoạn đưa tay chỉ ra, chỉ thấy bên sông có vài cái đầm nhỏ, hơi nước nghi ngút, trên bờ mọc đầy những đám rêu màu xanh ngọc, phản chiếu xuống mặt nước, khiến màu nước càng xanh hơn.



Đinh Thường Y nói:



- Đó chính là suối nước nóng, muốn ngâm mình thì xuống ngâm mình, không muốn thì thôi.



Nói đoạn mở bọc hành lý bên mình, lấy ra một nén nhang, đốt lên, sau đó cắm vào một mô đất nhỏ. Chúng nhân đều cảm thấy khó hiểu, chỉ nghe Đinh Thường Y thấp giọng khấn:



- Đại ca, muội biết, huynh không quên muội, muội cũng không bao giờ quên huynh. Khi huynh còn sống lưu tình khắp nơi, còn muội cũng không vì huynh mà giữ gìn gì cả. huynh chết rồi, nhưng muội vẫn còn sống, trước khi báo cừu được cho huynh, muội nhất định không tự tìm cái chết, xin huynh cứ yên tâm.



Nói xong liền vái ba vái, đoạn cởi y phục ra bước xuống suối nước nóng.



Đinh Thường Y cởi y phục không hề có một chút ngại ngùng, tự nhiên như là đang cởi khăn buộc đầu, rút chiếc thoa cài tóc ra vậy.



Nàng dùng tay phải cởi chiếc áo khoác ra, khi vừa cởi y phục, dây lưng đã được tháo trước, chiếc áo từ từ trôi xuống để lộ ra bờ vai trắng muốt, tiếp đó là đôi nhũ phong đầy đặn, ấm áp và mềm mại như ngồi bên lò lửa nhìn ngắm một đống tuyết ở ngoài cửa sổ vậy, mang theo một ý tứ tịch mịch vô cùng.



Chiếu rọi cơ thể nàng không phải ánh lửa, mà là sắc nước, màu xanh u tĩnh ánh lên vẻ đẹp dị thường, chiếu rọi vẻ khuôn mặt tròn trịa và thánh khiết như được điêu khắc bằng thúy ngọc.



Khi nàng cởi áo ngoài ra, để lộ vai trái ra, Lãnh Huyết cảm thấy lồng ngực mình như nổ tung, không dám tiếp tục nhìn nữa.



Lúc nàng cởi bỏ y phục phía trên, để lộ ra đôi nhũ phong đầy đặn, Cao Phong Lượng vội quay đầu nhìn ra chỗ khác.



Chỉ có Đường Khẩn vẫn tròn mắt nhìn.



Gã thầm nghĩ:



"Cái gì, nàng lại dám ..." Lại nghĩ:



"Phi lễ không chớ nhìn. Ta làm sao có thể nhìn ..." Nhưng rồi lại nghĩ:



"Đinh cô nương cũng không sợ người ta nhìn, chỉ cần tâm vô tạp niệm, sợ gì mà không dám nhìn?" Sau đó lại nghĩ:



"Toàn thân mình đang nóng bừng bừng, chiếc quần cũng chật cứng, đây không phải là tạp niệm thì là gì?" Nghĩ đến đây, gã chỉ hận không thể tự đánh chết mình, nhưng sau đó lại nghĩ:



"Có tà ý thì sao chứ? Đây là chuyện hết sức bình thường mà! Cơ thể tuyệt mỹ như vậy, lại không phải nhìn trộm nhìn lén gì, rõ ràng là muốn nhìn, tại sao phải ra vẻ đạo đức giả, cố làm ra vẻ không muốn nhìn?" Trong một sát na, muôn ngàn ý nghĩ lướt qua đầu gã, nhưng hai mắt vẫn trợn trừng trừng, nhìn chằm chằm vào thân thể Đinh Thường Y.



Làn da nàng trắng như mỡ, trong nét trắng lại pha thêm chút hồng nhuận, trong nháy mắt, nàng đã trầm mình xuống làn nước đến ngang ngực.



Nàng giơ tay lên buộc tóc ra phía sau, nhắm nghiền hai mắt lại. Tư thế này khiến làn da trắng muốt dưới nách nàng lộ ra, mềm mại còn hơn cả làn hơi nước đang phủ trên mặt nước. Đôi nhũ phong của nàng đẹp tựa hai chiếc bát sứ trắng tinh xảo, cũng căng tròn như hai trái trứng vậy.



Đinh Thường Y đột nhiên mở mắt, mỉm cười nói:



- Ta là giang hồ nhi nữ, trước giờ không cố kỵ những chuyện này, các người có thể nói ta là không biết liêm sỉ, cũng có thể mắng ta đồi phong bại tục, nhưng ai tắm rửa mà chẳng phải cởi đồ, đây đâu phải là chuyện gì đáng xấu hổ?



Đinh Thường Y lại tiếp tục vẩy nước lên người, dáng vẻ thập phần quyến rũ.



Trong những người ở đây, võ công của Lãnh Huyết là cao nhất, nhưng trong lòng chàng lại đang như có một đứa trẻ nhỏ đang cựa quậy điên cuồng, có thể cỗ sức mạnh đó còn mạnh hơn bất kỳ ai ở đây, chỉ là phần hiệp khí ở nơi sâu thẳm trong lòng chàng còn mạnh mẽ và sâu sắc hơn cả uy lực mà mị lực của dục tính mà thôi.



Chàng đột nhiên cởi hết y phục, tự nhiên như một con mãnh thú trở về rừng sâu, chầm chậm bước xuống một cái đầm nước khác.



Ngâm mình trong nước ấm, nhiệt khí bốc lên, khiến chàng cảm thấy như đang lơ lửng trên không, toàn thân dễ chịu, thoải mái vô cùng.



Đinh Thường Y nhìn Lãnh Huyết mỉm cười nói:



- Như ngài gọi là cố nhịn, chứ không phải định lực. Kiểu cấm dục này đối với ngài không phải là một chuyện tốt.



Lãnh Huyết không ngờ có một nữ tử lại dám nói chuyện tính dục với mình, ngây người ra giây lát, có lẽ là do nước trong đầm quá nóng nên mặt chàng bỗng chốc đỏ bừng lên.



Cao Phong Lượng hít sâu một hơi, cười ha hả nhìn Đường Khẩn nói:



- Chuyện khỏa thân đối diện như thế này, ta không phải là quân tử, cũng không đủ định lực, nên không muốn để lộ cái xấu ra. Hay là ngươi xuống tắm đi!



Đường Khẩn ngước mắt lên:



- Tôi ...



Đinh Thường Y mỉm cười. Nàng bám tay lên một tảng đá mọc đầy rêu, màu trắng của làn da, màu hồng của cặp môi anh đào khiến người ta cảm thấy lo lắng không biết cánh tay mềm mại ngọc ngà kia có giữ được tấm thân phong mãn của nàng hay không.



- Nam nhân các người thật là ...



Đường Khẩn kêu lên một tiếng quái dị, cả người lẫn y phục nhảy tòm xuống đầm nước.



Cao Phong Lượng bất giác bật cười:



- Đây gọi là gì vậy? Nhảy sông tự tử à? ...



Đinh Thường Y cũng cười, bồi thêm một câu:



- Thiêu thân lao vào lửa.



Đường Khẩn ướt sũng trồi lên, râu ria trên mặt càng thêm đen mượt, trên tóc còn dính nước lép nhép. Gã nhìn Đinh Thường Y cách một làn hơi nước mờ mờ, cơ thể tuyệt mỹ của nàng phản chiếu dưới mặt nước, tựa như biến thành phong tình, biến thành dục vọng.



Lãnh Huyết trầm mình trong nước ấm, đột nhiên chàng như một đứa tiểu hài, dùng tay đập mạnh xuống nước làm bắn tung toé lên những bông hoa nước, khuôn mặt bình thời tràn đầy sát khí bỗng chốc trở nên ngây thơ như một đứa trẻ.



Đinh Thường Y cười cười nói:



- Nam tử các người, thật quá nhiều cố kỵ ... không vui vẻ chút nào, thật đúng là dối mình dối người.



Cao Phong Lượng đứng trên bờ mỉm cười nói:



- Đinh cô nương, kỳ thực làm nam nhân chẳng dễ chút nào. Những vấn đề mà nữ tử không có, chúng ta đều có hết. Muốn làm gì thì làm, thống thống khoái khoái, như vậy chỉ có bỏ hết lễ giáo đạo đức sang một bên, nhưng sự tồn tại của đạo đức lễ giáo là cần thiết, hết sức cần thiết. Nếu như làm ngược với đạo lý, như vậy thật chẳng khác gì loài cầm thú ...



Đinh Thường Y cười nói:




- Cao cục chủ nói là lời thực, nhưng cách làm lại rất mâu thuẫn.



Cao Phong Lượng cười khổ nói:



- Đinh cô nương, nếu ta là cô nương, có dáng vẻ quyến rũ mê người vậy, ta tuyệt đối không dám ...



Đinh Thường Y nhoẻn miệng cười:



- Có gì cấm kỵ chứ? Lẽ nào phải quấn mình trong y phục, đợi đến lúc già cỗi chết đi rồi mới để người liệm xác chết đến nhìn?



Cao Phong Lượng nhất thời không biết đối đáp thế nào.



Đinh Thường Y lại nói:



- Kỳ thực ở nơi sơn cốc hoang dã này, ngâm mình trong nước nóng tắm rửa đích thực là một chuyện rất thích thú, tẩy bỏ mọi sự phiền não tục thế, trần truồng thế này không phải là một chuyện rất tự nhiên hay sao ...?



Cao Phong Lượng cười khổ nói:



- Ta chỉ sợ ...



Bỗng nhiên có bóng đen vọt qua.



Trên tảng đá xuất hiện một người ngồi chồm hỗm.



Tư thế của người này như lúc nào cũng có thể bổ tới công kích được.



Tiếng nói của Cao Phong Lượng vừa im bặt, Lãnh Huyết đã cảm thấy trên đầu tối sầm lại, trên tảng đá có người!



Nhưng chàng đã cởi hết y phục, ngâm mình trong đầm.



Kẻ địch ở trên đầu chàng.



Kẻ địch phát ra một tiếng hú dài, mái tóc xám tung bay, chêch chếch lướt qua mặt nước, bổ tới Cao Phong Lượng.



Đột nhiên "soạt" một tiếng. Hoa nước bắn tung toé, Lãnh Huyết từ trong đầm nước bay lên, dưới ánh nước lấp loáng, một tia sáng loé lên, đâm thẳng vào vùng bụng của kẻ địch.



Người kia cả kinh, không ngờ Lãnh Huyết lại đem theo cả kiếm xuống nước, vội vàng đưa tay chấn vỡ chiếc hồ lô thứ hai đeo bên hông, trong một sát na, yên vụ bung ra, bao trùm lấy cả Lãnh Huyết. Lãnh Huyết tung mình lộn nhào trong không trung, tả thủ kẹp Đường Khẩn, hữu thủ kẹp Đinh Thường Y, bay ra khỏi đầm nước, hạ thân xuống bên cạnh Cao Phong Lượng đang trợn mắt há miệng, quát lớn:



- Mau bế khí.



Đợi cho màn khói tan hết, Lãnh Huyết và Đinh Thường Y đã mặc lại y phục, cùng với Cao Phong Lượng và Đường Khẩn nhảy lên ngựa, từ trên một tảng đá lớn nhìn xuống.



Trên tay Lãnh Huyết vẫn còn cầm kiếm.



Trên lưỡi kiếm vẫn còn vài vết máu còn chưa đông lại. Lãnh Huyết nghiêng kiếm một chút, huyết châu liền chảy theo thân kiếm rơi xuống đầm nước.



Tiếng "tõng, tõng" nhè nhẹ vang lên.



Đường Khẩn run lên vì gió lạnh, hai hàm răng va vào nhau lập cập:



- Hắn đâu?



Lãnh Huyết trầm giọng:



- Đi rồi.



Đinh Thường Y không nhìn rõ, sát na giao thủ đó quá nhanh, hơn nữa chỗ người kia đứng hướng lưng về phía mặt trời nên nàng bị lóa mắt:



- Là Nhiếp Thiên Sầu?



Lãnh Huyết nói:



- Bây giờ là gần tối, tóc lão màu xám.



Đinh Thường Y hỏi:



- Ngài đã đả thương lão?



Lãnh Huyết gật đầu nói:



- Lão không ngờ rằng khi ta ngâm mình trong nước, dù có cởi hết y phục nhưng vẫn mang theo kiếm.



Đinh Thường Y nheo mắt nhìn chàng, mỉm cười:



- Ai ngờ được rằng ngay cả lúc đi tắm ngài cũng mang theo kiếm.



Cao Phong Lượng khẽ thở hắt ra:



- Sát tinh này ... đi rồi thì tốt rồi ...



Lãnh Huyết chợt lắc đầu:



- Không.



Chàng tiếp lời:



- Lão sẽ đợi ở phía trước.



Chàng ngẩng mặt nhìn vầng trăng khuyết treo lơ lừng trên bầu trời:



- Ta đã phá hai chiếc hồ lô của lãi, lần sau mục tiêu của lão sẽ là ta.



Đường Khẩn nhìn Lãnh Huyết, rồi nhìn Đinh Thường Y, sau đó lại nhìn mặt trăng, gió lạnh thổi đến, không cầm được hắt xì một cái, con ngựa gã đang cưỡi cũng giật mình, hí lên một tràng dài.