Tư Niệm Thành Thành

Chương 18: Tòa thành mười tám




Sau khi tựa đề bộ phim biến mất, phía góc phải dưới màn ảnh xuất hiện dòng chữ "1999" rồi lại nhạt nhòa dần tan biến. Ở ngoài khuôn viên đại học, từng nhóm cô gái Châu Âu đi ra khỏi hiệu sách, các cô đi sát qua một chàng trai tóc đen bước vào thư viện, hơn nữa còn ngoảnh lại chú ý anh ta rất lâu. Lúc ống kính quay gần đến mặt chàng trai, trong khán phòng có người khẽ nói:

"Trời ạ, ai vậy, đẹp trai quá, người yêu của lòng tôi."

"Thật ra thì cũng tàm tạm, kiểu dễ nhìn này trong giới nghệ sĩ có rất nhiều mà..." Theo thời gian kéo dài ống kính dừng lại trên người anh, người xem dừng lại một chút lại nói "Được rồi, quả thật rất đẹp mắt. Chủ yếu là khí chất rất tốt.”

Sau đó Thiển Thần quay đầu xem thử, rồi khẽ nói bên tai Thân Nhã Lợi: "Ha ha, chồng của Chị Nhất nổi tiếng rồi"

Tất cả người xung quanh gần như đã biết chuyện bọn họ ở bên nhau. Mỗi lần chia tay chuyện khó giải thích nhất không chỉ là đau lòng, còn phải đối mặt với cảnh tượng lúng túng khi bạn bè nói ra "Cái gì, chia tay rồi, tại sao vậy". Cô chỉ nhẹ cười hai tiếng, tiếp tục xem phim.

Ở trong nhóm người dáng vẻ bắt mắt, màu tóc Âu Mĩ sáng rỡ tuyệt vời làm nền, bóng lưng đơn độc trước kệ sách toát lên vẻ khiến người ta chú ý, mái tóc của cô màu đen hơi óng ánh dưới ánh nắng chiếu xuống. Tá Bá Nam thất thần trong chốc lát. Lúc này bạn của cô đẩy tay cô, mái tóc sáng bóng đong đưa theo cái ngẩng đầu, nụ cười mỉm sáng ngời như là tia nắng mùa hè đầu tiên. Không chịu được bạn bè hối thúc, cô nhanh chóng rút một quyển sách chuyên môn truyền thông, ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi vội vã đi. Anh nhìn thoáng qua sách cô chọn, lại nhìn xem của mình mua, phát hiện ra thế mà lại cùng một quyển.

Một tuần sau tựu trường, bọn họ gặp nhau lần nữa ở khóa đầu tiên. Hơn nữa, cô ngồi ở phía sau anh nói chuyện phiếm với một cô gái Tây Ban Nha. Trong cuộc nói chuyện của bọn họ mọi người biết được cô mới chuyển trường từ Trung Quốc sang, vô cùng thích Tây Ban Nha, vốn dĩ sau này nhất định phải về nước. Cô gái Tây Ban Nha kia hỏi ngây ngô: "Cậu biết Nam không? Anh ấy là người Nhật Bản, có lẽ các cậu có thể làm bạn...

Đặc điểm lớn nhất của chàng trai trên dưới hai mươi chính là rất biết dùng vẻ mặt lạnh tanh để ngụy trang mình, anh có vẻ như hoàn toàn không có phản ứng. Còn cô chỉ cười nhã nhặn: "Bạn bè không cần cố ý kết giao, tùy duyên đi."

Cứ như vậy, Nam và Trần Hiểu học chung một khoa nhưng vẫn không trò chuyện với nhau. Anh chưa hề từng nhìn thấy Trần Hiểu ở thư viện, cũng rất ít khi gặp được cô ở trong khuôn viên trường. Tần suất cô lên lớp không nhiều, trước nay cũng là sau khi tan lớp liền nhanh chóng cất đồ đạc rồi rời đi.

Lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau là ở đêm party trước lễ Natividade tại trường. Ngày đó Trần Hiểu vận váy đỏ tóc đen xinh đẹp không ai sánh bằng, nhanh chóng trở thành tiêu điểm trong đám người, vô số nam sinh ngoại quốc cao lớn đẹp trai tìm cô trò chuyện, nhưng đều bị nụ cười mỉm chứa khoảng cách của cô từ chối. Nam là nam sinh Nhật Bản điển hình, khiêm tốn, mặt mũi dễ nhìn, đối mặt trò chuyện với người khác lại có chút tự ti, dĩ nhiên không dám tùy tiện nói chuyện với Trần Hiểu đã cự tuyệt một đám người Tây Ban Nha. Hai mươi phút sau, có người vỗ vai anh.

"Anh là người Nhật Bản sao?" Cô mỉm cười.

"À, vâng, đúng vậy." Nam nói hơi lắp "Sao em biết?"

"Em từng nghe anh nói tiếng Nhật. Em cũng đang chọn môn tiếng Nhật."

"Thật à?" Trong mắt Nam hiện lên vẽ vui mừng.

"Ừ hử, nhưng mấy tuần rồi em không có lên lớp học tiếng Nhật, hiện tại lại phải trốn tiếp, muốn nhờ anh dạy em, có thể không?"

"Dĩ nhiên có thể!"

Suốt cả buổi tối tâm trạng Tá Bá Nam rất tốt. Ngày hôm sau, sau khi kết thúc party anh lập tức gửi thư cho cô, nhưng ba ngày trôi qua cô cũng không có hồi âm. Anh lại gửi thêm mấy lá qua, thậm chí bắt đầu hỏi "cần anh hỗ trợ tiếng Nhật không", vẫn không có hồi âm. Cho đến mấy ngày cuối cùng tháng mười hai, cô mới thong thả trả lời: "Thật xin lỗi, khoảng thời gian trước em bận việc khác, anh có email ư, em chia bài tập tiếng Nhật cho anh."

Trên mặt anh hiện vẻ thất vọng, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của cô. Lần nữa lên net kiểm tra hộp thư, anh phát hiện bên trong có hơn mười văn bản, hơn nữa chiều dài cũng không ít. Mở ra nhìn xem, tất cả đều là nguyên bản bài tập tiếng Nhật, trên đầu còn có kỳ hạn. Thời gian sớm nhất là sau tựu trường hai tuần. Trong thư cô chỉ viết ba chữ ngắn củn: ぉ 願 ぃ ( Xin nhờ vả)

Nói cách khác, kể từ khi tựu trường cô vẫn chưa làm bài tập, hơn nữa thời hạn nộp bài đã qua từ lâu. Anh nhắc nhở cô dù bây giờ nộp cũng quá muộn, đợi thật lâu cũng không có trả lời. Anh suy nghĩ thật lâu, vẫn là hành động nhanh chóng bắt đầu làm giúp cô, cố gắng bắt chước ngữ pháp người vừa học, tốn suốt đêm mới làm hoàn tất. Ngày hôm sau cô nhận được thư của anh cũng trả lời rất nhanh, nhưng chỉ nói đơn giản là cảm ơn, sau đó cũng không thấy còn liên lạc với anh.

Trong nháy mắt, trong phim từ cảnh trời đông giá rét chuyển đến đầu xuân. Cây mộc lan xanh ngắt um tùm, hoa của nó nở rộ xinh đẹp. Trên màn ảnh xuất hiện bãi cỏ xanh biếc rộng lớn, khu nhà gần sân trường bốc lên làn khói xanh. Chim họa mi bay thấp từng đàn qua thảm cỏ, bay qua cạnh một đôi tình nhân Trung Quốc hoàn toàn tách rời với cảnh đẹp.

Nam sinh nóng nảy kéo tay Trần Hiểu: "Anh cũng đâu có cách nào, trước khi xuất ngoại anh đã quen với cô ấy, lần này trở về người lớn hai bên cũng bắt bọn anh kết hôn, nào biết cô ấy vẫn còn quấn lấy anh. Được rồi, được rồi, anh xin lỗi bé cưng, đừng giận anh nữa."

"Tôi đã sớm nói với anh, tôi không cách nào chấp nhận được đàn ông không chung tình, anh cút đi!"

Ánh mắt người xung quanh khiến cho nam sinh hơi xấu hổ thành nổi giận: "Kêu tôi cút, sao em không tự suy nghĩ đến bản thân em làm được gì? Ngày nào cũng giận dỗi với tôi, xem tôi như bảo mẫu nấu cơm, cả cơm mà em cũng không biết nấu..."

Nguyên nhân thiếu nhiều bài tập tiếng Nhật như vậy và tần suất lên lớp cũng không cao đã dần rõ. Mắt thấy bọn họ vừa gây gổ vừa đi đến, Tá Bá Nam vội vã trốn vào một nơi bọn họ không nhìn thấy.

"Nếu không có hứng thú nhiều thì còn chọn môn học tiếng Nhật làm gì? Nếu bài tập đầu tiên cũng không làm tại sao không đổi môn học khác? Trong tình huống này cô ta lại không biết xấu hổ chủ động liên lạc cậu, bảo cậu hỗ trợ làm tất cả bài tập, thật là quá mất lịch sự! Dĩ nhiên Nam đi giúp cô ta làm bài tập cũng là quá ngu xuẩn." Sau đó bạn thân đã chỉ trích anh như thế. Thế nhưng anh lại không nói gì, chỉ tiếp tục chăm chỉ viết luận văn.

Mấy ngày sau, một mình cô đi ra khỏi khu giảng dạy, nhìn thấy anh đang đọc sách bên cạnh vườn hoa, vẫy vẫy tay với anh: "Hì, đã lâu không gặp."

Ánh mắt chuyển từ trên quyển sách đến trên người cô, anh hơi đóng sách lại rồi nói: "Em vẫn nhớ tên của anh sao?"

Cô giả vờ thật tình suy tư, nheo lại một con mắt, nhìn anh với vẻ mặt áy náy như trẻ con bị người lớn răn dạy.

Anh cười hơi ưu uất: "Tá Bá Nam. Nam của phương nam."

Theo gương mặt tuấn tú thanh nhã của Tá Bá Nam dần dần nhạt đi, ống kính chuyển đến quảng trường Sewell Tây Ban Nha. Dưới góc phải màn hình xuất hiện dòng chữ "2012". Tá Bá Giang Nam dẫn đoàn du lịch giới thiệu rõ mồn một về thắng cảnh, vẻ bướng bỉnh trên gương mặt Trần Hiều năm đó đã không còn, chỉ có chín chắn, chững chạc và bình thản như nước. Cheryl diễn vai nữ sinh viên đại học tựa như rất thích cô, vẫn quấn lấy cô hỏi nhiều vấn đề.

"Hướng dẫn viên, chồng chị là người thế nào? Các người đã kết hôn nhiều năm như vậy chắc chắn tình cảm rất tốt."

"Anh ấy là người chồng tốt nhất, cũng là người dịu dàng nhất tôi từng gặp."

"Thật tốt quá, tôi cũng cảm thấy chị như rất hạnh phúc. Quả nhiên đối với phụ nữ tìm được người chồng tốt là rất quan trọng."

Lúc này một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi thóa mạ người Nhật Bản mới nói châm chọc: "Cô bé, cô tin cô ấy sao, nếu như chồng tốt thì sao lại để cô ấy ngày ngày làm hướng dẫn viên du lịch vất vả chứ? Phong tục Nhật Bản không phải là phụ nữ ở nhà, đàn ông đi ra ngoài làm việc sao?"

Nữ sinh viên "ơ" một tiếng, nói hơi ngượng ngùng: "Nhưng có thể là chồng của chị ấy không có ở Tây Ban Nha thôi, có thể anh ấy ở Nhật Bản mà." Rồi sau đó trong nháy mắt nhìn Giang Nam một cái: "Anh ấy đang ở Tây Ban Nha sao?"

Giang Nam sửng sốt một chút, chuyển cờ dẫn đoàn du lịch sang tay trái, rủ đầu xuống. Lần nữa ngẩng đầu lên, trên mặt cô chỉ mỉm cười bình tĩnh: "Tôi ở đâu, anh ấy theo đó."

Vào lúc cơm tối, nữ sinh viên ảo tưởng tình yêu tìm cô muốn xem hình của Nam. Cô nói trên người không có hình của anh, lần sau đi. Điều này khiến cho người đàn ông trung niên mang chủ nghĩa dân tộc cực đoan lại thừa cơ một lần nữa: "Nhật Bản không phải là vừa lùn vừa xấu sao, dĩ nhiên là cô ấy không dám cho các người xem rồi."

Cũng không lâu sau, mấy người đàn ông trung niên uống quá nhiều rượu, hoàn toàn quên hết tất cả bắt đầu cãi lộn. Ở phương tây, khi ăn cơm không được ồn ào là lễ nghi ăn uống cơ bản nhất, ngôn hành cử chỉ của bọn họ lần này không chỉ khiến dân bản xứ không thích mà luôn cả các du khách cũng không nhịn được nhíu mày. Nhưng tất cả mọi người không muốn đi nói với mấy con ma men này, đành vùi đầu yên lặng ăn cơm.

"Giang Nam, cô đến đây!" Vẫn là người đàn ông gây khó khăn cho Trần Hiểu chỉ chỉ cái ghế bên cạnh.

Giang Nam để dao nĩa xuống đi đến, ngồi xuống bên cạnh ông ta: "Sao vậy?"

Thấy cô nhích đến gần, ông ta nâng cốc đặt về phía bên cạnh, ngồi nghiêm chỉnh, nhưng trên trán chảy mồ hôi, gương mặt đỏ gay, hoàn toàn không cách nào che giấu việc ông ta đã say như chết: "Cô xem thử cô đi, cô không đúng với cội nguồn, gả cho ai ở đâu không gả lại đi gả cho quỷ Nhật Bản. Nhật Bản xâm lược lãnh thổ Trung Hoa ta, ký hiệp ước Mã Quan(1), thảm sát Nam Kinh, cướp đảo Điếu Ngư(2) của ta, hơn nữa còn dáng vẻ còn vừa lùn vừa xấu, cô gả cho bọn họ không phải là ăn no rỗi việc à?"

(1) Hiệp ước Shimonoseki hay Hiệp ước Mã Quan được ký kết ở sảnh đường Shunpanrō, thành phố Akamaseki, Yamaguchi, vào ngày 17 tháng 4 năm 1895 giữa Đế quốc Nhật Bản và nhà Thanh, kết thúc chiến tranh Trung-Nhật lần thứ nhất. Hội nghị hòa bình diễn ra từ ngày 20 tháng 3 đến ngày 17 tháng 4 năm 1895 và hiệp ước được ký kết đã nối tiếp và áp đảo Hiệp ước thương mại và hữu nghị Trung-Nhật năm 1871.

(2) Quần đảo Senkaku cũng gọi là quần đảo Điếu Ngư hay quần đảo Điếu Ngư Đài tại Đài Loan, đảo Điếu Ngư cùng các đảo phụ thuộc tại Trung Quốc đại lục hay cũng gọi đơn giản là đảo Điếu Ngư hay quần đảo Pinnacle, là một nhóm gồm các đảo không người ở do Nhật Bản kiểm soát ở biển Hoa Đông. Các đảo nằm về phía đông của Trung Quốc đại lục, về phía đông bắc của Đài Loan, về phía tây của đảo Okinawa, và ở phía bắc cực tây nam của quần đảo Ryukyu (đảo Yonaguni).

Giang Nam trợn tròn mắt. Nhưng hướng dẫn viên du lịch kiêng kị nhất chính là xung đột với du khách, dù là đối phương tùy tiện bình luận cuộc sống riêng tư của mình, cô cũng không được tức giận. Cô chỉ nén giận cúi đầu, nói có lệ: "Đúng vậy ạ, ông nói cũng không sai."

Nhìn thấy cô vâng theo như thế, người đàn ông càng dũng cảm hơn, vỗ mạnh lên bàn một cái, bày ra dáng vẻ lãnh đạo lúc bình thường đi làm: "Hơn nữa, đàn ông Nhật Bản đối xử với phụ nữ vô cùng tệ hại. Ở Nhật Bản, phụ nữ tắm cũng phải dùng nước đàn ông đã dùng qua, có khách đến phụ nữ còn phải quỳ dập đầu trên đất. Làm sao cô lại ngu đến vậy chứ, không lấy người Trung Quốc tốt đẹp, cứ muốn mặt nóng dán mông lạnh gả cho quỷ..."

Lúc này, giọng nói một chàng trai trẻ tuổi vang lên: "Bác à, bác có thể im được rồi. Đời sống vợ chồng trẻ của hướng dẫn viên du lịch người ta mắc mớ gì đến bác?"

Người đàn ông không hiểu ra sao ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi ngang ngạnh -- Thiển Thần diễn vai Hầu Phong ra sân. Không đợi người đàn ông cất lời, anh đã nắm cánh tay Trần Hiểu, kéo cô rời khỏi người đàn ông bên cạnh: "Kiểu du khách đáng ghét này cô để ý ông ta làm gì, ngày mai báo công ty đá ông ta ra khỏi đoàn chúng ta đi. Tôi giúp cô làm chứng là ông ta không có tư cách."

Nữ sinh viên đã sớm không nhìn được cũng đứng lên: "Đúng đó, đúng đó, chồng người ta làm sản xuất công nghiệp Anime cũng đâu phải là quân phiệt, bác nói với hướng dẫn viên du lịch như vậy thật quá đáng, nói xin lỗi với chị ấy đi!"

Du khách có một chút chánh nghĩa cũng bắt đầu chỉ trích người đàn ông này không có lịch sự. Hầu Phong kéo Giang Nam đến ngồi cạnh mình, nhưng lạnh lùng không nói gì. Trong lòng cô cảm kích, nhưng không biết biểu đạt thế nào, chỉ khẽ vuốt tóc em gái của anh: "Cô bạn nhỏ, ăn no chưa?"

"Ừ, ăn no rồi!" Cô bé trả lời rất có tinh thần.

Hầu Phong nhai kỹ thức ăn trong miệng sau đó nuốt vào, nói vu vơ: "Nói lại mới nói, chồng cô thật không hổ là du học sinh, chịu để cô ra ngoài làm việc. Cô thuộc kiểu vợ chồng cùng nhau phấn đấu à."

“Thật ra thì anh ấy cũng rất truyền thống, thích phụ nữ ở nhà, đàn ông ở ngoài."

"Vậy hai người có tranh cãi rồi."

"Cũng không có. Anh ấy không còn nữa."

Động tác cắt thịt bò của anh dừng lại một chút, cuối cùng ánh mắt chuyển đến người cô: "Không còn nữa?"

Cô cười lớn một chút, nhắm mắt lại như đang cố gắng nén lại nước mắt sắp chảy ra, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, cuối cùng chịu đựng không nổi nữa bật khóc: "Ừ, anh ấy đã qua đời."

Anh nhìn cô vô cùng ngạc nhiên, trong nhất thời giống như không biết nên trả lời thế nào. Cô mở ví tiền của mình ra, nhìn tấm ảnh đen trắng cũ kỹ trong đó, Nam nở nụ cười ôn hoàn trên gương mặt thanh tú, tất cả ký ức hơn mười năm trước như cũng dừng tại giây phút này. Từ đầu đến cuối hốc mắt đỏ lên, nhưng cuối cùng cô vẫn bắt mình kiên cường bật cười: "Đã chín năm rồi, cũng đã phai nhạt. Cho nên không phải an ủi tôi."

Cảnh này không có âm nhạc nổi lên để kích động cảm xúc người xem. Nhưng bởi vì ánh mắt Thân Nhã Lợi trong phim quá mức bi thương, trong khán phòng chỉ còn mảnh tĩnh mịch, không ít cô gái trẻ tuổi len lén rớt nước mắt.

Chỉ có trạng thái bản thân Thân Nhã Lợi không có ở đây. Cô chỉ nhìn vào tấm hình đen trắng trong ví tiền của Giang Nam. Thật ra thì chi tiết này là cô đề nghị đạo diễn thêm vào. Bởi vì chín năm nay trong ví tiền của cô cũng vẫn đặt một tấm hình, chỉ có điều sợ người khác phát hiện nên cô giấu dưới thẻ tín dụng. Bất kể gặp phải chuyện thế nào, cô luôn tập thói quen lấy hình ra nhìn một chút. Cô vẫn nói với Lý Chân và Khưu Tiệp không nên nhắc đến Hi Thành, bởi vì chính mình quyết định quên anh đi. Cô cũng tự nói với mình như thế. Nhưng mà, người thật sự không muốn quên đi vẫn chính là cô.

Thời điểm nhận được kịch bản "Thành thời gian Barcelona", cô vẫn cảm thấy câu chuyện tình yêu này thê thảm hơn bản thân mình đã từng trải qua rất nhiều. Bởi vì cô còn có sự nghiệp, còn có bạn thân, có thứ để trông mong. Còn Trần Hiểu không có gì cả, cô ta chỉ có thể lần lượt dẫn dắt du khách khác nhau thăm Tây Ban Nha, đi lặp đi lặp lại những con đường mà cô ta và Nam đã từng cùng đi qua.

Nhưng trải qua cả ngày nay, cô mới phát hiện hóa ra bi kịch cũng không đánh đồng với bi thảm. Lúc rạng sáng cô chia tay với Hi Thành có gửi ba tin nhắn. Tin thứ nhất là: "Anh bỏ công từ Tây Ban Nha xa xôi chạy về nước chính là dự định chơi trò này sao? Anh cho rằng em thật sẽ để ý ư? Cười chết mất." Tin thứ hai vào lúc ba giờ một phút: "Cố Hi Thành, em hỏi anh lần cuối, anh thật sự muốn chia tay với em?" Tin thứ ba gửi đi vào lúc ba giờ rưỡi: "Em vẫn xem như anh chết rồi."

Cho đến bây giờ, anh chẳng trả lời một tin nào.

---------------

Đã từ rất lâu, tình cảm con người luôn vốn yếu ớt hơn chúng ta tưởng tượng, có một ngày người quan trọng nhất bỗng biến mất khỏi cuộc sống, ta cảm thấy đối phương chẳng qua tạm rời đi, cũng nhất định sẽ ở một góc trên thế giới yêu ta, nhớ ta, chờ ta. Trên thực tế, người này có thể chẳng qua lựa chọn cuộc sống không có ta mà thôi. Dùng hai chữ để khái quát chính là từ bỏ. Muốn chúng ta tiếp nhật sự thật này là vô cùng khó khăn, bởi vì từ góc độ nào đó mà nói, từ khi mới ra đời chúng ta chính là sinh mệnh bị từ bỏ -- Bị cơ thể mẹ từ bỏ, rời khỏi tử cung. Thiên tính con người là không có cảm giác an toàn, vì vậy không ai cam tâm bị từ bỏ.

Thân Nhã Lợi là người thông minh, nhưng cũng là không lý trí. Một mặt cô lại cảm tính nghĩ rằng anh có nỗi khổ tâm, một mặt lại cảm tính nghĩ rằng từ bỏ đi, tình yêu của mày cũng chỉ là một câu chuyện tình thực tế bình thường.

Dù sao trên thế giới này không có đàn ông không thực tế. Phụ nữ không buông xuống được một chuyện tình cảm thật ra chỉ là không muốn buông xuống đoạn ảo tưởng tốt đẹp của mình mà thôi.

Đã không muốn van xin tình cảm của người ta, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ anh diễn chung trên phim, cô lại nhớ anh đến mắt ươn ướt.

Tháng 2 năm 2004, SARS bất ngờ tấn công Trung Quốc, dịch SARS bắt đầu từ Trung Quốc khuếch tán sang các quốc gia lân cận, dẫn đến sự chú ý của toàn cầu. Tin thời sự truyền hình cũng đưa tin tức mới nhất trong nước, Giang Nam ngồi trước TV với vẻ mặt sầu muộn. Mới gọi một cú điện thoại về nhà, tiếng cha mẹ ôn tồn và tiếng phê bình nghiêm khắc của mẹ chồng tạo nên sự đối lập rõ rệt. Mẹ chồng nói cô tư thế quỳ không đúng, sống lưng không thẳng, còn dùng quạt đánh vào eo cô, tắt TV đi. Hoàn cảnh xung quanh cô là giường Tatami, guốc gỗ, bát rửa tay, đèn lồng đá, nhà sàn Nhật được ánh trăng soi rọi... Mắt hiện lên cảm xúc xa lạ tịch mịch.

Mẹ chồng mặc kimono nói chuyện phiếm với một đám cô ba bà sáu, thỉnh thoảng còn bới móc cô vài câu. Cô nhẫn nại tính khí làm theo lời mẹ chồng, cho đến khi Tá Bá Nam mặc âu phục thẳng thớm tan việc về nhà, nói một tiếng anh về rồi. Trong phút chốc ánh mắt cô sáng lên rất nhiều, vội vàng đứng lên. Nhưng đúng lúc này khách cũng muốn về, mẹ chồng hung dữ tóm cô lại, phê bình cô thất lễ, bắt cô quỳ trên mặt đất, trán và hai tay dán sát đất tiễn khách ra cửa. Cho nên, đến khi chân chính nói chuyện được với chồng thì đồng hồ đã chỉ đến mười hai giờ.

"Nam, em không có cách nào tiếp tục chịu đựng ở đây được nữa." Sau khi trở về phòng ngủ, cô nói thẳng vào vấn đề, "Em đã cố gắng thử nhẫn nhịn với mẹ anh và gia đình anh, tập thành quen. Nhưng đây đã đến cực hạn."

Anh suy tư hồi lâu: ".... Ngày mai anh sẽ nói với mẹ thử xem."

"Không cần. Anh và mẹ đã nói chuyện gần cả trăm lần rồi." Cô ngồi nghiêm chỉnh, nhìn anh như đang đàm phán, "Bây giờ em cho anh hai lựa chọn: một, chúng ta ly hôn, em trở về Trung Quốc. Hai, anh và em chuyển ra ngoài ở."

Anh càng mâu thuẫn hơn trước, nhưng mới vừa rồi vừa đi xã giao về, có vẻ như còn hơi say ngà ngà: "Ngày mai chúng ta nói nhé."

"Được."

Cô cũng không miễn cưỡng anh nữa, chẳng qua đứng dậy thay quần áo chuẩn bị đi ngủ. Nhưng vừa mới đứng lên, anh cũng đứng lên theo, hoàn toàn ôm lấy cô từ phía sau lưng: "Bà xã, thật ra em biết anh không thể rời bỏ em."

Thời điểm quay cảnh này Thân Nhã Lợi cũng không biết biểu cảm của Cố Hi Thành. Cho đến giờ phút này xem phim, cô mới nhìn thấy rõ trong mắt anh có nỗi đau khổ và bi thương. Biểu cảm khi anh vùi mặt vào cổ cô giống hệt như lúc cô nói lời chia tay nhiều năm trước. Ánh trăng soi trên người bọn họ vô cùng vắng lặng, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người.

"Một năm sau đó, anh ấy đã bệnh chết."

Đồng thời vang lên với tiếng nói của Giang Nam thì hình ảnh cũng dần dần ảm đạm, lại chuyển đến ánh nắng rực rỡ tại eo biển Gibraltar năm 2012. Gió biển thổi rối mái tóc ngắn của cô, khiến ánh mắt cô nheo lại có vẻ như xinh đẹp khác thường. Cô nhìn đại dương xanh thẳm mênh mông bát ngát, nói bằng giọng điệu như việc không liên quan đến mình: "Anh ấy mồ côi cha, lại là con một, hoàn toàn không có cách nào rời khỏi mẹ của anh ấy. Nhưng anh ấy lại là người không muốn biểu đạt tâm tình của mình, cho nên vẫn kìm nén không nói với tôi, chỉ ngày ngày đi ra ngoài uống rượu giải sầu. Anh ấy say rượu quá mức cộng thêm vất vả quá độ, có một ngày bỗng ngã bệnh, lúc đưa đến bệnh viện cấp cứu đã không còn kịp."

"Sao lại đột nhiên nghiêm trọng như thế?" Hầu Phong cau mày nói.

"Chủ yếu là lúc đó thái độ tôi đã quá kiên quyết. Anh ấy rất sợ tôi sau khi về nước sẽ không quay lại nữa, lại không muốn căng thẳng với mẹ mình như vậy, cho nên vẫn sống không vui. Tình thân của người Nhật Bản thật ra rất nhạt, mẹ của anh ấy nói trở mặt liền trở mặt ngay, chỉ cần anh ấy ở ngoài một ngày thì bà sẽ không nhận đứa con này. Anh ấy cảm thấy không vui, vẫn giấu tôi uống thuốc trầm cảm. Thật ra tâm lý chiếm nhân tố rất lớn trong cái chết của anh ấy.”

Nói đến đây, giọng nói lanh lảnh của mẹ chồng vang lên bên tai: "Cũng tại mày, cũng tại con đàn bà như mày hại chết Nam! Tang lễ của nó mày đừng hòng tham gia!!" Cô lấy tay ngăn lại gió thổi rối tóc, hít một hơi thật sâu, cười khổ mà nói: "Thôi đi, không nói chuyện không vui nữa."

Nhưng vừa mới quay đầu thì cô đã bị Hầu Phong ôm lấy. Cô kinh ngạc sau đó rụt lại, nhưng đối phương vô cùng cố chấp. Hầu Phong vỗ vỗ lưng của cô, nói nghiêm túc: "Thật ra thì trong lòng rất khó chịu sao. Tôi có thể tạm thời làm nơi trút giận cho cô."

Cô cười mệt mỏi: "Nào có chuyện chủ động ôm người để làm nơi trút giận chứ?"

"Bảng hiệu Hầu Phong cây nhà lá vườn mà."

"Ha ha ha, anh không nên ngốc vậy." Rốt cuộc cô bật cười, đẩy anh ra, "Được rồi, cám ơn anh. Anh xem không khí nơi này rất tốt, ai lại có tâm tư nhớ chuyện quá khứ, mọi người trò chuyện mà thôi."

Một tiếng tiếp theo đều quay quá trình Giang Nam và Hầu Phong sa vào tình yêu, đồng thời xen kẽ phong cảnh Tây Ban Nha trên màn hình. Bản thân Tây Ban Nha đã rất đẹp, sau khi được xử lý hậu kỳ thì ở trên màn ảnh lớn lại càng đẹp như thế giới thần thoại trong truyền thuyết. Bọn họ len lén nắm tay nhau sau lưng du khách, ngồi xe ngựa từ thánh đường đến thành cổ lân cận. Trong cổ thành nơi đâu cũng có hoa tươi, anh hái hoa giả vờ làm kiểu quý ông cổ điển tặng cho cô. Trong trời mưa tại thành phố núi màu trắng, bọn họ thử tránh mưa dưới tàng cây ô liu, lại bị mưa xối ướt sũng. Anh ngồi trên ghế dài vẽ bản vẽ, cô đi qua bên cạnh lại bị một tay anh ôm lấy eo đặt trên đùi. Sau đó bọn họ xảy ra quan hệ tại Córdoba, cô tránh anh cả ngày, nhưng khi về khách sạn lại bị anh bất chấp ngăn lại.

"Anh sẽ không để em ở bên ngoài một mình nữa. Anh muốn dẫn em về nước." Anh gần như dùng giọng ra lệnh nói với cô.

Bởi vì diễn quá nhiều cảnh thân mật nên suốt cả buổi tối Thiển Thần cũng đứng ngồi không yên. Người yêu thích ghen tuông kia chỉ cần dùng khóe mắt liếc ngang anh thì anh sẽ run run dựa vào bên cạnh Thân Nhã Lợi. Cô bị Thiển Thần làm phiền đến mức hoàn toàn không cách nào xem phim, đành phải như dụ dỗ động vật nhỏ khiến Thiển Thần chạy về bên cạnh Bách Xuyên. Cuối cùng lúc màn ảnh chiếu đến Barcelona thì Thiển Thần mới an phận một chút. Thật ra thì không ai có thể không chú ý đến giáo đường to lớn được xoay quanh chính giữa màn ảnh. Nó cao gần trăm mét, chiều rộng sáu mươi mét, toàn thân tỏa ra màu vàng nhạt, là kiến trúc mới của học viện Gothic. So sánh với nó, tất cả kiến trúc Barcelona cũng nhỏ bé như kiến. Nó có một biệt hiệu tên là "Kiến trúc của thượng đế", tên khoa học là Sagrada Familia.

Mọi người không hề rời mắt khỏi cảnh quan to lớn này, bên dưới Hầu Phong đã nắm tay Giang Nam, cùng cô bước chậm trên đường phố Barcelona. Nhưng nhìn từ mắt cô, đường phố mới tinh luôn là hình ảnh cũ trong ký ức, giống như nhớ đến tất cả mười năm trước. Bên cạnh Hầu Phong nói gì đó, cô đã không nghe thấy. Cô chỉ nhìn thấy mình và Tá Bá Nam ngồi ở bồn hoa ven đường Gracia, thực hiện cuộc tỏ tình lần đầu tiên. Anh hôn cô trong cơn gió nhẹ, bóng dáng mờ nhạt như bức tranh thủy mặc, anh kề sát môi cô nói "Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ có thời gian cả đời để yêu đương", tuy bình tĩnh nhắm hai mắt nhưng khóe môi lại ngây ngô nhoẻn lên. Hình ảnh trong trí nhớ phảng phất như cỏ dại sinh sôi, bọn họ như rời xa thành phố huyên náo, chỉ có hai người ngồi trên con đường nhỏ quanh co, ngoại trừ họ ra không có bất cứ dấu vết của ai đã đến đây. Anh dìu cô đi trong thế giới hoàn toàn yên tĩnh, dù luôn luôn mỉm cười trầm mặc nhưng cũng giống như đã đi qua cả đời dài đằng đẵng.

Xem quá khứ của Trần Hiểu và Tá Bá Nam giống như nhìn thấy bóng dáng thời kỳ thiếu nữ ngu ngốc của mình. Cuối cùng Thân Nhã Lợi vẫn không đành lòng di dời tầm mắt.

Sau hôm đó, Giang Nam trở nên rất lặng lẽ, cô theo Hầu Phong về nước, hai người ở bên nhau hơn một năm, quan hệ nhạt nhẽo nhưng ổn định. Có điều không khéo chính là ngày Hầu Phong cầu hôn với cô đúng lúc là ngày kỷ niệm kết hôn của cô và Tá Bá Nam. Cô cũng không lập tức nhận lời Hầu Phong, mà là kiếm cớ một mình đi về quê hương Hokkaido của Nam.

Bình minh lúc trời còn chưa sáng, bão tuyết và sương mù đã che khuất thế giới. Cô mặc một chiếc áo khoác thật dày, gương mặt bị đông đến đỏ bừng. Vén cành cây đi xuyên qua mảnh rừng rậm, tuyết đọng trên nhánh dây leo rơi xuống mặt đất, lóe lên tia sáng trong veo. Trên màn ảnh hiện ra một sườn dốc hoàn toàn bị tuyết phủ. Bầu trời xanh xám và tuyết trắng như hòa lẫn vào nhau, đã không biệt được đâu với đâu nữa. Rừng rậm nơi xa cũng khoác chiếc áo ngoài màu xanh trắng, đặt mình ở đây như mơ đến vương quốc tuyết.

Cột điện và chút cây cối bị gió tuyết xô ngã, mái tóc ngắn của cô như nhảy múa trong gió. Cảnh sắc trước mắt tản ra vẻ đẹp thê lương và trống vắng. Toàn bộ thế giới đều là màu xanh băng lạnh lẽo và xám trắng, giống như vạn vật đã sớm chết đi. Màu duy nhất còn sống là màu đỏ, đó chính là đôi mắt tràn lệ của cô. Cô hít mũi một cái, không nói gì. Nhưng âm thanh nổi đã phát ra tiếng độc thoại khàn khàn của cô:

"Nam, có một người đàn ông đi về phía em. Sau khi anh ấy xuất hiện, cuộc sống của em đã phát hiện thay đổi rất lớn, em tự nói với mình đây chính là điểm cuối. Dù sao anh cũng đã rời đi chín năm, là lúc chuẩn bị nghênh đón hành trình khác rồi. Anh sẽ chúc phúc cho em đúng không?"

"Nhưng mà anh biết vì sao em muốn làm hướng dẫn viên du lịch không?"

"Bởi vì chỉ có dựa vào cách này, em mới có thể đi tái diễn lại con đường chúng ta đã đi qua. Đi như thế em phát hiện bản thân có động lực hơn quá khứ, cứ như thế vui vẻ sống tiếp."

Giọng nói của cô tuy khàn khàn, nhưng lại bình tĩnh bất ngờ. Nhiều người xem trong rạp chiếu bóng đã len lét hít mũi lau nước mắt, nhưng Thân Nhã Lợi chỉ nhìn mình bi thương trong phim với vẻ mặt không biểu cảm. Ống kính trên màn ảnh dần dần kéo xa, bóng dáng của cô trở nên rất nhỏ, rất nhỏ. Gió gào thét cuốn lên mảnh tuyết lớn, khiến cho cả hình ảnh cũng biến thành màu trắng mơ hồ. Bản nhạc dương cầm bi tương lúc đầu phim vang lên, kèm theo nhịp điệu chậm. Mỗi một lần nhịp điệu vang lên, cũng như có gì đó buồn bã gõ vào trái tim yếu ớt của người nghe. Cuối cùng màn ảnh tối xuống với tốc độ chậm chạp, trở về màu đen ngắn ngủi nhưng dai dẳng.

Góc phải dưới màn ảnh xuất hiện mấy chữ mới: 2013.

Dưới Sagrada Familia tụ họp đoàn du lịch từ khắp các quốc gia trên thế giới. Giang Nam dẫn một nhóm du khách Trung Quốc cũng xuất hiện tại đây. Cô chỉ vào Sagrada Familia, cầm lấy loa phóng thanh, dùng thái độ nghiêm túc giới thiệu cho mọi người: "Các vị, đây chính là kiến trúc vĩ đại nhất Tây Ban Nha, tác phẩm Gaudy -- Sagrada Familia. Nó là di sản thế giới Liên Hiệp Quốc, bắt đầu khởi công từ năm 1884, vẫn xây dựng cho đến nay, các vị ngẩng đầu có thể thấy được tác phẩm vẫn chưa hoàn thành, hiện tại xin mọi người đi theo tôi..."

So với khúc dương cầm bi thương lúc ở Hokkaido, lúc này âm nhạc lại đổi thành bài "EmpireState of Mind" phong cách R&B. Còn ánh nắng rực rỡ giữa hè, trong đám người chen chúc náo nhiệt ở đây, trong kiến trúc mang chút quái lạ huyễn hoặc nhưng rất được người khác chú ý, mọi người ăn vận mát mẻ đội chiếc mũ latinh tươi vui trẻ trung, khiến cho nhạc phim cũng trở nên vô cùng hiện đại, người xem cũng như sẽ theo bước chân này đi về phía ngày mai phồn thịnh vinh quang. Barcelona, thành phố thể thao, nghệ thuật và cảnh đẹp nổi danh ở Nam Âu, vốn chính là "Thắng cảnh nghỉ mát Cool nhất Châu Âu" trong miệng người phương tây. Cho đến giờ khắc này nó mới được đạo diễn trao cho sắc thái nguyên thủy -- Nó là hào nhoáng, sáng ngời, màu sắc sặc sỡ.

Trong thành phố đâu đâu cũng có chiếc xe buýt sơn mới dòng chữ "BarcelonaCity Tour" ở trên mui, du khách đeo mắt kính vui thích ngồi tầng trên, cười lớn thưởng thức cảnh đẹp trên con đường Gracia. Nhà Barocque với đường nét kỳ lạ, tràn ngập hơi thở tự nhiên, giống như theo xương cốt động vật và hoa lá kết lại tạo nên. Đối diện với nó là vô số cửa hàng xa xỉ nổi tiếng, Chanel Hermes và Burberry đều trưng bày túi xách và giày cao gót mới toanh trong tủ kính.

Bồn hoa ven đường đang thi công, người đi dường và du học sinh mệt mỏi ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, trong đó cũng không thiếu tình nhân trẻ tuổi. Con đường Gracia giống như biến thành thành một hành lang thời gian gấp khúc, từng góc ngách cũng tràn ngập chuyện xưa. Thời điểm đi qua bồn hoa, khóe mắt Giang Nam như nhìn thấy rõ bóng dáng quen thuộc. Cô quay đầu kinh ngạc như nhìn thấy mình thời đại học trong rất nhiều đôi tình nhân. Khi đó cô vẫn để tóc dài, thích mếu máo giận dỗi. Lúc này tựa như cô đang chờ ai, trên mặt cũng viết lên chữ hoạt bát và thiếu kiên nhẫn.

Có người dừng bước lại bên cạnh cô. Cô nhìn lên trên.

Nam mặc áo sơ mi trắng tinh, cúi đầu mỉm cười với cô. Đầu tiên cô giả vờ tức giận, đến khi anh bắt đầu lo lắng cuối cùng mới chịu bộc phát cười lớn lên. Cô đứng lên, ôm lấy cổ anh, kiễng chân ngây ngô hôn lên.

Giang Nam nhìn thấy cảnh này, trong mắt lộ lên niềm kinh ngạc và vui sướng. Cô nhìn thấy bọn họ nắm tay rời khỏi bồn hoa, càng lúc càng xa trong hành lang thời gian, cuối cùng mới lưu luyến quay người, chào hỏi các du khách theo sát mình, bởi vì lập tức phải đi đến hành trình tiếp theo rồi.

Cô ngửa đầu nhìn bầu trời quang đãng của Barcelona, lần đầu tiên hiện lên nụ cười xuất phát từ nội tâm trong chín năm qua, bước đi về phía ngược lại hai người đó.

Ánh đèn sáng lên, phim kết thúc. Âm nhạc mang tiết tấu mạnh mẽ vẫn còn tiếp tục, trên màn hình bắt đầu chạy lên dòng phụ đề:

Nhà sản xuất:

Bách Xuyên - Dante

Đạo diễn:

Dung Phân

Với các diễn viên:

Trần Hiểu (Tá Bá Giang Nam) - Thân Nhã Lợi

Hầu Phong - Thiển Thần

Tá Bá Nam - Dante

Lâm Tây Tây - Cheryl