Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 89: Gặp oan gia: có cừu tất báo (có thù phải trả)




Ánh mắt của tất cả các sinh viên trong trường đều dừng lại trên người Liên Kiều, mà Cung Quý Dương đang đứng trên đài cũng đầy hứng thú nhìn cô, không hề giận mà còn mỉm cười, biểu tình giống như mèo đùa chuột vậy.

Liên Kiều gắt gao ôm lấy chiếc ghế, có đánh chết cô cũng không đi lên đài, tạm thời mặc kệ người đàn ông kia là người sống hay người chết, hắn chính là Cung Quý Dương nha, lúc trước tưởng hắn là Hoàng Phủ Ngạn Tước mình đã đùa giỡn hắn, chẳng lẽ hắn có thể tha cho mình sao?

Hiệu trưởng nhìn thấy một màn này, tức giận tới sắc mặt xanh mét, bây giờ hắn có một cái đầu hai cái tay, lúc trước nhất thời sơ suất mới nhận một sinh viên như vậy?

"Liên Kiều! Nhanh chóngđi lên đây cho tôi.”

Hắn khẽ gầm gừ , tiếng hắn từ micro truyền xuống dưới, Liên Kiều cảm thấy có chút sợ rồi,( chỗ này chém nhé0

Liên Kiều liều mạng lắc đầu, ngoan cường chống lại ánh mắt của hiệu trưởng.

“ Thầy…”

Hiệu trưởng hận không thể lập tức nhảy xuống dưới tự tay túm nha đầu này lên đây, nha đầu này đến tột cùng là đang sợ cái gì? Có trời mới biết có bao nhiêu sinh viên hâm mộ cô đâu, cô được ca ngợi, thế nhưng lại không thèm quan tâm cơ hộ ngàn năm có một này.

"Cung tiên sinh —— "

Hiệu trưởng quay sang nhìn Cung Quý Dương, có ý tốt nói: “ anh xem có thể đổi …”

Lời hiệu trưởng còn chưa dứt, Cung Quý Dương đã nhẹ nhàng đánh gãy lời ông.

“ Hiệu trưởng, cho các sinh viên khác giải tán đi, tự tôi nói chuyện với Liên Kiều.” Hắn một thân biếng nhác nói.

“ Được, được, được,”

Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, trời ạ, tiểu tổ tông a, ngàn vạn lần đừng đắc tội với thần tài nha.

"Ách, tất cả giải tán.”

Hiệu trưởng lớn tiếng tuyên bố, đang nhìn tới Liên Kiều, vội quát: “ Liên Kiều, em ở lại chỗ này đừng có nhúc nhích.”

Liên Kiều giống như bị điểm huyệt, vẫn đứng im chỗ đó không hề nhúc nhích, ánh mắt cực kì mâu thuẫn, kì thật cô rất muốn chạy trốn, nhưng mà cô biết nếu cô làm vậy, thì không thể tiếp tục học trong trường này, hiệu trưởng nhất định sẽ không tha cho cô.

Các bạn học khác đang bàn tán sôi nổi, cơ hồ đều dùng ánh mắt đầy ghen tị nhìn Liên Kiều, nhất là Judie, trong mắt cô ta đều là lửa giận, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi cùng đám bạn rời đi.

Phỉ Nhi, Lăng Trang lăng cùng Tần Hinh thừa dịp mọi người đang ùa đi trước mặt Liên Kiều, Phỉ Nhi kéo cánh tay áo của cô, vẻ mặt lo lắng nói: “ Liên Kiều, cậu sao vậy? Vừa rồi sao cậu không đi lên đài , nếu bị hiệu trưởng phạt thì làm sao đây?”

“ Đúng vậy Liên Kiều, bao nhiêu người đều hi vọng có được cơ hội này nha, vì sao cậu lại không biết quý trọng.” Lăng Trang mang vẻ mặt đáng tiếc hỏi.

Tần Hinh lúc này mới vội nói: "Liên Kiều, Liên Kiều, tớ nghĩ hiệu trưởng để cậu ở lại một mình nói chuyện với Cung tiên sinh, cậu lúc ấy nhớ thông minh chút, đừng có cự tuyệt, nghe không?”

Mọi người đều nói vậy, Liên Kiều thật muốn tự sát, không phải cô không muốn đi, mà là… không dám đi.!

Dưới sự thúc giục của hiệu trưởng, các sinh viên đều sôi nổi rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Cung Quý Dương và Liên Kiều.

Cung Quý Dương một bộ dương dương tự đắc khẽ nhấc thân mình, sau đó đứng lên…

Liên Kiều đứng phia dưới sợ tới mức tinh thần bất an, đôi mắt tràn ngập cảnh giác nhìn hắn.

Hắn?

Hắn đang xuống đây sao?

Cung Quý Dương bước từ trên đài đi tới chỗ Liên Kiều, bên môi vẫn nở nụ cười như satan vậy.

"Uy —— "

Liên Kiều không nhịn được mới hét lên, nhảy dựng lên, bàn tay nhỏ bé chỉ vào hắn nói: “ Anh, anh đừng tới đây nha, nếu không… nếu không…”

Nhất thời, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ đối phó với hắn như thế nào.

Bên môi Cung Quý Dương lộ ra nụ cười: “ nếu không thì sao? Chẳng lẽ em thật sự bắt tôi thành quỷ?”

Nhìn bộ dáng tránh né của cô hắn cảm thấy thật buồn cười, lúc ấy hắn chỉ đùa cô thôi, thế nhưng lại có thể dọa cô thành cái dạng này.

Liên Kiều sau khi nghe những lời này, ánh mắt có chút nghi hoặc, tuy rằng tạm thời cô không trốn được, nhưng ánh mắt vẫn chứa đựng sự cảnh giác thẳng tắp nhìn Cung Quý Dương

Thứ hai túi sách võng (www. ShuBao2. com) coi được txt sách điện tử

“ Anh,… anh có ý gì?” Cô lắp ba lắp bắp hỏi hắn.

Cung Quý Dương đi tới trước mặt cô rồi dừng lại, buồn cười nói: “ yên tâm đi, tôi là người, cũng không có đoản mệnh mà biến thành quỷ đâu.”

Liên Kiều giật mình, mắt mở to bán tín bán nghi, cô cẩn thận hỏi hắn: “ Thật hay giả?”

Cung Quý Dương không nói gì, chỉ nhìn cô cười.

Liên Kiều nuốt một ngụm nước miếng, hít sâu rồi mới đi tới bên cạnh hắn, sau đó cẩn thận vươn tay , ngón tay vươn ra khẽ chạm vào cánh tay hắn…

Vẫn ấm nha!

Thân thể hình như vẫn còn ấm nha.

Tâm bắt đầu bình tĩnh lại, ngay sau đó …

"A —— "

Cung Quý Dương kêu đau, hắn nhíu mày trừng mắt nói : “ Tôi cũng không phải người chết, em vặn mạnh thế làm gì?”

Nha đầu này xuống tay thật là thâm, nói vậy nhưng lại bị cô vặn cánh tay !

"Nha, anh đúng là người nha, không phải ma, hù chết tôi!

Bàn tay nhỏ bé của Liên Kiều dùng hết sức vỗ ngực, tựa như vừa mới đánh thắng trận vậy, nhưng chỉ vài giây sau, cô đã giơ lên nắm đấm hung hắng đánh Cung Quý Dương.

Cung Quý Dương lại hô to: “ Em, tiểu cô nương này thích bạo lực à?”

Mấy ngày nay chịu đựng đủ thứ, hắn nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ tên Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Lúc này Liên Kiều cũng không hề hoảng loạn mà nói với hắn: “ Hừ, đấy chỉ là chút giáo huấn nhỏ thôi, ai bảo anh giả trang thành ma quỷ, lại còn giống như vậy.”