Tứ Quý Vật Ngữ Chi Lưu Thảng Đích Thịnh Hạ

Chương 4: Vết thương chí mệnh của mình !




Vốn trong bảy người cũng chỉ có ba vị là nam, an vị hết lần này tới lần khác, Thẩm Bạch cố ý kéo Khang Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, Hàn Đống đương nhiên là ngồi cùng bạn gái của mình – Lý Tuệ, bàn ăn thật dài lại giống như bị chia thành hai thế giới, hiển nhiên còn lại  ba cô gái vô tội bị biến thành cái nền hoa lệ, đại khái dù ai lấy đao cắt bàn ăn thành một nửa thì Thẩm Bạch cũng vô cùng đồng ý .

Người đề xướng câu chuyện hầu như là Thẩm Bạch. Dù sao Thẩm Bạch là người chủ trì, cũng không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa nên có, nói về một số chuyên gia của Nhật Bản mà mình tìm hiểu sơ qua.

Cho dù mọi người vừa ăn vừa nói cười, Khang Ngôn vẫn có chút câu nệ. Ngồi ở bên người Thẩm Bạch, cười đến ung dung như thế, khi tự mình gắp đồ ăn, Khang Ngôn đều cảm thấy không tiện, sợ tâm tư nho nhỏ của mình bị xem thấu.

Một bàn ăn như thế, chỉ sợ không đơn giản chỉ ngồi động đũa. Mới ăn vài miếng, Lăng Tả liền hỏi về tình trạng hôn nhân của Thẩm Bạch, cũng trúng tâm ý của Tổ Hiểu và Khả Khả.

“Cái gì,  đối tượng kết giao cũng không có!”

Có lẽ ở trong suy nghĩ của Khả Khả , tướng mạo Thẩm Bạch rất soái ( đẹp trai), khí chất trầm ổn, công việc đương nhiên không cần bàn, trước mắt lại độc thân, chỉ sợ tương lai không phải là cái gì hôn nhân chính trị gia tộc thì là do hắn yêu cầu quá cao.

“Tôi nha, một mực muốn tìm một người khiến tôi chân chính động tâm.”

Khi đang nói chuyện, Thẩm Bạch hướng trong chén Khang Ngôn gắp một khúc sushi, còn thì thào vài câu, nói nhà hàng này là nhà hàng sushi gia truyền, không thích cũng cảm thấy ăn rất được.

Vừa nhấm nháp sushi, Khang Ngôn dùng dư quang khóe mắt liếc Thẩm Bạch bên người một cái, hắn và bọn Lăng Tả đang vừa nói vừa cười, tựa hồ hắn rất thích cùng người khác chia sẻ.

“Ăn ngon chứ ” Thẩm Bạch vẫn luôn cười, lại luôn nhìn, thật khiến Khang Ngôn có chút không tự nhiên, nuốt xuống sushi

“Tôi thích nhất sushi ở đây  đó, cho nên nhất định phải mang anh đến đây.”

Xem ra Thẩm Bạch cùng chủ cửa hàng có quen biết, thời điểm mới vừa vào cửa, ông chủ ở quầy tính tiền đã cùng Thẩm Bạch chào hỏi, giống như cố nhân đã lâu không gặp.

“Khóe miệng……” tay Thẩm Bạch còn chưa chạm vào Khang Ngôn, Khang Ngôn đã dùng khăn tay vội vàng hấp tấp lau miệng đi, khiến cho Thẩm Bạch thiếu chút nữa cười đến đau cả hai bên sườn. Khang Ngôn nói với Thẩm Bạch, đồ ăn ngon như vậy cũng đừng chỉ nhìn, đổi lấy chính là Thẩm Bạch gắp thêm vài miếng sushi vào trong chén Khang Ngôn.

Có thể an nhàn hưởng thụ như vậy là chuyện thích ý nhất trên đời. Nhớ tới khi bình thường, phần lớn Khang Ngôn đều giống mọi người, đi tiệm ăn gần công ty tùy tiện an ủi dạ dày của mình. Đôi khi sau giờ tan tầm, trở về một mình liền tạt qua cửa hàng nào đó mà ăn, sau đó lại thuê một căn phòng không lớn lắm nên cũng dần ít xuống bếp.

Làm một đứa cô nhi mà nói, cuộc sống của Khang Ngôn  xem như hạnh phúc, miễn cưỡng học xong đại học, tìm được một công việc không tệ. Mỗi tháng chỉ trả tiền điện nước cùng thuê nhà là nhiều, chi tiêu những thứ khác không tính quá lớn, sống một mình nên rất tự tại.

Một bàn chải đánh răng, một tuýt kem đánh răng, một cái khăn rửa mặt, một cái dao cạo râu…… Chính là, phòng ngủ không lớn  lại mua một cái giường đôi, đặt lên hai gối ngủ, bất quá đại đa số về sau, Khang Ngôn gối lên một cái, cái khác ôm vào trong ngực, chìm dần vào giấc ngủ.

Khang Ngôn lâm vào trong suy nghĩ của mình, bộ dáng ấy của Khang Ngôn làm Thẩm Bạch yêu mến, thật mong muốn thời gian dừng lại nơi thời khắc yên tĩnh mỹ diệu này.

Hưởng thụ hết đồ ăn ngon xong, cũng là lúc đoàn người trở về. Vốn định đi ktv tiếp tục chơi, Lăng Tả nói trở về quá muộn sẽ khiến lão công nhắc nhở hoài, Khang Ngôn nói hơi mệt nên không nghĩ đi nữa, vì vậy đoàn người cũng không tính toán tiếp tục.

Đón lấy xe taxi, Tô Hiểu cùng Khả Khả hỏi Khang Ngôn muốn cùng đi hay không, Thẩm Bạch lại nói để hắn tiễn Khang Ngôn trở về, vì vậy Tô Hiểu cùng Khả Khả cũng không thể nói thêm gì nữa liền li khai.

Vốn cho là Khang Ngôn sẽ hỏi mình điều gì đó, bất quá Thẩm Bạch nghĩ lầm rồi, Khang Ngôn không hỏi. Hàn Đống đương nhiên hiểu rõ tình huống, Lý Tuệ tạm biết Khang Ngôn, cùng Lăng Tả lên xe Hàn Đống.

“Đi thôi, lên xe.”

Không rõ ánh mắt Khang Ngôn truyền đạt cái gì, cũng không có bất luận ngôn ngữ gì trên mặt có thể hiểu thấu đáo y, bất quá Thẩm Bạch không thèm để ý những thứ này, vô luận như thế nào, giằng co lâu như vậy, Khang Ngôn lại một lần nữa yên tĩnh đứng ở trước mặt mình rồi.

“Xin mời.”

Vì Khang Ngôn mở cửa xe, làm một cái “Thỉnh” , thấy Khang Ngôn nén cười lên xe, Thẩm Bạch đương nhiên cũng hiểu được câu “ giành được nụ cười của mĩ nhân” nên cũng thấy đáng giá.

Mỗi người, đều có vết thương trí mệnh của mình, Thẩm Bạch thừa nhận Khang Ngôn chính là vết thương trí mệnh của hắn, không có lý do gì để giải thích. Cho nên, đáng nhẽ phải nhân cơ hội này cùng Khang Ngôn nói chút gì đó, lại chỉ đành yên lặng lái xe, cũng may Thẩm Bạch còn nhớ rõ phải giảm tốc độ xe.

Bóng đên bao trùm, nhưng không khiến cho hai người trong xe có bất luận ý tưởng gì. Đơn giản là mở radio, tùy tiện điều chỉnh, chỉ cần bên tai có thanh âm là tốt rồi, bằng không Thẩm Bạch thật sự muốn chết mất.

“Bài hát đó, chính là bài hát đó đó!”

Ý thức được bài hát vừa rồi là bài Khang Ngôn thích, nên tìm lại. Đáng tiếc, chỉ còn lại có phần cuối bài. Bất quá vậy cũng là một cơ hội, Thẩm Bạch cũng mượn chuyện này mà cùng Khang Ngôn hàn huyên một hồi về Trung Hiếu Giới.

Mỗi thành thị đều có một vài tiểu khu cũ kĩ, chỗ Khang Ngôn thuê chính là một trong số đó. Trong tiểu khu phần lớn là người đi thuê, còn lại là vài lão phu thê đã cưới nhau vài thập niên. Cho nên, lúc hơn mười giờ thì tiểu khu đã rất yên tĩnh.

“Cám ơn anh đã tiễn tôi về, sớm chút trở về đi.”

Mở cửa xe đi ra ngoài, Khang Ngôn đóng cửa xe phải, Thẩm Bạch lại ở cửa bên trái đi ra:“Khang Ngôn.”

“Còn có việc muốn nói sao?”

“Không có, lên đi.”

Không có thang máy chỉ có đi cầu thang, mặc dù hiện tại ở tầng chót nhưng Khang Ngôn vẫn đủ sức bò lên tầng năm

“Thẩm Bạch ” Khang Ngôn đã đi vào hàng hiên tối om lại quay trở về “Muốn đi lên uống chén cà phê không, nếu không chê.”

“Hảo, đương nhiên.”

Dưới hàng hiên yên tĩnh, hai người đàn ông không nhanh không chậm  bước đi……