Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 23




Hàn Dục đi một bước về phía Khương Vệ, quả đấm nắm chặt đến vang lên “răng rắc”. Khương Vệ sợ hãi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Hàn Dục lúc này, khuôn mặt giống như nhựa đường bị hun nóng, lập tức sợ đến mức ôm đầu.

Nhìn Khương Vệ cái mông trần trụi lui thành một đoàn, Hàn Dục nghiến răng ngồi xổm trước mặt cậu, một phen nâng cằm cậu lên: “Biết hối hận rồi?”

“Ư…”

“Vậy lần tới nên làm thế nào?”

“Không nên bảo đừng nói…” Khương Vệ thật sự có chút hối hận, nếu liều chết cắn răng thì tốt rồi, trong cuộc sống đôi khi cần một vài lời nói dối tốt đẹp, đáng tiếc vị này không biết đến, lại vứt ra một câu nói thật.

“Bịch” một tiếng, một quyền của Hàn Dục đánh vào tường, đau đớn mãnh liệt khiến mặt y vặn vẹo biến dạng, lập tức chấn động đến mức tay chân Khương Vệ lạnh ngắt.

Nhìn lớp sơn trên mặt tường bị đánh trúng nứt ra, khiến người không khỏi liên tưởng đến hậu quả nếu nắm đấm này đánh vào người mình.

Thấy vẻ mặt Hàn Dục đau đớn, Khương Vệ lập tức cuống cuồng nhào qua, nâng nắm tay y lên nói: “Anh không sao chứ?”

“Đừng chạm vào tôi!” Vẻ mặt Hàn Dục chán ghét.

Khương Vệ méo miệng, mang theo tiếng nức nở nói: “Hàn Dục, anh đừng như vậy, em… em khi đó không có biện pháp, gã doạ dẫm sẽ nói cho cha em…”

“Thật là bị ép buộc sao? Chẳng lẽ lúc gã ta đưa em Lamborghini, em không động lòng ư?” Khương Vệ lại cảm thấy chột dạ một hồi, chiếc Lamborghini kia đến bây giờ thỉnh thoảng còn lượn vài vòng trong đầu mình, tiếng động cơ ầm ầm càng quấn lấy, ba ngày không dứt bên tai.

Nhìn Khương Vệ xấu hổ cúi đầu, Hàn Dục quay đi không nhìn cậu.

“Khương Vệ, tôi muốn cái gì cho tới giờ đều rất rõ ràng, tôi muốn chính là người yêu cùng tôi vai kề vai đi dưới ánh mặt trời. Nhưng thứ em muốn là cái gì chứ? Tình yêu, tình thân đều muốn giữ đi, trên đời nào có chuyện vẹn cả đôi đường như vậy? Hay là em nghĩ được ngày nào hay ngày ấy? Đợi đến khi sự việc bại lộ lại dùng một câu ‘đều là hắn ép buộc ta’ để trốn tránh trách nhiệm?”

Nghe thế, Khương Vệ tự nhiên nghĩ tới chuyện lần kia Hàn Dục vì mình nói câu “đều là y ép buộc con” mà sinh hờn dỗi.

Khi đó cậu chỉ cảm thấy Hàn Dục chuyện bé xé ra to, xấu tính cáu kỉnh. Nhưng bây giờ cậu cuối cùng cũng láng máng cảm giác được, Hàn Dục kỳ thật nghĩ xa hơn mình nhiều.

Nhiều năm qua như vậy, mình liều chết quấn lấy Hàn Dục không tha, dùng sự ngây thơ không biết gì, tuỳ ý hoạch định tương lai của Hàn Dục. Thế nhưng sau khi Hàn Dục đúng như mình mong muốn phá vỡ ngăn cách ái muội, y đặt mình ở vị trí nào trong tương lai, Khương Vệ dường như cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, thậm chí còn ôm tâm lý nếu may mắn thì có thể lừa gạt cha mẹ cả đời, cho nên khi Lộ Mã Lực uy hiếp, đã khiến cho lòng cậu đại loạn, lập trường hoàn toàn biến mất.

Nghĩ vậy, mình thực sự là so với Lộ râu xồm kia còn đáng xấu hổ hơn, quả thật là điển hình đùa bỡn cấp dưới xong liền bội tình bạc nghĩa.

“Hàn Dục, em thích anh, thật sự… Lộ Mã Lực kia cho dù mang tàu sân bay đến, em cũng quyết không liếc gã ta một cái. Việc kia… ngày hôm nay là em làm sai, bất kể gã nói thế nào em cũng không nên phản ứng gã… Ngoài ra, chuyện của hai chúng ta em sẽ từ từ nói với cha mẹ…”

“Khỏi cần.” Hàn Dục đứng dậy, một tay gian nan mặc quần áo, “Khoảng thời gian tôi đi Đức, em cũng sẽ cô đơn khó nhịn, tôi cũng lo nghĩ lung tung, chi bằng vui vẻ chia tay đi. Em thích lăng nhăng với ai là việc riêng của em. Hôm nay cũng không còn sớm, em nhanh về đi!”

Khương Vệ không biết làm gì đứng bất động một hồi, thấy cơn giận của Hàn Dục rất lớn, ngẫm nghĩ hôm nay về trước đi, ngày mai trở lại xin lỗi. Dù sao mỗi lần hai người giận dỗi, chỉ cần thái độ mình mềm mỏng một chút, cuối cùng cũng sẽ sau cơn mưa trời lại nắng.

Khi cậu chậm rì rì mặc quần áo đi tới cửa, Hàn Dục đột nhiên nói: “Chờ một chút…”

Khương Vệ cảm thấy mừng thầm, vội vàng xoay người mở to hai mắt, vẻ mặt chờ đợi nhìn Hàn Dục.

Hàn Dục không mở mắt nói: “Trả lại chìa khoá cho tôi!”

Khương Vệ sửng sốt một chút, run rẩy thò tay vào túi lấy chìa khoá ra, nhưng không đợi Hàn Dục đưa tay tiếp nhận, ông chủ nhỏ đã nhào qua ôm tiểu Ngọc lang mặt lạnh bắt đầu khóc lóc thảm thiết.

“Họ Hàn, mi bắt nạt người! Ta không đưa cho mi, có chết cũng không để mi đi, mi có thể nào như vậy!” Khương Vệ ôm Hàn Dục, khóc đến nước mắt nước mũi chảy dài.

Hàn Dục đen mặt, giọng run run nói: “Buông tay!”

“Không buông!” Một tiếng rống lại, khóc càng thêm kinh, Khương Vệ bây giờ thật dũng cảm!

“Buông… mịa  nó mau buông tay! Tay… cánh tay ta hình như đứt rồi!”

Hàn Dục nói là sự thật, lúc nãy đấm vào tường dùng sức quá mạnh, xương có cứng nữa cũng không chịu được, hơn nữa Khương Vệ ôm, lại ép cánh tay xuống, con người kiên cường cũng suýt nữa chảy nước mắt. Kế tiếp chính là Khương Vệ luống cuống tay chân đưa Hàn Dục đi bệnh viện.

Khi chụp X-quang, bác sĩ vừa nhìn, liền bảo xương tay cũng bị nứt. Hỏi rõ nguyên nhân xong, bác sĩ thâm tình nói: “Người trẻ tuổi à, luyện võ cũng phải kiềm chế chút, nắm tay đánh vào bao cát thì càng đánh càng mạnh, đánh vào mặt tường sớm muộn cũng bị tổn thương.”

Hàn Dục không lên tiếng, Khương Vệ xấu hổ nhếch miệng cười với bác sĩ. Chờ bác sĩ xử lý, cố định, đổ thạch cao chỗ bị thương của Hàn Dục xong xuôi, hai người liền ra khỏi bệnh viện về nhà.

Bởi vì thạch cao còn chưa khô, Khương Vệ cẩn thận dìu Hàn Dục nửa nằm trên giường, cũng chỉnh lại dây đeo, tận lực nâng cánh tay lên cao, đề phòng máu chảy ngược, tránh cho ngon tay bị sưng tấy.

Sau khi từ bệnh đi ra, cơn giận của Hàn Dục hình như cũng tiêu tan không ít, nhưng vẫn nhắm mắt không phản ứng Khương Vệ.

Nhìn Hàn Dục bởi vì đau đớn, ra một thân mồ hôi. Khương Vệ vào phòng tắm cầm khăn mặt ướt vắt khô ra, ân cần giúp Hàn Dục lau người. Lau xong nửa thân trên, lại cởi quần y lau nửa thân dưới.

Hàn Dục hơi mở mắt, híp híp nhìn Khương Vệ chu đáo giúp mình lau người, hình như đang trầm tư cân nhắc gì đó.

Lúc này khăn mặt tần lau lên trên, chờ khi chuyển qua vị trí quần con, Khương Vệ do dự một chút. Đúng lúc này, Hàn Dục tách rộng hai chân ra, ý tứ chính là ám chỉ Khương Vệ tiếp tục.

Bây giờ Hàn Dục không nói lời nào so với Thượng đế còn sướng hơn, Khương Vệ theo ám chỉ, lập tức cởi quần con cẩn thận lau lau lợi khí luôn khi dễ mình đến nghẹn khóc.

Khi lau xong, Khương Vệ nâng khuôn mặt hơi đỏ lên: “Làm… làm sao bây giờ?”

Hàn Dục vẫn không nói chuyện, thế nhưng vươn cánh tay không bị thương đặt trên cổ Khương Vệ dùng sức ấn xuống một chút.

Khương Vệ cảm thấy máu đã xông thẳng lên đầu, liền dí qua. Nghe Hàn Dục phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, miệng lưỡi di chuyển càng thêm cần mẫn.

Đối với Hàn Dục, cậu luôn có thể làm chuyện mình không thể tưởng tượng nổi. Cậu chưa thích qua người khác, từ tuổi dậy thì ngây thơ, trong mắt mình cũng chỉ có thanh niên kiêu ngạo này. Cậu muốn đuổi kịp y, không cần vượt qua, chỉ cần cùng y kề vai sát cánh là được rồi. Về phần người khác, cho dù có gia sản bạc triệu cũng không bằng một phần vạn người này.

“Hàn Dục, em thích anh…” Bị sặc khó chịu, Khương Vệ ngẩng đầu giống như tuyên thệ nức nở nói.

Hàn Dục dùng tay không bị thương ôm chặt Khương Vệ, dùng miệng mình chặn cái miệng thấm ướt của cậu lại…

Ngày hôm sau, Khương Vệ làm xong bữa sáng, sau khi lại phục vụ Hàn Dục ăn sáng xong, liền lưu luyến đi làm. Hàn Dục thử huơ huơ cánh tay bọc thạch cao, trực tiếp mặc quần áo thường ngày ở nhà rời khỏi cửa.