Tư Mỹ Nhân

Chương 62




Gió đêm lạnh lẽo, thổi tới khuôn mặt dính đầy nước mắt, lạnh lẽo từng trận.

Thiên Mạch nhìn qua bóng Mang bị bóng đêm nuốt hết không thấy, nghẹn ngào, nước mắt vẫn là không thôi.

“Đừng khóc!” giọng Thương Tắc bình tĩnh, “Chúng ta còn chưa chạy đi, đến mép nước phải ngồi thuyền, không thể để bọn họ nhìn ra!”

Thiên Mạch nghe vậy, vội vàng lau sạch sẽ nước mắt.

Ngoại trừ bó đuốc trên xe, trên trời chỉ có ánh trăng chiếu sáng. Cô hít sâu một hơi, dùng sức bình phục tâm tình, từng lần nói với mình, đúng vậy, phải chạy trốn ra ngoài, không thể để hết thảy Mang làm đều uổng phí…

Thương Tắc ruổi xe rất nhanh, roi rút ầm ầm như ngược đãi, Thiên Mạch cơ hồ nghi ngờ hai con ngựa kia sẽ đột nhiên tắt thở trên đường chạy.

Nhưng không lâu, cô nhìn thấy ánh lửa mép nước, chính là thuyền bỏ neo bên cảng nước.

Thương Tắc dừng lại bên bờ, mang theo cô một chiếc thuyền đi đến.

Có người nhìn thấy Thương Tắc, chào hỏi hắn, tựa hồ đang hỏi sao tới lúc này.

Thương Tắc giải thích hai câu, những người kia nhìn Thiên Mạch, lộ ra vẻ mặt mập mờ.

Thiên Mạch không có tâm tư gì suy nghĩ, hết sức giả bộ như dáng vẻ bình tĩnh, đi theo đằng sau Thương Tắc.

Người trên chiếc thuyền kia hiển nhiên là thủ hạ của Thương Tắc, thấy hắn đến, lập tức buông boong thuyền xuống, Thiên Mạch đang muốn đạp lên, bỗng nhiên, bị người va vào một phát, cơ hồ té ngã. Người kia vội đỡ lấy cô, miệng bô bô nói một tràng tiếng Thư, Thiên Mạch giật mình, giương mắt, thấy là Khang!

“Câu Phệ.” Cô nói thật nhỏ, dứt lời, giả bộ như phàn nàn trách cứ vài câu, đi đến thuyền.

** ***

Thuyền cách bờ, ánh nến tươi sáng, chiếu lên mặt sông sáng ngời. Đây là một con thuyền nhẹ, Thương Tắc lệnh cực tốc đi về trước.

Thiên Mạch nhìn qua phía sau, bên bờ đèn đuốc rất mau đã không thấy, chỉ còn lại một màu đen kịt. Cô biết Thương Tắc không dám thư giãn, những người kia nếu muốn đuổi, Mang không ngăn nổi, chẳng mấy chốc sẽ đến.

Thương Tắc không chút hoang mang chỉ huy, tựa hồ đã tính trước.

Thiên Mạch ngồi bên cạnh thuyền, nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh.

“Chúng ta đi đâu?” cô hỏi.

“Cô biết các nơi địa danh ở Quần Thư không?” Thương Tắc hỏi lại.

“Không biết.”

“Nói vậy cô cũng sẽ không biết.” Hắn thản nhiên nói, quay đầu đi.

Thiên Mạch biết hắn không dễ nói chuyện, nói thẳng, “Tôi sẽ không cùng anh đi giết Sở vương.”

Thương Tắc sững sờ, lại lần nữa nhìn về phía cô.

“Mang nói với cô.” Hắn rất nhanh là đoán được nguyên nhân.

“Người nào nói với tôi không quan trọng.” Thiên Mạch nói lại, “Tôi sẽ không cùng anh đi giết Sở vương.”

Thương Tắc lại cười một tiếng.

“Chuyện này không phải ở cô, ” hắn chậm rãi nói, “Sở vương nói không chừng đã trên đường qua bên kia, không cần nhìn thấy cô, hắn cũng sẽ đi.”

Thiên Mạch mở to hai mắt.

Cô không biết Thương Tắc nói chỗ kia là nơi nào, và hắn định giết Sở vương như thế nào, nhưng lời này không phải điềm tốt.

“Vậy Tử Mẫn thì sao.” Cô nói, “Nơi đây chỉ có tôi biết mộ Tử Mẫn ở nơi nào.”

Quả nhiên, Thương Tắc ánh mắt biến đổi.

Thiên Mạch biết, lời này có hiệu quả, vội thêm một câu, “Lúc sĩ tốt hạ táng anh ta, tôi ở ngay bên cạnh, chỗ đó rất khó tìm, nói anh anh cũng sẽ không biết được.”

Thương Tắc nhìn cô, lạnh lùng mà châm chọc.

“Cô cho rằng ta sẽ còn tin cô ư? Sủng cơ của Sở vương.” Hắn thản nhiên nói, dứt lời, phân phó tòng nhân, “Đưa cô ta nhốt vào trong khoang thuyền, không được ta phân phó, không được thả ra.”

Một chuyện lại một chuyện, ngày hôm sau tỉnh lại, Thiên Mạch mở to mắt, một hồi lâu mới nhớ mình hôm qua trải qua chuyện gì.

Buồng nhỏ trên tàu rất nhỏ hẹp, cô đẩy đẩy cửa, đóng chăt. Trên vách, chỉ có một cửa sổ thông rộng bằng bàn tay, Thiên Mạch xích lại gần nhìn về phía bên ngoài, đầy mắt là núi xanh thủy sắc, nhìn không ra là nơi nào.

Trong nội tâm cô uể oải lại bất lực, đành phải nằm xuống, nhìn qua vách khoang ngẩn người.

Nghĩ đến Mang, nghĩ đến Sở vương, mỗi người đều khiến cô lo lắng không thôi. Mang thả cô đi, Bá Sùng sẽ đối với gã thế nào? Thương Tắc dùng kế giết Sở vương, hắn sẽ làm ư?

Hiện tại, cô đã không thể dùng chuyện Sở vương trong lịch sử sẽ không chết sớm như vậy để tự an ủi mình, dù sao trong lịch sử kia, cũng không có Lâm Thiên Mạch cô, Sở vương kia sẽ không vì cô mà chạy tới nơi này.

Cô thậm chí còn không có cơ hội giải thích chuyện thích khách với y…

Đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên, cô nghe được một vài thanh âm, giống như có người vội vàng đi lại trên thuyền.

Trên cửa truyền đến vài tiếng vang động, đoạn, đột nhiên bị kéo ra.

Thiên Mạch bị hù dọa, thấy là Thương Tắc.

Lông mày hắn nhíu lại, nhìn cô, nhưng không nói lời nào. Thiên Mạch nhìn hắn tiến đến, một lát sau, đột nhiên bị hắn ép xuống mặt đất.

Thiên Mạch kinh hãi, không phản kháng, nhưng không có cách gì. Không bao lâu sau, tay chân đều bị hắn trói, miệng bị nhét vào một miếng vải.

“Ta cũng không cách nào.” Hắn nói thật nhỏ bên tai cô, không có chút ý xấu hổ nào, “Nếu cô nhìn thấy bên ngoài mà kêu lên, chúng ta sẽ gặp đại nạn.”

Thiên Mạch trừng to mắt, thuận ánh mắt của hắn, nhìn về phía khe hở ra bên ngoài.

Một lát sau, trong tầm mắt nhỏ hẹp kia, xuất hiện rất nhiều lớn thuyền. Phía trên đó trang phục sĩ tốt hết sức quen thuộc, là người Sở!

Tim treo lên, cô vô ý thức lại nhìn nơi khác, quả nhiên, cách đó không xa, bên trên một chiếc thuyền lớn có lá cờ thêu nhật nguyệt bay bay! Mà trên đầu thuyền người kia đứng thẳng…

Thiên Mạch ra sức giãy dụa, muốn kêu ra, thanh âm lại bị chặn trong miệng!

Thương Tắc hình như có liệu trước, một mực đè cô!

Thiên Mạch trơ mắt nhìn thuyền kia biến mất trong tầm mắt, phẫn nộ mà không cam lòng, nước mắt tuôn ra, từng giọt lớn rơi xuống boong thuyền.

“Sở vương chưa đến Tây Nam.” Thương Tắc bình tĩnh nhìn bên ngoài, thần sắc nghiền ngẫm, “Cô với Sở vương mà nói, tựa hồ cũng chẳng phải quan trọng. Xem ra, đành phải theo lời cô nói, thay đổi tuyến đường đi Câu Phệ.”

Thiên Mạch căm hận mà nhìn hắn, dùng bả vai bỗng đánh tới hắn. Thương Tắc bị đau buông ra, Thiên Mạch ngồi xuống, bỗng nhiên dùng chân đạp vách khoang. Không đạp được hai lần, đã lại bị Thương Tắc đè lại.

“Hình như đã quá khinh thường cô!” Hắn bóp lấy yết hầu Thiên Mạch, thần sắc lạnh lùng.

** ***

Sở vương tựa hồ nghe được thanh âm gì đó, quay đầu nhìn lại, mặt sông mênh mông, chỉ có vài chiêc thuyền con. Trong đó trên một chiếc thuyền lớn, dường như vừa mới bắt cá trở về, lưới treo ở đầu thuyền, ngư nhân tốp năm tốp ba.

Ảo giác ư?

Sở vương quay đầu lại, tiếp tục nhìn về phía trước.

Thư công mặc dù báo tin tức thích khách và Thiên Mạch, nhưng Sở vương cũng không mười phần tin tưởng.

Người mang Thiên Mạch đi, là người tên Mang. Sở vương phái người điều tra, gã là thứ tử của Thư Cưu bá, năm đó bị xem như tù binh phổ thông bắt đến Đồng Sơn. Mà theo mật thám tìm hiểu, người tụ tập ở Đường, thủ lĩnh tên Bá Sùng, là trưởng tử của Thư Cưu bá. Tin tức kia nói thích khách bị bắt giữ, còn nói có nữ tử, ngay cả chuyện trên lưng trọng thương đều nói rõ, mà bị ai bắt giữ, ở đâu lại không rõ.

Mang cũng không phải là thích khách đơn thuần, là ai, lại tại sao muốn đuổi bắt y? Dù bị bắt lại, lại vì sao là ở nơi hiểm trở như Tây Nam Quần Thư?

Sở vương suy tính hồi lâu, quyết định phân tiểu đội ra, đến bên kia điều tra. Mình thì vẫn theo ý nghĩ lúc trước, xuất phát đến Đường.

Thiên Mạch. Lòng y tâm sự tình nặng nề, hận không thể khiến con thuyền này có thể mọc ra cánh. Cô đã rời đi gần một tháng, y lại ngay cả việc cô ở đâu cũng không xác định. Sáng sớm lúc xuất phát, y liên tục nhận được tin tức từ mấy ấp bên cạnh bị công hãm, biết những người kia sẽ không thu tay lại.

“Đại vương, ” Tử Do đi tới, bẩm, “Theo báo cáo, đêm qua lại mất một ấp.”

Sở vương nhìn gã: “Ấp nào?”

“Thường ấp.” Tử Do nói.

“Biết rồi.” Sở vương phân phó, “Sai người tăng tốc tiến lên, vào đêm phải tới nơi đã dự định.”

Tử Do đáp lời.

Sở vương nhìn núi phía xa, sương mù bao phủ trên đỉnh núi, âm trầm không rõ, như mây đen áp đỉnh.

** ***

Thiên Mạch bị Thương Tắc nhốt trong khoang thuyền, đến khi cách xa chỗ nhiều người ở, mới được thả trói.

Thương Tắc cho người che khe hở trong khoang thuyền, nhìn cô một cái, nói, “Nếu cô còn muốn trốn, ta khuyên cô chớ vờ ngớ ngẩn.”

Thiên Mạch nằm không nhúc nhích, cũng không nhìn hắn.

“Cũng chớ tìm chết.” Hắn nói, “Đợi khi tìm được Tử Mẫn, ta sẽ thả cô.”

Thiên Mạch không lên tiếng.

Thương Tắc thấy cô không có động tĩnh, cũng không nói thêm lời, đang muốn ra ngoài, Thiên Mạch bỗng nhiên nói, “Anh vừa nãy nói thật?”

Thương Tắc quay đầu, Thiên Mạch nhìn chằm chằm hắn, “Tìm được Tử Mẫn, sẽ thả tôi.”

“Là thật.” Thương Tắc nói, ” ta chưa từng nói dối.”

“Sao tôi biết lúc đó anh sẽ không giết tôi?”

“Lời ấy đúng đấy.” Thương Tắc ác miệng mười phần, “Ta sẽ không giết cô, nếu cô không tin, giờ có thể tự vận trước thời gian.”

Thiên Mạch không nói tiếp, nhắm mắt lại.

Mặc dù Thương Tắc rất không khách khí, nhưng không có ngược đãi cô nhiều.

Có đôi khi, đến nơi ít ai lui tới, hắn sẽ cho cô ra ngoài. Trông thấy Vân Mộng đầm nước liên miên, còn có chim nước đầy trời. Tòng nhân  của hắn có bảy người, đều là người trẻ tuổi, tò mò nhìn Thiên Mạch, ánh mắt gặp nhau, cười hì hì. Nhưng Thương Tắc đi tới, họ sẽ lập tức thu hồi vẻ mặt, chững chạc đàng hoàng.

Con đường quay về Câu Phệ, cơ hồ là đi trong bóng tối, mở mắt nhắm mắt, chỉ có tiếng nước. Cô chỉ có thể dựa theo số ngày và tốc độ thuyền để phỏng đoán, giờ tới nơi nào, còn có mấy ngày đến Câu Phệ.

Đương khi thuyền rốt cục dừng lại, Thiên Mạch đi ra ngoài, cảnh sắc trước mắt, giật mình có chút quen thuộc. Một lát sau, cô mới nhớ tới, đây chính là bờ nước lần trước, Sở vương mang theo cô rời đi.

Câu Phệ.

Thiên Mạch nhìn qua rừng rậm nguyên thủy mà cổ cũ bốn phía, trong lòng chỉ cảm thấy vạn phần bi thương. Lúc trước cô bị Thương Tắc bắt được, đấu trí đấu dũng, liều sống liều chết, không ngờ chuyện cách mấy tháng, mình lại bị hắn mang về đây…

“Đi thôi.” Thương Tắc sắc mặt không mảy may gợn sóng, giẫm lên bãi sông xốp mềm, thẳng tiến lên.

Bọn họ không có xe ngựa, chỉ có thể đi bộ. Mặc dù mấy tháng trước từng có đại đội nhân mã đi qua, nhưng trong rừng thực vật lớn rất nhanh, nhìn một cái, đã không có vết gì.

Nhưng người Dung giống người Sở, đều là tay lành nghề trong sông núi và rừng rậm, tìm kiếm trong bụi cỏ, vẫn có thể tìm thấy vết bánh xe hoặc là vết tích mở đường cắm trại.

Mọi người đi không nhanh, ngày hôm sau, họ mới tìm được nơi.

Nhìn mảnh rừng đã từng chém giết kia, Thương Tắc sắc mặt rõ ràng không ổn, âm trầm đến có chút đáng sợ.

Thiên Mạch trí nhớ không tệ, không bao lâu, đã tìm được nơi người Sở vùi lấp thi thể người Dung, trong đống cỏ cao tìm được một nấm mồ trên mặt có đặt mũ giáp bằng da.

“Chính là nơi đây.” Cô nói.

Thương Tắc không nói lời nào, cầm lấy cái nón trụ kia nhìn một lúc, hai mắt bỗng nhiên đỏ lên.

Thiên Mạch cho là hắn sẽ òa khóc một trận, không ngờ, Thương Tắc lại nói với tòng nhân, ” đào ra.”

Thiên Mạch ngạc nhiên, nhìn bọn họ đào mộ thật, mở to hai mắt.

Mộ phần kia đất không dày, không bao lâu, bèn lộ ra chiếu rơm quấn thi thể bên trong, để lộ ra, là một cỗ di hài hư thối.

Thương Tắc nhận ra bộ trang phục kia, nhìn di thể Tử Mẫn, run lên một hồi lâu, đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng khóc rống với gã.

“… Thương Tắc…”

“… Cậu ấy, cần vui thì cứ vui đi, khó trách quốc quân luôn nói cậu cứng nhắc…”

“… Đi đi!” tiếng rống sau cùng của gã, giật mình còn bên tai.

Hắn luôn không bỏ xuống được.

Giọng nói và dáng điệu Tử Mẫn trong đầu của hắn quấn quanh không đi, thường khi nhắm mắt lại, là như có thể nhìn thấy gã.

Hắn ảo não, oán mình, hận mình.

Biết rõ nguy hiểm, biết rõ nước Dung đã không thể cứu, vì sao lại cứ kéo Tử Mẫn đi làm một chuyện hi vọng nhỏ bé.

Vì sao bỏ Tử Mẫn đào mệnh một mình.

Hắn tự phụ, ngạo mạn, sau cùng hại chết lại là Tử Mẫn…

Gió núi chầm chậm thổi tới, trong rừng, tiếng khóc thấp giọng của Thương Tắc khàn khàn trầm trầm, bồi hồi hồi lâu.

Tòng nhân bên cạnh đều im lặng, một hồi lâu sau, có người khuyên nói, ” đại phu, vẫn nên làm một cỗ linh cữu, để Tử Mẫn đại phu được an táng đi.”

Thương Tắc ngẩng đầu, nhìn qua Tử Mẫn trong thổ huyệt, gật gật đầu.

Lúc này, một tòng nhân canh chừng ở phía xa đi tới, thần sắc bất định.

“Đại phu.” Hắn nói, “Bên tôi mới nhìn thấy vài cái bóng, hình như là Sơn Tiêu*.”

*Tức khỉ mặt chó

“Sơn Tiêu?” Người khác kinh ngạc.

Thương Tắc nhìn bốn phía, bỗng nhiên nói, ” nữ tử kia đâu?”

Mọi người kinh ngạc, nhìn theo lại, quả nhiên, mới vừa nãy lúc đào mộ, nữ tử kia khuôn mặt sợ hãi né tránh, mà chỗ cô vừa rồi đứng, lúc này đã không có bóng người.

“A!!” Lúc này, một tiếng rít đột nhiên truyền đến, tựa hồ ở phía xa.

Thương Tắc biến sắc, lập tức chạy ra ngoài.

** ***

Thiên Mạch thừa dịp những người kia không chú ý, lặng lẽ chạy trốn.

Thương Tắc kia tính tình khó dò, ai biết hắn có bi phẫn đan xen dẫn đến đột nhiên biến thái, giết cô chết theo Tử Mẫn?

Cô đã sớm nghĩ kỹ, trên thuyền có ít lương khô, lúc cùng nhau đi, đã từng lưu tâm để lại ký hiệu, sẽ không lạc đường. Cô còn thuận tay trộm một cái liềm đồng cắt cỏ, tránh nặng tìm nhẹ, cô thà một mình trốn trốn tránh tránh trong rừng, cũng không muốn chết không rõ ràng trong tay của bọn họ.

Nhưng đi không bao xa, cô liền phát hiện có chút không ổn. Bốn phía luôn có vài thanh âm không hiểu, chợt một tiếng, giống như cái gì đó giẫm qua nhánh cây và bụi cỏ.

Thiên Mạch dừng lại bước chân, cảnh giác nhìn về tứ phương, nắm chặt liềm trong tay. Một lát sau, sau lưng lại truyền tới một tiếng, cô khẩn trương quay đầu, không có gì.

Bốn phía bình tĩnh trở lại, lòng Thiên Mạch ổn định lại, đang định tiến lên. Đột nhiên, trên cây phía trước có một vật nhảy xuống, rơi xuống trước mặt Thiên Mạch, toàn thân lông đen, ánh mắt hung ác, âm trầm giương răng nanh với cô!

Thiên Mạch bị dọa đến hồn như sắp bay đi, vội vàng lui lại, cô dùng liềm đồng đối phó nó, hai tay phát run.

Vật kia là một con dã thú, giống khỉ, lại lớn hơn khỉ; giống tinh tinh, mặt lại không giống, Thiên Mạch trước tới nay chưa từng gặp qua.

“Tránh ra!” Thiên Mạch vung liềm trong tay, quái vật kia dường như có chút sợ thứ này, lại không chịu rời đi.

Bốn cái chân của nó di chuyển trên mặt đất, hai mắt lóe hung quang, tựa hồ đang tìm kiếm cơ hội.

“Tránh ra!” Thiên Mạch cũng nhìn thấy, lại dùng sức vung lần nữa.

Quái vật kia ngừng một lúc, lại đột nhiên đánh tới cô.

Thiên Mạch kinh hoàng vạn phần, cơ hồ có thể cảm thấy sắp bị móng sắc hoặc răng đụng phải, “Vèo” một tiếng, một mũi tên bắn trúng quái vật, nó gào rít ngã xuống đất, giãy dụa không thôi.

Thiên Mạch chưa tỉnh hồn, vừa né tránh vừa nhìn lại, thấy là bọn người Thương Tắc chạy tới.

Tòng nhân rút kiếm chém giết quái vật kia, “Không sao chứ?” Thương Tắc chạy đến trước mặt Thiên Mạch, nhìn cô.

Thiên Mạch thở phì phò, đang muốn lắc đầu, đột nhiên nhìn thấy phía sau hắn có một cái bóng đen nhảy lên.

“Coi chừng!” cô kêu to.

Thương Tắc hoàn hồn, cũng đã không kịp. Một con quái vật khác bổ nhào vào hắn, lăn trên mặt đất, Thương Tắc không cách nào dùng kiếm, chỉ có thể dùng hai tay chống hai cánh tay của nó.

Đột nhiên, trên đầu quái vật kia bị ăn một đập, huyết tương phun ra khuôn mặt Thương Tắc.

Quái vật nhất thời mất lực, Thương Tắc đẩy nó ra, thở phì phò nhìn lại, thấy là Thiên Mạch đứng ở đó, liềm trên tay đẫm máu.

“Anh… anh không sao chứ?” Thanh âm cô vẫn phát run.

Thương Tắc nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, dường như rất khó tin.

** ***

Trong rừng có nước suối, Thương Tắc rửa sạch vết máu trên tay như nhào bột mì, múc một vốc nước, ngẩng đầu lên.

Thiên Mạch đứng một bên, thần sắc có hơi băn khoăn.

Thương Tắc không có nhiều lời, lau nước sạch sẽ, chào hỏi mọi người trở về.

Thi thể hai con Sơn Tiêu kia cũng bị mang lên, nhóm tòng nhân nói đùa, mới rồi muốn lấy mang làm tế phẩm cho Tử Mẫn đại phu, lần này hay rồi, hai con Sơn Tiêu, quốc quân cũng không có mặt mũi lớn như vậy.

Thiên Mạch yên lặng đi theo phía sau, sau một lát, thực sự nhịn không được, nói, “Sao anh không hỏi sao tôi lại đi?”

Thương Tắc quay đầu liếc cô một cái, thản nhiên nói, “Còn cần hỏi sao, cũng không phải lần đầu.”

Thiên Mạch không lời nào để nói.

“Ta nói sẽ không giết cô thì sẽ không giết cô, là chính cô nhạy cảm.” Thương Tắc nói.

Làm sao tôi biết anh có phải khẩu thị tâm phi hay không. Thiên Mạch oán thầm, vẫn không lên tiếng.

Lại trở lại mộ địa kia, Thiên Mạch nhìn thấy thi thể trong huyệt vẫn còn, vẫn sợ hãi né tránh, cũng không dám chạy nữa. Thương Tắc cũng mặc kệ cô, chỉ bảo tòng nhân đốt bó đuốc, để phòng lại có dã thú tới, mình thì lấy công cụ đốn cây, làm linh cữu cho Tử Mẫn.

Thiên Mạch vẫn nghe nói người Dung làm công tượng rất giỏi, bây giờ xem ra, danh bất hư truyền. Mấy người đốn cây, chặt, tước vỏ, làm mộng, đến đêm, một bộ linh cữu ra dáng đã làm xong.

Thương Tắc tự mình đọc tế văn, vừa khóc một trận, tự mình đặt Tử Mẫn vào linh cữu, đóng nắp. Mộ huyệt đã đào xong, Thương Tắc cùng mọi người bỏ linh cữu vào, lấp đất lên trên.

Trên mặt đất, lại khôi phục bộ dáng một nấm mồ. Thương Tắc đi đến bên cạnh nước suối rửa lại một phen, sau khi trở về, nhìn chằm chằm mộ Tử Mẫn ngẩn người.

“Anh ta có người nhà không?” Thiên Mạch ngồi ở một bên, hỏi.

Thương Tắc lắc đầu, nói, “Cha mẹ cậu ta khi cậu ta còn bé đã li thế, lớn lên trong nhà thúc phụ, còn chưa cưới vợ.”

Thiên Mạch gật gật đầu, nhìn hắn cảm xúc không ổn, không nói thêm nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thương Tắc lại bái mộ Tử Mẫn một lần nữa, nói với gã thật lâu, đứng dậy, hít sâu một hơi, cùng mọi người rời đi.

Đường đi qua một lần, lúc quay đầu, cũng nhanh hơn nhiều. Trở lại bờ sông, chiếc thuyền kia vẫn lẳng lặng đỗ.

Nói thật, Thiên Mạch có chút mất mát.

Sở vương còn chưa tới. Cô từng nói với Khang, cô sẽ đi Câu Phệ. Bây giờ nghĩ, lại là thất sách, nếu Sở vương tìm đến, phát hiện cô không ở đây thì làm sao đây?

Thương Tắc rất cẩn thận, không có ý định theo đường cũ trở về, muốn dọc theo đầu nhánh sông này đi nơi khác.

“Đường này có thể đến Đan Dương.” Hắn nói với Thiên Mạch, “Nơi đó có công thự, cô muốn về Dĩnh Đô, cũng tiện lợi.”

Thiên Mạch gật gật đầu, lấy cớ đi rửa tay, bóc vỏ một thân cây ven đường, phía trên khắc lên hai chữ “Đan Dương”, lại khắc lên một đường thẳng và quét ngang phía dưới.

Đông tay là Thiên, nam bắc là Mạch, đây là cách viết Sở vương thiết kế cho cô. Thiên Mạch nhìn một cái, trong lòng cầu nguyện Sở vương có thể nhìn thấy, quay người rời đi.

Lên thuyền, tòng nhân chống cán dài, xa bờ xuất phát.

** ***

Dòng nước nhẹ nhàng, đến một cửa sông, mấy tên tòng nhân kia nhìn Thương Tắc, có chút xấu hổ.

“Đại phu, ” thần sắc họ không thoải mái, “Ngài muốn đi đâu, hay chúng tôi đưa ngài đi.”

Thiên Mạch kinh ngạc, không biết họ hỏi gì mà nói như vậy.

Thương Tắc nhìn họ, lại là hiếm khi cười cười.

“Các ngươi có nhà ở nước Dung, đi theo ta làm gì. Ta phiêu bạt bên ngoài đã quen, các ngươi không cần vì ta mà mệt mỏi.” Hắn nói.

Mấy tòng nhân mắt đục đỏ ngầu, nháo nhào quỳ xuống, trịnh trọng hành lễ với Thương Tắc.

Thuyền dừng ở một cảng nước nơi thành thị, nhóm tòng nhân xuống thuyền.

Cũng không đủ nhân thủ, Thương Tắc đến bờ bán thuyền, đổi thành một chiếc thuyền nhỏ hơn chút, thêm ra ít tiền, không nói lời gì đưa cho nhóm tòng nhân.

Thương Tắc ném một gói bọc bằng lá trúc cho Thiên Mạch, “Ăn đi.”

Thiên Mạch nhận, mở ra, bên trong chính là một nắm gạo nếp, còn mang theo hơi ấm. Thiên Mạch cắn một miếng, bên trong còn có nhân, là đậu, hương vị đơn giản, có mùi thơm ngát tự nhiên. Trong truyền thuyết, mọi người vì kỷ niệm Khuất Nguyên mà làm tống tử*, nhưng là hiện tại xem ra, vật này có lẽ cũng không phải là trống rỗng xuất hiện.

*Nguyên văn [粽子], bánh hình tam giác.

Đám tòng nhân trên bờ vung tay áo, Thương Tắc chống gậy trúc một chút, thuyền nhỏ xa bờ.

“Bọn họ không phải tòng nhân của anh ư?” Thiên Mạch nhìn qua những tòng nhân vẫn không chịu rời đi kia, tò mò hỏi, “Sao đi rồi?”

“Bọn họ vốn là binh lính của ta.” Thương Tắc vừa dùng gậy trúc đỡ thuyền, vừa nói, “Bây giờ nước Dung đã vong, họ cũng không cần bị ta quản thúc. Đây là chuyện ta và họ đã đã sớm bàn xong, đợi ta xong chuyện, họ không cần ở lại.”

Thiên Mạch kinh ngạc mười phần.

Tiết tháo khó gặp, vậy mà lại thấy ở một người không khiến người khác thích cho nổi như vậy, Thiên Mạch không thể không lau mắt mà nhìn.

“Vậy anh thì sao?” Thiên Mạch hỏi, “Anh không trở về nước Dung? Tôi nhớ đại vương đã miễn xá tất cả người Dung chống cự.”

“Nước Dung không có quá nhiều để lưu luyến.” Thương Tắc nhìn qua mặt sông, chậm rãi chống đỡ chèo, “Ta tự tại đã quen, trở về chỉ có thể mỗi ngày đi thăm ruộng đất.”

Thiên Mạch yên lặng. Mỗi ngày thăm ruộng đất, với cô mà nói quả thực là ước mơ tha thiết, nhưng Thương Tắc lại khịt mũi coi thường. So ra, chỉ có thể nói người với người thật không giống nhau.

“Anh nói xong chuyện rồi, ” cô nghĩ ngợm, “Lúc trước không phải anh nói anh muốn giết Sở vương ư?”

“Ừ.”

“Vậy bây giờ…”

“Tha cho hắn.” Thương Tắc lãnh đạm nói, tựa hồ không muốn nhiều lời.

Thiên Mạch nhìn hắn, trong lòng có cái gì đó được thả lỏng ra.

Hắn nói hắn không giết Sở vương. Từ những chuyện đã xảy ra, Thiên Mạch ngược lại tin tưởng hắn quả có thể nói được làm được.

Thương Tắc này, trước giờ vận khí không tốt lắm, nhưng qua thực hữu dũng hữu mưu, lạnh lùng mà nguy hiểm. Có thể không làm địch nhân với người như hắn, có lẽ tính là một việc vui nhỉ?

Dường như phát hiện cái nhìn chăm chú của Thiên Mạch, Thương Tắc quay đầu lại, ánh mắt gặp nhau.

“Đừng sợ.” Hắn nói, chỉ chỉ boong thuyền trúc cao, “Cô cũng tới chống thuyền đi.”

** ***

Thuyền xuôi dòng mà đi, cũng không tiêu mấy khí lực.

Đan Dương là cố đô nước Sở, từ thời tiên quân người Sở vẫn tồn tại. So ra, lịch sử Dĩnh không hơn trăm năm, hết sức trẻ tuổi.

Thuyền dừng ở trên bờ sông, liếc nhìn lại, trên sông thuyền to to nhỏ nhỏ dường như kéo dài không dứt, cái thuyền nhỏ này của họ, thật sự là cực kì không đáng chú ý.

Thiên Mạch hạ thuyền, quay đầu nhìn Thương Tắc.

“Công thự ở ngay trong thành.” Hắn nói, vẫn hoàn toàn không nói điêu như trước đây.

Thiên Mạch gật đầu, do dự một lát, nói, “Cảm ơn.”

Thương Tắc thần sắc bỗng khé động, nhưng không có vẻ mặt gì khác, chỉ gật đầu.

Thiên Mạch quay người, trèo lên thềm đá đi đến trong thành.

Bỗng nhiên, cô nghe được “bịch” một tiếng, giống như có gì đó nện trên ván gỗ. Quay đầu, lại giật mình.

Thương Tắc ngã trên thuyền, không biết xảy ra chuyện gì, không nhúc nhích.

Thiên Mạch vội vàng chạy về, lội nước đi đến, kéo thuyền nhỏ đến trên bờ.

Chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, bờ môi hơi mở ra, tựa hồ thống khổ khó nhịn. Thiên Mạch sờ lên trán hắn, nóng đến dọa người.

Một tay của hắn che trên xương sườn, Thiên Mạch dường như nghĩ đến cái gì đó, vội vàng giật y phục của hắn ra. Chỉ thấy một vết thương nhìn mà giật mình, đã ra mủ, nhìn mà dọa người.

“Anh bị thương khi nào?” Thiên Mạch sốt ruột hỏi.

“Sơn Tiêu…” Thương Tắc nói thật nhỏ, mắt nửa mở, lại nở một nụ cười khổ, “Liềm kia của cô, hình như vẫn không cứu được ta…”
*Tống tử