Tư Phàm

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đông Hải Long cung đưa tới một hộp hạch đào tô (1), đựng trong cẩm hạp, nắp hộp đỏ thẫm điêu khắc một bức hồ điệp luyến hoa

Gã tiểu tư Ô quy tinh của Long cung nói với Văn Thư: “Vừa mới làm xong, còn nóng lắm!”

Văn Thư mỉm cười với hắn: “Cảm ơn ngươi đã lo lắng.”

Bước vào phòng, mở nắp hộp ra trước mặt Úc Dương Quân, mùi hương ngọt ngào ấm áp lan tỏa.

“Đông Hải long cung cho người đưa tới, chủ tử có muốn nếm thử một chút không?”

“Cứ nhận lấy.” Úc Dương Quân nhìn y một cái, lại dời mắt về phía bàn cờ chằng chịt quân trắng quân đen, “Mang qua chỗ ngươi đi.”

“Dạ. Tạ ơn chủ tử ân điển.” Văn Thư đáp.

Lúc ra khỏi phòng, Gã tiểu tư Long cung vẫn còn ở đó. Thấy Văn Thư mang hộp bước ra, liền nhanh chân chạy  đến hỏi: “Sao rồi? Thiên Quân có nếm thử không? Người nói sao? Ai da… Ngài nói chuyện này là sao đây? Công chúa của ta cũng không biết trúng tà gì nữa, vừa làm xong còn nóng hổi đã vội vàng kêu đưa tới, còn dặn Thiên Quân nói cái gì cũng phải nhớ kỹ, khi về nàng hỏi phải thuật lại không sai một chữ! Ôi… chuyện gì thế này? Ai ai… Ngài nhất định đừng nói với ai nha, chuyện này ta chỉ kể ngài nghe thôi, Long cung ta sắp bị hạch đào tô này nhận chìm rồi, thất bại không biết bao nhiêu mẻ mới làm được một hộp nhỏ này, hiện giờ chúng ta hễ nhìn thấy hạch đào tô là sợ muốn chết…”

Văn Thư mặc hắn nói thao thao bất tuyệt, nghe hắn nói hết hạch đào tô đến đào hoa bính, lại từ đào hoa bính nói đến hoa quế cao(2), chờ hắn nói mệt mới lên tiếng: “Thiên Quân không thích đồ ngọt.”

“Nga nga, ta nhớ kỹ, nhớ kỹ… Để ta liền trở về nói với công chúa.” Tuy là rùa tinh, nhưng chân tay cũng không chậm chạp, chỉ chớp mắt đã biến thành một chấm nhỏ ở phía xa xa.

Văn Thư cười nhìn hắn vén cao tà áo, đôi chân ngắn ngủn lạch bà lạch bạch. Lấy một khối từ trong hộp gấm cắn thử, bánh mềm mà không nát, ngọt mà không ngấy, mùi vị hạch đào lưu lại thật lâu trong miệng.

Khi còn bé, có đại nương cạnh nhà làm hạch đào tô rất ngon, từ phía đầu tường xa xa đã có thể ngửi được mùi hương ngọt ngào, nước miếng nhỏ dài đến ba thước. Đại nương thường dùng khăn tay gói cho y một ít. Y mang đến gốc cây hòe ở cạnh thôn, ngồi dưới tàng cây cái miệng nhỏ từng miếng, từng miếng một chậm rãi thưởng thức, vừa thích thú lại vừa tiếc nuối. Miếng ăn tầm thường ở thế gian, vị Long cung Công chúa kia ắt đã phải học rất lâu, đôi tay ngọc tinh tế chỉ dùng đánh đàn họa tranh lại cam tâm vất vả chuyện bếp núc.

Trong phòng, một đôi mắt ngân tử sắc chậm rãi nâng lên, nhìn đến người nọ đang ngây ngốc đứng ngoài cửa, y sam xanh biếc, mái tóc đen tuyền buông dài đến thắt lưng, khuôn mặt mơ hồ dưới ánh mặt trời, khóe miệng dường như hơi cong cong, bên môi có phần đạm nhiên, lại có phần phức tạp. Quần áo bay phấp phới, quang ảnh mông lung, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành một luồng khói nhẹ tiêu tán, vô ảnh vô tung.

Chợt thất thần trong một khắc, ngón tay đang cầm quân cờ cũng quên mất muốn đặt vào nơi nào.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Túi hương, khăn lụa, ngọc bội đeo ở  thắt lưng… trên túi hương thêu một đôi song phi hồ điệp, khăn lụa vẽ một cành sen tịnh đế(3), tơ tím cùng chỉ bạc kết thành hình rồng nghểnh cổ quẫy đuôi, ôm lấy một khối bạch ngọc tinh khiết trong suốt. Đông Hải long cung đưa đến những vật này cũng đã thể hiện rõ tâm ý.

Các Thiên nô hay tán chuyện túm tụm cười khúc khích: “Đông Hải Liễm Diễm công chúa kia đúng là có tình ý với Thiên Quân rồi!”

“Đúng vậy a, nhìn xem đưa tới những thứ kia, ha ha… quả là không biết xấu hổ!”

“Nàng không biết xấu hổ, ngươi biết xấu hổ sao? Còn không biết là ai, chỉ là bưng tới một chén trà, thắt lưng đã uốn éo… thiếu điều muốn gãy luôn!”

“Ngươi… Ai uốn éo hả, ai hả? Con mắt nào của ngươi thấy ta uốn éo?”

“…”

Văn Thư đứng cách đó không xa nghe bọn họ đùa giỡn ầm ĩ, trong tay nâng một kiện trường bào Long cung mới vừa đưa tới. Úc Dương Quân thường mặc màu tím, vạt áo và cổ tay thêu ngân lãng bát thiên (sóng bạc nối nhau tầng tầng lớp lớp), thụy khí tường vân. Đường may tinh mịn, tựa như từng đường kim mũi chỉ đều chứa đựng tâm tư.

“Nha đầu đó, cũng đã có hôn ước rồi…” Xích Viêm rốt cục cũng được lão Long vương thả ra, vừa xuất môn đã đến tiểu viện tìm Văn Thư. Nói đến muội muội kia hắn liền lắc đầu, “Đến bây giờ vẫn còn im lặng chưa chịu xuất giá.”

Lão Long vương cùng Vị Thủy Hà thần từng kết bái huynh đệ, lại thân càng thêm thân quyết định chuyện nhân duyên của nhi nữ, Liễm Diễm công chúa chưa ra đời đã được đính hôn với Vị Thủy phủ Thiếu chủ.

“Lão Long vương thế nào…” Văn Thư đột nhiên hỏi, thầm nghĩ Liễm Diễm làm việc như vậy, lão Long vương lẽ nào không quản?

“Ông ta làm sao mà quản được nó? Chỉ có đối với ta mới độc ác nghiêm khắc như vậy. Lão tử cũng hoài nghi mình không phải do ông ta sinh ra.”

Long Vương phi mất sớm, Liễm Diễm bộ dáng lại giống hệt như mẫu thân, lão Long vương đương nhiên là cưng chiều hết mực, không dám đánh cũng không dám mắng, mới khiến tính tình của nàng trở nên như vậy.

“Còn phía Vị Thủy phủ thì sao?” Văn Thư vừa hỏi, vừa xoay người nhón một khối điểm tâm.

“Vẫn đang gấp rút chuẩn bị gả nó qua đó.” Xích Viêm bĩu môi, khuyên vàng bên tai lấp lóa, “Cũng không rõ bọn họ là không biết chuyện hay thế nào… Hai hôm trước vẫn còn sang đưa sính lễ. Sau đó lại lo liệu mọi sự. Vốn chỉ chờ Liễm Diễm trưởng thành thôi. Lão Hà thần đang nôn nóng muốn ẵm cháu mà.”

“Công chúa nàng…”

“Ai da, thiệt tình… hừ, sao ngươi cũng ăn cái thứ này? Đem đi đi, đem đi ngay…” Xích Viêm đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào hạch đào tô Văn Thư đang cầm, mặt mày nhăn nhó, “Cũng tại cái tên hỗn đản Bá Ngu kia, không biết hắn bịa chuyện thế nào, nói cái gì tên Úc Dương kia thích ăn món này. Nha đầu Liễm Diễm ngu ngốc tin là thật, còn làm nhiều như vậy… đồ ngon thì đưa đến đây, đồ không ngon thì, mẹ nó, toàn bộ để ở Long cung! Thiệt tình… hừ, lão tử giờ nhìn thấy thứ này đã muốn bốc hỏa…”

Chờ Văn Thư mang thứ đó đi chỗ khác, hắn mới lại nhẹ giọng nói với Văn Thư.

Năm đó Thiên Đế đích thân ngự giá tới Đông Hải, Long cung mở thịnh yến khoản đãi, trong số chúng tiên từ khắp nơi đến dự cũng có Úc Dương Thiên Quân. Lúc đó Liễm Diễm còn chưa đến tuổi cập kê, nấp giữa đám san hô trộm nhìn hắn tuyệt đại phong hoa. Nhất kiến khuynh tâm, từ đó nhớ mãi không quên. Phụ thân cùng huynh trưởng khổ sở khuyên can đều bị vứt ra sau tai, đến khi lớn lên liền nóng lòng muốn cùng hắn thân cận. Đến cả hôn sự ở Vị Thủy phủ cũng khóc lóc ầm ĩ không muốn xuất giá.

“Ngươi nói xem, tên Úc Dương kia có cái gì tốt? Bộ dáng ngạo mạn đó, ai nhìn cũng ghét… Lão tử nhìn hắn cực kỳ không thuận mắt!” Xích Viêm tức giận nói với Văn Thư.

“Thì ra là vậy…” Văn Thư gật đầu, nhìn Xích Viêm đang ngồi đối diện bên bàn đá, ngữ khí bình thản, “Đúng là không có gì tốt.”

“Tất nhiên rồi! Phải rồi, ta đưa ngươi xuống nhân gian chơi nha. Ngươi không phải nói muốn đi sao?”

“Ta không thể rời khỏi tiên giới.”

“Vậy theo ta về Long cung đi, ta đi nói với Úc Dương. Chỉ là muốn một thị tòng của hắn, hắn còn có thể làm bộ làm tịch với ta sao?” Xích Viêm nói, bộ dáng hoàn toàn không đem Úc Dương Quân để vào trong mắt.

Khói trắng lượn lờ trên chén trà vừa ngâm, Văn Thư cách một làn hơi nước nhìn hắn, bên môi nụ cười vẫn chưa tan.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Hoa viên trong tiên cung có hành lang cửu khúc quanh co uốn lượn, một bên là hồ nước, trong hồ có du ngư bơi lội tung tăng, an nhiên tự tại. Một bên là vườn hoa, dương liễu lả lướt, trên nền cỏ xanh mượt như nhung là mấy bụi tiểu hồng quả đỏ tươi, gió thổi cành lá lay động, hoa rơi rụng như tuyết đổ.

Văn Thư nhàn nhã thường thích đến ngồi ở hành lang, ngắm nhìn cỏ hoa tranh diễm, lại ném một ít thức ăn cho bầy cá rực rỡ đủ màu sắc dưới hồ

Phía trước có người chậm rãi đi tới, ngân phát tử y, Long ấn trên trán rạng rỡ chói mắt.

“Chủ tử.” Văn Thư vội đứng dậy thi lễ.

“Ừm.” Úc Dương Quân khẽ gật đầu, đứng trước mặt Văn Thư cẩn thận quan sát y, ba quang trong đôi mắt ngân tử sắc khẽ động, “Đang cho cá ăn?”

Không đợi Văn Thư đáp lại, hắn đã tiến lại gần, nắm lấy tay Văn Thư, vốc lấy một ít thức ăn.

Ném mồi vào trong hồ, bầy cá vốn tụ tập đông đúc lại càng tranh nhau lợi hại hơn, bọt nước văng tung tóe, có con can đảm nhảy lên khỏi mặt nước đớp mồi, uốn mình vẫy đuôi, mang theo một đường bọt nước lấp lánh.

Hai người đứng ở hành lang, tay Văn Thư vẫn còn bị hắn nắm, mu bàn tay kề sát lòng bàn tay của Úc Dương Quân, sau lưng tưởng như đang dựa vào lồng ngực hắn, đến cả run rẩy cũng không dám. Khẽ nghiêng đầu, khóe mắt tựa hồ có thể chạm đến đôi môi đỏ tươi của hắn

“Đang suy nghĩ gì?” Úc Dương Quân bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Không… Không có gì.” Trong lòng run lên, Văn Thư ấp úng trả lời. Đôi mắt khẽ hạ nhìn bầy cá trong hồ đang muốn tản ra, mặt hồ bình thản trong như gương, vài điểm ba quang (ánh phản chiếu của sóng nước) lấp lánh.

Hắn lại vốc một ít thức ăn, lòng bàn tay có thể cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay hắn chạm vào, khẽ động, lại rời đi.

Gió nhẹ thổi qua, lay động những cánh hoa rơi lả tả, đóa hoa bị thổi lạc xuống đầu vai vẫn còn vương một mùi hương ngọt ngào

Hắn đưa tay phủi đi đóa hoa rơi trên vai Văn Thư, sau đó tiến lên áp sát vào. Lưng Văn Thư tựa vào ngực hắn, cả người đều vị vây trong khí tức ấm áp ấy.

“Văn Thư.” Hắn ghé vào tai y thì thầm, thanh âm trầm thấp, phảng phất như có tiếng vọng, “Ngươi đang suy nghĩ gì?”

“…” Văn Thư xoay người, đối diện với đôi mắt tràn đầy nhu tình, trong đôi đồng tử ẩn dấu băng tuyết vạn năm đã tan chảy thành hai dòng xuân thủy, khi nhìn thẳng vào tựa như muốn chìm đắm ở bên trong, “Ta đang nghĩ…”

Nghiêng người thối lui từng bước, vạt áo xanh biếc khẽ động, đôi chân mày vốn luôn phảng phất một loại khí tức ôn hòa chợt dựng thẳng, Văn Thư thần sắc lạnh lùng: “Yêu nghiệt phương nào to gan như thế, dám giả mạo Thiên Quân, đến cả một thân tu vi cũng không cần nữa hay sao?”

“Ha ha ha ha ha ha…” Phía sau vang lên một trận cười sang sảng.

Văn Thư quay đầu lại, Tây Hải Long cung Bá Ngu, Nam Hải Long cung Trọng Cẩn đang vây quanh một người ở phía sau, người nọ ngân phát tử y, trên trán một đạo Long ấn rạng rỡ lóa mắt.

Nhìn lại, một người một thân lam y, tay cầm chiết phiến sơn thủy mạ vàng khẽ lay động vẻ thích thú. Là nhị thái tử Lan Uyên. Còn Úc Dương vừa ở bên mình xem cá thưởng hoa đâu?

Ngoại trừ Úc Dương Quân thật, tất cả mọi người xung quanh đều cười rộ.

Bá Ngu chắp tay đối Úc Dương Quân nói: “Quả nhiên kẻ hạ nhân luôn bên cạnh Thiên quân có một đôi hoả nhãn kim tinh, chỉ nói mấy câu đã có thể phát hiện, Bá Ngu tâm phục.”

Trọng cẩn tiếp lời “Đúng là Thiên Quân dạy dỗ có khác, không giống như Nam Hải Long cung của ta, Bá Ngu ở đó đến ba ngày trời cũng không ai nhận ra. Trọng cẩn xin chịu thua cuộc.”

Dứt lời, liền từ trên người lấy ra một khỏa trân châu cực lớn: “Đây chính trân châu đã kết tinh hơn vạn năm mà thành.”

Mọi người xung quanh cũng lần lượt đưa ra đồ vật nhận thua cuộc

Lan Uyên từ trong tay áo lấy ra một cái gương to bằng lòng bàn tay, khung gương sáng lấp lánh chạm trổ lăng hoa, giống như vật tùy thân của nữ tử

Mọi người giễu cợt hắn: “Cái này là của tình nhân nào tặng cho ngươi à? Trước mặt thúc thúc của mình mà cũng dám đưa ra mấy vật hẹn ước tầm thường này lấy lệ thôi sao.”

Lan Uyên liếc hắn một cái, nói: “Là các ngươi không có mắt nhìn. Đây là bảo bối ta vừa có được hôm qua. Nó có thể thấy được chuyện của kiếp trước, tên gọi là『 Phi Mộng 』. Khắp thiên hạ chỉ có một cái, ngươi nói như vậy là qua loa chiếu lệ với thúc thúc ta sao?”

Mọi người đều kinh ngạc, vội nhao nhao muốn xem thử.

Lan Uyên đắc ý, chỉ vào bọn họ nói: “Các ngươi không có kiếp trước, đòi xem cái gì? Nếu có chiếu ra thì cũng chỉ là mấy chuyện các ngươi hạ phàm đi hiếp đáp người khác. Biết đâu không cẩn thận còn thấy được cả những chuyện không nên thấy, các ngươi không biết đỏ mặt, nhưng ta biết đỏ mặt đó!”

Mọi người đều la lên: “Nhị thái tử Lan Uyên ngươi còn có lúc đỏ mặt hay sao?”

Tiếng cười đùa ồn ào, lay động những đóa quỳnh hoa ngoài hành lang, phảng phất rơi rơi như một cơn mưa nhẹ.

Trong tiếng cười, Văn Thư nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt ngân tử sắc kia ẩn chứa băng tuyết vạn năm, khí tức ấm áp quanh thân từ lâu đã tan theo mây khói.

Buổi tối, có người lặng lẽ không một tiếng động đẩy cửa phòng Văn Thư, Văn Thư cảnh giác ngẩng đầu lên, chợt giật mình “Chủ tử?”

“Ừm.”

Gương mặt đều bị che khuất trong ánh trăng, Thiên Quân bỗng ném qua một vật gì đó, Văn Thư theo bản năng né tránh. Vật nọ lại như có ý thức, bay vào trong tay y.

Là một cái gương to bằng lòng bàn tay, trên khung gương có chạm khắc lăng hoa.

Văn Thư ngạc nhiên nhìn về phía Úc Dương.

“Thưởng cho ngươi.” Môi hắn khẽ mấp máy, ngữ điệu vẫn ngạo mạn cao cao tại thượng như cũ, duy có điểm khác biệt là trong ánh mắt như có gì đó chợt hiện lên, thoảng qua trong nháy mắt.

Hôm nay tâm tình hắn dường như rất tốt.

Văn Thư nhìn tấm gương trong tay nhớ lại.

Lan Uyên từng thừa dịp không có ai khẽ hỏi: “Sao ngươi lại có thể nhận ra ta?”

Văn Thư nói: “Chính là vào lúc ngài gọi tên của ta.”

Hắn, chưa bao giờ gọi tên y.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Lăng hoa kính trong tay tinh xảo khéo léo, giơ lên nhìn kỹ, mặt kính trong suốt không nhiễm một hạt bụi soi rõ một gương mặt hết sức bình thường. Mi mục sơ đạm, hai hàng mày kiếm mỏng manh mờ nhạt, thản nhiên lại không cố kỵ. Sắc mặt trắng xanh, dưới ánh nến càng thêm nhợt nhạt, vẻ mệt mỏi đã cố che giấu bên trong vẫn lộ ra ngoài, ảm đạm tiều tụy. Đôi môi hơi mỏng cũng thiếu đi huyết sắc, không biết là do mấy ngày trước gặp chuyện, vẫn theo thói quen cắn môi, hay là vốn trời sinh đã như thế, càng khỏi nói đến cái gì gọi là vẻ mềm mại trơn bóng trên môi. Một gương mặt bình thường vô vị, cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là thanh tú mà thôi

Khóe miệng hơi khẽ động, Văn Thư nhìn hình bóng trong gương đang mỉm cười với mình. Nhìn không được cái gì thập ngũ hảo kiếm thuật, thiên thiên chư hầu, cũng nhìn không ra cái gì tam thập thành văn chương, lịch để khanh tương(4). Ngay cả một phiến lá rơi trong rừng, hay một ngọn đèn lẻ loi, lắt lay trong gió dưới một đêm trăng cũng không thấy được. “Phi Mộng” có thể soi được tiền kiếp vào trong tay y, một kẻ đã sớm cởi bỏ phàm cốt, kết thúc tất cả nhân duyên nơi trần thế, bất quá cũng chỉ là một mảnh kính tầm thường mà thôi

Đem gương cất vào ngăn tủ dưới cùng, lại trông thấy một vật khác, giữa hàng loạt y sam thanh sắc chợt lộ ra một điểm đỏ tươi, bất ngờ lọt vào trong tầm mắt, chỉ là một điểm nhỏ như vậy, lại tùy tiện xuất hiện giữa một mảnh sắc xanh ảm đạm, tươi tắn sống động không khỏi khiến người ta lóa mắt, thậm chí có thể thương cảm cho nó đã bị vùi lấp mấy trăm năm rốt cục cũng có thể được nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ.

Động tác liền dừng lại, Văn Thư đem gương để một bên, chậm rãi đưa tay về phía điểm đỏ tươi kia. Cái bóng màu đen sẫm hạ xuống, khiến màu đỏ bị che khuất ánh sáng ảm đạm đi một phần, tuy nhiên vẫn bướng bỉnh bám vào khe hở của hàng loạt y sam chồng chất. Ngón tay chạm vào điểm đỏ ấy, mân mê một chút rồi chậm rãi kéo ra, thật cẩn thận như sợ sẽ khiến vật đang say ngủ kia bừng tỉnh.

Là một sợi tơ hồng, yên lặng nằm trong tay Văn Thư. Chính là màu đỏ của hỉ phục mà tân nương tử mặc khi xuất giá, giấu mình trong tủ áo đã lâu, màu sắc vẫn rực rỡ hân hoan như mới.

Đều nói cảnh còn người mất, đôi khi, rõ ràng vật cũ vẫn còn đó, người lại hoàn toàn thay đổi, ngay cả trái tim ngày trước không biết từ khi nào đã học được cách quên đi và trở nên lãnh đạm.

Văn Thư chăm chú nhìn nó thật lâu, rồi lại chậm rãi đem nó cùng tấm gương cất vào trong ngăn tủ, phủ lên đó một mảnh y sam, màu xanh lại trở lại là một mảnh xanh ngắt như cũ, mặc cho nhân gian kia thay đổi thế nào, nơi Thiên giới này vẫn không vương nửa điểm trần ai.

Đông Hải long cung vẫn thường đưa nhiều thứ đến, có khi là một khúc tố cầm, khi là một quyển thi tập, có khi lại là một mảnh khăn lụa, trên khăn dùng chỉ tơ đồng màu thêu mấy câu thơ:

“Sinh phạ ly hoài biệt khổ, đa thiểu sự, dục thuyết hoàn hưu.

(Sợ rằng ly biệt sầu thương, nhiều điều chưa kịp nói)

Duy hữu lâu tiền lưu thủy, ứng niệm ngã, chung nhật ngưng mâu.”

(Chỉ có dòng nước trước lầu cùng ta đêm ngày mỏi mắt ngóng trông)

Xích Viêm cau mày lắc đầu nói: “Ngày cưới đều đã định rồi, mười tám tháng sau, vậy mà nha đầu kia vẫn…”

Văn Thư nhìn hắn khổ não, không nói cho hắn biết tố cầm kia một khúc cũng chưa từng đàn qua, thi tập một tờ cũng chưa từng lật giở, còn mảnh khăn lụa, chỉ sợ người kia còn không biết trên đó thêu là hồ điệp hay là uyên ương, càng khỏi nói tới ý tứ hàm súc trong mỗi câu thơ.

Xích Viêm cảm thán: “Khuyên đến trăm ngàn lần nó cũng không nghe, trong mắt ngoại trừ tên Úc Dương kia không còn  người nào khác.”

“Nàng chính là yêu thật lòng thật dạ.” Văn Thư nói, sắc mặt ung dung, không gợn nửa điểm sợ hãi, “Yêu thương một người chính là như vậy.”

Người đó chính là trời, là đất, là cả thế giới, mở mắt ra, nhắm mắt lại, chỉ  hận không thể đến bên người đó.

Một ngày nọ, từ xa xa có một cỗ kiệu thanh tú màu hoa đào nhẹ nhàng đưa đến, diễm sắc hé lộ xuân tình. Hai bên cỗ kiệu là hai bạng nữ lanh lợi, tên tiểu tư Ô quy tinh nhanh nhẹn vén tà áo đi trước mở đường.

Thiên nô vội chạy vào hồi báo: “Chủ tử, Đông Hải long cung Liễm Diễm công chúa cầu kiến.”

Úc Dương Thiên Quân tựa người vào tiểu tháp, tay nâng một chén trà thuần khiết, miễn cưỡng đưa mắt nhìn ra một mảnh đào hồng liễu lục ngoài song cửa rồi lại thu tầm mắt về.

Văn Thư đứng cạnh tiểu tháp dõi theo ánh mắt của hắn nhìn đến, Liễm Diễm đã đợi ngoài cửa, trâm vàng trên tóc lay động, trên người nàng là một bộ váy màu thạch lựu tươi đẹp, minh diễm động lòng người. Trong tay ôm một thực hạp đích thân làm, đầu hơi cúi xuống, trên khóe môi có thể bắt gặp một nụ cười vừa vui mừng vừa e thẹn.

“Liễm Diễm kiến quá Thiên Quân.” Nàng đẩy cửa vào, nhu nhu thuận thuận bái hạ.

“Công chúa không cần đa lễ.” Úc Dương Quân ngồi thẳng dậy, khuôn mặt vẫn một vẻ đạm mạc.

Liễm Diễm lại vội thi lễ tạ ơn hắn.

“Không cần.”

Sau đó lại là trầm mặc, Úc Dương thiên tính lạnh lùng, người ngoài có việc hỏi hắn, hắn còn tích tự như kim (tiết kiệm lời nói như vàng), càng khỏi nói đến cùng người khác trò chuyện. Hiện tại diện vô biểu tình ngồi trên tiểu tháp, không hề có ý định mở miệng.

Liễm Diễm ngồi ở bên dưới đỏ mặt khẽ mỉm cười, một nữ tữ chưa trải tình trường, có thể không màng tới mọi lời đàm tiếu mà đến tận nơi đây cũng đã dùng hết mọi can đảm rồi, làm sao còn nghĩ đến việc có thể nói được gì nữa? Mấy lần muốn lên tiếng lại do dự, chỉ biết xiết chặt lấy thực hạp trong tay, thực hạp kia cũng sắp bị nàng xiết đến hằn rõ năm dấu tay rồi.

Thật lâu sau, trong đôi mắt ngân tử sắc kia tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Liễm Diễm cúi thấp đầu nên không nhìn thấy, nhưng Văn Thư lại thấy rất rõ ràng, thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, con người tính tình âm tình bất định này không chừng lại sắp nổi giận, liền hướng về phía gã tiểu tư Ô quy tinh nháy mắt ra dấu, cái kẻ vốn rất giỏi nhìn mặt đoán ý lập tức ngầm hiểu, lén ở phía sau kéo kéo tay áo công chúa nhà hắn

Liễm Diễm đang lúng túng hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, lúc này mới giật mình như vừa tỉnh mộng,  lấy lại tinh thần, hướng về phía Úc Dương Quân: “Tiểu nữ học nghệ không tinh, có nấu một chút canh nóng, thỉnh… Thiên Quân đừng chê cười.”

Lời nói ngữ khí đều run rẩy, khi Văn Thư tiếp nhận thực hạp từ tay nàng, đôi tay trắng xanh của nàng nắm chặt đến mức các đốt ngón tay đều tái nhợt.

Văn Thư đem thực hạp trình đến trước mặt Úc Dương Quân, Úc Dương Quân hạ mắt nhìn thoáng qua, khách sáo nói: “Công chúa vất vả rồi.”

Gương mặt đỏ bừng của Liễm Diễm  lập tức trở nên rạng rỡ, ngay cả trong mắt cũng ánh lên lấp lánh, khẽ giọng nói: “Không… Không có…”

Ngữ điệu vẫn run rẩy, nhưng là do phấn khởi.

Từ đó trở đi, Liễm Diễm công chúa cơ hồ mỗi ngày đều đến, ngồi trong nhuyễn kiệu màu hồng đào, khi màn kiệu vén lên lộ ra một gương mặt vừa vui mừng vừa e thẹn.

Thiên nô trong cung tụ tập một chỗ, xôn xao bàn tán về nàng: “Thật không biết xấu hổ, khắp Thiên giới đều nhận được thiệp mừng của nàng rồi, lại vẫn còn chạy đến nơi này, cũng không sợ người ta hưu nàng!”

“Thật không biết an phận. Lão Long vương sao lại không quản nàng như thế? Đông Hải Long cung đều bị nàng làm cho mất hết mặt mũi.”

“Ngươi nhìn xem bộ dáng nàng như vậy, Thiên Quân cũng không để ý nàng, nàng còn cố đeo bám…”

Bên này nghị luận khí thế ngất trời, bên kia nàng đang từ từ đi tới, bước chân nhịp nhàng, làn váy thạch lựu theo bước chân phất phơ trong gió

Úc Dương Quân luôn tỏ vẻ xa cách, qua loa chiếu lệ đáp lại nàng vài câu rồi không nói gì nữa, nàng cũng không để ý, an an tĩnh tĩnh ngồi một bên nhìn hắn chơi cờ, đọc sách, uống trà… Nhìn đến không chớp mắt, tựa hồ muốn đem tất cả lưu vào trong mắt, khắc vào trong tâm. Văn Thư đứng ở phía đối diện nhìn nàng đỏ mặt mà đem mảnh khăn trong tay xoắn chặt thành một khối.

Có một lần, Văn Thư đang tiễn nàng về, Xích Viêm đuổi theo, bất chấp có người ngoài bên cạnh, trừng mắt giận dữ mắng nàng: “Ngươi đã là người sắp xuất giá rồi đó!”

Nàng quay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt bướng bỉnh không chịu khuất phục.

“Tên Úc Dương kia có cái gì tốt? Lão tử sao lại có muội muội như ngươi? Thể diện của Long cung đều bị ngươi làm cho mất hết!” Xích Viêm nộ khí càng bốc cao, giơ tay muốn đánh nàng.

Văn Thư vội đến ngăn cản, Xích Viêm gần như rống lên: “Ngươi nghĩ ta cùng phụ vương không muốn ngươi được hạnh phúc hay sao? Nếu như hắn cũng thích ngươi, mặc cho Vị Thủy phủ kia tốt đến thế nào, ca ca cũng nhất định giúp ngươi hồi lại hôn sự đó. Nhưng hiện giờ, ngươi là không biết hay giả vờ không biết, tên Úc Dương kia có để mắt đến ngươi không? Hả?”

Câu cuối cùng như mũi kim đâm vào lòng người, xung quanh im lặng, Liễm Diễm bất chợt cúi đầu chui vào trong kiệu.

“Ngươi muốn làm gì đây?” Nhìn đỉnh kiệu nhỏ vội vàng rời đi, Văn Thư nói với Xích Viêm.

“Không nói nữa, không nói nữa.” Xích Viêm cáu kỉnh vung tay, “Nhắc tới việc này lão tử liền nổi giận. Tên Úc Dương kia, hừ! Cho dù hắn muốn cưới Liễm Diễm, lão tử cũng không vui vẻ gật đầu đâu! Phải rồi, ta đang vội, hôn sự của nha đầu Liễm Diễm lão nhân đều giao cho ta, thiệt tình… Hừ. Chuyện nhỏ nhặt gì cũng phải chú ý cẩn thận, mệt chết ta luôn, may mà muội phu (em rể) tương lai cũng có chút khả năng, đỡ cho ta không ít chuyện… A a, không nói nhảm nữa, ta là tới nói cho ngươi biết một tiếng, đợi mau chóng gả Liễm Diễm đi rồi, ta sẽ tìm Úc Dương Quân nói hắn để ngươi theo ta, ngươi nha, sau này theo ta rồi, muốn ăn uống muốn du ngoạn gì đều được. Ta xem tên Bá Ngu kia có còn dám đem ngươi ra châm chọc nữa không, lão tử sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất! Lần trước ngươi vẫn chưa thấy được…”

Văn Thư nghe hắn thao thao bất tuyệt một hồi mới nói: “Cám ơn.”

“Cảm ơn cái gì? Bằng hữu mà… Xích Viêm ta có thể để cho bằng hữu chịu ủy khuất sao?”

Khuyên vàng bên tai hắn rung động theo tiếng nói, dưới ánh hoàng hôn lóa mắt phảng phất như một vầng mặt trời rực rỡ.

+++++++++++++++++++++

“Ta chính là thích Người.”

Hôm sau, khi đang ở trên cầu cửu khúc, Văn Thư đi trước dẫn đường cho Liễm Diễm, nàng bỗng nhiên lên tiếng.

Văn Thư quay đầu lại, nữ tử kiêu ngạo ngẩng cao đầu ưỡn ngực, dao động cùng bước chân nhịp nhàng là một đôi mắt cố chấp, trong con ngươi màu đen hơi mang theo ánh đỏ giống như Xích Viêm, vốn vẫn luôn cẩn thận dùng nét dịu dàng mà che giấu, lại lộ ra vẻ bướng bỉnh quật cường,  tươi đẹp đến chói mắt

“Lần đầu tiên gặp mặt, ta đã thích Người rồi.” Nàng tiếp tục nói, nói cho Văn Thư nghe, cũng là nói cho mình nghe.

Năm đó, Thiên Đế ngự giá đến Đông Hải, thuỷ bộ các lộ tiên gia đều tụ tập. Thuỷ Tinh Cung ca vũ mừng cảnh thái bình, cực mục phồn hoa. Tiểu công chúa của Đông Hải long cung vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, đang độ mộng mơ một mối tình đầu tuyệt đẹp, tò mò trốn trong đám san hô muốn xem trộm một chút. Lần xem trộm này, lại không thấy được Nhị thái tử phong lưu phóng khoáng, cũng không thấy được Nhị Lang thần tuấn lãng phi phàm, chỉ một mực nhìn Thiên Quân kia tử y ngân phát, lạnh lùng ngạo nghễ. Nhìn qua rồi, không biết là do dạ minh châu phát sáng quá rực rỡ, hay là tửu hương bốn phía cũng có thể làm say lòng người, trên mặt nóng rần lên, tim đập như hươu chạy, mê mê ly ly, trong mộng cũng mơ thấy thân ảnh trời sinh tôn quý ấy.

Nàng ngước mắt lên phía Văn Thư: “Ta cũng biết là không thể, ai bảo ta khi đó nhìn đến lại chính là Người? Số trời đã định, ta phải làm thế nào?”

Văn Thư im lặng, nhớ tới chuyện sáng nay.

Sáng nay thay y phục cho Úc Dương Quân. Văn Thư mang ra bộ tử y kia, vạt áo thêu ngân lãng bát thiên, thụy khí tường vân. Lại thắt vào một túi hương, trên thắt lưng treo một khối bạch ngọc trong suốt, tơ tím cùng chỉ bạc quấn quít bện thành hình bàn long tinh tế quấn quanh khối ngọc.

Úc Dương Quân không nói lời nào, ánh mắt hung hăng nhìn Văn Thư trong gương.

Văn Thư giả vờ không biết, cúi đầu chỉnh trang lại cho hắn, trong mắt đều là một mảnh sương khói mông lung tím ngắt. Từng mũi thêu hoa văn tinh tế phức tạp liên tục trước mắt, một đường lại một đường, phảng phất như vô số tâm tình không thể nói ra, chỉ có thể nhờ vào từng đường kim mũi chỉ mà lặng lẽ thổ lộ.

“Đổi bộ khác.”

Văn Thư quay đầu lại, đối diện với đôi đồng tử đang mang đầy lệ khí.

“Đổi bộ khác.”

Hắn lặp lại, ngữ khí càng trầm xuống, lộ rõ vẻ chán ghét.

Bộ tử y kia bị xếp vào đáy hòm.

“Ta chỉ cần được nhìn thấy đôi mắt Người là tốt rồi, thật đó. Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt đó, ta… ta đã cảm thấy thỏa dạ rồi.” Liễm Diễm thấp giọng nói.

Ngoài hành lang hoa vẫn rơi như tuyết đổ, nữ tử lau khô nước mắt, thẳng lưng bước về phía trước. Văn Thư ở lại chỗ cũ, nhìn nàng càng lúc càng xa, xung quanh một mảnh bi thương lạnh lẽo.

– — –  – — – – — – – — – – – – – – – – –

Hết chương ba

(1)   Hạch đào tô: bánh hạnh nhân



(2)   Đào hoa bính



Hoa quế cao



(3)   Sen tịnh đế: loại sen mà hai bông mọc trên cùng một cành, ý chỉ đôi lứa yêu nhau quấn quít không rời



(4)   Thập ngũ hảo kiếm thuật, thiên thiên chư hầu: mười lăm tuổi giỏi kiếm thuật, thần phục ngàn vạn chư hầu

Tam thập thành văn chương, lịch để khanh tương:  ba mươi tuổi thông văn sách, thường giao tế với những quan lại cao cấp trong triều đình

Đây là trích trong “Dữ Hàn Kinh Châu thư”  (thư gửi Hàn Kinh Châu) của Lý Bạch