Tú Sắc - Thất Tú

Chương 37: Diệp Lâm làm cho người thèm nhỏ dãi




Diệp Lâm xuống khỏi sân đấu, khóe mắt lại thoáng nhìn qua thiếu nữ duy nhất còn đứng của đối phương bước chân vững vàng đi về phía trọng tài, nói thật, cuối cùng còn lại chính là nàng Diệp Lâm vẫn tương đối kinh ngạc, không phải ba kỵ sĩ thánh chịu được cọ sát kia, mà lại là một thiếu nữ mục sư nhìn mềm mại nhát gan, mà nàng, chính là vị bị Diệp Lâm dùng kiếm ảnh lưu ngân đẩy dời đi kia.

Đến cuối cùng nàng buông tha tiếp tục thi đấu vẫn là bởi vì nàng không còn pháp lực, có thể sau gần nửa giờ mới khô kiệt pháp lực, có thể thấy được trong quá trình nàng vẫn luôn có ý thức kiểm soát được lượng pháp lực mình sử dụng, có thể sinh tồn trong rừng rậm chết chóc nguy hiểm khắp chốn như vậy, dùng khô kiệt pháp lực buông tha thi đấu, có thể thấy được vị này mới là người xuất sắc nhất trong Hoa Hồng cùng Kiếm.

Lúc này Diệp Lâm mới có chút hiểu vì sao đội ngũ này gọi là Hoa Hồng cùng Kiếm mà không phải Kiếm cùng Hoa Hồng, xem ra trong bọn họ vốn là đóa hoa hồng này lợi hại hơn so với những thanh niên anh tuấn vác kiếm lớn kia.

“Tiểu đội Kim Xán Kim Xán Kim Xán Xán, xin chờ một chút.”

Thanh âm của trọng tài truyền đến, Diệp Lâm hơi nhíu nhíu mày, nhìn về phía thiếu nữ mục sư mặt mày bình tĩnh kia.

Một ông lão râu tóc bạc trắng trực tiếp đứng lên dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Xavier, “Ta cho rằng Rorina nghi ngờ rất có đạo lý! Cậu ta chỉ là một ma pháp sư trung cấp, cho dù sâm lâm chi ca này chỉ là một bán thành phẩm, dùng mức độ ma lực của cậu ta là thế nào cũng không thể chống đỡ lâu như vậy! Ta có lý do khẳng định tiểu đội ‘Kim Xán Kim Xán Kim Xán Xán’ của Berysford sử dụng thủ đoạn không chính đáng trong trận đấu, trộm sử dụng nước thuốc hoặc quyển trục hồi phục! Nghe nói trong tiểu đội các ngươi liền có một vị luyện kim thuật sư thiên tài không phải sao?”

Nghe vậy, Diệp Lâm nâng mi, Xavier khuôn mặt bình tĩnh, Auckland chỉ cười lạnh hai tiếng, Archie còn chưa khôi phục bình thường hình như có chút mờ mịt, mà khóe môi Garfield cong lên một nụ cười nghiền ngẫm, chỉ có Casimir vẻ mặt tức giận mà trừng ông lão đang nói chuyện kia.

Bởi vì âm lượng của hắn không cố gắng khống chế, thậm chí còn có thể nói là tương đối lớn tiếng, đoạn lời nói này vừa dứt, trong khán giả ở hiện trường lập tức ồ lên một mảnh.

Jacklyn tiểu đội Hoa Hồng Đen vân vân đều lập tức đứng lên, vẻ mặt tức giận nhìn về phía ông già râu trắng kia, cho dù là tiểu đội năm thứ sáu xưa nay không làm sao thích đám Diệp Lâm cũng đều đứng lên trợn mắt nhìn ông già mặc áo choàng trắng kia.

Bởi vì loại thời điểm này, hắn sỉ nhục chính là thanh danh của toàn Berysford.

“Giáo chủ Charles, đừng kích động như vậy chứ, chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, vẫn là đừng tùy tiện kết luận mới tốt.” Một thanh âm nhu hòa vang lên lập tức chặn ngang lời vị giáo chủ Charles kia muốn nói tiếp, “Bọn họ, đến, ta tin tưởng các ngươi nhất định có một lời giải thích hợp lý.”

Diệp Lâm có thể khẳng định, y nhìn thấy người trung niên khuôn mặt thanh quắc kia không dấu vết chớp chớp mắt với bọn họ ——

Nếu y không hiểu sai, ý của vị này hình như là: cho dù là làm bừa cũng không sao, chỉ cần cho một lời giải thích ta liền che chở các ngươi đến cùng…

Mẹ nó tuyệt đối là y hiểu lầm đúng không! Một cái nháy mắt làm sao có thể truyền nhiều tin tức như vậy!

Nhưng mà không biết vì sao Diệp Lâm lại có cảm giác này…

“Vị kia là Brady thân vương điện hạ.” Auckland lặng lẽ nói, “Hắn luôn luôn rất không thích người giáo hội.”

Thì ra là thế, Diệp Lâm giật mình.

Sáu người ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước đài trọng tài, đón ánh mắt khinh miệt của vị giáo chủ Charles kia, nửa điểm cũng không sợ hãi.

“Ta muốn hỏi giáo chủ Charles một chút, một khi chúng ta có chứng cứ chứng minh chúng ta dùng phương thức quang minh chính đại thi đấu, không hề sử dụng bất cứ thủ đoạn không được phép nào, như vậy, đoạn nói xấu trắng trợn vừa rồi của ngài với ca ca ta, Sal Anbridge, một vị bá tước đế quốc, nhà Anbridge ta nhất định sẽ đòi giáo hội một lời giải thích, không biết thần Quang Minh có dễ dàng tha thứ tín đồ của hắn thuận miệng ác ngôn tương hướng, bịa đặt sỉ nhục với một vị quý tộc hay không, huống chi, giáo chủ Charles ngài nhất định là một vị giáo chủ tương đối có danh vọng, nói vậy sẽ chịu trách nhiệm với ngôn ngữ của mình không phải sao?” Diệp Lâm lớn tiếng nói liên tục, có thứ tự đến gần như không có một chút tạm dừng.

Cái này ngay cả Brady cũng lộ ra ánh mắt tán thưởng y, không ngờ tiểu tử này lớn lên giống một nữ nhân, tính cách ngược lại lại rất đàn ông đấy chứ.

Hiện trường yên lặng một mảng, quần chúng vây xem một người cũng luyến tiếc rời đi, thậm chí một số rời sân sau khi kết thúc trận đấu cũng đều lặng lẽ trở lại, thỉnh thoảng còn có người từ sân khác tới, người là càng ngày càng nhiều.

Sắc mặt giáo chủ Charles vô cùng khó coi, hắn không nghĩ tới lại bị một tiểu tử choai choai nói như vậy ở nơi này, ngay cả thiếu nữ mục sư dung mạo xinh đẹp tuyệt trần Rorina cũng nhíu mày.

Nhưng Charles nhìn thoáng qua Xavier, có nghĩ thế nào cũng cảm thấy hắn chỉ là một ma pháp sư cấp trung, có thể một mình duy trì ma pháp cỡ lớn kia lâu như vậy căn bản là không thể nào, lập tức sức mạnh lại sung túc một chút, thậm chí còn lộ ra một nụ cười hiền lành, chậm rãi mở miệng nói: “Hài tử, không phải ta cố ý làm khó dễ các ngươi, trên đường nhân sinh sẽ có rất nhiều nhấp nhô hiểm trở, nếu mỗi khi tới loại thời điểm này lại có ý lấy ra một số thứ oai môn tà đạo để chiến thắng, như vậy một ngày nào đó tâm linh của các ngươi sẽ bị bóng tối ăn mòn, đến lúc đó thì ngay cả thần Quang Minh cũng không thể cứu chuộc các ngươi.” Nói xong còn làm một tư thế cầu nguyện.

Mẹ kiếp, khốn kiếp mãi không dừng! Ngươi mới làm bừa cả nhà ngươi đều làm bừa! Diệp Lâm nhếch môi, lão già này nhìn thì ngôn ngữ ôn hòa, nhưng trong con chữ lại vẫn cứ các loại ác ý bôi đen bọn họ, rất ghê tởm! Khụ, tuy rằng ở một mức độ nào đó mà nói đúng là bọn họ có dùng một chút thủ đoạn, nhưng đây căn bản là không trái với quy định trận đấu được không!

Xavier thi lễ với thân vương Brady trước, sau đó mới dùng một loại giọng điệu thong dong nói: “Thân là một quý tộc, ta lấy tộc huy gia tộc cùng danh dự cá nhân của ta thề, trong trận đấu này ta chưa bao giờ sử dụng bất luận thủ đoạn không chính đáng nào, không có dùng bất cứ nước thuốc ma pháp cùng quyển trục hồi phục nào.” So với Diệp Lâm đánh trả như pháo liên châu, hắn gằn từng tiếng, nói đặc biệt chậm rãi, lại mỗi câu mỗi chữ đều có vẻ thành tâm thành ý, như đinh đóng cột.

Chính như lúc trước Diệp Lâm phát hiện vậy, khi Xavier đang nói ngôn ngữ thông dụng sẽ có một loại nhịp điệu đặc biệt, vô cùng êm tai dễ nghe, khi những lời này của hắn vang lên, ngay cả ghế khán giả xem trận đấu đang ồn ào cũng yên tĩnh trong chớp mắt.

Một vị quý tộc, không có gì quan trọng hơn tộc huy cùng danh dự cá nhân, đừng cho là tộc huy gia tộc bịt kín tro bụi, đây là gia huấn của rất nhiều thế gia quý tộc có nội tình, có thể thấy được quý tộc coi trọng danh dự thế nào.

Lúc này sắc mặt Charles càng khó coi, nhất thời có chút do dự mình làm khó dễ có phải chính xác hay không, nhưng nhìn Rorina sắc mặt tái nhợt, trong lòng lại không khỏi có chút chìm xuống, bọn nhỏ bọn họ bồi dưỡng tỉ mỉ làm sao có thể thất bại bởi một đám quý tộc không học vấn không nghề nghiệp?

Mà lúc này, Rorina rốt cuộc mở miệng: “Như vậy, xin cho ta xem chứng cớ một lần có được không.”

Auckland nhịn không được trào phúng nói: “Quả nhiên, biết những người này không chịu thua được mà.”

Sắc mặt tái nhợt của Rorina lại càng nhợt nhạt hơn một chút, nhưng nàng vẫn kiên trì nhìn về phía Xavier, nhớ tới năm đồng bạn bị nâng xuống, nàng đã cảm thấy mình không thể lui về phía sau!

“Xì, đây không gọi là không chịu thua được, đây gọi là kém kiến thức, kém kiến thức còn chưa tính, còn phải ồn ào ra cho mọi người biết nàng kém kiến thức, không biết có phải đầu có vấn đề gì không! A, đúng rồi, không phải giáo hội công bố thuật thánh dũ cao cấp có thể chữa khỏi tất cả bệnh tật sao?” Garfield độc miệng hơn, nhìn như đang công kích Rorina, làm sao lại đang ám chỉ giáo chủ Charles.

Nhưng mà —— nằm cũng trúng đạn ở hiện trường còn thật không ít… Kia cái gì, bọn họ đều kém kiến thức, thật ra —— bọn họ cũng không nghĩ ra vì sao Xavier lại không thiếu ma lực như vậy.

Casimir ôm cánh tay, hắn vốn đã dáng người cao to, lúc trợn mắt nhìn ai còn thật rất có lực uy hiếp, nếu Rorina vóc dáng nhỏ xinh đứng ở bên cạnh hắn, chỉ tới trên eo hắn một chút, nói thật nhìn không có một chút cảm giác uy hiếp, hơn nữa hắn cười lạnh nói: “Chờ xem đi, chuyện này cũng không phải chỉ nói xin lỗi là có thể xong việc đâu!”

Lúc này, Xavier đã không chút hoang mang mà tháo găng tay trắng như tuyết trên tay xuống, đôi găng tay này nhìn tầm thường, nhưng sau khi hắn tháo xuống mọi người mới phát hiện trên mặt thêu một loại hoa văn đặc biệt, bởi vì dùng màu sắc rất nhạt nên cũng không rõ ràng, nhưng tỉ mỉ nhìn lại tinh xảo đến cực hạn, là hoa văn bọn họ chưa từng nhìn thấy, nhìn qua quả thực rất sống động. Mà hắn giật giật ngón tay thon dài, mọi người mới phát hiện hắn vô cùng khoa trương, một đôi tay mười ngón, ước chừng có năm ngón tay đeo nhẫn, trên tay còn đeo một chuỗi vòng tay, vừa nhấc tay liền leng keng rung động, tuy rằng hình thức của những vòng tay này không thu hút gì, nhưng hình như có chút vi diệu, trong trường hợp bình thường, cho dù là nữ cũng sẽ không đeo nhiều vòng tay vậy chứ? Mà sau khi hắn gỡ găng tay xuống cũng không liếc mắt nhìn giáo chủ Charles một cái, trực tiếp đưa găng tay cho thân vương Brady.

“A?” Thân vương Brady hít ngược một hơi khí lạnh.

Mà Xavier ôn nhiên nói: “Không chỉ là găng tay, dây buộc tóc trên đầu, vòng cổ, nhẫn trên tay, vòng tay, quần áo trên người, bao gồm cả quần áo trong, giày, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đều là thêm thuộc tính như vậy.”

Khóe môi Diệp Lâm co rút, lúc này mới phát hiện chỗ cao minh của Xavier, y đã nói vì sao trước trận đấu Xavier bỗng nhiên đeo vòng cổ, lại còn đeo nhiều nhẫn như vậy, mỗi bàn tay đeo bốn năm cái vòng, thì ra là chờ một màn này đây!

Thật sự là rất giảo hoạt!

Trên thực tế, cho dù là phụ ma hồi phục pháp lực, Diệp Lâm cũng không thể làm ra nhiều như vậy trong thời gian ngắn, hơn nữa lấy cái độ may mắn của y, đó cũng là không làm được cái gì mà phụ ma trên dây buộc tóc nhẫn vòng cổ linh tinh, tuy rằng nói sau khi làm đá máu rồng ma pháp y cũng có hứng thú thử nghiệm đúc chế, nhưng ít nhất cái gọi là vũ trang từ đầu đến chân lần này của Xavier, thật ra căn bản không bao gồm trang sức, quần áo cũng chỉ có tay áo ống quần cùng giày mà thôi, càng đừng nói găng tay phụ ma kia là tinh phẩm Diệp Lâm không biết tại sao bùng nổ nhân phẩm làm ra, hiệu quả phụ ma còn tốt hơn trên quần áo.

Khụ khụ, nếu như không có nội công lúc Diệp Lâm cắt trị liệu, không ngừng duy trì hiệu quả tường vũ, cho Xavier ba giây khôi phục một phần trăm pháp lực, lại thỉnh thoảng dùng nguyệt quang khuynh tả truyền ma lực cho hắn, Xavier chỉ dựa vào những trang bị gia tăng hồi ma này, căn bản là không có khả năng chống đỡ nửa giờ.

Nhưng mà, bởi vậy ngược lại lại hoàn mỹ che giấu được công hiệu của Diệp Lâm.

Chỉ là, có lẽ trong lòng Garfield, Auckland có khả năng có chút nghi ngờ, về phần Casimir cùng Archie? Khụ, có câu không phải nói rồi sao, có cơ bắp không có não, thấy nữ nhân liền choáng váng đầu, trông cậy vào hai người này phát hiện cái gì, vẫn là thôi đi… Nhưng cho dù Garfield cùng Auckland phát hiện cái gì, loại thời điểm này cũng sẽ không đập bài bọn họ.

Dùng kiến thức của thân vương Brady, nhìn thấy đồ vật này vẫn còn khóe mắt nhảy dựng, chứ đừng nói chi là thiếu niên trước mắt này còn nghiêm trang chững chạc nói trên người hắn từ đầu đến chân đều là loại đồ vật này…

Hắn không kìm lòng được mà quét mắt liếc Diệp Lâm một cái, lúc này mới thận trọng nhìn về phía Xavier, nhớ tới lúc trước Garfield trào phúng Rorina kém kiến thức, thân vương Brady bi ai phát hiện, hắn cũng kém kiến thức… =_=

Nhưng mà có thể nhìn thấy giáo chủ Charles kinh ngạc, hắn vẫn là rất vui vẻ, vì thế cười tủm tỉm đọc ra thuộc tính của găng tay, “… Tăng 31 tốc độ khôi phục ma lực!”

Bốn phía nhất thời yên lặng không tiếng động.

“Trị số 31 này đại khái là như vậy.” Xavier bổ sung, “Một ma pháp sư cấp trung bình thường như ta vậy, đại khái có thể đem toàn bộ lượng ma lực hóa thành khoảng một vạn, nhưng bởi vì ma lực khôi phục vô cùng chậm, mỗi giây chỉ có thể khôi phục ba bốn phần vạn ——”

Nghe đến đây, rất nhiều ma pháp sư đều không nhịn được gật đầu, chỉ cần là một ma pháp sư, bất luận là sơ cấp trung cấp hay cao cấp, cho dù là ma đạo sư, cũng lập tức nghĩ tới loại giá trị này.

Mỗi một ma pháp sư đương nhiên đều có giá trị khôi phục nhất định, thế giới này không giống trong game, bất luận có ở trong chiến đấu hay không, giá trị khôi phục của ma pháp sư đều là giống nhau, so với nhân vật game, ma pháp sư trong thế giới hiện thực, ma lực khôi phục càng chậm rãi, Xavier nói mỗi giây ba bốn phần vạn là tương đối chính xác, một khi một ma pháp sư hao hết ma lực ít nhất phải nghỉ ngơi mấy canh giờ mới có thể khôi phục lại, cho nên hầu như tất cả ma pháp sư đều sẽ tùy thân mang theo mấy bình nước thuốc hồi ma dù rằng thứ này đắt đến kinh người, đó cũng là nguyên nhân vì cái gì rất nhiều ma pháp sư đều rất nghèo, từ pháp bào đến pháp trượng đến nước thuốc đều không có một mặt hàng nào giá rẻ.

Tăng 31 tốc độ khôi phục, dùng trên người một ma pháp sư trung cấp, nói cách khác, lượng hồi phục mỗi giây có thể tăng đến khoảng 35, từ thiếu niên này trang bị một thân hồi ma có thể sử dụng ma pháp cỡ lớn như “sâm lâm chi ca” cũng không thiếu ma lực đến xem, tốc độ hồi phục này hiển nhiên vô cùng khủng bố, giá trị tổng ma pháp là một vạn, nếu mỗi giây có thể khôi phục vài trăm, như vậy không thể nghi ngờ là có sử dụng ma pháp như thế nào, ma lực cũng vĩnh viễn sẽ không khô kiệt.

Cái này không chỉ có ma pháp sư khác, ngay cả giáo chủ Charles cũng có chút nóng mắt.

“Đây là chế phẩm luyện kim độc nhất vô nhị của hầu tước Lindberg Anbridge, cùng loại với một loại ma văn, có thể bám vào trên các loại trang bị, cảm thấy hứng thú sau AMS có thể đến cửa hàng Garfield bên cạnh Berysford đặt hàng!” Garfield nhân cơ hội lớn tiếng hô.

Diệp Lâm: “…” Tên gian thương này quả nhiên sẽ không bỏ qua bất luận một cơ hội tuyên truyền nào! =_=

Nhưng mà, chớp mắt, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Diệp Lâm lập tức không giống.

Đương nhiên, trước kia ít nhiều bọn họ cũng có nghe qua thanh danh Diệp Lâm, biết y là một luyện kim thuật sư trung cấp mười lăm tuổi, nghe nói cách cao cấp cũng chỉ còn một bước xa, lấy tuổi của y mà nói, chỉ dùng thiên phú có lẽ còn chưa đủ, quả thực có thể xưng là thiên tài.

Cho tới hôm nay bọn họ mới phát hiện, những đánh giá này đối với y hiển nhiên còn chưa đủ.

Đây quả thực chính là một con gà mái biết đẻ trứng vàng a!

Mà Garfield căn bản là không che giấu được đắc ý dạt dào trên mặt, ha ha, cái gì gọi là mắt sắc biết ngọc tiên hạ thủ vi cường! Hiện giờ con gà mái đẻ trứng vàng này là hắn nuôi dưỡng ha ha ha ha!

Khóe mắt Diệp Lâm giật giật, kia cái gì, những ánh mắt này làm y có một loại cảm giác không ổn như bị mọi người thèm nhỏ dãi vậy.

Nụ cười của Xavier tắt lịm, mím môi.

Mẹ kiếp, thất sách! Không tính đến bởi vậy Lâm trở nên càng được hoan nghênh!

Về sau không bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn làm náo động này nữa.

Thật không vui -_-