Tự Mình Đa Tình

Chương 15: Khi cặn bã bắt đầu bị thất sủng - 1




Trước tiên nhận thấy được Vân Tiêu Phong nhiều thêm một người, là Tề Tiêu vốn đang ở trong thư phòng của một tiểu viện cách xa nơi này, cơ hồ ngay giây đầu tiên hơi thở quen thuộc kia vừa xuất hiện, cánh tay của hắn liền mất tính chính xác, đang viết lực đạo chợt tăng thêm, nét mực quẹt mạnh, ướt đẫm giấy Tuyên Thành.

Yến Như Vân đã trở lại.

Bách Lý Liên Giang lúc này hơn phân nửa còn chưa trở về được, chắc là cùng Yến Như Vân chạm mặt rồi. Tề Tiêu đầu tiên là nôn nóng chột dạ, ngòi bút run lên, một giọt mực từ đầu ngòi bút rơi xuống bắn tung tóe trên giấy, vô số điểm mực nhỏ khuếch tán lan ra, sau đó lòng hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại —— hắn đã quyết tâm từ bỏ không truy đuổi Yến Như Vân nữa, Yến Như Vân có trở về hay không thì có quan hệ gì lớn tới hắn đâu, hắn là chủ của một phong, thu đồ đệ mới không cần phải thông báo với Yến Như Vân. Từ nay về sau, bọn họ chỉ là sư đồ bình thường. Nên quan tâm hắn thì một phần cũng không keo kiệt, còn lại, vô luận là tâm tư không nên có, hay là nhớ mong không nên có, một phần sẽ không tăng thêm.

Nghĩ đến đây, Tề Tiêu nhắm mắt lại, tới khi lại mở mắt lần nữa, vẫn là lệ nóng doanh tròng, hắn đem tờ giấy Tuyên Thành bị hư trước mặt kia rút ra, lại lấy một tờ khác đè phía dưới cái chặn giấy, đem nội dung vừa rồi mới viết sao chép lại một lần.

Bách Lý Liên Giang còn không kịp phản ứng, hỏi: “Vừa rồi là người nào? Tại sao lại vào viện của Yến sư huynh?”

Lư Nguyệt và Lư Phóng vội buông chiếc đũa, nhanh chóng suỵt suỵt miệng, không trả lời Bách Lý Liên Giang, mà là vội vàng hướng phía trong viện chạy đi.

Bách Lý Liên Giang không rõ nguyên do, tưởng có ai tự tiện xông vào viện của sư huynh, đoạn thời gian kia hắn ở Mê Vụ Sơn làm tạp dịch, nghe ai ai cũng nói sư tôn cực kỳ coi trọng Yến sư huynh, hắn yêu ai yêu cả đường đi, đối với người được sư tôn coi trọng cũng coi trọng theo, một tay siết chặt bội kiếm bên hông, cũng đi theo vào trong, nhìn xem mình có giúp được cái gì hay không.

Đi qua cửa viện, dọc theo con đường lát đá xanh vòng đến hậu viện, vào cửa nguyệt môn, một nam tử trường thân ngọc lập tiến vào trong tầm mắt của Bách Lý Liên Giang, người này trường mi tà phi, đuôi mày sắc bén như lưỡi đao, đôi mắt sâu và đen, như hồ nước thăm thẳm, mũi cao môi mỏng, hình dáng ngạnh lãng, một thân áo đen, bả vai rộng lớn, chỗ eo buộc chặt bằng đai lưng lụa đen, phần áo đen ở phía dưới đai lưng hơi bung ra, che phía trên giày lụa. Hắn đứng khoanh tay, bội kiếm trong tay mới vừa vào vỏ không lâu, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng lại đây, Bách Lý Liên Giang nhìn mà kinh hãi, trong lòng đối với thân phận của người này đoán được mấy phần.

Yến Như Vân cũng đang đánh giá thiếu niên mi thanh mục tú tựa như tiểu tiên nhân trước mắt này, ngay ánh mắt đầu tiên liền thấy được trên người hắn mặc là đệ tử phục của Vân Tiêu Phong, cho kết luận đầu tiên là người này chắc là đệ tử mới thu của Vân Tiêu Phong, nhưng mà rất mau đã loại trừ—— sư tôn của hắn, Tề Tiêu, một lòng một dạ tất cả đều đặt trên người hắn, trước kia từng nhiều lần ám chỉ, sẽ không bao giờ thu thêm đồ đệ khác.

Là đệ tử tạp dịch mới tới sao?

Yến Như Vân và Bách Lý Liên Giang nhìn nhau, tâm tư khác biệt.

Lư Phóng và Lư Nguyệt lúc này đang đứng vững, kẹp giữa hai người, nhìn trái lại nhìn phải, quyết định vẫn là nên báo cáo với Yến sư huynh, nói: “Yến sư huynh, vị này chính là đệ tử mà Tề Tiên Tôn mới thu trên đại điển thu đồ, sư đệ của ngài.”

Bách Lý Liên Giang rất là vui vẻ —— hắn trước kia từng nghe nói qua Yến Như Vân lợi hại như thế nào, trước sau vẫn chưa nhìn thấy được người thật, sau đó hắn bị Biển Thái bắt đi, ban ngày còn hiếm gặp, đừng nói chi gặp Yến sư huynh, đợi đến hắn thật vất vả khổ tận cam lai thành đệ tử của sư tôn, Yến sư huynh lại đúng lúc ra bên ngoài đi du lịch, cách lâu như vậy, rốt cuộc hắn đã gặp được Yến sư huynh!

Quả nhiên giống y như trong lời đồn, là người cực kỳ ưu tú, không hổ là đồ đệ của sư tôn! Về sau hắn cần phải lợi hại hơn Yến sư huynh, mới có thể trở thành đệ tử mà sư tôn thích nhất!

Bách Lý Liên Giang mở đầu tiến lên một bước, ôm kiếm hành lễ, nói: “Yến sư huynh!”

Yến Như Vân chần chừ hồi lâu không có đáp lại hắn, ngược lại là trầm tư suy nghĩ đến nhập thần.

Tề Tiên Tôn thu đệ tử mới?

Vậy mà…… Thật sự thu đệ tử khác?

Xem ra lúc trước xảy ra chuyện kia, quả thực có hiệu quả. Cũng tốt, toàn bộ kiếm chiêu《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 hắn đều đã học xong, lần này xuống núi dựa vào bộ kiếm phổ này, cơ hồ mọi việc đều thuận lợi, tu vi của hắn cũng giống như nước dâng thuyền cao, sắp vượt qua Tề Tiêu, sư tôn này với hắn mà nói, đã không có tác dụng gì, chi bằng để hắn thu một đệ tử mới, bớt chút tâm lực đặt ở trên người mình, dừng bước với tình nghĩa sư đồ bình thường, nếu chỉ là như thế, hắn cũng không ngại phụng dưỡng vị ân sư dẫn đạo này.

“Yến sư huynh?” Bách Lý Liên Giang thấy Yến Như Vân không phản ứng, liền hô vài tiếng.

Yến Như Vân hoàn hồn, rất tự nhiên mà mở miệng cười, nói: “Thì ra là tiểu sư đệ, lần đầu gặp mặt, sư huynh nhất thời không biết lấy cái gì làm lễ gặp mặt.” Nói xong, hắn phất tay một cái ở túi trữ vật đeo bên hông, trong tay nhiều thêm một cây sáo trúc, cười nói: “Đây là ta lúc ở bên ngoài đi du lịch nhìn thấy, cảm thấy thú vị liền mua, sư đệ nếu không chê, cứ cầm đi.”

Đôi tay Bách Lý Liên Giang tiếp nhận cây sáo trúc, hảo cảm trong lòng đối với Yến Như Vân tăng vọt, thầm nghĩ Yến sư huynh thật là người ôn hòa hữu lễ, trách không được sư tôn coi trọng hắn như vậy, sau này ta cũng phải nỗ lực nhiều hơn mới được, một bên nhận lấy sáo trúc, một bên nói: “Cảm ơn Yến sư huynh!”

Tiểu sư đệ này có tâm tư thật đơn thuần, chỉ là không biết sư tôn của hắn thu đồ đệ tâm tư có đơn thuần hay không. Yến Như Vân hỏi: “Tiểu sư đệ gọi là gì?”

“Đệ tên Bách Lý Liên Giang!”

“Bách Lý Liên Giang.” Yến Như Vân nhắc lại một lần: “Rộng lớn mạnh mẽ, tên hay, sư huynh về sau kêu ngươi là Liên Giang có được không?”

“Sư huynh muốn gọi cái gì thì là cái đó.” Bách Lý Liên Giang nói.

Yến Như Vân nói: “Liên Giang tới chỗ ở của ta sao không vào trong viện, đứng ở bên ngoài làm gì?”

Nói tới đây Bách Lý Liên Giang mới nhớ tới việc chính, hộp đồ ăn của sư tôn còn ném ở bên ngoài! Vội nói: “Đệ tới đưa cơm cho hai vị Lư sư huynh, a, sư tôn còn đang chờ đệ trở về, Yến sư huynh, đệ phải đi trước!”

Yến Như Vân nhìn thoáng qua sắc trời, mặt trời xuống núi, màn đêm sắp buông, tiểu sư đệ lúc này về chỗ của sư tôn nơi đó để làm gì? Hắn không khỏi nói bóng nói gió nhiều lời một câu: “Đã trễ thế này, ngày xưa lúc này sư tôn cũng đã nghỉ ngơi, ngươi lúc này đi, chỉ sợ quấy nhiễu người, không bằng trước về chỗ ở của mình, có chuyện gì, đợi sáng mai đi nói sau.”

Bách Lý Liên Giang khoát tay nói: “Đệ không phải đi tìm sư tôn để nói cái gì, đệ trở về để đi ngủ.”

“Ngủ?” Yến Như Vân nhíu mày, bất động thanh sắc mà kiểm tra một lần cổ tay cổ áo của hắn, vẫn chưa phát hiện dấu vết khả nghi gì, nhưng mà rất mau hắn nhớ tới bộ dáng Tề Tiêu ngày xưa ở trước mặt hắn, một loại dự đoán đáng sợ bò lên trong lòng.

“Đúng vậy, đệ ở chung viện với sư tôn, sư tôn còn đang chờ đệ.”

“……”

Yến Như Vân nhìn bộ dáng Bách Lý Liên Giang ngây thơ hồn nhiên, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, không duyên không cớ sinh ra chút…… cảm giác bị lừa.

Hắn cho rằng Tề Tiêu đối với hắn tình ý sâu nặng, vì không muốn cùng Tề Tiêu giáp mặt nói toạc ra việc này, còn phế chút sức lực đi mời Lục Dao giúp hắn diễn một tuồng kịch, không nghĩ tới…… Hắn rời Vân Tiêu Phong chỉ mới hơn năm tháng ngắn ngủn, Tề Tiêu đã thay lòng đổi dạ, có vẻ như lúc trước hắn đã làm chuyện thừa thãi.

Thì ra…… là tùy tiện như vậy, ai cũng có thể sao?

Bách Lý Liên Giang cho rằng Yến Như Vân còn có lời gì muốn nói, tại chỗ đợi một lát, cũng thấy người kia nói cái gì, hắn lo trở về muộn sư tôn sẽ sốt ruột, hành lễ qua loa, quay người trở lại phía ngoài sân, thu dọn hộp đồ ăn.

Yến Như Vân từ bên trong tiểu viện ra tới, nhìn hắn đem chiếc đũa bỏ vào hộp đồ ăn, thần sắc phức tạp mà nói: “Sư đệ, lúc ngươi trở về nói cho sư tôn biết là ta đã trở về, chỉ vì…… Lần này ở bên ngoài rèn luyện thu hoạch được rất nhiều, cần một ít thời gian sửa sang lại, đợi ta đem tất cả thu thập thỏa đáng rồi, sẽ tới thỉnh an sư tôn, xin sư tôn không cần phải nhớ mong.”

Bách Lý Liên Giang thu dọn hộp đồ ăn xong, một lòng muốn trở về, vẫn cố kiên nhẫn nghe Yến Như Vân nói hết, lộ ra gương mặt tươi cười nói: “Sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ đem lời của sư huynh nói với sư tôn, một chữ cũng không thiếu!” Dứt lời ngự kiếm dựng lên, đúng là hướng về phía viện của Tề Tiêu mà đi.