Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 17




Đứa ngốc chưa yêu bao giờ cũng yếu hơi, tẩy chưa được mấy, Khương Vệ đã cảm thấy choáng váng đầu. Oan ức vừa nãy phải chịu ở “Lâm uyên tiện ngư” bay hết lên mây, còn lại chỉ có kích tình đè nén không được.

Liều chết quấn lấy hôn môi tựa như không đủ, tay cũng tham lam chạm vào làn da ướt đẫm mồ hôi. Khương Vệ vội vàng cởi quần áo của trợ lý trước, sau đó giống như sủng vật làm nũng ra sức quấn lấy cọ cọ, ám chỉ kế tiếp nên làm sao thì làm.

Hàn Dục chẳng lẽ không hiểu ý này sao? Chờ đem Khương Vệ trêu chọc đến bốc lửa, liền ngừng lại, đè Khương Vệ phát xuân xuống, đột nhiên nói: “Em đi Đức với tôi đi!”

Tổng giám đốc Khương trước nay não không được nhanh nhạy lắm, nhiệt huyết tiểu thanh niên hôm nay liên tục hai lần bị bảo dừng, máu huyết nghịch lưu là tối kỵ với người động dục, xử lý không ổn liền có thể “héo”, đang lúc vô cùng cấp bách, nói cái gì chả đáp ứng chớ!

Mặc dù không nghe rõ Hàn Dục nói cái gì, nhưng cậu vẫn cuống quýt gật đầu nói “được”, sau đó tách rộng hai chân ra ngồi trên đùi Hàn Dục, nước mắt lưng tròng không có tự trọng: “Hàn Dục, em khó chịu…”

Nhỏ giọng mềm nhũn như vậy, thật đúng là hiệu nghiệm, hô hấp của Hàn Dục cũng rõ ràng thô hơn, sau khi hạ ghế dựa, liền cởi sạch ông chủ ấn lên ghế dựa, ánh trăng mờ mịt xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào, đem ông chủ nhỏ bị cởi sạch có vẻ càng tươi ngon hơn.

Chờ bốn bánh xe lao đi không sai biệt lắm, Khương Vệ đã có hơi thoải mái quá sức, mệt đến tê liệt ngã trên ghế, động động ngón chân cũng ứ có lực.

Hàn Dục biếng nhác ngã vào ghế dựa bên cạnh cậu, nhìn cái miệng nhỏ của Khương Vệ thở dốc, nhịn không được lại dán qua hôn một cái, sau đó từ ghế sau lấy ra một chai nước khoáng, thấm ướt khăn tay giúp ông chủ thu dọn giải quyết hậu quả.

Tuy rằng hai người không chỉ một lần làm, thế nhưng chứng kiến chất nhầy đáng thẹn dính trên khăn tay, Khương Vệ vẫn nhịn không được đỏ mặt.

“Em ngày mai phải đi làm visa đi, du học không có visa thì không làm được, không bằng đến làm theo diện vụ công, như vậy sẽ nhanh hơn, sau này thỉnh thoảng sẽ…”

Khương Vệ nghe vẫn mơ màng, mình muốn đi Đức lúc nào vậy?

“Không đúng, em đi Đức làm gì?” Nhìn mặt Hàn Dục trầm xuống, Khương Vệ cuống quýt đổi giọng nói, “Em đương nhiên muốn đi Đức với anh… Thế nhưng, bây giờ công ty chúng ta gặp tình cảnh này, em cũng không rời đi được!”

Mặt Hàn Dục hơi hoà hoãn: “Em lưu lại có thể giải quyết được cái gì? Còn không phải ở một bên giương mắt nhìn?”

Mặc dù là nói thật, nhưng ở tình huống nào đó, nói thật cũng có thể là chuyện thiếu đạo đức. Ít nhất Khương Vệ nghe xong cảm thấy trong lòng đặc biệt khó chịu.

“Em… em sao không có ích chứ? Ít nhất em có thể thử trao đổi với Lộ Mã Lực…”

Còn chưa nói hết, một chai nước khoáng đã hắt vào mặt, Khương Vệ cả kinh kêu “Aaa” một tiếng.

“Anh làm gì vậy! Có bệnh à!”

Hàn Dục đem chai nước không ném ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Xem ra hôm nay tôi thật không nên đi vào trong, làm lỡ em cùng Lộ tổng trao đổi, nếu không tôi đưa em trở lại, các ngươi tiếp tục trao đổi?”

Khương Vệ mặc dù sớm đã quen với sự quái gở của Hàn Dục, nhưng vừa mới trong mật ngọt, giờ đã đối diện với sông dài sóng lớn, bé con còn chưa kịp chuyển tần số, tính tình cậu ấm lại nổi lên, tức giận đến môi run run, cao giọng tiếp lời: “Được! Mi đưa ta quay lại đi!”

Kỳ thực cái này cũng là trong cơn giận nói, không ngờ Hàn Dục vậy mà lại làm thật, lập tức khởi động xe, quay đầu chạy tới quán bar.

Làm nhân viên mà không có nhãn lực, không để bậc thang xuống cho ông chủ. Việc này khiến Khương Vệ buồn bực, cũng muốn cho mình cái bạt tai, vừa nãy sao lại lỡ nói câu như vậy chứ? Muốn đổi giọng, nhưng nhìn khuôn mặt Hàn Dục chẳng thèm để ý, Khương Vệ cảm thấy mình cũng nghẹn oan rồi!

Xe rất nhanh chạy đến cổng “Lâm uyên tiện ngư”, nhìn cửa chính xa hoa truỵ lạc, người đến kẻ đi.

Hàn Dục đơn giản ném ra hai chữ —— “Xuống xe!”

Khương Vệ bị nói vậy, bất chấp chuẩn bị xuống xe, một chân vừa chạm đất. Thanh âm như bị ướp đá của Hàn Dục lại truyền đến: “Em còn muốn đi. Chỉ cần em lại chủ động đi tìm họ Lộ kia, hai chúng ta coi như hết! Sau này ít mịa nó làm nũng trêu chọc tôi đi, tôi đi Đức, hai chúng ta cũng đoạn tuyệt luôn!”