Tứ Quý Vật Ngữ Chi Lưu Thảng Đích Thịnh Hạ

Chương 5: Đến tột cùng có thành hay không ?




Vừa xuống phi cơ không bao lâu, Thẩm Bạch có vẻ mỏi mệt, còn tầm 20’ mới đến giờ, Thẩm Bạch cùng Hàn Đống thừa dịp nhàn rỗi uống ly cà phê ở phòng nghỉ.

Nói chuyện nói chuyện rồi tự nhiên kéo đến chuyện của Thẩm Bạch.

“Người anh em à, cậu cùng Khang Ngôn, đến tột cùng có thành hay không?”

Mỗi lần Hàn Đống hỏi Thẩm Bạch chuyện này, Thẩm Bạch đều không nói gì, hoặc là không nói nhiều, hoặc là tươi cười ý vị thâm trường .

“Còn chưa thành?”

Hớp ngụm cà phê, nhẹ nhàng mà vỗ bả vai Hàn Đống  “Nói không rõ ràng.”

“Không phải chứ.”

“Thì là như vậy, chỉ là so với nhận thức thì hơn phần liên lạc, thứ đặc biệt khác, trước mắt không có.”

“Bất quá, nói nghe, anh em à ” Hàn Đống vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Bạch, suy tư vài giây đồng hồ vẫn quyết định hỏi tiếp “Mẹ cậu, còn bức cậu kết hôn không?”

Có lẽ có rất nhiều người đồng tính luyến ái đều gặp phải chuyện như vậy, người nhà sau khi biết được con của mình là đồng tính luyến, liền thỉnh thoảng an bài vài người thân cận sau đó thúc ép kết hôn, trong mắt đại đa số gia trưởng, con mình là nhất thời “Bị bệnh”, chỉ cần kết hôn, hết thảy đều sẽ khôi phục bình thường.

Ngày đó khi còn đang trong ái luyến ấm áp, Thẩm Bạch cùng người yêu ở trong nhà khanh khanh ta ta, không chút nào chú ý tới cửa đã mở, thẳng đến khi thanh âm đóng cửa nặng nề kia vang lên đã đánh thức hai con người đáng chìm trong hạnh phúc, Thẩm Bạch cũng biết có một số việc chỉ đến đây mà thôi. Cũng không bao lâu, chịu không được áp lực từ mẹ hắn, đối phương đưa ra lời chia tay.

Thẩm Bạch cười cười, nói rằng bởi vì trước đây không lâu người em trai đã sinh con trai nên mẹ cũng giảm bớt áp lực với hắn. Mà tựa hồ cũng thật lâu không thúc ép cái gì nữa.

Kỳ thật, bướng bỉnh lâu như vậy, quan hệ của Thẩm Bạch cùng mẹ duy trì tại một trạng thái tương đối ổn định . Ngẫu nhiên, mẹ lái xe đến thăm Thẩm Bạch, hoặc là Thẩm Bạch sẽ cùng mẹ nói chuyện qua điện thoại.

Hàn Đống vỗ vỗ vai người anh em tốt xem như một loại cổ vũ đơn giản.

Đem tài liệu mà hội nghị cần phân vào các vị trí, Khang Ngôn ra khỏi phòng họp, thuận tiện đi vào toilet.

Đang rửa tay, Thẩm Bạch từ trong gương thấy Khang Ngôn đang đứng sau lưng nhìn hắn đến ngây ngốc.

“Đứng ở đó ngốc làm chi vậy?” Rút khăn tay, liền lau tay rồi đi đến trước mặt Khang Ngôn, vui vẻ nhìn nhân nhi trước mắt.

“Ách, tôi……” Tựa hồ đây là lần đầu tiên y có vẻ mặt mất tự nhiên như thế ở trước mặt Thẩm Bạch, thậm chí có chút lúng túng. Bất quá Khang Ngôn vẫn cao hứng trong lòng, vốn cơ hội gặp mặt của hai người cũng không phải nhiều, mà Thẩm Bạch vẫn luôn bận rộn.

Trước đó Thẩm Bạch có nói, có một hạng mục hợp tác cần phải xuất ngoại một đoạn thời gian, cụ thể cần bao lâu thì Khang Ngôn không rõ. Chỉ là, thật không ngờ lần này ở hội nghị công ty , người này đột nhiên xuất hiện.

“Tôi làm sao vậy? Hay là anh có cái gì?”

Thấy bộ dáng Khang Ngôn, trong lòng Thẩm Bạch vẫn có chút đắc ý nho nhỏ , cảm thấy ở trong lòng Khang Ngôn hẳn mình đã có chút địa vị hoặc ít hoặc nhiều, bằng không gia hỏa chậm chạp này cũng sẽ không đỏ bừng mặt như thế, nhịn không được muốn vươn tay vuốt ve đầu y

“À, anh, râu ria không có cạo sạch sẽ.”

Thật không, Thẩm Bạch sờ lên càm của mình, cười đến xán lạn.

Rất nhanh sắp đến đêm thất tịch (mồng bảy tháng bảy hàng năm, ngày Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau), không thể không bội phục những nhóm người không ngừng chào đón nhiệt tâm với đêm thất tịch mà tổ chức nhiều sự kiện “ văn hóa”. Dù rằng trong lòng khịt mũi coi khinh ngày lễ thất tịch này, nhưng Thẩm Bạch vẫn muốn đem Khang Ngôn chính thức lừa gạt tới tay vào ngày được gọi là lễ tình nhân Phương Đông này.

Đồng hồ trên bàn di chuyển không nhanh không chậm, thời gian tan tầm cũng còn một lúc nữa mới đến. Thẩm Bạch ghé vào trên bàn công tác nhìn  kim đồng hồ nhích tới, nhàm chán nói không nên lời .

“Hàn Đống, giờ tan tầm của bọn cậu có phải không……”

“Nha, còn nửa giờ nữa cơ, tớ hiểu mà.”

Thẩm Bạch ngồi không yên, lần đầu tiên có loại cảm giác muốn tan tầm đúng giờ, khó được Khang Ngôn vô cùng sảng khoái đáp ứng sau khi tan tầm sẽ cùng ăn cơm. Không có từ chối như trước kia, làm cho loại ý muốn muốn tiếp cận nội tâm Khang Ngôn của Thẩm Bạch lại cao hơn nhiều lần.

Chuyện tình trên cơ bản đã được giải quyết, Thẩm Bạch dứt khoát đóng máy tính, thu thập đồ đạc rồi li khai văn phòng.

Ở khu làm việc của nhân viên dạo qua một vòng, Khang Ngôn lại quay lại phòng thay quần áo, thay đổi một kiện áo sơ mi mà mình cảm thấy hài lòng. Trong gương cẩn thận đánh giá bản thân thật lâu, cảm thấy bản thân như vậy rất dễ thân thiết nha.

Mang theo túi giấy đồng phục, đứng ở trước cửa thang máy

Kỳ thật, Thẩm Bạch lái xe đến công ty của Khang Ngôn chỉ cần vài phút là được, chỉ qua mấy cái ngã tư mà thôi. Dưới lầu đợi vài phút, cuối cùng là xuống xe, vào đại sảnh, ở khu nghỉ ngơi tiện tay chọn lấy vài quyển tạp chí để đọc.

Cửa thang máy vừa mở, Khang Ngôn liền thấy Thẩm Bạch, bất quá Khang Ngôn vừa ra thang máy liền hướng cửa chính đi tới. Đương nhiên là chưa đi tới cửa thì Thẩm Bạch cũng đã đuổi theo.

“Chạy không thoát a.”

“Ừ, chắc vậy rồi .”

Thấy Khang Ngôn mặc đồ hưu nhàn, trong đầu Thẩm Bạch vẫn đang rất vui mừng, biết rõ Khang Ngôn cũng có chuẩn bị nha .

“Đi ăn cơm trước, rồi xem phim, cuối cùng tiễn anh về nhà, chỉ có ba chuyện này thôi, cũng là chuyện khá bình thường nhưng mà rất cần chân tâm thực ý nha.”

“Vậy tôi sẽ cảm nhận thử .”



Nắm tay lái, tình cảnh lúc xem phim vẫn ở trong đầu Thẩm Bạch đi dạo, thỉnh thoảng  liếc mắt nhìn Khang Ngôn ngồi ở vị trí kế bên tài xế .

“Không còn sớm, trên đường trở về anh phải cẩn thận.”

Đóng cửa xe, Khang Ngôn liền hướng hàng hiên tối om đi tới, lại bị Thẩm Bạch gọi lại.

Ngọn đèn Led sáng mờ mờ, dưới ánh sáng hôn hôn hoàng hoàng ấy khiến Khang Ngôn cảm thấy mê huyễn , lời Thẩm Bạch nói vẫn được Khang Ngôn nghe rõ.

Rõ ràng đã nói ra suy nghĩ của mình, nhưng đứng một hồi lâu lại không nói gì hết, trong nội tâm Khang Ngôn cũng minh bạch, chỉ tùy ý để Thẩm Bạch nhìn mình, rất chăm chú.

Đèn dần tối xuống.

Mặc dù rất không ôn nhu mà cắn lấy môi Khang Ngôi nhưng Thẩm Bạch loáng thoáng cảm thấy có đôi tay đặt sau lưng mình …