Tư Mỹ Nhân

Chương 61




Thiên Mạch là sau khi Mang đoạt được Thường ấp mới theo sĩ tốt vào thành, trên đường, sĩ tốt kia mượn cớ tới một hai lần, nói với cô mấy lời.

Anh ta tên Khang, là người La, mẫu thân là người Thư, nên tiếng Thư hết sức quen thuộc.

“Người Sở có biết chuyện bên này không?” Thiên Mạch hỏi.

“Hiện tại có lẽ đã biết.” Khang có chút bất đắc dĩ, nói, “Trước khi họ tập kết khởi sự, tôi vốn định truyền tin tức đi, thế nhưng Bá Sùng phòng bị vô cùng nghiêm, đường đi ra đều bị giám sát, ngư nhân trước kia tôi nhờ đưa tin, cũng không dám.”

Thiên Mạch hiểu rõ, nghĩ đến chuyện mình chạy trốn, nhíu nhíu mày.

“Sẽ có thời cơ.” Khang an ủi cô, “Đợi qua Thường ấp, người ở sẽ có thêm, tìm một con thuyền đi đại chốn sơn thủy, không ai tìm thấy đâu.”

Thiên Mạch trong lòng thoáng yên ổn chút, chỉ hi vọng như thế.

Quy mô Thường ấp, ở nơi này xem như lớn, có tường ngoài ra dáng, cao mà kiên cố, có thể làm công thự phòng ngự, nhưng bị va sụp hạ một cái hố lớn. Thiên Mạch ngồi xe bò, mới đi vào cửa thành, lại bỗng nhiên nghe tiếng kêu khóc. Lần theo nhìn lại, lập tức trừng to mắt.

Trên đường kêu loạn, khắp nơi đều là người, mang theo binh khí. Thiên Mạch thấy có người đang cướp bóc, có người thì lôi người trong nhà ra ngoài, bên đường chém giết, tiếng kêu thảm thiết đau đớn bên tai không dứt.

Lần đầu cô nhìn thấy cảnh thế này, toàn thân phát lạnh, không biết làm sao.

“Đây là sao?” cô hỏi, thanh âm chột dạ.

Binh lính bên cạnh cũng mở to hai mắt nhìn, không biết làm sao.

Xe bò tiến lên, bên đường phố chất đống thi thể ngổn ngang lộn xộn, máu chảy đầy đất. Gió thổi tới, mang theo mùi tanh nồng đậm, Thiên Mạch nhìn thấy ven đường có một người khuôn mặt máu thịt be bét, nhịn không được ghé vào bên cạnh xe nôn ra một trận!

Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một tràng tiếng khóc truyền đến, Thiên Mạch nhìn lại, thấy phía trước, một cô bé chạy từ trong nhà, khóc lớn, chân tay luống cuống đứng trên đường, như đang tìm thân nhân. Cách đó không xa, có người thấy được nó, dẫn đao đi tới.

Thấy người kia sắp đuổi tới, Thiên Mạch vội vàng xuống xe, chạy tới, kéo cô bé ra phía sau!

Người kia sửng sốt, lập tức giận dữ, chỉ về phía cô, miệng la hét cái gì đó, khí thế hùng hổ.

Binh lính bên cạnh xe lập tức tiến lên, ngăn Thiên Mạch ra đằng sau. Kẻ giết người thấy thế, cũng vây tới, nhất thời, ồn ào. Cô bé còn đang khóc lớn, sợ phát run, Thiên Mạch khẩn trương nhìn họ, ôm nó vào trong ngực.

Đương giằng co, tiếng gầm lên giận dữ truyền đến, Thiên Mạch nhìn lại, lòng không khỏi buông lỏng.

Mang vội vàng chạy tới, tách họ ra.

“Làm gì thế?!” gã nhìn Thư Vọng hét lớn, “Cầm binh khí với người mình, các ngươi muốn thế nào!”

“Hỏi ân nhân của ngài kia!” Thư Vọng giết đỏ cả mắt, chỉ vào Thiên Mạch, “Ả bao che tội nhân!”

Thiên Mạch hiểu ý hắn, phản bác, “Nó chỉ là một đứa bé!” Dứt lời, nhìn qua Mang, “Sao lại giết chóc! Bọn họ không phải người Thư ư? Bọn họ không phải người dân của các anh ư?!”

Mang nhìn cô và cô bé kia, hai mắt đỏ bừng, áy náy mà phẫn uất.

“Cô bé này ta tự sẽ xử trí, ” gã quay đầu nhìn Thư, “Không cần ngươi hao tâm tổn trí.”

Thư nhìn nhìn chằm chằm gã, một lát sau, cười lạnh.

“Huynh trưởng ngài có biết không?” Thần sắc hắn khinh thường, nói thật nhỏ, ” Mang Sẹo*!”

*Nguyên văn là ‘Kình Mang’, tức là Mang có vết xăm trên mặt.

Mang sắc mặt đột biến, tay nắm chặt chuôi kiếm bên hông, lại ẩn nhẫn không bộc phát.

“Đi ra.” Ánh mắt gã âm trầm, “Chớ để ta nói lại lần thứ hai.”

Thư Vọng trông thấy gã thần sắc như vậy, có chút do dự, sau đó, nguýt gã một cái, căm hận dẫn người đi ra.

Mang đứng một hồi, xác định bọn họ không quay đầu, quay người.

Thiên Mạch ôm đứa bé kia, nhìn qua gã, sắc mặt trắng bệch.

“Đi thôi.” Mang thản nhiên nói, giọng khàn khàn mà rã rời.

** ***

Trong Thường ấp, ánh lửa đốt thi thể chiếu sáng bầu trời đêm.

Trong phủ Thường Ngô, Bá Sùng triệu tập mọi người nghị sự, Mang không xuất hiện.

Có vài người chú ý tới điểm này, nghị luận ầm ĩ.

“Nghe nói công tử Mang hôm qua tranh chấp cùng trưởng công tử?”

“Tôi cũng nghe nói, hình như là vì chuyện đồ ấp.”

“Ôi, công tử Mang tính tình quá mềm…”

Thương Tắc đứng  một bên nghe, nhìn lại Bá Sùng bên trên sắc mặt bình tĩnh, sắc mặt nặng nề.

Hôm qua hắn được biết Bá Sùng muốn đồ ấp, cũng phản đối. Lý do rất đơn giản, bây giờ đại sự mới lên, chính là lúc lôi kéo lòng người, chuyện đồ ấp truyền đi, tất nhiên khiến người nhân tâm bất ổn.

“Trưởng công tử dọc đường chinh phạt, nhiều lần đắc thắng, có được một ấp, không phí một binh một tốt, cớ gì?” Hắn nói, “Đều bởi vì trưởng công tử chính là công tử Thư Cưu, người Thư nghi ngờ đức hạnh tiên quân, nguyện ý đi theo. Công tử khoan dung đối đãi, thu phục lòng người, đại sự mới có thể thành.”

Nhưng Bá Sùng lại xem thường: “Thường ấp phản ta, có mối hận giết cha diệt tộc. Theo lời đại phu, ta nên khoan dung sao?”

Thương Tắc nhíu mày: “Xin hỏi trưởng công tử, lúc Thư Cưu chiến bại, trong nước vào hết tay người Sở, người không lấy cái chết chống cự mà sống tạm đến nay, đều tính là phản quốc? Nếu như vậy, công tử không bằng giết hết tất cả người Thư Cưu trong nước, báo đại thù!”

Bá Sùng giận dữ, lạnh giọng trách cứ, “Ăn nói bừa bãi!”

Thương Tắc thấy hắn cố chấp, không còn góp lời.

Trong lòng của hắn có chút uất ức, Bá Sùng này, tính tình âm u mà thiếu tầm nhìn xa, hùng tâm bừng bừng mà không biết đại cục, bị hai chữ báo thù che lấp tâm trí. Mình lúc trước tìm nơi nương tựa mà đến, vốn nghĩ đến người Thư có mối hận diệt quốc, lại có người Ngô tương trợ, so với những cái đại quốc Trung Nguyên lo trước lo sau do dự bó chân, làm việc càng quyết đoán. Nhưng bây giờ xem ra, là đánh giá cao.

“Đại phu, ” sau khi tan họp, Giáp Côn ngày thường cùng hắn làm bạn rượu lo lắng, “Trưởng công tử và công tử Mang có rạn nứt, tôi cứ cảm thấy đại sự không ổn. Trưởng công tử kính ngài, ngài đi khuyên nhủ được không?”

Thương Tắc lạnh lùng nói: “Không đủ mưu.”

Giáp Côn không nghe rõ, sửng sốt một chút, “Cái gì?”

“Ta nói, có rượu thì mau mau uống, thời gian an ổn không còn nhiều.” Thương Tắc vỗ vỗ vai hắn, quay người đi ra.

** ***

Mang không ở lại, mang theo bộ hạ và Thiên Mạch, trú đóng ở ngoài thành.

Lửa đốt lên, bốn phía đồng nom mười phần yên tĩnh.

Cô bé khóc mệt, Thiên Mạch đút cô bé ăn ít đồ, nó nằm trên chăn của Thiên Mạch, ngủ say sưa.

Thiên Mạch cũng cảm thấy mệt mỏi, lại tuyệt không muốn ngủ, nhìn qua nơi xa Thường ấp có ánh sáng nhạt, vẫn cảm thấy không thể tin.

Mang thăm dò một vòng trở về, thấy cô kinh ngạc, ngồi xuống bên cạnh đống lửa.

“Huynh trưởng nói họ chối bỏ phụ thân, cho nên mất nước, muốn báo thù.” Gã thản nhiên nói.

Thiên Mạch giương mắt lên, vẫn mang theo sợ hãi, “Vậy nên, liền muốn đồ ấp?”

Yết hầu Mang bỗng nhúc nhích, đoạn, cúi đầu xuống, nhắm mắt lại.

Thiên Mạch biết việc này không phải ý nguyện của gã, cũng không nói chuyện.

“Mang, ” Thiên Mạch nói khẽ, “Tôi không phải trách cứ anh, tôi biết anh…”

“Tôi biết.” trên mặt Mang đã khôi phục lại bình tĩnh, nhìn cô bé ngủ say, “Mạch, em biết không, có lẽ em nói đúng.”

Thiên Mạch ngẩn người: “Cái gì cơ?”

“Em nói đúng.” Mang nói thật nhỏ, “Tôi hiện tại, cũng hận mình không thể là một nông phu.”

Thiên Mạch im lặng: “Nhưng anh không có lựa chọn nào khác.”

Mang nhìn đống lửa, một lát sau, vứat một cọng cỏ vào trong đó, nhìn nó bị thiêu đốt, uốn lượn.

“Đúng vậy nhỉ.” Gã tự giễu cười một tiếng, “Không có lựa chọn nào khác.”

Hai người lại trầm mặc lần nữa, Mang lại ngồi một lúc, nói đi thăm nơi khác, đứng dậy đi ra.

Thiên Mạch lưu tại chỗ cũ, ngơ ngác nhìn đống lửa trước mặt.

Cô nhắm mắt, sẽ thoáng hiện những dáng vẻ người kia chết thảm, nhiều người như vậy… Dù là người đứng xem, những việc này với cô mà nói cũng rúng động quá lớn, khiến cô nhất thời không hòa hoãn nổi.

Bên tai truyền đến vài tiếng bước chân, Thiên Mạch ngẩng đầu, nhìn người tới, giật mình.

Là Thương Tắc.

Hắn đối với vẻ giật mình trên mặt Thiên Mạch tựa hồ không ngạc nhiên chút nào, ngồi xuống đối diện cô, thần sắc tự nhiên.

“Ta khi đó thoát khỏi nước Dung, cũng thất hồn lạc phách như cô vậy.” Hắn cầm lên một nhánh cây khô, thêm vào trong đống lửa.

Thiên Mạch nhìn hắn, không biết hắn có dụng ý gì, thần sắc đề phòng.

“Ta nghe nói, người Sở chưa từng tàn sát người dân thường.” cô tỉnh táo nói.

“Cô từng mất nước chưa?” Thương Tắc bỗng nhiên hỏi.

Thiên Mạch dừng lại một chút, nói, “Chưa từng.”

Thương Tắc thần sắc châm chọc: “Như vậy cô sẽ không biết đó là cảm giác thế nào.”

Thiên Mạch nhìn chằm chằm hắn: “Tôi nghe nói, nước Dung đầu hàng chính là Thái tử, nếu là anh, có thời cơ đoạt lại nước Dung, cũng sẽ giết anh ta, lại giết sạch người Phương thành ư?”

“Ta sẽ không.” Thương Tắc thản nhiên nói, “Ta không phải người công thất, không so được với trưởng công tử.”

“Vậy vì sao anh lại tới đây?” Thiên Mạch hơi kinh ngạc, “Người Thư sẽ không giúp anh phục quốc.”

“Giết Sở vương.” Thương Tắc thản nhiên nói.

Thiên Mạch tim phát lạnh, nhìn hắn.

“Vì nước Dung?”

“Không, vì Tử Mẫn.”

Thiên Mạch nghe được cái tên này, giật mình.

“Cô không nhớ nổi ư?” Thương Tắc lại cầm lên một nhánh cây khô, thêm vào trong lửa, “Hắn và ta cùng nhau đi truy kích người Sở, cuối cùng chết trên tay Sở vương.”

Thiên Mạch nhớ tới, khi đó đi cùng Thương Tắc, quả thực có một người như vậy.

“Cho nên anh muốn giết Sở vương.” Cô cười lạnh, “Vậy anh giết người Sở, thân hữu bọn họ phải chăng cũng phải tìm anh trả thù? Anh nói là Sở vương giết anh ta, là ai mang theo anh ta đi Câu Phệ…”

“Im ngay!” Thương Tắc đột nhiên ngắt lời cô, nhìn cô chằm chằm, ánh lửa chiếu đến, sắc mặt dữ tợn, “Cô biết cái gì là trả thù? Cô sẽ chỉ nói toàn lời hoang đường! Cô đã từng thấy hảo hữu vì cứu cô, chết không có chỗ chôn có cảm giác ra sao? Nếu không phải Sở vương, nếu không phải…”

Cổ họng hắn hơi nghẹn, không nói tiếp, biểu cảm lại dọa người.

Thiên Mạch không khỏi thối lui, bàn tay để phía dưới chỗ ngồi, nắm chặt đao phòng thân Mang cho cô.

Cô bé bị Thương Tắc làm tỉnh, mở to mắt, lại bắt đầu sợ muốn khóc. Thiên Mạch ôm nó, nhẹ giọng an ủi, khóe mắt lại liếc Thương Tắc.

Thương Tắc bình tĩnh nỗi lòng, bực bội mà đưa tay vứt nhánh cây.

Hắn đang muốn đứng dậy, Thiên Mạch bỗng nhiên nói, ” Tôi từng thấy thi thể của anh ta.”

Thương Tắc ngẩn người, quay đầu.

Thiên Mạch nhìn hắn, nói thật nhỏ: “Sở vương nói anh ta là người có nghĩa, hạ lệnh độc táng anh ta.”

Ánh mắt Thương Tắc ngưng tụ lại, đang định nói chuyện, đột nhiên, nghe được một trận tiếng bước chân vội vàng.

Nhìn lại, mới thấy là Thư Vọng, sau lưng mang theo mười mấy người. Cô bé nhìn thấy hắn, lập tức bị dọa đến khóc lớn, ôm chặt Thiên Mạch.

“Đại phu cũng ở đây.” Thư Vọng nhìn về phía Thương Tắc thi lễ, cười đến miễn cưỡng.

Thương Tắc nhìn hắn và người phía sau, nói, “Tử tới đây làm gì?”

“Không liên quan đến đại phu.” Thư Vọng dứt lời, lại nhìn về phía Thiên Mạch, nói, “Trưởng công tử có lệnh, mời cô gái này vào ấp.”

Nghe được lời này, mọi người đều biến sắc.

“Vì sao?” Thương Tắc hỏi.

“Đã nói không liên quan đến đại phu.” Dứt lời, vung tay lên, “Mang đi!” Người đứng phía sau đáp lời tiến lên trước.

Thiên Mạch cả kinh liên tục lui ra phía sau, binh lính thủ hạ Mang được phân phó, bước lên phía trước ngăn lại.

“Đây là lệnh của trưởng công tử!” Thư Vọng giận tái mặt, “Các ngươi dám kháng lệnh!”

“Xảy ra chuyện gì?!” Lúc này, giọng Mang nổi giận đùng đùng từ phía sau lưng truyền đến, gã nhìn thấy Thư Vọng, lập tức tiến lên, một tay đẩy hắn ra, rút kiếm chỉ lấy hắn, “Ngươi lại tới làm gì!”

“Tới bắt địch nhân!” Thư Vọng đằng đằng sát khí, xì một tiếng, “Cái gì mà ân nhân! Mang Sẹo! Tôi sớm biết ngài làm tôi tớ người Sở, bây giờ dám giấu sủng cơ của Sở vương! Nếu không phải tôi phái người đi tìm hiểu, suýt nữa tôi và trưởng công tử đều bị ngài qua mặt!”

Mọi người nhất thời ngạc nhiên, Thiên Mạch mở to hai mắt, thấy rất nhiều người nhìn qua cô, không khỏi lui lại.

“Chớ nghe hắn nói bậy!” sắc mặt Mang nặng nề, một bước cũng không nhường, “Thằng nhãi ranh! Ngươi đối địch với ta khắp nơi, nói xấu gây chuyện, rắp tâm làm gì?!”

Thư Vọng cười lạnh: “Rắp tâm làm gì, qua nói với trưởng công tử là biết đến cùng!” Dứt lời, lại bảo người tiến lên.

“Ai dám!” Mang quát, đột nhiên một kiếm vỗ tới, chiến với Thư Vọng.

Binh lính bên cạnh thấy thế, lập tức cùng nhau tiến lên.

Thư Vọng vốn đánh không lại Mang, người lại không đủ nhiều, thấy như vậy, đành phải hốt hoảng mà chạy.

Mang quát bảo dừng truy đánh, quay đầu nói với Thiên Mạch, “họ chẳng mấy chốc sẽ trở về! Em đi mau!”

Thiên Mạch vội vàng giao cô bé cho sĩ tốt, lại không yên tâm nhìn gã, “Anh thì sao?!”

“Bọn họ sẽ không bắt tôi được!” Mang nói, kéo cô đi tìm xe ngựa.

Lúc này, một tràng tiếng lộc cộc đột nhiên truyền đến, mới thấy Thương Tắc vội vàng mang cỗ khinh xa hai ngựa đi vào.

“Lên xe!” Thương Tắc trầm giọng nói.

Mang nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, đoạn, nhìn về phía Thiên Mạch. Gã đột nhiên nâng mặt cô lên, hôn một cái thật mạnh.

Thiên Mạch mở to hai mắt, lại nghe Mang nói thật nhỏ, “Hắn muốn giết Sở vương, nếu mang em đi Tây Nam, chớ đi!”

Đoạn, gã buông cô ra, Thiên Mạch ngơ ngác nhìn qua gã, nước mắt tuôn ra hốc mắt.

Cô biết ly biệt lần này, sẽ đều không biết sinh tử,

“Mang…” Thiên Mạch nắm thật chặt tay gã, nghẹn ngào không thôi, “Anh… anh bảo trọng…”

“Nhanh lên!” Thương Tắc thúc giục nói.

Mang lại là hai mắt đỏ bừng, dùng sức đưa cô đẩy lên xe.

“Đi đi!” gã quát.

Thương Tắc giơ roi, ngựa ăn đau, lập tức phi nước đại.

Thiên Mạch vịn xe, nhìn qua bóng Mang lưu lại phía sau, yết hầu như bị bắt lại, hai mắt đẫm lệ mông lung…