Tư Nhân Hỉ Sự

Chương 26: Người nhà




98.

Tuy rằng vừa xác định quan hệ, rất muốn lúc nào cũng sống chung với Vương Khiên, nhưng Hứa Tri Hiểu vẫn không theo mọi người về Lĩnh Thành.

Cậu đã rất lâu không về nhà, thừa dịp bây giờ đang ở Vân Thành, trở về thăm xem.

Vương Khiên muốn đưa cậu về nhà, mà đề nghị này khi nói ra đã bị cậu bác bỏ.

Bọn họ mới bên nhau ngày đầu tiên, trực tiếp nhảy đến cửa này có phải là nhanh đến mức có chút thái quá hay không?

99.

Hứa Tri Hiểu khi vào nhà, chỉ thấy cha Hứa mẹ Hứa ngồi ở trên ghế salon, biểu tình vô cùng chăm chú, không giống như là đang đợi cậu.

Cậu nghi hoặc đi tới, “Xảy ra chuyện gì?”

Mẹ Hứa nhìn thấy cậu, mặt mày buông lỏng, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, không trả lời vấn đề của cậu, trái lại hỏi cậu một đống chuyện sinh hoạt.

Hứa Tri Hiểu từng cái đáp lời.

Khi nói đến lợi nhuận công ty, cha Hứa giương mắt nhìn cậu một chút, không hé răng.

Hứa Tri Hiểu nhận ra, nở nụ cười với ông, trong lòng rất có loại cảm giác hãnh diện tự hào.

Cha Hứa thấy, liền không nhanh không chậm nói câu, “Năm đầu có thể, không có nghĩa là sau này cũng có thể.”

Hứa Tri Hiểu cũng không tranh giành đôi lời này với ông. Ngược lại cậu là muốn dùng sự thực chứng minh với cha cậu, chiếm vị thế trên đầu lưỡi không có ý nghĩa gì cả.

Tán gẫu xong chuyện của cậu, cậu lại nghĩ tới hỏi: “Vừa nãy đến cùng làm sao vậy? Thấy ba mẹ thật nghiêm túc.”

Mẹ Hứa liếc nhìn cha Hứa, rốt cục nói: “Là chuyện của nhà họ Lý, không liên quan tới chúng ta, con cũng đừng quan tâm.”

Hứa Tri Hiểu dừng lại, chợt nhớ đến tối hôm qua ở sơn trang nghỉ phép có gặp Lý Nhất Dương.

Vẻ mặt của cậu trở nên hơi quái lạ, “Đến cùng xảy ra chuyện gì? Có phải là Lý Nhất Dương xảy ra vấn đề gì rồi không?”

Mẹ Hứa vừa nghe, vẻ mặt liền cảnh giác, theo dõi cậu hỏi: “Làm sao con biết? Con gặp nó? Nó đi tìm con, hay là con tìm nó?”

Cha Hứa cũng nghiêm mặt nhìn lại.

Hứa Tri Hiểu không nghĩ tới phản ứng của bà lớn như vậy, vội vàng nói: “Không phải, chỉ là hôm qua vừa vặn gặp nhau.”

“Gặp ở đâu? Nó đã nói gì với con?”

Hứa Tri Hiểu dừng một chút, sau đó ấp úng nói, “… Không nói gì, chỉ tùy tiện tâm sự.”

Mẹ Hứa lại lập tức kích động, giơ tay dùng sức đánh cậu, “Con cái thằng ngốc này! Sao ánh mắt lại hết hy vọng như vậy! Mẹ đúng là dạy không con rồi!”

“Được rồi! Ầm ĩ cái gì!” Cha Hứa lập tức quát bảo bà ngưng lại, mà lông mày đã nhăn chặt lại.

Mẹ Hứa thu tay về, than thở, tâm tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lập tức biểu lộ không bỏ sót.

Hứa Tri Hiểu hoàn toàn không phản ứng lại, người còn lơ mơ, “Con thì sao? Mẹ, mẹ sao lại đột nhiên đánh con?”

Cha Hứa khụ một cái, nghiêm túc nói: “Con theo ba lên chút đi, ba có việc nói với con.”

Nói liền đứng lên.

Mẹ Hứa lại đè lại Hứa Tri Hiểu, vỗ tay ghế sôpha la lên với cha Hứa: “Không được! Cứ nói ở đây! Hai người đừng nghĩ vứt tôi sang một bên mà nói chuyện này!”

Hứa Tri Hiểu lơ mơ nhìn cha một chút, nhìn lại mẹ một chút, “Ba, mẹ, đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Hai người ai có thể nói rõ cho con không?”

Cha Hứa đứng trong chốc lát, rốt cục lần nữa ngồi xuống, khe khẽ thở dài, “Cho mẹ con nói đi.”

Mẹ Hứa chần chờ một trận, đột nhiên giơ tay kéo Hứa Tri Hiểu qua, nắm thật chặt, đôi mắt vững vàng nhìn cậu, dùng giọng điệu vô cùng hòa hoãn, lại mang theo chút cẩn thận, từ từ nói: “Con trai, chuyện này, mẹ với ba đã suy nghĩ rất lâu, vẫn luôn không biết nên mở miệng thế nào. Ba mẹ luôn chờ con nói trước, mà lâu như vậy rồi, con cũng không chịu nói. Ba mẹ cũng… cũng là lo đến hết cách. Con ngàn vạn lần phải hiểu cho ba mẹ.”

Hứa Tri Hiểu bị giọng điệu nghiêm túc này của bà khiến cho giữa lưng lạnh cả người, theo bản năng mà nhìn về phía cha Hứa, đã thấy ông cũng là dáng vẻ như đang đối đầu với địch lớn, trong lòng lập tức càng hoảng sợ, “Mẹ, có ý gì? Mẹ nói là chuyện gì? Con sao không nghe rõ?”

Mẹ Hứa than một tiếng, ánh mắt càng thêm tràn đầy thương tiếc, “Chính là, chính là…”

Đã đến chỗ mấu chốt nhất, bà trái lại nói không được nữa.

Cha Hứa liếc bà một cái, hừ nói: “Nói thẳng đi, sợ cái gì.”

Mẹ Hứa quay đầu trừng ông, sau đó quay đầu lại, liền chuẩn bị một chút, rốt cục, nhỏ giọng nói: “Chính là chuyện con thích Lý Nhất Dương.”

“…”

Hứa Tri Hiểu choáng váng, chỉ cảm thấy vừa có một đường sấm sét vô cùng mạnh mẽ, bổ mạnh vào đỉnh đầu mình.

100.

Mẹ Hứa nửa lúng túng, nửa thương tiếc từ từ nói, Hứa Tri Hiểu cả người cũng không tốt rồi.

Cái gì gọi là “Ngày con khai giảng lớp 11, mẹ sáng sớm gọi con rời giường, kết quả phát hiện con mơ mơ màng màng gọi tên Lý Nhất Dương ——” chú ý, năng lượng cao đến đây, “—— trong mơ”?!!!!!!!

Hứa Tri Hiểu cảm thấy mình rất cần phải ra ngoài chạy hai vòng, bình tĩnh một chút.

Cậu nhìn mẹ ngượng nghịu, nhìn cha lúng túng đến chỉ có thể giả vờ nghiêm túc, dại ra nửa ngày, rốt cục tìm về âm thanh khô khốc của mình, “… Cho nên, nhiều năm như vậy, ba mẹ đều cho rằng con… thích… Lý Nhất Dương?”

Mẹ Hứa dừng câu chuyện, hai mặt nhìn nhau với cha Hứa một trận, rốt cục phát hiện phản ứng của con trai không giống như họ nghĩ.

Mẹ Hứa cẩn thận hỏi: “Lẽ nào con không thích nó?”

Hứa Tri Hiểu đã không biết nên làm vẻ mặt gì, chỉ có thể mặt không thay đổi lắc đầu.

Mẹ Hứa cực kỳ khiếp sợ, “Vậy con lần đó…”

Kỳ thực chuyện đó Hứa Tri Hiểu đã sớm không nhớ rõ, dù sao đã là chuyện bảy, tám năm trước. Mà đột nhiên bị cha mẹ dùng phương thức này nhắc lại, cậu đúng là xấu hổ đến tột đỉnh, cho nên không tốn thời gian gì liền nhớ lại.

Cậu hít sâu một hơi, miễn cưỡng vẫn duy trì trấn định nói: “Ba mẹ hiểu lầm rồi, con không phải… bởi vì Lý Nhất Dương mới…”

Cậu nói không được nữa.

Cậu đến cùng vì sao lại cần phải nghiêm túc giải thích với cha mẹ về vấn đề giấc mơ của mình!

Chuyện này quả thật là vô cùng nhục nhã!

Lần này, cha mẹ nhà họ Hứa ngược lại sợ ngây người, trong lúc nhất thời không nói gì.

Sau khi Hứa Tri Hiểu tỉnh táo, nghĩ lại, bỗng nhiên cũng ý thức được điều gì.

Cậu nhìn kỹ vẻ mặt cha mẹ đôi chút, do dự một chút, chủ động hỏi: “Mẹ, ba, hai người cảm thấy không ngại à? Nếu như… Nếu như con thật sự thích con trai?”

Mẹ Hứa chậm rãi phục hồi tinh thần lại, im lặng, rốt cục than thở nói: “Ba mẹ khi bắt đầu cũng không thể tiếp nhận, thế nhưng thì có cách gì? Cũng không thể không hiểu ra sao mà đánh con mắng con một trận, bảo con cắt đứt với Lý Nhất Dương chứ? Tụi con khi đó chơi chung tốt như vậy, hai nhà chúng ta liền gần gũi.”

Bà nhìn cha Hứa, hiển nhiên nhớ lại đoạn ngày mâu thuẫn kia liền rầu rĩ, “Ba mẹ vốn tưởng rằng là việc dạy bảo con có vấn đề, cho nên lén đi hỏi bác sĩ tâm lý. Mà bác sĩ nói đây không phải là bệnh, đề cử rất nhiều sách cho ba mẹ, ba mẹ đều đọc, cũng chầm chậm đi tìm hiểu… Cái quần thể này, nói chung, thời gian dài, cũng có thể hiểu được.”

“Chuyện như vậy, dù sao vẫn là… Ba mẹ không biết nên hỏi con thế nào, chính con cũng không nói. Thằng nhóc thối Lý Nhất Dương kia, cả ngày đổi bạn gái, ba mẹ cũng sợ con khó chịu trong lòng, tự mình nhẫn nhịn gần chết. Có rất nhiều đứa bé giống như con, cũng là bởi vì không giải quyết tốt, cuối cùng xảy ra đủ loại vấn đề. Ba mẹ chỉ sợ con cũng như vậy, cho nên không dám ép con tí nào cả.”

“Ba mẹ ở chỗ bác sĩ tâm lý gặp được một cậu trai, chỉ lớn hơn con một tuổi, cũng có vấn đề này, bị người lớn ép đi gặp bác sĩ. Kết quả không lâu, liền nghe nói đứa bé đó… nhảy lầu…” Tuy rằng chuyện đã qua rất lâu, khi mẹ Hứa nói đến, vẫn còn có chút không khống chế được nỗi lòng, “Cha mẹ nó sống như thế nào a…”

Hứa Tri Hiểu im lặng nghe, hai tay nắm chặt khe quần, móng tay bị mài đến đau đớn.

Cậu có thể tưởng tượng lúc đó cha mẹ kinh hoảng, tức giận, khó hiểu, lo lắng, nhưng họ vì bảo vệ cậu, kiên cường gánh hết tất cả những áp lực này.

Cậu chợt nhớ tới mấy năm qua cha mẹ luôn nói với mình.

Mỗi lần nhắc tới chuyện yêu đương, họ cũng không rõ là bảo mình đi tìm “Bạn gái”, chỉ bảo mình mang đối tượng về nhà, còn nói họ rất văn minh, bảo mình không cần lo lắng…

Kỳ thực, họ cũng rất không yên lòng, cũng sợ bản thân gánh quá nhiều áp lực, cuối cùng sẽ bởi vì ngột ngạt mà hỏng mất đi.

Mắt Hứa Tri Hiểu chậm rãi đỏ.

Lúc này, chỉ nghe thấy mẹ Hứa nửa chần chờ, nửa thăm dò nói: “Nhưng mà… Nếu là ba mẹ hiểu lầm, đây cũng là không sao rồi, con…”

Hứa Tri Hiểu ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt thấp thỏm bất an của bà, trong nháy mắt nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Mẹ, xin lỗi…”

Ước ao trong mắt mẹ Hứa thoáng chốc vỡ tan.

Thân thể của bà nhẹ nhàng nhoáng một cái, cũng ngay lập tức liền đỏ cả vành mắt, giơ tay dùng sức đánh vai Hứa Tri Hiểu, vừa đánh vừa khóc nói: “Con thằng nhóc thối này… Mẹ biết ngay mà… Mẹ biết ngay mà…”

Cha Hứa vẫn luôn im lặng không nói giật khăn giấy cho bà, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Được rồi, đừng khóc nữa, đã sớm ngờ tới chuyện này, có gì để khóc nữa.”

Mẹ Hứa chỉ yên lặng rơi lệ, không nói lời nào.

Hứa Tri Hiểu cắn răng, mà nước mắt vẫn theo gò má nhanh chóng chảy xuống.

Cậu nhìn về phía cha, chỉ cảm thấy hổ thẹn trong lòng đã nặng trịch đến nổi không gánh vác được nữa, sắp ép tới cậu không thở nổi, “Xin lỗi, ba, xin lỗi…”

Cha Hứa bình tĩnh nhìn cậu một lúc lâu, rốt cục nói: “Nam tử hán đại trượng phu, khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì.”

Nhưng trong giọng nói trầm ổn trước giờ, rõ ràng cũng cất giấu một tia run rẩy rất nhỏ.

Hứa Tri Hiểu dùng sức gật đầu, mà nước mắt một chốc vẫn không ngừng được.

Ngày trước khi vào học lớp 11, Lý Nhất Dương lén lút cầm một cái đĩa nhỏ chia sẻ với cậu, lại làm cậu lần đầu tiên ý thức được giới tính của bản thân, cho tới bây giờ, ròng rã bảy năm, cậu ở trong thân thể mình đào một cái hố to sâu không thấy đáy, vùi vào một bí mật khiến cậu qua năm này tháng nọ, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.

Cho tới hôm nay, bí mật này rốt cục bị cậu tự tay đào ra, lại thấy ánh mặt trời.

Cậu thật giống như trong chớp mắt tháo xuống tất cả quần áo, rốt cục có thể hít thở tự do tự tại, không cần tiếp tục phải sợ sệt bị người biết, cũng không cần sợ hãi đối mặt với nghi vấn cùng phủ định của người nhà.

Thật giống như trong chớp mắt, một lần nữa sống lại dưới ánh mặt trời.