Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 137: Yêu tinh giá lâm: rước họa vào thân (3)




Một câu nói vân đạm phong khinh ( nhẹ như mây thoảng như gió), khiến toàn bộ người có mặt ở hiện trường sửng sốt.

Nam nhân viên kia cười khổ một tiếng, nhìn Liên Kiều bất đắc dĩ nói: "Liên tiểu thư, cô không cần nói đùa, cô vẫn nên tới chỗ khác chơi đi, tôi phải xử lý hệ thống một chút!"

Liên Kiều thấy hắn nói như vậy, đôi mắt tím long lanh vụt sáng, "Tôi nói thật, anh không muốn mật mã cũ kia sao?"

Có nghiêm trọng như vậy sao? Chỉ là một tổ hợp dữ liệu mà thôi, cô hoàn toàn có khả năng khiến nó trở về nguyên dạng.

Thấy bộ dáng của cô không giống nói đùa, mắt nhân viên nam kia sáng ngời: "Nói như vậy —— nói như vậy cô biết mật mã cũ là bao nhiêu sao? Chính là —— cô làm sao mà biết được?"

Rất nhiều nhân viên cũng tỏ ra nghi hoặc —— Đúng vậy a, nếu cô biết chính xác mật mã cũ, thì từ đâu mà biết được nó?

Liên Kiều tự hỏi một chút, cô cũng không biết giải thích với đám người kia như thế nào, vì thế liền khoát tay nói: "Này, trước tiên anh không cần hỏi lung tung, thời gian không đủ, anh rốt cuộc có muốn mật mã cũ không!"

"Muốn muốn muốn, đương nhiên muốn!" Nhân viên nam kia nhìn Liên Kiều như thế nắm được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, hắn chính là muốn đem toàn bộ hy vọng đặt lên người cô.

Liên Kiều liếc mắt bảo hắn đứng dậy, sau khi cô ngồi xuống, ngón tay nhỏ nhẹ dừng trên bàn phím, cũng không có lập tức nhập vào, ngược lại ngừng một chut, giống như đang tự hỏi, mà ngón tay cũng nhẹ vỗ về bàn phím, như thể đang đi tìm một loại linh cảm nào đó...

Tất cả mọi người vây xung quanh, trên những khuôn mặt ấy đều vô cùng khẩn trương, nhất là chủ quản, khuôn mặt hắn càng ngưng trọng, nếu để cho hệ thống bị tê liệt, hắn sẽ bị cấp trên mắng cho chết.

Thời gian còn nửa phút nữa, cũng chính là thời gian ba mươi giây, khi mọi người đang dần dần lộ ra vẻ thất vọng, đang lúc mọi người thầm cho rằng cô bé này chỉ nói đùa cho vui ——

Liên Kiều giơ ngón tay lên, trên bàn phím mà gõ nhanh một dãy số, thời gian vừa kịp, ngay thời điểm toàn bộ hệ thống chuẩn bị sụp đổ nửa khắc, cô giơ tay nhấn nút Enter, chỉ thấy trên màn hình máy tính hiện ra chữ ——Match!

Match! Match! Match! Thời điểm chữ này xuất hiện, toàn bộ hi vọng cũng trở về.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, nhưng tiếp theo giây, tất cả mọi người đều nhào lên, mọi người hoan hô, thậm chí còn hướng về phía Liên Kiều mà vỗ tay.

Chủ quản đi lên trước, trên mặt kích động đồng thời mang theo một tia nghi hoặc, "Liên Kiều tiểu thư, xin hỏi —— xin hỏi cô làm thế nào mà biết được mật mã cũ của hệ thống?"

Mọi người cũng tò mò giống như vậy, nhất là vị nhân viên nam kia, Tổ mật mã là tự tay hắn thiết kế, cô bé này làm sao mà biết được? Toàn bộ văn phòng người biết mật mã của hệ thống chỉ có mình hắn.

Liên Kiều thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt tò mò nhìn mình, ngẫm lại, sau đó trẻ con mà gãi đầu, "Ai, thật ra tôi nói, mấy người sẽ không tin đâu!"

"Nói đi, cô nói cái gì chúng tôi cũng tin mà!" (Min : ngất ~ ta ngất)

"Vâng, đúng vậy đó, Liên tiểu thư, cô nói đi!"

Các nhân viên thực sự không kiềm nổi hứng trí trong lòng, khuôn mặt lo lắng đều sôi nổi nhìn cô.

Liên Kiều liếm liếm môi anh đào, nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Thực ra——" cô nhìn một vòng, nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Thật ra tôi cũng không biết mật mã cũ !"

A?

Mọi người quay mặt nhìn nhau, đây… cô đang nói cái gì vậy?

"Liên Kiều tiểu thư, điều này sao có thể ? Nếu cô nói không biết, kia —— này ——" Chủ quản kia bị cô làm cho gấp đến độ cũng cà lăm.

"Rất đơn giản a ——" Liên Kiều đơn thuần nhìn chủ quản: "Chuỗi mật mã này do tôi đoán!"

Đoán... Đoán? ?

Tất cả mọi người nghe đều ngốc ——

Bọn họ không nghe lầm chứ? Một chuỗi mật mã phức tạp như vậy người bình thường muốn nhớ rõ e là cũng loạn, mà cô hoàn toàn chỉ là đoán thôi sao? ?

"Liên Kiều tiểu thư, cô nói... mật mã phức tạp như thế vừa rồi đều là đoán sao?" Một nhân viên trong số đó nhanh chóng hỏi.

Liên Kiều theo tiếng nhìn lại, vừa vuốt lại tóc, sau khi nhìn thấy nhân viên kia, nhịn không được cười ra tiếng ——

"Ha ha, lỗ tai của anh trông rất buồn cười, ha ha —— "

Ách?

Nhân viên kia lộ mặt xấu hổ, chỉ là xác thực lỗ tai hắn so với người bình thường đều dài hơn, nhưng mà ở nơi làm việc mọi người đều đã quen, vừa bị Liên Kiều nói thế, tất cả mọi người đều không nhịn nổi cười.

Liên Kiều tâm tư đơn thuần, căn bản không nghĩ tới người ta sẽ xấu hổ, ngược lại đi tới phía trước nhìn nhìn, giống như đang nghiên cứu một món đồ chơi thú vị, chẳng được bao lâu, cô phát ra một tiếng than sợ hãi:

"Ai, thật ra anh có thể đi làm diễn viên, làm việc trong này quá buồn tẻ!"

Trong phòng làm việc đã có người nhịn không được phát ra tiếng cười.

Mà nguồn gốc của tiếng cười thì trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

Ngay lúc Liên Kiều đùa vui sung sướng, một luồng âm thanh trầm thấp uy nghiêm vang lên ——

"Liên Kiều!"

Đạo âm thanh này giống như lôi âm, đám nhân viên có mặt trong này đều đồng loạt quay người về phía phát ra âm thanh, sau khi nhìn thấy người thì lặng ngắt như tờ, nhanh chóng như chim bay lạc đàn trở về chỗ làm việc của mình.

Trước văn phòng, Hòang Phủ Ngạn Tước đứng ở nơi đó, đôi ưng mâu đảo qua một vòng, tinh chuẩn không nhầm lẫn mà bắt được bóng dáng Liên Kiều đang trong đám trò chuyện kia!

Chỉ có một mình cô không biết tình huống đang xảy ra, mà nam nhân viên bị cô giễu cợt lúc nhìn thấy tổng giám đốc, đã sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm ——

"Hả? Vẻ mặt của anh sao lại kì quái đến vậy?" Liên Kiều nghi hoặc mà nhìn hắn

"Cái kia —— cái kia ——" nam nhân viên có lỗ tai gây họa gian nan nuốt nước miếng, chỉ chỉ phía đối diện ——

"Liên Kiều!" Lại một đạo âm thanh trầm thấp vang lên, âm điệu không cao, đã có một cỗ nguy hiểm khiến người khác không nhịn được mà phát run...