Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 169: Phương án vất đi




Dịch: Hoàng Hi Bình

Bước chân nhẹ nhàng, và chậm rãi.

Gã trọc đi về phía mục tiêu của mình, người đàn ông đeo mặt nạ đã biến thành "ác linh".

Vừa đi, gã vừa nói: "Nào, để tao chấm dứt nỗi đau của mày.”

“Mỗi Hunter sau khi chết đều sẽ trở thành ác linh, nhưng mày sẽ không có cơ hội này. Vì tao đã mang đến Thánh Đinh, chỉ cần đóng đinh vào trong tim của mày, mày cũng chỉ là một cái xác, dần dần thối rửa, biến thành nước bẩn..."

"Đối với Hunter, đây là kết cục cuối cùng của mày."

Gã trọc cầm con dao găm sắc bén bằng bạc, đi tới chỗ thằng khốn mà gã vô cùng căm ghét, rồi đâm thẳng vào tim.

Nhưng khi rút ra lại thấy máu không chảy ra như mong muốn.

Gã trọc chợt nhận ra điều gì đó, mặt tái mét.

Nhưng gã chưa kịp phản ứng, thì đã nghe thấy một tiếng súng vang lên.

Máu văng tung tóe khắp nơi.

Đằng sau người đàn ông đeo mặt nạ, hoặc có lẽ là ác linh. Đỗ Duy chậm rãi thu lại khẩu súng lục, đóng chốt an toàn, để lại chỗ cũ.

Vẻ mặt lạnh lùng, hắn thầm nói: "Giết chết ác linh cần làm gì? Cẩn thận, chuẩn bị những thủ đoạn cần thiết, còn cầnlạnh lùng, bình tĩnh và khôn ngoan..."

"Giết Hunter thì không phiền cần phức như vậy."

"1 cái bẫy, 1 viên đạn, cộng với một chút ám thị."

"So với đối phó ác linh, mình giỏi đối phó với người hơn."

Trong lúc nói chuyện, Đỗ Duy tháo chiếc mặt nạ đã nứt ra, lộ ra khuôn mặt của ác linh Mike Stowe, máu trong hốc mắt đã đông lại.

Sau khi tiến vào con phố ác quỷ, Đỗ Duy đã sẵn sàng tìm một nơi an toàn.

Ác linh Mike Stowe có kích thước tương đương với hắn, và không thể di chuyển...

Đây là một cơ hội.

Vì vậy, Đỗ Duy đã đeo cho nó mặt nạ của mình, còn hắn dẫn theo trung đội ác linh đứng đằng sau nó.

Cứ như vậy, để nó thu hút sự chú ý của gã trọc, hắn có thể chờ đợi cơ hội ở phía sau.

Nhằm giảm cảnh giác của gã trọc.

Đỗ Duy cũng sử dụng cây gậy batoong làm vật liệu, để tạo ra ngọn lửa.

Ánh sáng có thể làm cho mọi người cảm thấy thoải mái, đồng thời vật được nó chiếu sáng, sẽ thu hút ánh mắt của người khác, khiến họ không để ý đến những thứ đang ẩn nấp trong bóng tối.

Tất nhiên điều này rất nguy hiểm.

Nơi có ánh sáng, sẽ có bóng tối.

Khi độ delay giữa bóng tối và cơ thể không quá lớn, cả con người và ác linh đều có thể di chuyển.

Nhưng ác linh Mike Stowe không có trong này, vì bóng của nó đã bị hạn chế, và nó không thể di chuyển.

Thứ nguy hiểm là trung đội ác linh, nhưng may mắn thay, chỉ cần Đỗ Duy không mất đi thân phận kẻ cầm đầu, đám ác linh sẽ chỉ đứng sau lưng hắn.

...

Bắn một phát xuyên qua cổ của gã ở trước mặt.

Đỗ Duy ngồi xổm xuống, rút lá Joker từ trong túi của xác chết.

"Khả năng thực hiện điều ước? Nghe có vẻ rất khó giải quyết."

Vừa rồi Đỗ Duy nấp sau ác linh, nên đã nghe được lời của gã trọc, xem ra chỉ cần hắn ước điều gì đó với lá Joker này, hắn sẽ có được thứ gì đó.

Nhưng Đỗ Duy luôn luôn đề phòng với Joker.

Hắn sẽ không bao giờ sử dụng nó, nếu đây không phải là biện pháp cuối cùng.

Nhất là trong khi, đang bị ác linh Đỗ Duy chơi xỏ, trong thời gian ngắn hắn không có ý định dùng lá Joker, dù là đánh bạc hay ước nguyện. 2 phương pháp này đều đang dần dần đưa bản thân trở thành một ác linh.

Tất nhiên……

Đó không phải là ác linh hoá.

Mà là từng bước trở thành một phần của tà linh, còn thê thảm hơn cả ác linh hoá.

Tại thời điểm này.

Đỗ Duy cau mày, hắn nhận thấy họa tiết trên lá bài đã bắt đầu thay đổi.

Gương mặt của gã trọc mặc tuxedo chậm rãi nhăn nhó.

Hoạ tiết hỗn độn... mờ ảo.

Khi trở lại rõ ràng, bối cảnh vẫn là cổng cung điện, nhưng kẻ mặc tuxedo trong lá Joker trở nên rất quái dị.

Chỉ có một nửa khuôn mặt là của hắn, và nửa còn lại là gã trọc.

Phía sau, cô gái ác linh cầm ô đột nhiên giật giật.

Lá bài Joker trong túi trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Đỗ Duy suy nghĩ một chút, bèn lấy ra, trong tay mỗi người cầm một cái.

Trong lòng gã có một sự thôi thúc, muốn ghép 2 lá Joker lại với nhau.

Sự thôi thúc này dường như đến từ bản năng.

Nhưng nó lộ ra một cảm giác cực kỳ tà ác.

Chỉ là xung lực này không mạnh, tựa như có thứ gì đó cản trở sự phát triển của xung lực này.

Đỗ Duy nhìn xuống cơ thể của gã trọc, và nhìn chằm chằm vào phần cổ một lúc.

Sau đó, hắn quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào lá bài Joker vô cùng quỷ dị kia.

"Có phải là vì sau khi chết, mày sẽ dần trở thành ác linh, cho nên trên lá bài này mới hiện ra tình huống quái gở này?"

"Tao có thể hiểu rằng mày vẫn chưa chết hắn, đúng không?"

Đỗ Duy hơi kinh ngạc, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh.

Khi 2 lá bài Joker được đặt lại với nhau, tà linh sẽ xuất hiện.

Mặc dù có thể đảm bảo an toàn cho mình, nhưng tốt hơn hết không nên để tà linh này xuất hiện.

Vì vậy, gã phải đảm bảo rằng gã trọc có thể "sống", dù ở trong hình dạng của một ác linh.

Sau đó, Đỗ Duy suy nghĩ một chút, đeo chiếc mặt nạ không có ngũ quan lên mặt của gã trọc.

Vút...

Cơ thể co giật một cách kỳ lạ.

Đỗ Duy vẫn vô cảm, cởi ba lô, bắt đầu lấy ra một ít đồ vật trong đó.

Đầu tiên, đó là một chiếc gương to cỡ lòng bàn tay, sau đó là một chai nước.

Ngay sau đó, Đỗ Duy lấy ra con dao nhọn được bọc trong vải trắng.

Thứ này sắc hơn nhiều so với con dao găm hình thánh giá bằng bạc do gã trọc cầm trên tay. Bản thân nó là một môi giới đặc biệt.

Sau khi làm xong, Đỗ Duy cử động ngón tay, và nhìn cái xác nằm trên mặt đất, đang bắt đầu co giật với vẻ rất phức tạp.

Sau khi biết ác linh Đỗ Duy vẫn chưa chết, Đỗ Duy tiềm thức coi nó như lá bài tẩy quan trọng nhất của mình.

Để đảm bảo rằng ác linh Đỗ Duy xuất hiện, và có thể lấy lại cơ thể của mình, Đỗ Duy đã nghĩ ra rất nhiều cách.

Chiếc gương là cách để hoàn thành cơ chế thay đổi khuôn mặt.

Hắn đã nghĩ đến việc dùng thứ này, để đối phó với ác linh Đỗ Duy lần nữa.

Nhưng sau khi nhận ra rằng mình bị ảnh hưởng, hắn đã từ bỏ ý định này.

Thậm chí, hắn còn trực tiếp dừng sử dụng lá bài vì ác linh Đỗ Duy, trừ phi hắn chết. Nếu không sẽ không thể để nó lại thoát ra ngoài, bằng đánh bạc.

Nhưng sự chuẩn bị của hắn, không phải là vô ích.

Ít nhất……

Với một chiếc mặt nạ khác, Đỗ Duy có thể làm điều gì đó khác...

Ví dụ, tạo ra một ác linh đeo mặt nạ.

Đó không phải là ác linh đeo mặt nạ như Mike Stowe, mà là ác linh ký sinh trong mặt nạ.

Trước mặt gã, tình cờ có 1 Hunter đã chết đang dần biến thành một ác linh.

"Hi vọng mày sớm trở thành ác linh, đừng để tao đợi lâu. Bằng không, chắc tao không thể chờ được, đành phải rời khỏi nơi này."

Một tay cầm con dao sắc bén, Đỗ Duy quơ đi quơ lại trên gương mặt cái xác của gã trọc đeo mặt nạ, sau khi tìm được điểm vào thích hợp, hắn mới dùng sức đâm xuống.

Lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào da.

Lúc này, thân thể đột nhiên chấn động cực kỳ kịch liệt...