Tù Phi

Chương 10




Tam Vương gia Huyền Trọng Lệnh cùng đại quân khải hoàn về triều, bách tính dọc theo đường đi đều rất hoan nghênh, chỉ thấy Huyền Trọng Lệnh đầu đội mũ giáp tử kim, thân mặc ô kim chiến bào, uy danh Trấn Viễn tướng quân của Thiên Triệu không ai không biết a.

Huyền Trọng Lệnh trấn thủ biên quan, một năm chỉ trở về một, hai lần nên vương phủ của hắn vẫn trống không. Huyền Trọng Lệnh vóc người cao lớn, da ngăm đen, quanh năm ở biên quan nên tất nhiên mang dáng dấp của quân nhân nhưng lại không ảnh hưởng tới khí chất cao quý của hoàng gia, trái lại hắn lại có một loại khí thế khiến cho người khác phải khiếp sợ.

Huyền Trọng Lệnh về triều, việc đầu tiên tất nhiên là yết kiến thánh thượng. Huyền Trọng Lệnh toàn thân mặc trường bào màu tím cao quý, đầu buộc kim quan liền có phong thái Vương gia cao quý.

“Tam đệ, ngươi đã trở về a, trẫm thật là cao hứng. Gặp qua mẫu phi của ngươi chưa? Mục thái phi nhất định thập phần vui vẻ khi nhìn thấy ngươi.” Huyền Trọng Thiên nhìn thấy tam đệ rất cao hứng. Huynh đệ bọn họ chỉ có ba người, cũng không phải cùng một mẫu thân nhưng tình cảm rất tốt. Bởi vì ba huynh đệ chỉ hơn kém nhau một tuổi nên họ từ nhỏ lớn lên bên nhau.

“Thần đệ trở về đương nhiên là muốn gặp hoàng huynh a. Ngươi cũng biết mẫu phi nhìn thấy thần đệ nhất định sẽ nói rất nhiều.” Huyền Trọng Lệnh bĩu môi ra vẻ rất bất đắc dĩ. Ai bảo cả hai ca ca của hắn đều đã yên bề gia thất, mà hắn hiện tại cũng đã hai mươi hai tuổi còn chưa có thê tử, mẫu phi đương nhiên là sốt ruột. Nhưng mà hắn thực sự đã có a, chỉ là người kia — ai —

“Trọng Lệnh sang năm là hai mươi ba a? Nam tử Thiên Triệu tuổi đó đã sớm thành thân, huống chi là tam ? Nếu như hoàng thượng có thể tác thành cho ta và ncó gười kia, thần đệ sẽ vui vẻ tiếp nhận.” Huyền Trọng Lệnh mỉm cười nhìn đại ca, thực sự là một “Hảo” đại ca a.

“Bất quá, ta ở biên cảnh có nghe nói, đại ca ngươi, ân —” Huyền Trọng Lệnh không biết nói tiếp như thế nào.

“Nam sủng phải không?” Huyền Trọng Thiên nhìn đệ đệ xấu hổ, chủ động nói ra ý nghĩ trong lòng đệ đệ tuy rằng đó không phải điều hắn muốn, hơn nữa hắn rất tức giận.

“Ha ha — hoàng huynh — ha ha —” Huyền Trọng Lệnh xấu hổ cười gượng, hắn không biết phải nói gì với hoàng huynh?

“Nếu như, trẫm cũng nói người nào đó của ngươi là nam sủng, ngươi nói sẽ thế nào? Ân?” Huyền Trọng Thiên vui cười nhìn đệ đệ, là huynh đệ đã lâu Huyền Trọng Lệnh biết đại ca đang tức giận. Xem ra người kia rất quan trọng trong lòng hắn.

“Hắn là một người thế nào? Không biết thần đệ có may mắn được nhìn thấy nam nhân đã khiến cho quân chủ Thiên Triệu chúng ta say mê không?” Huyền Trọng Lệnh chuyển trọng tâm câu chuyện, hắn hiện tại cảm thấy rất hứng thú đối với người kia.

“Một người khiến cho trẫm không biết nên làm sao — trẫm không biết rốt cuộc phải làm thế nào để có được tâm của hắn —” Huyền Trọng Thiên bất đắc dĩ nói, trước mặt Thiên Chiêu Tễ hắn cảm giác được mình vĩnh viễn đều là vô lực và thất bại. Khi mới bắt đầu, hắn có thể cảm giác được sự ỷ lại của người kia. Hiện tại sự dựa dẫm tuy vẫn còn nhưng không biết từ bao giờ đã thay đổi.

“Hoàng huynh, xem ra ngươi yêu hắn nhiều lắm, chỉ là tình yêu của mỗi người chỉ có thể do mỗi người tự tạo nên. Ngay cả tình yêu của mình thần đệ cũng không hiểu rõ, bằng không thần đệ nhất định sẽ không có bộ dạng hiện giờ.” Huyền Trọng Lệnh cũng nói ra phiền não của bản thân, hắn và người kia vĩnh viễn là một mớ hỗn loạn nan giải, buộc vào một chỗ cũng không được, bởi vì người kia không biết từ lúc nào bắt đầu đóng chặt trái tim đối với hắn.

Chẳng lẽ là do tổn thương quá sâu sao? Sai lầm do vô tình, chung quy vẫn là sai lầm, vết thương dù lành cũng sẽ lưu lại sẹo.

“Đúng vậy, hai huynh đệ chúng ta hình như đều là tự mình chuốc lấy cực khổ, vì sao không thể như nhị ca, tìm một nữ nhân mà yêu thương a?” Nhị vương gia Thiên Triệu Huyền Trọng Tĩnh lại là một người si tình, từ nhỏ cho đến giờ chỉ thích một nữ nhân, do Vương phi ốm yếu hay bệnh nên Huyền Trọng Tĩnh vẫn luôn tìm kiếm kỳ dược trong thiên hạ để chữa bệnh cho nàng. Vương phi do thể chất suy nhược đến nay vẫn chưa mang thai mà Huyền Trọng Tĩnh cũng không để ý, hắn không muốn có một hài tử tới quấy rối thế giới hai người của hắn và thê tử. Nhưng Vương phi dù sao vẫn muốn có một hài tử, nàng nghĩ do mình liên lụy Huyền Trọng Tĩnh, xem ra con đường tình ái của ba huynh đệ bọn họ đều có khó khăn a.

Khi Huyền Trọng Thiên bận rộn tới mức không thể về tẩm cung nghỉ ban đêm, Thiên Chiêu Tễ thường một mình lang thang trong cung, hắn như một du hồn phiêu đãng trong hoàng cung rộng lớn, không tìm được mục tiêu của mình.

Ban ngày trong hoàng cung là nơi xa hoa, mỹ lệ đến thế, là nơi thể hiện sự hưng thịnh của vương triều Thiên Triệu, nhưng buổi tối không khí trầm lặng, chỉ có thị vệ và rất nhiều cung nữ thái giám mà những người này tuyệt đối sẽ không nghênh ngang xuất hiện. Bọn họ luôn luôn ở một nơi bí mật gần đó, nếu như chủ tử không gọi sẽ không đi ra.

Thiên Chiêu Tễ không biết mình đang đi tới đâu, hắn chỉ nghe thấy tiếng khóc của ai đó, tiếng khóc của một nữ nhân, thế nhưng lại không giống tiếng khóc thét tuyệt vọng làm cho hắn khó chịu của phi tử mà là tiếng khóc nức nở làm cho người ta yêu thương, đau lòng.

Thiên Chiêu Tễ đi theo tiếng khóc tới vườn hoa nhỏ, hắn thấy một đứa nhỏ đang ngồi trên mặt đất khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì lạnh nhưng lại không có ai bên cạnh. Nàng cứ một mình ở chỗ này khóc trong đêm.

Thiên Chiêu Tễ đột nhiên rất ước ao có thể như tiểu cô nương này, là hài tử thật tốt, nếu có uỷ khuất gì cũng có thể thoải mái khóc, mặc kệ ánh mắt của người khác, nhưng người lớn lại không thể. Bọn họ đau khổ chỉ có thể để trong lòng.

Tiểu cô nương ngồi cạnh bụi hoa vẫn không ngừng khóc, cho tới khi không còn sức để khóc nữa. Đôi mắt đỏ như thỏ, đúng lúc đó nàng thấy có một người tái nhợt đang chăm chú nhìn mình, nàng cho rằng mình gặp ma, tiếng khóc bỗng nhiên dừng lại. Kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt —

“Ách — “

“Tiểu muội muội, ngươi sao lại ngồi đây khóc một mình?” Thiên Chiêu Tễ nhìn cô nương đáng yêu này, cho rằng nàng là nữ nhi của hạ nhân nào đó trong cung, đêm khuya không tìm được nơi người thân trụ (ở) nên khóc.

“Ô ô — ta –, ách, ân, mẫu thân không thích ta.” Tiểu cô nương lại khóc thút thít, vô cùng ủy khuất, khiến cho người ta đau lòng.

“Vì sao a? Trên thế giới này làm gì có mẫu thân nào không yêu hài tử?” Thiên Chiêu Tễ an ủi tiểu cô nương, hắn nhìn khuôn mặt xanh xao của tiểu cô nương, tiểu cô nương này chắc hẳn đã khóc rất lâu rồi mới trông như vậy.

“Ô ô, bởi vì, ta có bệnh —” tiểu cô nương ủy khuất kể, mẫu thân của nàng nói bởi vì nàng có bệnh cho nên phụ thân mới không cần các nàng nữa. Mẫu thân luôn luôn khóc trong cung, sau đó oán giận nàng, đôi khi còn đánh nàng, nàng quá nhỏ không chịu nổi, nàng rất đau a.

“Cái gì?” Thiên Chiêu Tễ đặt tay lên cổ tay tiểu cô nương, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.”Sao có thể?” Thiên Chiêu Tễ nhìn tiểu cô nương trước mắt không biết mới mấy tuổi, vì sao lại trúng hàn độc kỳ lạ như thế?

“Ngươi, tiểu muội muội, ngươi mấy tuổi rồi?” Thiên Chiêu Tễ ôn nhu hỏi tiểu cô nương, không biết nàng còn chịu những loại thống khổ gì. Một hài tử nhỏ như vậy, nàng hẳn là mang loại hàn độc này từ trong bụng mẹ.

“Ta, ô ô, bốn tuổi, sau lễ mừng năm mới Diệu Ngữ sẽ năm tuổi, ô ô —” tiểu cô nương nhìn thúc thúc ôn nhu trước mắt, nàng nghĩ mình thật hạnh phúc. Tuy hắn không phải mẫu thân, cũng không phải phụ thân, nhưng nàng rất thích người này a.

“Phải? Diệu Ngữ không cần lo lắng, thúc thúc sẽ chữa khỏi bệnh cho Diệu Ngữ.” Thiên Chiêu Tễ ôn nhu nói với tiểu cô nương, hắn cuối cùng cũng tìm được một chút giá trị cho mình.

“Thật không? Ngươi nói thật không? Nhưng mà Tiểu Châu tỷ tỷ nói cho ta biết, trong cung tkhông thể tuỳ tiện có nam nhân, sao ngươi lại–?” Diệu Ngữ khóc xong, bắt đầu có nghi vấn, đây là có chuyện gì a.

“Ách, ta —” Thiên Chiêu Tễ không biết làm sao để giải thích với tiểu cô nương, hắn ở trong cung tính là cái gì đây?

“Nương nói, trong cung có một nam nhân xấu xa, hắn làm cho phụ thân không đến xem ta, hắn làm cho phụ thân không đến gặp nàng, cho nên nương rất thương tâm — ô ô —” tiểu nữ hài nhi nói xong lại tiếp tục khóc, trong lòng Thiên Chiêu Tễ không thể bình tĩnh lại.

“Ngươi nói gì, Diệu Ngữ, ngươi nói cái gì? ! Nương ngươi là ai? Phụ thân ngươi là ai a?” Thiên Chiêu Tễ lần đầu tiên kích động lôi kéo tiểu cô nương vội vã hỏi, hắn không thể tin được, hắn thực sự muốn quay lưng chạy về trong cung điện kia, thế nhưng hắn không thể.

Hắn, Thiên Chiêu Tễ muốn nhìn xem, hắn rốt cuộc đã làm ra chuyện gì đối với người khác, đã làm cho người khác chịu bao nhiều phiền não, thương tâm —-

“Ta, ta —” Diệu Ngữ nhìn thúc thúc này đột nhiên trở nên rất quái lạ, sợ tới mức nói năng lộn xộn.”Mẫu thân ta, Tiểu Châu tỷ tỷ gọi nàng là Thục phi nương nương, nga, được rồi, Tiểu Châu tỷ tỷ luôn luôn muốn ta gọi nương là mẫu phi, thế nhưng, Tiểu Bàn luôn gọi nương hắn là “nương” a. Vì sao ta không thể?” Đôi mắt nhỏ bé vẫn đang sưng đỏ của Diệu Ngữ nhìn thúc thúc anh tuấn đối diện trước mắt mà hỏi, ánh mắt hồn nhiên và tin cậy, khiến cho Thiên Chiêu Tễ không chỗ nào lẩn trốn.

Diệu Ngữ không muốn gọi mẫu thân là mẫu phi, gọi phụ thân mình cũng là quân vương Thiên Triệu Huyền Trọng Thiên là phụ hoàng, bởi vì nàng thấy Tiểu Bàn, hài tử của trù nương (nữ đầu bếp) ở trù phòng luôn gọi phụ mẫu của mình là cha và nương, hơn nữa mỗi lần Tiểu Bàn gọi bọn họ, bọn họ đều thật cao hứng. Diệu Ngữ cũng muốn phụ mẫu của mình thương yêu nàng nhưng mỗi lần nói như vậy mẫu phi đều tức giận, nói nàng không hiểu chuyện.

“Ách, Diệu Ngữ, ta —” Thiên Chiêu Tễ không biết phải làm sao để an ủi nữ hài tử này bởi vì … tất cả đều là do hắn gây ra.

“Ô ô, thúc thúc, ngươi giúp Diệu Ngữ đuổi nam nhân kia đi được không? Diệu Ngữ muốn gặp phụ thân. Ô ô —” tiếng khóc của Diệu Ngữ làm Thiên Chiêu Tễ đau lòng. Hắn nghĩ mình thực sự nên biến mất, không đi gặp bất cứ ai — nhìn xem, hắn đã mang đến cho người khác cái gì a?

“Ách, lạnh, thúc thúc, Diệu Ngữ lạnh —” đột nhiên Diệu Ngữ không ngừng run lên, sắc mặt dường như bao phủ bởi một lớp băng, đôi môi dần trở nên xanh tím. Nàng không ngừng kêu lạnh nhưng vẫn không quên cầu xin: “Thúc thúc, ngươi giúp Diệu Ngữ, đuổi thúc thúc xấu xa kia đi? Diệu Ngữ, Diệu Ngữ muốn gặp lại cha —” Diệu Ngữ không ngừng run rẩy trong lòng Thiên Chiêu Tễ, thân thể nho nhỏ của nàng sắp không chịu nổi nỗi thống khổ này.

Thiên Chiêu Tễ yêu thương nhìn tiểu hài tử, lẽ nào nàng phải chịu những điều này từ bé sao? Hài tử này rốt cuộc đã trải qua những đau đớn gì a. Thiên Chiêu Tễ bất chấp tất cả, hắn cắn đầu ngón tay, sau đó đưa vào trong miệng Diệu Ngữ, để cho máu của mình chảy vào miệng nàng. Sau khi máu ngừng chảy, lại tiếp tục cắn, cho tới khi Diệu Ngữ ngừng co giật. Thiên Chiêu Tễ từ từ bình tĩnh lại, nhìn Diệu Ngữ đang nằm ngủ yên bình trong lòng không biết nên nói gì.

“Diệu Ngữ, thúc thúc nhất định sẽ cứu ngươi. Nhất định —” Thiên Chiêu Tễ không biết giải thích tình cảnh hiện tại của mình Diệu Ngữ thế nào, nếu biết hắn chính là “thúc thúc xấu xa” trong lời nói của Diệu Ngữ, không biết nàng sẽ phản ứng thế nào, về sau liệu có chán ghét hắn hay không? Thiên Chiêu Tễ không dám tưởng tượng kết quả này, vì sao những hài tử này lại phải đau khổ vì mình?

Đầu tiên là Tỉnh Nhiên, tuy rằng hắn đối với chuyện mẫu hậu – Trinh Đức hoàng hậu – bị biếm vào ly cung không oán giận sư phụ một câu nhưng dù sao đó vẫn là một hài tử, cũng sẽ không muốn xa rời mẫu thân. Cho dù hắn là thái tử Thiên Triệu, quốc quân tương lai thì cũng vẫn là một hài tử a.

Hiện tại là Diệu Ngữ, những đứa nhỏ trong cung này hình như đều bị hắn làm tổn thương. Thiên Chiêu Tễ còn nhỏ đã chịu những đau khổ này cho nên hắn biết rất rõ, hắn không muốn làm cho những hài tử này cũng như thế, sống cuộc sống như hắn trước đây, đi trên con đường như hắn —-