Tù Lung

Chương 18




Quang mang mãnh liệt phát ra làm chung quanh đều chìm trong màu trắng lóa mờ mịt. Ánh sáng chói mắt làm Hứa Tuấn Thiên không thể nhìn rõ mặt Y Ân, nhưng nếu không có thiếu niên này bảo hộ, số phận hắn cũng sớm giống như tảng đá kia, biến thành bột phấn. Không khí trở nên nóng rực, hắn có một loại ảo giác, dường như máu trong cơ thể đang sôi lên sùng sục. Đột nhiên hắn ngửi thấy mùi hương bị đốt cháy. Cánh tay Y Ân đang ôm hắn càng siết chặt hơn, móng tay cắm vào da thịt.

“Y Ân?” Hắn khàn khàn gọi tên thiếu niên, bàn tay chạm vào cơ bắp đang siết chặt. Những vết thương trên người Y Ân có thể dùng mắt thường nhìn thấy tốc độ khôi phục. Khép lại, lại vỡ ra, cứ như thế tuần hoàn không ngừng.

Mồ hôi trên trán Y Ân nhỏ xuống, rơi vào gáy Hứa Tuấn Thiên. Trong nháy mắt lại bốc hơi đi.

“Buông ta ra đi!” Tiếng thở dài hệt như nỉ non, nếu không có hắn, Y Ân sẽ không chật vật như vậy.

Trong luồng sáng chói mắt, bóng người ngày càng rõ hơn, mang theo nguồn năng lượng mạnh mẽ hướng về phía bọn hắn.

Y Ân không nói gì, chỉ càng siết chặt vòng tay.

Tiếng nổ mạnh cuối cùng cũng chậm rãi ngừng lại. Quần áo trên người Y Ân rách bươm, lộ ra đường cong cơ thể, da thịt trắng nõn sáng bóng.

“Ái Đức Hoa?” Tóc nam nhân rất dài, xõa xuống tận chân.

“Đó là tên cha ta.” Y Ân kéo Hứa Tuấn Thiên về phía sau, đề phòng nhìn người nam nhân đang đứng trước mình chừng mười bước chân.

“Nga.” Nam nhân mỉm cười. “Bộ dạng các ngươi rất giống nhau, bất quá ngươi xem ra có khả năng hơn. Trong vụ nổ cường đại như vậy vẫn có thể bình an vô sự, trong lang tộc Đại Tân Sinh xem ra là hiếm có.” Giọng nói nam nhân rất ôn hòa, ánh mắt nhìn bọn họ cũng rất dễ gần, nhưng y biết nam nhân này tuyệt đối không vô hại như vẻ bề ngoài.

“Ngươi gọi là… Y Ân?” Nam nhân chần chờ một chút, lấy tay so một độ cao trong không khí. “Ta nhớ trước kia ngươi chỉ cao đến chừng này, là một đứa nhỏ rất đáng iu.”

Lang tộc sống rất lâu, khoảng thời gian lớn lên cũng rất chậm, có thể nhìn thấy bộ dáng mình lúc đó, nam nhân này rốt cuộc đã ngủ bao lâu.

“Vì sao đột nhiên tỉnh lại? Gần đây không ngừng có nguồn năng lượng dao động, là do ngươi tạo ra?”

“Năng lượng…. dao động?” Vẻ mặt nam nhân rất ung dung, năm ngón tay nhẹ nhàng siết chặt trong không trung. “Đúng vậy, năng lượng hắc ám dần dần cắn nuốt quang minh, quả thật khiến cho người ta cảm thấy không khoải mái.

Cũng không phải thương tiếc gì, chỉ đơn giản là không thoải mái thôi. Không biết vì sao, Hứa Tuấn Thiên lại có suy nghĩ như vậy.

Hắc ám cùng quang minh, đối với nam nhân này cũng chỉ là một tên gọi, hoàn toàn không có ý nghĩa. Huống chi lang tộc luôn chạy trong cuộc đua giữa hắc ám và quang minh. Chẳng qua bởi vì thời gian sinh tồn quá dài nên hình thành thói quen thích năng lượng quang minh hơn thôi. Nhưng những đứa bé trong lang tộc không được may mắn như vậy, thân thể quá yếu ớt không thể tiếp nhận nỗi sự thay đổi đột ngột này.

Đột nhiên, bốn phía xuất hiện ánh sáng chói lòa, nhìn kĩ thì thấy là biến hóa của bùa chú rất phức tạp. Bốn ấn chú tỏa ra luồng ánh sáng xinh đẹp, giống như mạng nhện bao lấy nam nhân.

Y Ân vuôn dài móng vuốt đâm về phía nam nhân. Tốc độ y cực nhanh, Hứa Tuấn Thiên chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng trắng. Cự lang lông bạc hòa hợp với thân hình thiếu niên mảnh khảnh tạo thành một cỗ máy giết chóc hoàn mỹ.

Móng vuốt gấp khúc cấu xé cơ thể, giống như sóng cuộn, cơ thể nam nhân vặn vẹo vài cái liền biến mất.

Không đúng.

“Y Ân!” Hứa Tuấn Thiên kêu lớn, nhưng đã không kịp. Nam nhân từ phía sau siết chặt cổ Y Ân.

“Không có khả năng.” Y Ân cúi đầu nói. Trước khi phá vỡ khối băng y đã hạ ấn chú xung quanh. Khi ấn chú xuất hiện luồng không khí xung quanh sẽ giống như keo dính chặt lại, nếu có thể thoát ra thì hành động cũng bị hạn chế. Điều y muốn chính là khoảnh khắc đình trệ trong nháy mắt kia.

Chính là trong tình huống như vậy, tốc độ của nam nhân vẫn nhanh như thế.

“Kinh ngạc sao?” Chú ý tới biểu tình của Y Ân, nam nhân tươi cười. “Rất đơn giản, các chú thuật các ngươi được học đều do ta lập ra.”

Không biết xuất phát từ nguyên nhân nào nhưng nam nhân rất kiên nhẫn giải thích nghi hoặc của Y Ân. “Sinh mệnh của ta rất dài, thỉnh thoảng lại nghĩ ra một ít trò chơi để giải khuây. Chú pháp thư các ngươi học….” Tựa như nhất thời không nhớ ra, nam nhân tạm ngừng một chút mới nói típ: “Tên là 《 nguyên thư 》đúng không! Chính là một trong những trò chơi của ta.”

“Trên thực tế, ta không bị bất cứ khế ước hay quy tắc nào trói buộc.” Nam nhân ôn hòa nói. “Bởi vì ta chính là quy tắc.”

Giọng nói vô cùng bình tĩnh ôn hòa, cho dù đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Y Ân vẫn rất dễ mến, nhưng trong đó lại tràn ngập sự tự tin cùng kiêu ngạo.

Y Ân vẫn im lặng nghe nam nhân nói, y dần dần có cảm giác tuyệt vọng.

“Vốn ta không định giết ngươi. Ngủ lâu như vậy hiếm có khi nhìn thấy người lang tộc.” Nam nhân thưởng thức biểu tình trên mặt của Y Ân: “Bất quá hiện tại ta thay đổi chủ ý, ánh mắt của ngươi làm ta nhớ tới Ái Đức Hoa, quả thực là tên gia khỏa đê tiện.” Nam nhân tươi cười nói chuyện nhưng ngón tay không chút do dự bóp nát cổ Y Ân.

Đúng ra là như thế.

Nhưng ngay thời điểm Y Ân cảm thấy đau đớn, áp lực trên cổ chợt ngừng lại. Một con dao nhọn cắm xuyên vào cổ tay nam nhân.

“Ân?” Nam nhân chăm chú nhìn dao nhọn trong chốc lát, đem nó chậm rãi rút ra, khi mũi dao rời khỏi làn da miệng vết thương lập tức khép lại. “Nhân loại?”

Không biết lấy sức lực từ đâu Y Ân vùng mạnh thoát ra khỏi trói buộc của nam nhân, ôm lấy Hứa Tuấn Thiên né tránh một cú công kích cực mạnh.

Oanh một tiếng, vị trí Hứa Tuấn Thiên vừa đứng lúc nãy đã biến thành một hố sâu. Kích động quá lớn ảnh hưởng tới lớp đất đá trên đỉnh hang, sơn động bắt đầu sụp xuống.

“Trốn không thoát đâu.”

Tùy tay đánh bay những tảng đá đang rớt xuống, nam nhân chắn trước mặt bọn họ. Luồng không khí xunh quanh nam nhân bắt đầu quay cuồng, hình thành hàng ngàn lưỡi dao gió sắc bén.

Y Ân cùng Hứa Tuấn Thiên liếc nhìn nhau, thấy được sự kiên quyết trong mắt đối phương. Nghĩ tới vừa rồi một đao làm người ta phải kinh ngạc, Y Ân mỉm cười, y làm sao có thể để nô lệ trong lòng này khinh thường?

Buông bàn tay đang siết chặt bên hông Hứa Tuấn Thiên ra, Y Ân mỉm cười: “Ai thắng ai thua vẫn chưa biết rõ.”

Đồng dạng tươi cười, hai người đồng thời nâng tay lên, năm ngón tay khép chặt giống như tia chớp đâm thẳng tới ngực đối phương.