Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 49: TÌnh yêu trốn nơi nào: thời thơ ấu ảm đạm(3)




Edit: Sen

Beta: Min

Nhìn vẻ mặt Liên Kiều có cảm giác an toàn, sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua một tia do dự, trước mắt anh tự nhiên hiện ra bộ dáng của cô tại bể bơi ở khu du lịch liberdade, đương nhiên, là bộ dáng của cô lúc chưa nhảy xuống nước.

"Nha đầu, em—— "

Anh thậm chí có chút do dự, không biết lời phải mở miệng nói như thế nào cho thích hợp.

Liên Kiều ngẩng cao đầu nhìn hắn, một bộ dạng cực kỳ nhu thuận cùng ngây thơ, vô cùng giống búp bê Barbie.

Hoàng Phủ Ngạn Tước duỗi ra bàn tay to, giống như là trưởng bối cúi xuống nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của cô.

"Nha đầu, kỳ thật hôm nay tôi nhận thấy kỹ năng bơi của em rất quen thuộc, không giống như là người mới học, em hẳn là đã biết bơi lội từ trước!"

Hắn không ngần ngại mà nói ra ý tưởng trong lòng mình, không phải nghi vấn, mà là dùng giọng điệu khẳng định.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều rõ ràng trở nên cứng đờ, ánh mắt vốn đang mang đầy ý cười cũng trở nên có chút ảm đạm khẽ rũ xuống dưới, cô gục đầu xuống, mười ngón tay cũng chậm rãi đan vào nhau.

Hoàng Phủ Ngạn Tước trong lòng chợt cảm thấy mềm mại, hắn cúi xuống nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy nha đầu?"

Tiểu Nha đầu này hình như có tâm sự!

Cô là trời sinh bản tính lạc quan, hiện giờ cô lại có cảm xúc bi thương như vậy, Hoàng Phủ Ngạn Tước thật sự là ít thấy, bởi vì âm điệu của hắn cũng đã trở nên trầm xuống, hắn sợ mình không cẩn thận xúc phạm tới cô lần thứ hai.

Bầu không khí yên lặng ngắn ngủi, Liên Kiều không nói gì, ánh mắt cô dần trở nên ngày càng ảm đạm mà xa xăm, mái tóc đem hàng lông mi kiểu diễm che khuất, khiến người ta cảm thấy cô đơn ,tịch mịch cùng bi ai.

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, cũng không có bức cô, chỉ yên lặng nhìn cô như vậy.

Một lúc lâu sau, Liên Kiều mới ngẩng đầu lên, đầu nâng cao hết sức, khóe mắt đọng đầy hơi nước cũng khiến người ta đau lòng——

"Tôi —— tôi quả thật đã học bơi lội, nhưng ——đã là chuyện của rất lâu rồi, lâu đến mức tôi cũng sắp quên rồi..."

Thanh âm của cô rất nhẹ , rất nhẹ, như là một trận gió sắp tiêu tán vậy...

Nhìn hình dáng anh tuấn của người đàn ông trước mắt cùng câu nói sau cùng vừa thốt ra khiến chính cô cũng cảm thấy có chút mơ hồ, anh không có mở miệng thúc giục cô, cũng cực kì kiên nhẫn lắng nghe cô, tiếng nói kia thâm thúy như cây châm nhỏ, trong lòng cô một hồi ấm áp.

" Người trong Vương thất của chúng tôi vẫn luôn có trực giác trực giác tốt hơn người bình thường, hay còn gọi là giác quan thứ sáu, hơn nữa bởi vì tinh thông giáng đầu thuật cùng thuật bói toán mà khiến các bộ tộc ở vương thất khác phải nể phục , mà cái gọi là nể phục , kỳ thật là e ngại thì đúng hơn..."

Vẻ mặt cô cô đơn dị thường, khiến trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước lóe lên một tia đau lòng.

“Năng lực là do trời sinh, theo dòng hộ di truyền mà không ngừng biến hóa, loại biến hóa trời sinh này dần dần trở thành đặc trưng của dòng họ Mặc Di, lúc ấy cha tôi rốt cuộc cũng thả lỏng, bời vì ông ấy không muốn bị người đời sau nhìn mình với con mắt quái dị, vì thế ông liền chọn mẹ của tôi, sinh ra tôi, nhưng mà____-nhưng mà…”

Liên Kiều có chút ngập ngừng, nói không được, vẻ mặt của cô càng trầm trọng hơn.

Hoàng Phủ Ngạn Tước theo bản năng kéo bàn tay nhỏ bé của cô, bàn tay to của anh tràn ngập sự ấm áp, khiến cho tâm lý của cô như được an ủi phần nào.

Liên Kiều thở dài một hơi, đôi mắt mê li mang theo một tia kiên định, lại tiếp tục mở miệng nói:

"Nhưng mà, khi tôi càng ngày càng lớn, mẹ của tôi lại phát hiện ra khả năng trời sinh được di truyền nhiều đời của tôi, tôi cảm thấy tôi có trực giác nhạy hơn người bình thường, cùng bản năng bói toán, lại thêm tố chất của một hàng đầu sư, dần dần sau đó, mẹ của tôi cũng thất vọng, bởi vì bà____bà rất muốn có một gia đình bình thường như bao người khác, cho nên khi tôi còn nhỏ, bọn họ mỗi ngày đều không ngừng cãi nhau, rốt cục quan hệ hôn nhân tan vỡ, mà tôi…cũng thành vật hi sinh…”

Hoàng Phủ Ngạn Tước biết Liên Kiều cũng sắp nói đến thời điểm mấu chốt, tâm không khỏi thu lại, không biết vì cái gì, hắn cảm thấy một trận đau lòng.

Liên Kiều gắt gao cắn môi, "Thế nhưng, kỳ thật khi tôi còn nhỏ tôi cũng đã biết bơi lội, cũng có thể nói tôi trời sinh có năng khiếu bơi lội, nhưng là ——vào năm tôi 10 tuổi, mẹ của tôi mang tôi đi biển bơi lội, tôi còn nhớ rõ ngày đó cùng hôm nay rất giống nhau,trời xanh mặt nước biển chảy xiết, tôi đang lênh đênh trên mặt nước, chân tự dưng lại bị rút gân, lúc ấy tôi thực sự rất sợ hãi, không ngừng kêu mẹ mẹ, nhưng là ——mẹ của tôi cũng không thấy đâu, kể từ ngày đó trở đi tôi không còn thấy bà ấy nữa..."

Thân mình cô run rẩy đứng lên, như là vừa nhớ lại sự kiện vô cùng đáng sợ.

"Được rồi, nha đầu, không cần nói nữa, tôi hiểu rồi, hết thảy tôi đều hiểu được!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm lòng đậu ôm cô thật chặt vào ngực, bàn tay to vỗ về phía sau lưng cô, trấn an cô, ngữ điệu trầm thấp đầy từ tính, mang theo một tia lo lắng không giải thích được.

Anh rốt cục cũng biết nguyên nhân, Liên Kiều trời sinh thành thục các kỹ năng bơi lội, nhưng trải qua sự kiện năm 10 tuổi kia, tâm lí của cô bị bóng ma bao trùm, mỗi khi cô nhìn thấy nước hoặc nghĩ tới bơi lội, tự nhiên sẽ nghĩ tới mẹ cô đã vứt bỏ cô trong nháy mắt, cho nên, cô không phải là không biết bơi lội, mà là đã muốn quên bơi lội như thế nào, nói cụ thể hơn là cô từ sau sự kiện đó đã không bơi lội lần nào nữa, chính mình e ngại đoạn kí ức đau xót này.

Kỳ thật, mỗi người đều có khả năng tự chữa lành vết thương cho mình, một người trong tâm hồn gặp phải đả kích cùng bi thương lớn như vậy, nếu tình nguyện quên đi hết thảy, đó cũng là một loại năng lực tự bảo vệ cho bản thân, đem kí ức đau khổ chôn sâu, khiến cho mình có đủ tin tưởng , đủ dũng cảm mà tiếp tục sinh tồn.

Liên Kiều khóc lên trong ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước, nước mắt rốt cục không nhịn được chả xuống, cô không có gào khóc, chỉ yên lặng rơi lệ, hai hàng nước mắt dọc theo ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước chả xuống, lưu lại trong tâm anh, như muốn làm bỏng cơ ngực của anh.

Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm hung hăng co rút một chút, anh tình nguyện để cô khóc lớn lên, khóc thành tiếng, bởi vì yên lặng rơi lệ so với gào khóc sẽ bi thương hơn nhiều.

" Nha đầu ngoan , muốn khóc liền khóc đi, ngay tại trong ngực tôi, ngoan..." Khó có thể thấy được anh lại một lòng dụng tâm chắm sóc một cô gái như vậy, bàn tay to vỗ nhẹ đầu nhỏ nhắn của cô, lời nói nhẹ nhàng mang theo sự sủng nịnh cùng trìu mến.