Tú Sắc - Thất Tú

Chương 39: Điểm tâm trước bữa ăn




Có câu ngạn ngữ gì nhỉ, gọi là quân tử không lừa gạt phòng tối, nhưng mà thế giới này là gặp quỷ thế giới kiếm cùng ma pháp, không có câu ngạn ngữ này. Nếu đổi Diệp Lâm học khoa lý, đại khái cũng chỉ biết một nghĩa xấu là”lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn”.

Đáng tiếc, Xavier này không phải quân tử, hơn nữa lấy thanh danh không tính tốt của hắn trong nguyên tác mà nói, ngược lại thật đúng là rất quen lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải như thế thì sao xưng được là âm hiểm tàn bạo chứ?

Diệp Lâm mảy may không biết mình gặp phải nguy hiểm như thế nào, lúc này y chỉ cảm thấy sắp nóng chết, đánh giá cao tửu lượng của bản thân kết cục chính là tự tìm đường chết!

Đời trước một cốc bia đã đủ đánh ngã y, đời này cho dù không còn là thân thể trước kia, có lẽ tốt hơn ban đầu một chút, nhưng một ly rượu nho thuần nhưỡng trăm năm rót vào bụng, lúc này Diệp Lâm đã cảm thấy toàn thân nóng như hỏa thiêu vậy.

“Rất nóng sao?”

Thanh âm này ôn nhu lại quen thuộc.

Diệp Lâm gật gật đầu, tầm mắt có chút mờ mịt, chỉ cảm thấy trong phòng vì sao lại tối như vậy a.

Đương nhiên tối, Xavier ôm y vào là không thắp đèn thủy tinh trên vách tường, chỉ có điều phòng khách nhỏ này hợp với một ban công không lớn nên có ánh trăng chiếu vào mà thôi.

Ánh sáng đối với hắn mà nói căn bản không là cái gì, như vậy, tốt hơn một chút.

Áo choàng đã bị Xavier cởi, hắn hiện đang tỉ mỉ cởi nút thắt áo sơmi của Diệp Lâm, tay hắn rất ổn, ổn cực kỳ.

Diệp Lâm nằm trên sofa không tính là lớn này thật ra rất không thoải mái, đầu hơi ngửa, mái tóc đen hơi hơi lộn xộn buông rơi xuống, đôi chân dài cong lên đặt trên tay vịn ghế, may mà sofa này tương đối mềm mại, cũng giảm bớt chút khó chịu của y.

Áo sơmi cuối cùng cũng bị cởi bỏ.

Đôi mắt xanh biếc của Xavier đã biến thành lục đậm như hồ nước, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, trước hôn hôn môi Diệp Lâm, sau đó dần dần sâu thêm, Diệp Lâm nửa tỉnh nửa say, gần như không kiềm nổi miệng lưỡi giao triền với Xavier, Xavier lại gần như muốn nuốt cả đầu lưỡi Diệp Lâm vào! Thẳng đến khi nghe thấy Diệp Lâm bất mãn nỉ non, “… Nóng…”

Xavier nở nụ cười, lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn hầu kết phải ngẩng đầu lên mới có chút rõ ràng của Diệp Lâm, chỉ cảm thấy người trước mắt này không có chỗ nào không đáng yêu.

Diệp Lâm trần nửa thân trong bóng đêm càng thêm có vẻ da thịt trắng như tuyết nhẵn nhụi sáng bóng, so với thiếu niên bình thường, y vốn thiên hướng tinh tế, nhưng không gầy, sau khi cởi quần áo thân thể mềm dẻo rắn chắc, đường cong tuyệt đẹp, hai điểm trước ngực kia đều hiện ra màu sắc mê người, hơn nữa hiện tại bởi vì hơi rượu nên toàn thân y nóng lên, tuy rằng không tới mức ra mồ hôi, thân thể lại lộ ra màu hồng nhàn nhạt, còn hòa hợp một tầng hơi nước, nhìn qua càng thêm mê hoặc tâm hồn.

“Ta giúp ngươi cởi quần áo ra được không?” Xavier hỏi đặc biệt ôn nhu.

Ý thức của Diệp Lâm đã có chút mông lung, đôi mắt như ngủ như không cố gắng giương lên, dường như phân biệt được âm thanh này, “… Xa, Xavier?”

“Đúng.”

Diệp Lâm nghe âm thanh này liền có chút yên tâm. Trên thế giới này, có lẽ người duy nhất y có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm, chỉ có một người như thế mà thôi.

Vì thế, mơ mơ hồ hồ đáp lời: “… Ừ…”

Đầu óc đã loạn thành một đống tương hồ mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng mà lúc này đầu y đã mờ mịt thật sự không nghĩ ra được cái gì nữa.

Ngón tay thon dài đã bắt đầu cởi nút thắt trên quần y, mà Diệp Lâm lúc này chỉ là bức thiết muốn tránh thoát trói buộc trên thân thể, thật sự là vô cùng phối hợp. Phải biết quần áo quý tộc trên thực tế căn bản không được coi là thoải mái, vừa người là yếu tố đầu tiên, cái gọi là vừa người, chính là bó sát người, nếu hơi chút không chú ý dáng người, quần áo này tuyệt đối siết người đến khó chịu, mà vì đến tiệc tối của thân vương Brady, quần áo của bọn họ đều rất trang trọng, khó tránh khỏi căng sít sao ở trên người.

Xavier cảm thấy chính bản thân cũng có chút nóng, gần như không cần nghĩ ngợi mà kéo toàn bộ áo sơmi của mình, so với ôn nhu khi đối với Diệp Lâm, hắn đối đãi với áo sơmi của mình thô lỗ hơn nhiều, căn bản không thèm để ý mấy cái cúc áo đá quý bị giật đứt ra, áo sơmi vừa rời người, hắn lập tức cảm thấy hít thở cũng thông thuận hơn rất nhiều, rõ ràng hầu như không uống rượu, thân thể hắn lại cũng nóng đến lợi hại.

Từ năm đó khi Xavier nhìn thấy Ian cùng Baron yêu đương vụng trộm, trên trình độ nào đó là đã “được vỡ lòng”, trong cuộc sống làm học bá vài năm này, tri thức lý luận của hắn càng là tiến triển cực nhanh, rõ ràng bản thân là một tinh linh, tuổi hiện tại hẳn là còn chưa thành niên, nhưng kiến thức từng trải phong phú làm tâm lý hắn cũng đã sớm trưởng thành, huống chi, hắn dùng mật Hoa Luân Hồi thúc đẩy thân thể, thân thể hắn, cũng đã đến thời kỳ phát dục trưởng thành.

Loại giấc mơ này cũng không phải chưa làm, một nhân vật chính khác trong mỗi giấc mơ, đều là thiếu niên đang nửa mở nửa tỉnh trước mắt này.

Bắt đầu từ khi đó, Xavier biết, hắn tìm được bạn lữ của mình.

Hắn khát vọng y.

Sau khi quần cũng bị hất ra hết, Diệp Lâm mới thoải mái hơn, hàng mi vừa rồi còn nhíu lại cũng giãn ra, con mắt nửa nhắm mệt mỏi muốn ngủ.

Xavier nhìn đôi chân thon dài gập một nửa ở ngoài ghế của y, trắng nõn thẳng tắp, lại còn hiện lên sáng bóng như ngọc trai, gần như lập tức làm hắn không nhịn được hôn qua, cái lưỡi ôn nhuyễn liếm qua đôi chân bóng loáng tinh tế, loại cảm xúc này khiến cho ngón chân Diệp Lâm cuộn lại, rõ ràng là đang say rượu lại ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Đây là một đôi chân vũ giả, mỗi tấc độ cong đều đủ để cho người mê muội, Xavier mỉm cười, nhìn về phía bụng dưới bằng phẳng của Diệp Lâm, tầm mắt lại đi xuống dưới mấy tấc.

Vẫn là lần đầu tiên Diệp Lâm không hề che lấp mà lộ ra trước mặt hắn như vậy, rõ ràng cùng là nam tính, hơn nữa Xavier là một tinh linh đặc biệt hà khắc với cái đẹp, không thừa nhận cũng không được, thân thể trước mắt này không có một chỗ nào là không đẹp, cho dù là nơi đã ngẩng đầu kia cũng có vẻ vô cùng đáng yêu.

“… Lâm.” Xavier kề sát lại, bờ ngực trần dán lên làn da nhẵn nhụi của Diệp Lâm, nhẹ nhàng nói bên tai y: “Trước đừng ngủ, ta tắm rửa cho ngươi được không?”

Diệp Lâm mơ mơ màng màng lung tung đáp lời, căn bản là không biết mình đang nói cái gì.

Xavier ôm y lên, chân trần nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, “rầm” một tiếng, cửa phòng ngủ bị đóng lại.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếng đập cửa “cộc cộc” vang lên.

“A, không phải nói bọn họ đã về rồi sao?”

Tiếng đập cửa lại vang lên hai lần.

“Ai ai, được rồi đừng gõ, phỏng chừng bọn họ ngủ.”

“Ngủ sớm như vậy.”

“Chẳng lẽ các ngươi chưa nghe qua ham mê của thân vương Brady?”

Thanh âm đã càng ngày càng xa, bước chân thưa thớt, hiển nhiên người ngoài cửa đang dần dần rời đi.

“… Thân vương Brady thích rượu, trong yến hội của hắn sẽ không không chuẩn bị rượu…”

“Ha ha, xem ra Lind cùng Sal cũng bị chuốc rượu?”

“Hơn phân nửa là như vậy…”

“… Chẳng trách…”

“Ngay cả đèn cũng không có lấy một cái, khẳng định đã đang ngủ như chết rồi…”

“… Say rượu… cũng không dễ chịu…”

Cho dù cách hai cái cửa, Xavier thính giác đặc biệt mẫn cảm vẫn nghe được những lời đối thoại ấy, hắn nhìn về phía Diệp Lâm đang xích lỏa nằm trên giường, nhẹ nhàng nói: “Nhìn, Lâm, bọn họ đã nghĩ xong cớ dậy muộn giúp chúng ta rồi kìa ——”

Hắn nằm nghiêng ở bên cạnh Diệp Lâm, hôn xuống thật sâu.

Giờ phút này, hắn đã khát vọng rất lâu.

Loại chuyện như lợi dụng lúc người gặp khó khăn này, Xavier làm ra thật sự là không có nửa điểm gánh nặng tâm lý.

Dù sao Lâm biết rất rõ ràng mình có tâm tư đặc biệt với y không phải sao? Mình đã nói với y đã hôn y, kết quả y còn buông tâm uống rượu trước mặt mình như vậy ——

Ừ, lúc cởi quần áo y cũng có trưng cầu ý kiến của y rồi không phải sao?

Trong mắt Xavier chứa ý cười, cảm giác Diệp Lâm sau khi say rượu hình như lúc mình hôn y cũng đặc biệt nhiệt tình, thân thể ấm áp này mềm mại thả lỏng, hoàn toàn không cứng ngắc giống khi tỉnh táo.

Khi cái lưỡi mềm nhẵn cùng mình dây dưa, trong hơi thở của y mang theo hương nho nhàn nhạt làm cho bụng dưới của mình nổi lên một luồng lửa cháy bừng bừng, loại cảm giác này quả thực say hồn người.

Nhu thuận như vậy, đáp lại lại cũng động lòng người như vậy.

Xavier bắt đầu tự hỏi có nên thu mua một ít rượu ngon hay không.

Về phần tắm rửa cái gì, vẫn là đợi lát nữa đi rồi nói sau.

Thân thể thiếu niên tuy vừa mới phát dục, cho dù càng dễ bị trêu chọc động tình hơn người trưởng thành, cho dù Diệp Lâm hiện tại nửa tỉnh nửa say, phản ứng của thân thể lại không lừa được người, thân thể này chưa bao giờ trải qua chuyện giới tính, lại cực kỳ mẫn cảm, khi Xavier hôn y, y hầu như đều đáp lại theo bản năng, hơn nữa còn muốn đến gần hơn một chút, tình triều trào lên lẫn vào cảm giác say khiến cho y càng nóng đến không biết làm thế nào mới tốt.

Hai người xích lỏa lăn ở trên giường, đụng chạm, ma sát cùng thân hôn làm cho thân dưới của bọn họ không bao lâu liền cứng lên, so với Xavier thanh tỉnh, Diệp Lâm đang trong trạng thái say rượu hầu như không che giấu phản ứng của y chút nào, dung mạo vốn bởi vì lớn lên thoát đi một chút trẻ con mà có vẻ anh khí, dưới tác dụng của tình dục lộ ra mị thái diễm lệ kinh người, mồ hôi ẩm tóc, đôi mắt sương mù, gợi cảm đến làm cho Xavier cảm thấy trái tim mình triệt để đập loạn.

Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ không không thể khống chế như vậy, kết quả lại cảm thấy sắp bị Diệp Lâm đốt hết toàn bộ!

“… Xa, Xavier!” Diệp Lâm giống như có một chớp mắt thanh tỉnh, lại rốt cuộc vẫn là mềm hóa xuống, hầu như mở miệng liền phun ra tiếng rên rỉ ôn nhuyễn, Xavier nhịn không được vươn tay che khuất đôi mắt ướt sũng câu nhân kia của y, nếu không hắn rất lo lắng bản thân sẽ lập tức làm ra chuyện không lý trí gì.

Cảm giác được lông mi dài của Diệp Lâm run nhè nhẹ quét qua lòng bàn tay mình, Xavier chỉ cảm thấy trong lòng ngứa đến khó chịu như gãi vào tim vào phổi!

Cuối cùng, Diệp Lâm vẫn là tiết ra trong tay Xavier trước, mà lúc này Xavier đã sớm nóng đến đầu đầy mồ hôi, cảm thấy thân dưới vừa căng lại vừa đau, đã sớm cứng rắn như sắt.

Sau khi phát tiết Diệp Lâm mềm oặt thành một bãi theo động tác của hắn, chỉ là nâng chân y lên nhìn tiểu huyệt phía sau y, có thế nào cũng không cảm thấy nơi đó có thể chứa được thứ này của hắn.

Lý luận là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác.

Mà lần này, Xavier cảm thấy lý luận làm sao cũng không thể liên hệ với thực tế.

Nhìn hai mảng đỏ bừng trên má Diệp Lâm, Xavier rốt cuộc vẫn là mềm lòng, nắm chặt thắt lưng mảnh khảnh của Diệp Lâm, chỉ cọ xát trong sườn đùi mềm mại của y, cho dù là như vậy, khoái cảm mang đến cho hắn vẫn là không thể nói nên lời.

Ôm Diệp Lâm thật chặt, hôn vành tai y, một lần lại một lần gọi y: “… Lâm, Lâm, Lâm…”

Bởi vì rất thích người này, hắn mới nguyện ý buông tha cơ hội như vậy, trong lòng vừa đáng tiếc lại tiếc nuối, chẳng qua, không có hối hận, hắn không muốn mạo hiểm làm người trước mắt rời xa chính mình chút nào.

Chậm một chút, không sao, chung quy sẽ từng chút từng chút làm người này cam tâm tình nguyện mà bị mình nuốt trọn vào trong bụng.

Hương vị điểm tâm lúc này đã làm cho hắn rất thỏa mãn.

Mỉm cười, tay hắn lướt qua thân thể xinh đẹp mê người trước mắt, lại tìm kiếm xuống phía dưới.

Miễn cho người này tỉnh lại quên mất chuyện sau khi say rượu, Xavier không để ý khắc sâu ký ức cho y một chút.

Trên cái giường vốn thuộc về Diệp Lâm này, gần như đến khi sắc trời dần dần sáng lên Xavier mới buông tha Diệp Lâm, ôm y tỉ mỉ tắm rửa, nhân tiện lại cao thấp vuốt ve hôn liếm y một lần, sau đó ném toàn bộ chăn đệm vừa nhìn đã thấy rối tung rối mù, tràn ngập mùi vị tình dục ở trên giường vào trong nước, rồi mới ôm y mỹ mãn ngủ trên giường của mình.

Đây là giường đơn, cho dù là hai thiếu niên dáng người cũng không cường tráng, ngủ trên cùng một cái giường rốt cuộc vẫn là có chút chật chội.

Vì thế, lúc Diệp Lâm tỉnh lại liền cảm thấy rất không thoải mái.

Người này kiếp trước đã thể chất kỳ lạ, một ngày trước có thể say đến bất tỉnh nhân sự, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại lại thần thanh khí sảng, tửu lượng kém là một chuyện, nhưng y chưa bao giờ sẽ bị say rượu quấy rối.

Còn có một đặc tính làm y rất kiêu ngạo, chính là cho dù say đến không biết trời đất gì, sau khi y tỉnh táo chưa bao giờ bị mất đi trí nhớ lúc say rượu, muốn hãm hại lừa gạt y cũng không được!

Nhưng lần này, Diệp Lâm tình nguyện bản thân cái gì cũng không nhớ!

Toàn thân cứng ngắc nằm trên giường, cảm giác sườn trong đùi của mình nóng hừng hực còn có chút đau, nhớ tới tần suất đêm qua Xavier dùng cái kia cọ xát nơi đó của mình, Diệp Lâm cảm thấy trên mặt mình cùng nóng bừng bừng lên theo.

Trong nháy mắt thân thể trong ngực trở nên cứng ngắc, Xavier liền tỉnh, cũng biết Diệp Lâm đã tỉnh.

“Sớm an, Lâm.” Thanh âm của hắn hơi khàn, dường như còn mang theo lười biếng cùng thỏa mãn sau tình dục.

Diệp Lâm chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm ầm, giống như trong nháy mắt bản thân liền biến thành một bức tượng không thể nhúc nhích.