Tư Nhân Hỉ Sự

Chương 5: Giằng co




16.

Sau đó không quá hai ngày, lễ tình nhân đã đến.

Với sinh viên mà nói, ngoại trừ vui hết mình qua Internet, ngày này còn có thêm những ý nghĩa khác —— lễ nam sinh thuộc về các nam sinh, lễ lưu manh thuộc về đám lưu manh, cùng với lễ tình nhân đặc biệt thuộc về các cặp tình nhân.

Báo tường chính thức mở chủ đề trên weibo, đặc biệt giúp các sinh viên thổ lộ.

Rất nhiều người hoặc lén lút giấu tên hoặc quang minh chính đại thông qua internet tuyên bố tuyên ngôn tình yêu, có vài nhân vật nổi tiếng càng được weibo thay phiên rất nhiều lần.

Buổi tối Hứa Tri Hiểu ngồi trước máy vi tính lướt hơn phân nửa, ít nhất thấy được năm, sáu cái đều là cho Vương Khiên.

Có fan não tàn mê trai hi hi ha ha, cũng có fan đích thực thổ lộ hàm súc khắc chế, thậm chí còn có người lớn mật tự thân ra trận.

Hứa Tri Hiểu nhấn vào weibo người kia, phát hiện là đàn chị nghiên cứu sinh học viện tự động hóa, tính ra khoa chính quy đúng lúc là đàn em trực hệ của Vương Khiên.

Từ bức ảnh nhìn ra, mặt mũi của đàn chị không tệ, trang phục cũng vô cùng khéo léo, khí chất trưởng thành mà hào phóng.

Hứa Tri Hiểu cảm thấy cô có chút quen mắt, thật giống như lúc trước khi báo tường làm chuyên đề học bổng đã từng phỏng vấn qua.

Nói thật, rất xứng với Vương Khiên.

Hứa Tri Hiểu nhìn một lát liền lui ra ngoài, ngơ ngác với máy vi tính.

Đột nhiên, Giang Siêu ở chỗ ngồi của mình la lên, “Oa! Hứa Ngốc, có người thổ lộ với mày kìa!”

Hứa Tri Hiểu phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện trong chốc lát mình đã bị thay phiên hơn mười bài.

Cậu mở ra xem, chính là đề tài thổ lộ của báo tường ——

Báo tường Lĩnh Đại V: # bắt đầu cởi sạch từ hôm nay # có người giấu tên @XZX nói: Lần đầu tiên nhìn thấy em đã bị em hấp dẫn, nhưng đáng tiếc thời gian động lòng không đúng, chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua. Không biết em bây giờ có người thích hay chưa, nếu như không có, hy vọng có thể cho anh một cơ hội. Lần này, anh không muốn hối hận lần nữa.

Mặt sau là một chuỗi trích dẫn dài, đều là bạn học và bạn bè của Hứa Tri Hiểu, nội dung trích dẫn không ngoài các loại ước ao ghen tị.

Hứa Tri Hiểu mặt mũi thanh tú nhã nhặn, bên ngoài lễ phép tự tin, được thổ lộ không phải một lần hai lần. Mọi người tập mãi thành quen, thuần túy là đến xem náo nhiệt.

Hứa Tri Hiểu nhìn chằm chằm weibo kia một hồi lâu, rốt cục trích dẫn ——

XZX: Cám ơn lòng thành của cậu, nhưng mà xin lỗi, tôi đã có người thích rồi. Tin tưởng cậu nhất định sẽ tìm được hạnh phúc chân chính của mình. Cố lên. // Lĩnh Đại Tá báo V: # bắt đầu cởi sạch từ hôm nay # có người giấu tên @XZX nói: Lần đầu tiên nhìn thấy em đã bị em hấp dẫn, nhưng đáng tiếc thời gian động lòng không đúng, chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua. Không biết em bây giờ có người thích hay chưa, nếu như không có, hy vọng có thể cho anh một cơ hội. Lần này, anh không muốn hối hận lần nữa.

Rất nhanh, Giang Siêu liền ở sau lưng chà chà cảm thán, “Hay cho một chiêu không thương hương tiếc ngọc!”

Hứa Tri Hiểu không để ý tới hắn, trực tiếp đi tắm.

Chờ cậu tắm xong đi ra, Giang Siêu chân sau cũng tiến vào nhà tắm.

Một mình ngồi trước máy vi tính lúc lâu, Hứa Tri Hiểu bỗng nhiên quyết tâm, thật nhanh mở weibo, ra ngoài tự động đăng ký tài khoản, một lần nữa click vào “lập tức đăng ký” ——

Quy trình liên tiếp rất nhanh hoàn thành, một lát sau, một người sử dụng weibo mới tinh đã đăng ký thành công.

Hứa Tri Hiểu mím chặt môi, một cách hết sức chăm chú mà thao tác con chuột, chú ý weibo Báo tường Lĩnh Đại, sau đó mở thư, liên tiếp gửi hai tin qua ——

( Chủ trang, xin chào, tôi muốn giấu tên @ Vương Khiên 0109 để thổ lộ, cảm ơn. Nội dung cụ thể như sau:)

( Có lẽ như vậy căn bản không phải yêu thích, chỉ là ngước nhìn cùng ước mơ, nhưng cảm giác động lòng liền quá rõ ràng, căn bản không có cách lơ là. Trước đây không muốn nói cho anh biết, bởi vì không dám quấy nhiễu cuộc sống của anh. Mà giờ đây, em cũng có thể cắt đứt vọng tưởng, tiếp tục tiến lên. Chỉ muốn để cho anh biết đã từng có một người luôn ngóng nhìn anh, sau đó hay là sẽ không, nhưng vẫn vĩnh viễn chúc anh hạnh phúc.)

Không hề dừng lại gửi tin này đi, Hứa Tri Hiểu thở phào nhẹ nhõm thật dài.

Sau đó cậu không chút do dự, trực tiếp tắt đi máy vi tính.

17.

Hôm sau trời vừa sáng, chuyện đầu tiên Hứa Tri Hiểu rời giường chính là mở weibo.

Cậu lướt trang báo tường trong chốc lát, phát hiện lời thổ lộ giấu tên kia của mình đã post lên, thời gian là 11 giờ rưỡi tối hôm qua.

Trích dẫn cùng bình luận bên dưới cũng không nhiều, rất ít hai, ba cái, đoán chừng là đã thấy nhiều lời thổ lộ với Vương Khiên, tất cả mọi người đều chết lặng.

Mà bất kể là trích dẫn hay bình luận, đều không có Vương Khiên.

Đáy lòng Hứa Tri Hiểu nhẹ đi, không nói lên được là tư vị gì.

Cậu suy nghĩ một chút, thu lại tay muốn đánh chữ, thoát khỏi weibo.

18.

Hứa Tri Hiểu do dự ròng rã một ngày, buổi tối hơn 6 giờ, rốt cục quyết định, gửi tin nhắn cho Vương Khiên, từ chối lời mời vào đội của hắn.

Vương Khiên trả lời rất nhanh.

“Thật không tiện, bây giờ có chút không tiện. Về chuyện này, tôi còn muốn ngay mặt tâm sự với cậu, có rãnh đến dãy một không? Tôi ở phòng 303.”

Hứa Tri Hiểu không quá muốn gặp hắn, mà lại không dễ từ chối, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

19.

Phòng 303 dãy một rất náo nhiệt.

Hứa Tri Hiểu vốn cho rằng có người ở trên lớp, mà sau khi tới cửa phòng học, suýt chút nữa ngây người ——

Cái tiêu đề trên màn ảnh hình chiếu, thực sự là ý mà cậu hiểu?!

Vương Khiên vốn ngồi ở hàng cuối cùng, vừa vặn quay đầu lại thấy cậu, gật gật đầu với cậu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra.

Hứa Tri Hiểu vẫn mơ màng, sững sờ nhìn hắn đi tới trước mặt, há miệng, không biết nói gì.

Hỏi hắn vì sao lại ở hiện trường tọa đàm văn hóa yêu đồng tính ở Châu Á?

Là trùng hợp, hay là cố ý?

Tầm mắt ngơ ngác rủ xuống, bất tri bất giác sót rơi trên cổ tay.

Đó là phật châu mà mẹ Hứa tới miếu cầu phước cho cậu, có người nói được cao tăng trước kia khai quang, hạt hạt mộc mạc trơn bóng, cậu đeo bên người đã qua mười năm.

Hứa Tri Hiểu lập tức tỉnh lại.

20.

Hai người rời đi dãy một, đi vào con đường nhỏ trong khu rừng không một bóng người ở gần lớp học.

Thời tiết cuối mùa thu và đầu mùa đông giao nhau, mặt trời xuống sớm, bây giờ sắc trời đã tối hẳn.

Trên đường khu rừng không có nhiều đèn đường, ánh sáng cũng có chút ảm đạm, làm bốn phía càng thêm yên tĩnh, khiến cho người không tự chủ được mà sợ hãi.

Hứa Tri Hiểu đi theo sau Vương Khiên, hai tay bỏ trong túi áo khoác, mặt mày buông xuống, hắn đi thì đi, hắn dừng thì dừng.

Cuối cùng, hai người dừng ở trong khu vực bóng tối giữa hai ngọn đèn đường.

Hứa Tri Hiểu nắm thật chặt nắm đấm trong túi áo, thanh âm hơi khô khốc, mở miệng trước, “Đàn anh, xin lỗi.”

Trong bóng tối, biểu tình Vương Khiên mơ hồ biến hóa, mà nhìn không rõ.

Tiếng nói của hắn có chút trầm thấp, “Không cần nói xin lỗi.”

Dừng một chút, lại hỏi, “Có thể nói cho tôi biết suy nghĩ của cậu không?”

Hứa Tri Hiểu có chút khô miệng, không nhịn được nuốt cổ họng, “Ừm, em đang tìm việc làm, còn phải viết luận văn, sợ không có sức, không giúp được.”

“Em muốn tìm công việc gì?”

“… Ngành nghề tài chính đi, đại khái.”

“Còn ở lại Lĩnh Thành không?”

“… Ừm, hẳn là vậy đi.”

“Giờ đã rất bận rồi hả?”

“… Ừm.” Hứa Tri Hiểu có chút chột dạ, cho dù biết không nhìn rõ đối phương, cũng vẫn cúi đầu, “Kỳ thực em là sợ sau này sẽ bận hơn, không thể chú ý, làm lỡ toàn bộ tiến độ của đoàn đội.”

Vương Khiên im lặng chốc lát, đột nhiên hỏi: “Cậu từ chối, là có liên quan tới tôi sao?”

Hứa Tri Hiểu sợ hết hồn, “Cái gì? Không có không có!”

Âm thanh Vương Khiên rất bình tĩnh, nghe không ra vui buồn, “Cậu đừng sốt sắng, tôi chỉ là tuỳ việc mà xét.”

Mặt Hứa Tri Hiểu rất nóng, vào giờ phút này, cậu chỉ thấy vui vì chung quanh một màu đen kịt.

Cậu nói nhỏ: “Thật không có.”

Kỳ thực đáy lòng giả tạo đến rối tinh rối mù.

“Tôi phát hiện, cậu thật giống như không quá muốn nói chuyện với tôi, đều rất căng thẳng.” Vương Khiên nói, “Nếu như bởi vì tôi không tốt ở đâu, tôi xin lỗi cậu, hi vọng cậu bỏ qua cho, tôi thật sự rất thưởng thức cậu.”

Hứa Tri Hiểu càng thêm luống cuống, đứng tại chỗ không biết nên làm sao bây giờ.

“Đàn anh, anh hiểu lầm rồi, em vốn đã không nói nhiều…” Cậu vô lực giải thích.

“Vậy thì tốt.” Vương Khiên nói như vậy, trong lời nói lại nghe không ra bất kỳ ý tốt gì.

Im lặng, hắn tiếp tục nói: “Thật ra tôi còn hi vọng cậu có thể suy nghĩ thêm một chút. Hạng mục này tôi đã tìm cách hai ba năm, từ kỹ thuật đến sản xuất, trên cơ bản mỗi phân đoạn cũng đã làm thông. Đối với cuộc thi trong chường, có thể nói là nắm chắc. Mà một khi lấy được giải thưởng, tôi sẽ lập tức xin tài chính để gây dựng sự nghiệp. Lúc đó, đoàn đội dự thi có thể sẽ trực tiếp chuyển thành đoàn đội gây dựng sự nghiệp. Tôi tìm cậu, cũng không chỉ là cho cậu giúp đỡ cuộc thi, mà là thật sự muốn mời cậu cùng gây dựng sự nghiệp.”

Hứa Tri Hiểu nghe nghe, từ từ ngạc nhiên.

21.

Buổi tối hôm đó, Hứa Tri Hiểu nằm trên giường lăn qua lộn lại rất lâu, vẫn luôn ngủ không được.

Chạng vạng hơn một giờ, cậu rốt cục không nhịn được nhắn tin cho Vương Khiên.

“Đàn anh, anh tại sao lại chọn em?”

Gửi xong tin nhắn, thật giống như tháo xuống tảng đá vẫn luôn đọng lại trong lòng.

Cậu thở một hơi, chuẩn bị tắt máy ngủ, sáng sớm mai lại xem câu trả lời.

Mà không nghĩ tới tin nhắn Vương Khiên ngay lập tức liền truyền tới.

“Bởi vì tôi biết cậu rất ưu tú.”

Ánh huỳnh quang trên màn hình điện thoại chiếu vào trên khuôn mặt ửng đỏ của Hứa Tri Hiểu, có vẻ có chút không thật.

“A… Cảm ơn. Đàn anh nói như vậy, là có, ừm, hỏi thăm em qua sao?”

Hay cho một câu nói, bị cậu hủy tới thất linh bát lạc, mãi đến khi gửi đi mới phát hiện không đúng.

Hứa Tri Hiểu yên lặng che mặt.

… Cậu vì sao lại viết suy nghĩ lộn xộn trong lòng mình vào chứ!

“Ừm, giáo viên hướng dẫn của tôi trước đây có dạy cậu qua, thầy rất thưởng thức cậu. Tôi cũng cảm thấy cậu rất tốt.”

Hứa Tri Hiểu nhìn chằm chằm tin nhắn này cực kỳ lâu, mãi đến tận cơn buồn ngủ dấy lên, đáy lòng mới chậm rãi có chút cảm giác chân thật.

Hay là, hay là… có thể thử chút xem?

Chỉ cần không bị phát hiện.