Tứ Hoàng Tử

Chương 22: Sóng đã yên




Gia Luật Sảo đặt Tứ Thụy xuống giường. Vừa chạm chân xuống đất, hắn liền bật dậy cười nói:

“Đại ca vừa rồi uy phong!”.

Gia Luật Sảo nghe hắn trêu chọc thì cũng cười, lại siết chặt nắm đấm, lộ vẻ còn chưa nguôi giận.

“Chỉ cần nghĩ tới việc bọn họ hại đệ, ta chỉ muốn một đao chém chết những kẻ không ra gì đó”.

Tứ Thụy trông thấy thầy thuốc Liêu quốc sau lưng Minh Ỷ vội gọi tới:

“Mau xem thương thế cho đại ca”.

Một lão đại phu tuổi trông có vẻ đã cao, khom lưng khệ nệ vác hòm thuốc đi tới, đầu ngón tay run run bắt mạch. Bắt thật lâu, thật lâu… Minh Ỷ sốt ruột giục:

“Đại ca ta thế nào, ông mau nói xem…”.

Vị kia lúc này mới buông tay Gia Luật Sảo, vuốt râu lắc đầu thở ra một tiếng nặng nề:

“Không cứu được nữa…”.

Minh Ỷ giật mình, hoảng hốt hỏi:

“Cái gì?”.

Gia Luật Sảo cau mày. Nội thương quả là không nhẹ, nhưng sao lại đến mức không cứu được? Tứ Thụy nghe xong lời này lúc đầu cũng hoảng sợ vô cùng, sau lại nghĩ ngợi cái gì, tiến tới thụi cho “ông lão” kia một đấm. Hai huynh muội Gia Luật Sảo còn đang trợn mắt không hiểu gì, người vừa ăn đấm lại ôm bụng mắng:

“Tiểu tử thối, muốn khi sư diệt tổ hả?”.

Tứ Thụy ngoác miệng ra cười:

“Đâu có. Đâu có. Ta chẳng qua nhất thời nóng giận, cảm thấy thầy thuốc ông không đáng tin, nói năng hàm hồ mới cho ông một đòn”.

Lão đại phu hậm hực quay người, chẳng thèm mang hòm thuốc đi theo, miệng nói lời tức giận:

“Uổng công ta giục ngựa ngày đêm chạy tới, nước còn chưa uống được miếng nào. Tiểu tử vô lương tâm, ta không để ý ngươi nữa”.

Tứ Thụy vội chạy lại chộp tay người nọ đang muốn vén màn trướng bỏ đi, vỗ về:

“Nước không có, nhưng rượu lại có. Xem người giận đến râu cũng vểnh ngược rồi kìa. Ai bảo người tác oai tác quái”.

Trong bụng lại dở khóc dở cười, bãi săn cách kinh thành còn chưa đến sáu trăm dặm, sư phụ hắn lại bảo “giục ngựa ngày đêm chạy tới”. Lại nhìn đến Gia Luật Sảo và Minh Ỷ vẫn chưa rõ sự tình, gãi gãi tai:

“Đại ca, Minh Ỷ. Giới thiệu với hai người. Đây là sư phụ của ta. Hàn lão tà”.

Hàn đập vào ót hắn mắng:

“Ngươi dám mắng sư phụ? Ta già khi nào?”.

Tứ Thụy “ai ui” một tiếng, làm bộ đau đớn. Thấy Gia Luật Sảo lo lắng thì mới lắc đầu tỏ ý hắn chỉ đang đùa thôi. Minh Ỷ đi tới, nắm râu “ông lão” giật mạnh khiến Hàn la oai oái.

“Này, nhẹ tay một chút. Xước da ta bây giờ”.

Gia Luật huynh muội chưa từng thấy qua người nào có tài cải trang cao siêu như vậy. Kinh ngạc đến ngẩn người. Gia Luật Sảo chắp tay cung kính:

“Gia Luật Sảo và muội muội ra mắt trưởng bối”.

Hàn híp mắt cười hài lòng.

Tứ Thụy không cho sư phụ có thời gian đùa giỡn nữa, vội vàng hỏi:

“Huynh ấy bị nội thương không nhẹ. Người có biện pháp gì không?”.

Hàn khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc, nhăn mày kiếm nói:

“Trước đả thông kinh mạch, sau phục dùng thuốc tốt. Có điều ta đi vội không mang theo dược, xem như hắn vô phúc đi”.

Tứ Thụy lo lắng gấp giọng gọi:

“Hàn!”.

Hàn đúng thật có bản lĩnh trị nội thương. Nhưng nội thương kia muốn khỏi phải hao tốn bao nhiêu công lực? Nếu là Tứ Thụy bị thương, Hàn đương nhiên sẽ hết lòng cứu chữa. Gia Luật Sảo dù sao cũng là người ngoài. Hàn lạnh nhạt nói:

“Ai bảo anh ta bị thương còn chạy loạn, khiến tâm mạch hư tổn nặng nề. Ta cũng hết cách…”.

Tứ Thụy quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn sư phụ hắn:

“Đại ca là vì A Thụy mới bị thương, cũng là vì A Thụy mới không quản bản thân khiến vết thương trở nặng. Người giúp huynh ấy đi. Ta biết người có bản lĩnh đó!”.

Hàn nheo mắt:

“Các ngươi kết nghĩa huynh đệ rồi?”.

Tứ Thụy gật mạnh đầu. Hàn lặng lẽ nhìn hắn, lại thở dài nâng hắn dậy.

“Thôi vậy. Hai kẻ kia không xứng làm ca ca ngươi. Có huynh đệ kết nghĩa cũng tốt. Nể mặt anh ta vì ngươi bị thương, ta đành chịu thiệt một chút”.

Gia Luật Sảo cúi người, chân thành cảm tạ:

“Đa tạ trưởng bối. Ngài bôn ba đường dài, vết thương của ta cũng không vội. Ngài nghỉ ngơi dùng cơm nước trước đã”.

Nói rồi vén màn phân phó tùy tùng chuẩn bị rượu thịt. Tứ Thụy và Minh Ỷ lại đồng loạt quỳ xuống, dập đầu một cái.

“Đa tạ sư phụ”.

“Tạ ơn trưởng bối”.

Hàn “ừ” một tiếng, bảo hai người đứng lên. Bản thân đi tới bên giường ngồi xuống, gọi Tứ Thụy đến, nói hắn cởi y phục. Kiểm tra vết thương cho hắn xong mới nhìn hắn mặt lạnh nói:

“Ngươi không nghe sư phụ”.

Tứ Thụy cúi đầu. Hàn mắng không sai, hắn quá mềm lòng nên mới rước họa sát thân. Hàn lại hỏi:

“Ngươi định thế nào?”.

Hắn nghe ra sát ý trong lời nói của Hàn thì ngước mắt, cắn môi không nói. Hàn nổi giận.

“Ngươi xem ngươi đó! Lòng dạ đàn bà. Giờ ngay cả nhị vương gia cũng động thủ rồi. Ngươi không muốn ta giúp ngươi giết người, lại muốn ta giúp ngươi nhặt xác hay sao?”.

Tứ Thụy nghe vậy có chút ngạc nhiên.

“Sư phụ, sao người biết là nhị hoàng huynh?”.

Hàn gõ đầu hắn.

“Ta không có ngây thơ như ngươi. Ngay cả một người của mình trong quân đội cũng không có. Chuyện nhị vương gia nuôi binh ngầm, ta sớm đã biết. Chỉ không ngờ hắn ra tay nhanh như vậy. Xem ra là do thái hậu, hoàng thượng vì hôn lễ của ngươi đều tỏ rõ ý che chở mới khiến hắn động sát tâm. Lần này ngươi may mắn thoát được, lần sau thì sao? Ngươi lại không bằng không cớ, lấy gì tố cáo hắn? Ta thấy cứ một kiếm lấy mạng hắn là tốt nhất”.

Minh Ỷ phụ họa:

“Đúng vậy. Nhị ca, huynh đừng nhân nhượng nữa. Giết quách hắn cho xong. Cả tam vương gia kia nữa, mèo khóc chuột, chẳng phải thứ tốt lành gì”.

Đối với việc tam hoàng huynh tỏ thái độ lo lắng đến sốt sắng cũng khiến hắn thấy bất ngờ. Lại không đoán ra được anh ta là dò hỏi tình hình hay mưu tính chuyện gì. Hắn nhìn ba người bên cạnh đang hừng hực khí thế muốn đi giết người, lắc đầu khuyên nhủ:

“Không được. Giết hai người họ rồi ai sẽ kế vị? Tiểu Ngũ không đủ tài, lục đệ ngay đến sức còn không có. Hơn nữa, nếu ta tàn sát huynh đệ, phụ hoàng sẽ nghĩ thế nào? Tuyệt đối không thể!”.

Minh Ỷ tức đến mức muốn lay hắn tỉnh.

“Vậy bọn họ muốn giết huynh, không phải tàn sát huynh đệ thì là cái gì? Hoàng thượng cũng không thể thiên vị được!”.

Hắn bất lực xua tay.

“Chuyện này để sau hẵng nói. Hàn, sao người biết ta gặp nạn mà đến đây?”.

Hàn mỉm cười:

“Thê tử ngươi không ngốc”.

Tứ Thụy nghe ra, hiểu ý gật đầu. Hắn biết Sử Tĩnh thông minh, nhưng không ngờ nàng còn có cơ trí, gặp nguy không loạn, có thể nhanh chóng đưa ra chủ ý phái người đưa tin cho Hàn. Đúng lúc này thì Ngột Dục vén màn đi vào.

“Chủ nhân, ngũ hoàng tử và tứ trắc phi tới”.

Gia Luật Sảo nhìn Tứ Thụy hỏi ý rồi mới ra chỉ thị.

“Mời hai người họ trở về đi. Cứ nói ở đây đã có chúng ta chăm sóc A Thụy”.

Ngột Dục nhận lệnh lui ra. Tứ Thụy cũng không muốn người thân thêm lo lắng, nhưng nhị hoàng huynh nhất định còn đang sai người trông chừng tình hình bên này, đề phòng anh ta nghi ngờ, tạm thời đành phải lấy tĩnh chế động. Sử Tĩnh nếu đã nghĩ đến chuyện mời Hàn cứu nguy, thì nàng sẽ không hành động hoảng loạn. Tiểu Ngũ hơi ngốc một chút, nhưng để đệ ấy nháo một hồi cũng tốt, có như vậy nhị hoàng huynh mới không còn hơi sức giở thêm thủ đoạn nào. Hàn đã đến, hắn cũng không sợ nhị hoàng huynh lại động thủ. Song Hàn lúc này phải tập trung trị thương cho đại ca, không thể phân tâm được.

Tứ Thụy trong lòng tính toán xong mới yên tâm nhận lấy thuốc Hàn đưa cho, vừa bôi vừa uống. Lại nhìn bộ dạng của Hàn mà hỏi:

“Người tới đây là ra đi vội vàng, những thứ đồ cải trang này chuẩn bị lúc nào? Còn vị thầy thuốc kia đâu rồi?”.

Hàn chỉ chỉ vào nắm râu trắng vẫn còn trên tay Minh Ỷ, đắc ý nói:

“Hỏi thừa. Đương nhiên là dùng đồ sẵn có rồi. Yên tâm, ta cho ông ta ngủ ở nơi an toàn. Trời sáng tự nhiên sẽ tỉnh”.

Minh Ỷ cúi đầu nhìn “đồ có sẵn” trong tay, mất mấy giây mới hiểu ra, vội vàng ném “râu giả làm từ râu thật” kia đi. Mếu máo nhìn Hàn. Râu người ta cực khổ nuôi biết bao năm, quái nhân này lại thản nhiên vặt trụi không chừa một cọng. Sư phụ của nhị ca đúng là không dễ chọc!

Hàn lại gãi cằm nhìn Tứ Thụy hỏi:

"Sao ngươi nhận ra ta?".

Hắn mỉm cười. 

"Ta quen thuộc với người như vậy, cho dù người có cải trang thành nữ nhân ta cũng nhận ra ngay".

Hàn lườm hắn. Mặc dù nghe hai tiếng "nữ nhân" có chút không lọt tai, nhưng trong lòng lại được an ủi. Tứ Thụy lúc năm tuổi hai má phấn nộn, tinh quái đáng yêu. Hay Tứ Thụy của hiện tại, sau mười năm vẫn thông minh sáng sủa, khiến Hàn rất vừa ý. Kẻ làm sư phụ, có niềm vui nào lớn hơn việc có được một đệ tử có thể tự hào?

Một lát sau, tùy tùng bên ngoài mang rượu thịt đi vào. Tứ Thụy hỏi tình hình, tùy tùng trẻ nói ngũ hoàng tử đã chạy đến lều của nhị vương gia rồi. Trông có vẻ như là đi tính sổ. Hắn lắc đầu cười, Tiểu Ngũ thì có thể tính toán gì được với nhị hoàng huynh. Chẳng qua, tính cách đệ ấy xưa nay là vậy, để đệ ấy đi cãi cọ một chút cũng không sao.

Cơm nước xong, Hàn cùng Gia Luật Sảo ngồi xếp bằng trên giường vận công trị thương. Tứ Thụy cũng nhắm mắt dưỡng thần điều hòa khí tức. Hắn vẫn còn may, tay chưa bị phế. Nếu không có Gia Luật Sảo khổ cực đi hái thảo dược, kịp thời chữa trị, chỉ e về sau muốn cầm kiếm cũng không có khả năng nữa. Trong lòng ấm áp nghĩ, huynh đệ ruột thịt không nhất định sẽ quan tâm chiếu cố, trải qua sinh tử mới hiểu rõ ai là người đối tốt với mình. Nhờ tấm chân tình của Gia Luật Sảo và Minh Ỷ, hắn mới có thể nhìn thấy hi vọng.

Mấy ngày đêm đề cao cảnh giác, hiện tại bên cạnh đã có sư phụ, có đại ca và muội muội, còn có các huynh đệ đứng gác bên ngoài. Tứ Thụy sau nhiều ngày mệt mỏi, cuối cùng có thể an tâm thiếp đi.