Tử Dương

Chương 295: Đi tới Lâm Tây




Dịch giả: Triệu Lâm

Hỏa phù trong tay Mạc Vấn bay vọt lên không, Dạ Tiêu Diêu kéo Kim Điêu bay lên trời.

Kim Điêu rất kiêng kị với là bùa trong tay Mạc Vấn, không dám tùy ý lao xuống công kích, Mạc Vấn thừa cơ lại lướt đi ba trăm dặm. Vượt qua ba trăm dặm là khu vực bằng phẳng, không cần phải trèo đèo lội suối nên Mạc Vấn hạ thấp độ cao, Kim Điêu lại càng không dám lao xuống.

Dạ Tiêu Diêu cũng không nóng lòng ngăn cản, gã đang tự hỏi Mạc Vấn muốn đi đâu. Mạc Vấn lúc trước luôn hướng lên phía bắc theo hình chữ chi (之 – zigzag), bây giờ đang đi ngược lại, hắn không hiểu tại sao Mạc Vấn lại phải dùng phương pháp trái ngược.

Mạc Vấn liên tục bay vút đi, chỉ khi đến thành Lâm Tây, gặp Lão Ngũ mới khắc chế được Kim Điêu của Dạ Tiêu Diêu. Dạ Tiêu Diêu và tọa kị của hắn Kim Điêu cùng với tên Lưu Thiếu Khanh âm hồn bất tán là trở ngại lớn nhất của hắn trên con đường tìm mấy chỗ giam cầm cuối cùng, chỉ có dọn sạch chướng ngại thì mới thuận lợi tìm kiếm mấy chỗ giam cầm khác.

Điều Dạ Tiêu Diêu nghĩ là nơi Mạc Vấn muốn đi, còn Mạc Vấn thì đang nghĩ về thời gian còn lại. Đã qua hơn hai tháng, chỉ còn thời gian hơn mười ngày, còn những sáu chỗ giam cầm nằm rải rác, nếu không có trở ngại thì thời gian cũng không đủ.

Dạ Tiêu Diêu nghĩ mãi không có kết quả, lại từ trên lưng chim hạ xuống, vung đoản kiếm tấn công Mạc Vấn.

Mạc Vấn vốn lòng nóng như lửa đốt, thấy Dạ Tiêu Diêu làm mọi cách ngăn trở mình, nộ khí trong lòng dâng lên, thấy đoạn kiếm của Dạ Tiêu Diêu chém tới cũng không thèm tránh. Hắn phóng ra hỏa phù phía tay phải, tay trái túm lấy vỏ đao bên hông, truyền linh khí đỡ lấy đoản kiếm.

Dạ Tiêu Diêu không ngờ Mạc Vấn lại dùng vỏ đao đỡ, trong chớp mắt gã đã hiểu, hành động lần này của Mạc Vấn là nhằm đánh gãy đoản kiếm. Biết thế nhưng Dạ Tiêu Diêu không kịp thu kiếm, chỉ kịp tránh hỏa phù, đã thấy vỏ đao đụng vào đoản kiếm. Một âm thanh leng keng vang lên, đoản kiếm Thiên Tuế tặng cho đã gãy mà vỏ đao vẫn lì lợm, chẳng sứt mẻ gì.

Mạc Vấn mặt hằm hằm liếc nhìn Dạ Tiêu Diêu, trở tay ném vỏ đao về phía Kim Điêu. Kim Điêu rất linh hoạt, đảo cánh, nghiêng người bổ nhào xuống tấn công.

Nhưng vào lúc này, Dạ Tiêu Diêu đột nhiên lách người tới, hai tay chưởng trước ngực hắn.

Mạc Vấn hiểu hành động này của Dạ Tiêu Diêu là nhằm ngăn cản hắn phóng hỏa phù về phía Kim Điêu, vì thế không cùng đối chưởng mà lách mình đi, phóng hỏa phù bên tay trái về phía Kim Điêu.

Thấy hỏa cầu xuất hiện, Kim Điêu cụp cánh tránh đi, hỏa phù lướt qua bên thân mình, Kim Điêu thoát được hỏa phù thì hạ xuống đất, hai móng nhanh chóng đạp đất mượn lực phóng lên.

Dạ Tiêu Diêu lại xuất chưởng công kích Mạc Vấn. Mạc Vấn giận Dạ Tiêu Diêu không biết chừng mực, linh khí mãnh liệt phóng tới cùng đối chưởng. Xong một chưởng, Mạc Vấn thối lui ổn định thân hình, mà Dạ Tiêu Diêu thừa cơ phóng lên trời, hạ lên lưng chim.

Mạc Vấn thấy thế nhíu mày, tu vi linh khí của hắn dù có cao hơn Dạ Tiêu Diêu nhưng chênh lệch cũng không lớn. Nếu muốn so đấu linh khí, trong thời gian ngắn không thể nào phân thắng bại, trừ phi gọi ra thần thú.

Nhưng do dự một chút, Mạc Vấn liền bỏ ý định này đi. Tuy bây giờ linh khí tràn đầy nhưng còn cần phải lăng không bay nhiều, hơn nữa khi hội họp với Lão Ngũ cũng cần phối hợp mới chế ngự Kim điêu của Dạ Tiêu Diêu, hạ Kim điêu và Dạ Tiêu Diêu xong còn phải đấu với Lưu Thiếu Khanh, nếu không đánh bại Lưu Thiếu Khanh, hắn ta sẽ quấn chặt lấy Mạc Vấn.

Đến giờ Mão, Mạc Vấn lướt đến một con đường, hai bên có nhiều cây dương lớn, che chắn cho hắn rất tốt, thẳng đường lớn xuôi nam.

Đi về phía trước một hồi, Mạc Vấn phát hiện phía trước có mấy gian nhà cỏ. Căn cứ vào cửa ra vào rộng rãi và vải rách nơi đầu tường, hắn đoán đây là một một khách điếm nơi hoang dã, cung cấp chỗ nghĩ chân cho người đánh xe qua đường, tới gần phát hiện có bàn ghế trong phòng.

Mạc Vấn không ngờ rằng dù bây giờ mới sáng sớm nhưng đã có ba thực khách, ba người đều mặc đồ đạo nhân. Mạc Vấn dừng lại bên ngoài khách điếm, dò xét, ba đạo nhân kia cũng nhìn thấy hắn.

“Sư thúc, ta ở Kiến Khang đã thấy hắn đấu pháp với hòa thượng Nghiễm Phổ, hắn chính là Mạc Vấn.” Một đạo nhân chừng hai mươi tuổi nói với hai người bên cạnh.

“Đúng là trời đã giúp ta!” Một lão đạo mặt đeo cái ria chuột rút ra trường kiếm bên hông.

“Không ngờ lại gặp được tên sát nhân cuồng đồ này ở đây, thời điểm Vũ Minh Cung dương danh đây rồi.” Đạo nhân thấp lùn cũng rút kiếm ra. Hắn người thấp bé, cầm trường kiếm cũng không nhanh nhẹn.

Mạc Vấn đang khát nước, nghe ba người nói vậy cũng không rời đi mà lách mình vào nhà cỏ, lấy một vò rượu ngửa đầu uống, cùng lúc đó nhấc chân đá ba người đang vọt đến.

Uống cạn rượu, Mạc Vấn thả vò rượu, ghé mặt nhìn ba đạo nhân đang bò lên, “Rồng hổ tranh đấu, dê bò tránh ra.”

Ba người nghe thế, mặt xám như tro, Mạc Vấn móc tiền thanh toán tiền rượu rồi lách mình đi ra, tiếp tục bay đi.

Giữa trưa, Mạc Vấn chạy đến Lâm Tây. Lâm Tây là một quận của nước Triệu. Cách thành trì còn ba trăm dặm nữa. Mạc Vấn mới yên lòng, chừng ấy thì đi một canh giờ là đến nơi.

Dù yên tâm, Mạc Vấn cũng lo lắng việc khác. Dạ Tiêu Diêu cách mỗi hai trăm dặm lại sử dụng hỏa phù đốt cây để chỉ đường cho Lưu Thiếu Khanh, nhưng Dạ Tiêu Diêu lần cuối phóng hỏa lên một cây khô. Gã đốt xong không quay lại nhìn, không thấy một đám nông dân đã dập tắt đám lửa. Mạc Vấn lo lắng Lưu Thiếu Khanh không theo kịp, hắn vốn xuôi nam là để diệt sạch chướng ngại vật, nếu còn lưu lại cái đuôi thì lại tốn công sức thêm một lần nữa.

Ngoài việc lo Lưu Thiếu Khanh không đến, Mạc Vấn còn lo trời sáng, Lão Ngũ không thấy ánh lửa mà hội họp với hắn.

Nhằm tạo sự an toàn cho thành trì, xung quanh thành đều có vài chục, thậm chí vài trăm khu vực nông canh. Những khu vực này đều là đồng ruộng bằng phẳng, đi vào chỗ này, Dạ Tiêu Diêu mới hiểu vì sao Mạc Vấn lại chạy một đoạn đường dài. Tuy hắn không biết vì sao Mạc Vấn phải đến đây, nhưng hắn biết, một khi Mạc Vấn tiến vào trong thành sẽ phát sinh sự tình bất lợi cho bọn họ.

Trong lòng nghĩ thế, Dạ Tiêu Diêu điều khiển Kim điêu vượt qua Mạc Vấn, nhảy xuống chặn trước mặt.

Mạc Vấn thi triển Truy phong quỷ bộ nhưng không vượt qua nổi Dạ Tiêu Diêu. Trừ một môn pháp thuật cuối cùng, sở học của Thượng Thanh chuẩn đồ là giống nhau, Dạ Tiêu Diêu có thể dựa vào thế đứng của hắn mà đoán được phương hướng di chuyển của hắn.

Vất vả chạy tới đây, Mạc Vấn sẽ không chịu để Dạ Tiêu Diêu ngăn lại, vòng qua không được thì bắt đầu cường công. Hai bên đối chưởng hai lần, Mạc Vấn đều lùi một bước còn Dạ Tiêu Diêu lùi ba bước.

Mạc Vấn nhíu mày rồi lấy ra hộp phù.

Dạ Tiêu Diêu thấy thế, bắt chước cầm hộp phù ra. Hộp phù của hắn có kiểu dáng giống như hộp đen của Thiên Lang Hào, phỏng theo hộp đen của Triệu chân nhân.

Hai người cầm đồ vẽ phù ra nhưng không lập tức vẽ mà ngẩng đầu nhìn đối phương. Cả hai đều muốn căn cứ vào động tác vẽ phù, nhìn ra đối phương đang định vẽ phù gì, để có thể ứng đối.

Giằng co một lát, Mạc Vấn vẽ trước. Hắn chỉ vẽ một lá lôi phù bình thường, chỉ muốn đẩy lui đối thủ, đột phá phóng lên phía trước.

Dạ Tiêu Diêu thấy Mạc Vấn vẽ lôi phù, cũng vẽ một lá. Nhưng gã không thành thạo như Mạc Vấn, vừa vẽ xong thì Mạc Vấn đã vọt lên, “Thiên Lôi hộ tá, trừ yêu diệt ma.”

“Thiên Lôi hộ tá, trừ yêu diệt ma.” Dạ Tiêu Diêu cũng nghênh đón. Lôi phù nếu rời tay thì chỉ có uy lực của phù chú, còn nếu dán ở trên tay thì có thể dùng linh khí tăng thêm uy lực.

Song chưởng đối nhau, Mạc Vấn lui hai bước, Dạ Tiêu Diêu bay ngược về phía sau nam trượng, Thiên Lang Hào thần dị đã lộ ra.

Gặp tình hình này, Mạc Vấn lại mở hộp phù, vừa lấy lá phù ra thì phát hiện sau lưng không khí khác thường. Hắn tưởng là Lưu Thiếu Khanh đi đến, không nhìn mà lướt ngang tránh né, không ngờ kẻ đánh lén không phải là Lưu Thiếu Khanh mà là Kim điêu. Nó nhân lúc hai người so đấu mà lặng lẽ tiến lại gần.

Mạc Vấn nhanh hơn, tránh thoát móng vuốt của Kim điêu, nhưng móng vuốt có móc câu, làm cho đạo bào của Mạc Vấn rách thêm bốn lỗ.

Mạc Vấn may mắn thoát hiểm, tức giận vô cùng, vẽ nhanh phù chú tấn công Kim điêu. Dạ Tiêu Diêu đã vẽ xong phù chú, đánh tới ngăn trở, Mạc Vấn bất đắc dĩ phải sửa thế công vào Dạ Tiêu Diêu.

Một tiếng động lớn vang lên, Dạ Tiêu Diêu bay ngược về phía sau, Mạc Vấn thừa cơ vọt lên, lách qua người Dạ Tiêu Diêu, chạy gấp về phía thành trì.

Lướt tới gần, Mạc Vấn bắt đầu lo lắng, làm sao tìm được Lão Ngũ. Hai người lúc trước ước định là hội họp ở hướng ngược lại của đám cháy nhưng bây giờ không có vật nhóm lửa, chỉ có thể tìm nhau bằng cách khác, là đi đến khách sạn lớn nhất.

Mười dặm chỉ đi một thoáng, đến tường thành, Mạc Vấn bay lên. Vừa mới nhảy lên, hắn đã phát hiện Lão Ngũ. Nói đúng ra, hắn chỉ thấy hai cái đùi trên tháp chuông của thành, nhưng ngoại trừ Lão Ngũ thì không ai lại ngồi gác đùi nhìn về phía bắc trên tháp chuông cả.

Lúc này Kim điêu đã bay tới gần, Mạc Vấn không nghĩ nhiều, từ trong thành vọt tới tháp chuông rồi nhảy lên.

Lão Ngũ đang cầm một cái bánh bao, nhìn thấy Mạc Vấn đột nhiên xuất hiện thì vừa kinh vừa mừng, muốn mở miệng nói chuyện thì không nói được vì trong miệng còn bánh bao. Nuốt vào thì nghẹn mà nhổ ra thì tiếc nên sau khi do dự một chút, gã lấy bánh ra, dùng giấy bọc lại, “Lão gia, cậu đã đến rồi.”

“Aaaaaa, đây là sao, lão gia?” Lão Ngũ kinh ngạc khi nhìn thấy Mạc Vấn quần áo tả tơi.

“Đậu xanh con súc sinh lông dẹt (DG:chim hả?).” Mạc Vấn chỉ về phía đông,” Ngươi tìm mấy chỗ ấy, có thấy A Cửu không?”

“Không có, Cửu Cô không ở phía nam.” Lão Ngũ nhìn về phía đông, “Ngươi trên lưng chim có vài phần giống Tam gia nhỉ?”

Mạc Vấn nghe vậy thất vọng, tâm tình tệ hơn, hừ một tiếng rồi không nói gì.

Dạ Tiêu Diêu lúc này đã cưỡi Kim điêu bay đến phía bắc gác chuông, cách mười trượng lạnh lẽo nhìn Mạc Vấn.

“Tam gia, vì sao cậu lại động thủ với lão gia nhà tôi?” Lão Ngũ hô lên với Dạ Tiêu Diêu.

“Mạc Vấn phát rồ, tàn sát đồng đạo, nối giáo cho giặc, đã là người mà thiên hạ không dung rồi.” Dạ Tiêu Diêu mặt không cảm xúc, nói. Hắn không biết Lão Ngũ có thể biến thành dơi, thấy Mạc Vấn chạy ngàn dặm đến chỗ này chỉ vì hội họp với Lão Ngũ, trong lòng thở dài, Lão Ngũ trong mắt hắn không đáng một xu.

“Cút mẹ mày đi thằng mặt l**.” Lão Ngũ thấy Dạ Tiêu Diêu ăn nói khó nghe liền trở mặt, mắng xong đưa bọc giấy cho Mạc Vấn, “Lão gia, cậu nghỉ ngơi chút đi, tôi đi giết con chim của hắn…”