Tư Mỹ Nhân

Chương 42




Sở vương theo bản năng muốn phản bác, muốn nói với cô, lời này không đúng, y là quốc quân, y nói cô là cái gì, cô chính là cái đó. Nhưng nhìn vào mắt cô, lời này cứ mãi không nên lời.

Cô nói, không sai một câu.

Y sắp sửa lấy vợ, mặc dù chính y cũng không biết đó là ai, bộ dạng thế nào, nhưng nàng ta sẽ có gia thế hiển hách, còn có của hồi môn phong phú.

So ra, Thiên Mạch không có gì cả. Y chỉ cần nguyện ý, đương nhiên có thể cho cô một danh phận, nhưng thứ y cho cô, không thể so nhiều hơn cho thê tử y, y sẽ không bởi lòng riêng mà phá hỏng quy chế. Y cho cô danh phận có cao, cô cũng vẫn là thiếp hầu, rời khỏi y, quả thực cô chẳng là gì.

Sau khi chết, lưu danh sử sách… thứ Sở vương quan tâm, trước giờ là chuyện sinh thời có thể làm, những thứ kia quá xa xôi, y chưa từng nghĩ qua. Nhưng bây giờ y phát hiện, cô gái này suy nghĩ nhiều hơn so với y, mà càng buồn cười hơn chính là, mình cũng quả thật không cách nào hứa hẹn điều gì.

Sở vương nhìn Thiên Mạch, giằng co cùng cô, tay không buông lỏng mảy may.

“Nếu quả nhân nhất định phải, thì sao?” Thanh âm y nặng nề.

Thiên Mạch nhìn chăm chú hai con ngươi đen thui sâu thẳm kia, một lát sau, lau đi giọt nước nơi khóe mắt, “Hết thảy đều do đại vương.”

Sở vương thần sắc bất định, yên lặng nhìn cô, một hồi lâu, bỗng nhiên buông tay ra.

Nước sông mát lạnh rót vào giữa hai người, Sở vương hướng về sau chui xuống nước, bọt nước vội vàng xao động nhảy nhót, sau đó, không thấy tung ảnh của y đâu.

Thiên Mạch nắm lấy dây thừng, kinh ngạc tựa trên vách thuyền, sau một lát, cúi đầu vén quần áo chỉnh trang.

Tự nhân Cừ cầm món áo lụa ẩm ướt kia trong tay, đứng trên bờ, xa xa mà nhìn Sở vương chui vào nước đuổi theo Thiên Mạch, bọt nước nổi lên, sau đó, bèn bị thuyền lớn ngăn trở.

Người bên cạnh phát ra tiếng cười trộm, không ngừng nhìn quanh.

“Tự nhân Cừ, ” một tự nhân trẻ tuổi đỏ mặt nhỏ giọng hỏi hắn, “Đại vương và công thiếp Mạch…”

“Không nên hỏi chớ có hỏi!” Tự nhân Cừ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, dứt lời, cưỡng chế di dời hết thảy mấy người xem náo nhiệt.

Lại quay đầu, mặt sông bình yên, chỉ có tầng tầng gợn sóng.

Hắn cũng không khỏi mỉm cười, trong lòng thở dài, tuổi trẻ chính là tốt vậy đấy! Tính nết nhát gừng của ti y Mạch kia, quả nhiên vẫn là phải cường nhân như đại vương mới có thể chế trụ.

Nhưng đang lúc hắn ngồi trên tảng đá, vừa nhìn bào nhân nấu ăn, vừa quan tâm vấn đề phải chăng cần đổi giường nằm của Sở vương lớn hơn một chút, chợt thấy xa xa Sở vương đi ra từ trong nước. Y mới lên bờ, nhìn lại sau lưng, lại nhảy xuống nước, không bao lâu, kéo Thiên Mạch cùng trở về.

Mặt hai người đều có chút đỏ, thần sắc lại không tốt lắm.

Sở vương đi hai bước dừng lại, quay đầu nhìn Thiên Mạch.

Mắt cô vẫn có chút đỏ, trên mặt dán mấy sợi tóc ẩm ướt, y muốn giúp cô đẩy ra, mới giơ tay lên, lại dừng dừng, thu lại.

Ánh mắt Sở vương phức tạp, dừng lại chốc lát, không nói chuyện với cô, lại quay đầu, “Tự nhân Cừ! Khăn vải!”

Tự nhân Cừ vội chạy tới, trình một miếng vải khô lên, Sở vương cầm lấy, lại đưa cho Thiên Mạch.

“Quả nhân như nàng mong muốn.” y nói thật nhỏ, “Về thuyền đi, đừng để cảm lạnh.” Dứt lời, buông tay ra, đi về phía trước.

Thiên Mạch nhìn qua bóng dáng y, nước theo tóc chảy xuống, rơi vào cổ và mặt đất, từng giọt từng giọt, tạo ra mấy cái hố nho nhỏ trên đất cát mềm. Cô nhìn khăn vải trong tay, một lát sau, xoa xoa nước trên mặt.

“Sao thế?” Tự nhân Cừ chỉ cảm thấy không ổn, ngạc nhiên nhìn cô, “Như này là như nào?”

“Không có gì.” Thiên Mạch nói, thanh âm hơi khô khàn, dứt lời, đi về trên thuyền.

“Sao lại không có gì?” Tự nhân Cừ sốt ruột, vội theo sau hỏi, “Cô và đại vương vừa rồi không phải…”

Thiên Mạch không quay đầu, tựa hồ rất mệt mỏi, trên mặt cát để lại một hàng dấu chân cô độc.

** ** **

Màn đêm buông xuống, Sở vương cứ mãi đứng trên bờ, ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng không trở lại thuyền mình.

Thần sắc y như thường, đàm tiếu cùng đám sĩ tốt, lúc hưng khởi còn tỷ thí kiếm thuật cùng người khác. Y thân thủ nhanh nhẹn, khi quật người ngã xuống mặt cát, cao giọng cười to, dãy núi bốn phía đi có tiếng vang mơ hồ. ều duy nhất không giống thường ngày, là Thiên Mạch không ở bên cạnh y, y cũng không hỏi người khác về cô; thậm chí lúc thay quần áo, y cũng không gọi cô tới. Y để tự nhân Cừ đi mang quần áo đến, tự mình cởi quần áo bẩn, nhảy vào nước rửa mặt một phen, đi lên đổi lại quần áo sạch sẽ.

Tiếng sóng nước từng trận, theo gió đêm hè. Thuyền rung động rung động, như đang ru người chìm vào giấc ngủ.

Sở vương tiêu hao rất nhiều thể lực, vốn cho rằng có thể dính gối là ngủ, không ngờ nhắm mắt lại, lật qua lật lại, cứ cảm thấy không ổn. Cách không bao lâu lại gọi người đến, không phải giường cứng quá, thì là nóng quá, nếu không thì là có muỗi, chọc tự nhân phục thị cuống vô cùng.

Đợi đến khi rốt cục đều thoả đáng, y nhìn qua chấm nhỏ buông xuống ngoài cửa sổ, trong đầu nghĩ đến lại là Lâm Thiên Mạch.

Sở vương từng nghĩ, chuyện bây giờ, chỉ là trở lại lúc trước. Y cũng có thể không động đến cô, nhưng vẫn giữ cô bên người hầu hạ, mỗi ngày trêu đùa một chút, nói vài câu, nhìn thần sắc thận trọng của cô biến hóa, y liền vui vẻ… Nhưng y phát hiện, mình làm không được. Những hành động kia của y, luôn không thiếu mục đích. Y từng mười phần tin vào mình, Lâm Thiên Mạch không thích y, không quan trọng, lần đầu y truy cầu nữ tử, lại phát hiện từ chỗ không có niềm vui thú, đến tràn đầy phấn khởi; y luôn luôn rất mạnh mẽ, tin rằng bằng sự tôn quý của quốc quân, không ai là không có được.

Nhưng đến nay, y lại phát hiện, chuyện mình có thể làm, so với ban đầu, cũng không có thêm gì. Y có thể chiếm hữu cô từ ban đầu, thu cô vào hậu cung. Nhưng y không hề, giờ nhớ tới, y cảm thấy buồn cười lại hối hận, nếu ngay từ đầu y cứ làm như vậy, cắt đứt tất cả suy nghĩ của cô, cô có phải sẽ cam tâm tình nguyện đôi chút? Hoặc là, để mình không cần trả lời vấn đề “Là gì” kia của cô?

Sở vương trừng mắt nhìn đỉnh khoang thuyền, không có đáp án.

Sau một lát, y thấy lại hướng ra ngoài cửa sổ, thuyền của Thiên Mạch lẳng lặng đỗ, chỉ có ánh lửa sáng tinh tàn.

Mặt trăng qua giữa trời, đã là đêm khuya.

Chỉ có y ngủ không được ư… Sở vương bẹp miệng, sau đó, bực bội ném áo dài đắp trên người đi, quay người nằm nghiêng.

Bóng đêm nặng nề.

Thiên Mạch mở to mắt, nghe vang động phía ngoài, theo thời gian trôi qua, hết thảy bình tĩnh lại.

Chuyện ban ngày, trong lòng cô nấn ná. Sở vương không tìm cô, cô cũng không ra ngoài.

Theo tính tình của y, hẳn là rất không muốn nhìn thấy cô  nhỉ? Trong nội tâm cô nghĩ. Sở vương là người phân rõ phải trái, mặc dù hơi tùy hứng, nhưng quả thực chưa từng làm khó cô. Thiên Mạch rất cảm kích, cũng cảm thấy áy náy. Cho tới nay, đều là y cho, mà cô, ngay cả một câu khẳng định cũng chưa từng cho.

“… Quả nhân như nàng mong muốn…” Thanh âm của y tựa hồ còn ở bên tai.

Thế này, chính là kết cục ư?

Thiên Mạch thở dài một hơi não nề tự đáy lòng, lại nhắm mắt lại lần nữa. Cô cảm thấy mình hẳn nên cao hứng, lại cao hứng không nổi.

Phiền muộn nhàn nhạt, như có như không, cứ luôn bồi hồi.

** ***

“Đại vương, cứ vậy mà đi xuống nam ư?”

Trong cung Diên Niên ở Dĩnh Đô, Mục phu nhân ngồi trên sảnh, mỉm cười nhìn tiểu thần Phù quỳ phục trên mặt đất.

“Đúng ạ.” Tiểu thần Phù cẩn thận từng li từng tí đáp.

Lúc Sở vương đi săn đột nhiên rời đi, các quý tộc tiếp tục săn mấy ngày, tận hứng trở về. Tiểu thần Phù luôn ở Vân Mộng thu dọn hậu sự, mới trở lại Dĩnh Đô, đã bị Mục phu nhân triệu tới.

“Đại vương lần này đi, bên cạnh có người nào theo?” Mục phu nhân hỏi.

Đáy lòng Tiểu thần Phù gõ một tiếng, bỗng nhiên rõ lúc trước bà hỏi rất nhiều lời đều là tô điểm, bây giờ mới nói đến chuyện chính.

“Có rất nhiều người, ” hắn đáp, “Hoàn liệt chi doãn là Khuất Đãng, chuyện sinh hoạt thường ngày, có tự nhân Cừ, tự nhân Dũng, tự nhân Điều…”

“Còn một cô ti y Mạch chứ.” Mục phu nhân ngắt lời nói.

Tiểu thần Phù ngượng ngùng, nói, “Ti y chưởng quản y phục của đại vương, đương nhiên phải đi.”

“Thật sao, nhưng lão phụ nghe nói, đại vương vì cô ti y này, cấm túc Việt cơ, có việc này chăng?”

Tiểu thần Phù cười khổ, một mặt khó xử, nói, “Phu nhân, chuyện kỹ càng, tiểu nhân thực không biết. Lúc đại vương nổi giận với Việt cơ, cũng không có ai bên ngoài, tiểu nhân cũng là sau đó mới tới.”

Mục phu nhân nhìn hắn, sắc mặt không vui.

“Phu nhân, ” Trịnh cơ một bên thấy thế, khuyên nhủ, “Phu nhân chớ giận, tiểu thần Phù cũng là phụng mệnh làm việc. Theo ý kiến thiếp, đại vương chưa từng tùy ý giáng tội ai, Việt cơ cũng tùy tiện, mới có biến này. Hậu cung lại lâu rồi không thêm người, vị ti y Mạch này nếu thật sự được đại vương sủng ái, đưa nàng ta vào hậu cung, cũng là chuyện tốt.”

Mục phu nhân nhìn nàng ta một cái, thần sắc hơi thư thư, lại vẫn là không yên lòng.

Đứa con trai này của bà, mặc dù trước nay thường xuyên ngỗ nghịch, Mục phu nhân vẫn hiểu rõ mấy phần. Y quảng nạp hậu cung, đối với người ngoài thể hiện ra dáng vẻ chìm đắm hưởng lạc, lơ là gian nịnh. Lòng lại giấu nhuệ khí, ẩn núp ba năm, một tiếng hót lên làm kinh người. Lòng y đều là quốc sự, đối với nữ tử luôn là mặt không chút thay đổi, nhưng từ khi có ti y Mạch lai lịch không rõ này, Sở vương bắt đầu trở nên không giống trước kia. Y rất thích cô, lại không đặt cô vào hậu cung, mà đưa vào công thự, vào ở cung Cao Dương, ngày ngày không rời. Chuyện này khiến Mục phu nhân bất ngờ, mà khi nghe được y lại vì một câu thất ngôn của Việt cơ mà xử phạt nàng ta, thì càng ý thức được việc này không giống bình thường.

“Đứng lên đi.” Bà nhìn tiểu thần Phù một cái, thản nhiên nói.

Tiểu thần Phù như được đại xá, vội vàng đứng dậy.

“Chuyện hôm nay lão phụ triệu hỏi, không được nói với đại vương, biết chưa?” Mục phu nhân dặn dò.

Tiểu thần Phù sao dám không đáp ứng, vâng vâng liên tục.

Mục phu nhân không muốn nhiều lời, phất phất tay, cho hắn lui ra.

“Đại vương còn trẻ.” Trịnh cơ nhẹ nhàng đấm lưng cho Mục phu nhân, “Đợi thành hôn rồi, có phu nhân, hết thảy sẽ ổn ạ.”

Thành hôn? Mục phu nhân nghĩ đến lần trước mình nhắc đến nước Thái, dáng vẻ Sở vương đột nhiên biến sắc, không khỏi cười khổ. Bởi vì chuyện lần đó, bên bốc doãn đã sớm xem xét hết nữ tử đến lúc lập gia đình ở tôn thất các nước, cũng không dám tuỳ tiến cử với Sở vương, liền đợi đến khi y tuần săn trở về, tâm tình tốt lại nói sau.

“Cái gì Việt cơ ti y Mạch, ” Mục phu nhân khẽ thở dài, “Dù cưới vợ, những người này có một nửa hiểu chuyện như người là tốt.”

Trịnh cơ cúi đầu mỉm cười: “Phu nhân nói gì vậy.”

** ***

Cuộc săn Vân Mộng đã sớm kết thúc, mấy ngày sau, đội tàu Sở vương trực tiếp về tới Dĩnh Đô.

Người trong nước nghênh đón Sở vương nhiệt liệt như cũ, Thiên Mạch ngồi trên xe bò, nhìn qua bóng dáng trên vương xa phía trước, được người ngưỡng mộ, thẳng thớm cao ngạo.

Sau hôm đó, quan hệ của cô và Sở vương, có chút biến hóa. Trên đường đi, y với cô duy trì sự xa cách nhàn nhạt, thậm chí thường xuyên không gọi cô đến cạnh hầu hạ. Họ vẫn nói chuyện, nhưng đều duy trì phạm vi làm việc thường ngày, kiểu mập mờ lúc trước kia, tựa hồ cũng bay biến trống rỗng.

Tự nhân Cừ đã từng nhiều lần hỏi cô nguyên nhân, Thiên Mạch cũng không mở miệng. Sự kiện kia, tồn tại giữa Sở vương và cô, dù sau này thế nào, cô đều không muốn nhiều lời.

Dưới sự hộ vệ của sĩ tốt, đội ngũ xuyên qua đường, ở một đầu phố, ánh mắt Thiên Mạch lướt qua đám người, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy hai người, tim “Lộp bộp” một cái.

Tuy là chợt lóe lên, Thiên Mạch lại thấy rõ ràng, trong chớp mắt, cô nhớ lại.

Cô đã từng thấy họ, trên thuyền Dương Việt. Không chỉ thế, còn có… Núi Đồng Lục!

Trong lòng Thiên Mạch đại chấn, lại quay đầu, cũng đã không tìm được.

Cô rõ ràng nhớ kỹ, khi đó, ở bờ sông núi Đồng Lục cướp thuyền người Sở, trong những công lệ chờ Mang cùng trốn đi này, cô gặp qua họ. Họ và Mang đều là người Thư, còn hành lễ với gã!

Nghĩ đến Mang, lòng cô càng là thấp thỏm, nghi hoặc trùng điệp.

Gã cũng tới đây ư? Nước Sở diệt Quần Thư, mang người bị cướp đến nước Sở làm công lệ, những người này hẳn là cũng không hoà giải cùng nước Sở, bọn họ tới nơi này làm gì?

Thiên Mạch không ngừng dùng mắt tìm kiếm trong đám người, lại cũng không tìm được gì.

Đương thấp thỏm, đội ngũ vào hoàng cung. Cung thành cao cao, cách trở huyên náo ngoại giới, giống như một thế giới khác.

Thiên Mạch thoáng dứt bỏ suy nghĩ, mắt thấy đến cung Cao Dương, đang muốn xuống xe, một tự nhân lại đi lên trước.

“Ti y Mạch.” Anh ta hành lễ, “Đại vương có lệnh, từ nay về sau, cô không còn là ti y, nhập phủ Ti hội làm nữ quan.”