Tú Sắc - Thất Tú

Chương 8: Quý tộc




“Đúng rồi, có phải hỏi thăm Lenny kia một chút hay không?” Diệp Lâm quay đầu hỏi.

Xavier gật gật đầu: “Nói là thương nhân, trên thực tế lại là buôn lậu ngầm, hộ vệ của người như thế không giống với quý tộc, hẳn là không có bao nhiêu độ trung thành, chúng ta hỏi thăm tin tức một chút rồi buổi tối hôm nay lén đi xem đi.”

Hắc ăn hắc cái gì, tốt nhất!

Nhất là buôn lậu ngầm không hề có đạo đức liêm sỉ đáng nói gì.

Diệp Lâm lấy một chuỗi chìa khóa dài từ trong vòng tay chứa vật kia ra, nở nụ cười: “Đây là một thứ tốt nha!”

May mà lúc vào thành Diệp Lâm cũng khoác thêm một cái áo choàng hơi bẩn, che đi hơn nửa dung mạo, nếu không lấy trình độ nổi bật của y và Xavier thì chỉ sợ vào thành là sẽ gặp phiền toái, hơn nữa còn là ở cái thành Petre được xưng là hỗn loạn này.

Khi tìm chỗ ở cũng không quá thuận lợi, bọn họ vừa nhìn thì chính là trẻ con, mới vừa bước vào mấy cái ngõ nhỏ âm u đã bị người theo dõi, sau khi xử lý ba bốn người mới thanh tịnh một chút, nhà trọ cung cấp cho người từ bên ngoài đến trong thành Petre cũng không tính nhiều, nhà trọ lớn nhất tốt nhất trong thành giá cả đắt đỏ bọn họ đương nhiên sẽ không đi, trong không ít quán rượu nhỏ cũng có phòng khách, nhưng trình độ bẩn thỉu quả thực khiến Diệp Lâm không thể nhịn nổi, cái vách tường mỏng manh kia căn bản là hoàn toàn không cách âm, vị huynh đài cách vách kia đang cùng cô kỹ nữ nào đó mà khi bọn họ đi lên đụng phải làm vận động kịch liệt nào đó, từng tiếng từng tiếng kêu phóng túng đánh sâu vào màng tai y, giờ còn chưa đến đêm đâu thân!

Vì thế hai người không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài từ chạng vạng lúc trời còn hơi sáng, may mà việc hỏi thăm chuyện Lenny tiến hành vô cùng thuận lợi, Lenny này ở trong toàn thành Petre là cực kỳ nổi danh, bởi vì trình độ giàu có của hắn là ngay cả thành chủ cũng đỏ mắt!

Diệp Lâm âm thầm nghĩ, nhưng kim tệ trong vòng tay chứa vật của hắn cũng không có bao nhiêu a? Ngược lại là một số thứ lung tung linh tinh y không biết là cái gì lại rất nhiều, nói như vậy, hơn phân nửa những thứ này cũng chẳng phải mặt hàng phổ thông gì.

“Cả toàn trang viên này đều là của hắn?” Diệp Lâm líu lưỡi, ngay cả phủ thành cũng chưa lớn như vậy đúng không?

Vành tai Xavier giật giật, “Ừ, hình như phòng vệ cũng không chặt chẽ cẩn thận, không biết có phải vì chủ nhân không ở hay không.”

Hai người trộm lẻn vào, có lẽ là bởi vì trang viên quá lớn, khi bọn họ xuyên qua hoa viên thì ngay cả một người đi tuần đường cũng không thấy.

Lúc Diệp Lâm đang muốn xoay qua núi giả, Xavier kéo hắn một cái, hai người co thân hình vào trong bóng tối của núi giả, may mà dáng người bọn họ nhỏ gầy nên mới có thể được cái núi giả cũng không lớn này che khuất.

Chỉ qua thời gian vài cái chớp mắt thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện.

Hai hộ vệ mặc áo giáp vừa đi vừa nói chuyện than phiền, không chút phát hiện trong trang viên nhiều ra hai người.

“Lenny đại nhân còn chưa có tin tức?”

“Theo kế hoạch dự trù thì đại khái còn phải qua vài ngày nữa.”

“Thật là, vị Hadley đại nhân kia mới thật là khó hầu hạ, trong trang viên đều bị hắn làm cho loạn thành một đống!”

“Nhẫn nhịn chút đi, nghe nói vị này chính là quý tộc tới từ đô thành đấy, khó tránh khỏi yêu cầu cao một chút, nhưng mà ngủ một giấc mà muốn mấy chục hộ vệ canh giữ ở ngoài phòng, cũng quả thật có chút khoa trương.”

“Đây không phải là vấn đề yêu cầu cao một chút, nghe nói Talotha cũng sắp bị hắn làm cho phát điên rồi, chậc chậc.”

“Xuy, tiểu lẳng lơ này bình thường trừ Lenny đại nhân ra thì ai cũng không coi vào đâu, lúc đầu không phải cũng có tâm tư bấu víu vào quý tộc lớn sao, cái này gọi là tự làm tự chịu!”

Hai người nói xong liền bắt đầu thảo luận các thị nữ trong trang viên ai có vóc người đẹp ai có khuôn mặt đẹp, không nói mấy câu đã bắt đầu nói bậy, Diệp Lâm nghe được mà nhíu mày, cố tình hai người lại cứ vòng vòng trong hoa viên còn chưa rời đi, Diệp Lâm liếc mắt nhìn nhìn Xavier, lập tức biết hắn đã động sát khí.

Hai người này chỉ là hộ vệ phổ thông, không phải kiếm sĩ, muốn giết cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Diệp Lâm nhíu nhíu mày, hai hộ vệ kia bỗng nhiên đè thấp thanh âm ——

“Nghe nói Hadley đại nhân chẳng qua là một quý tộc nghèo túng trốn từ đô thành tới, không biết có phải thật vậy không?”

“Lúc trước không phải là Berry truyền ra sao, kết quả ngày hôm sau Berry đã không thấy tăm hơi, ta cảm thấy có tám chín phần mười là thật.”

“Vậy chuyện trong hầm là thế nào? Nói là không ai được phép vào, lúc trước không phải Atregin bọn họ nhận lệnh trông coi hầm sao, nghe nói ban đêm vẫn luôn nghe được tiếng trẻ con khóc, sẽ không phải là đang làm cái trận pháp tà ác gì đấy chứ?”

Bằng trình độ tai thính mắt tinh của Diệp Lâm cùng Xavier, tự nhiên nghe được bọn họ nói vô cùng rõ ràng, không khỏi liếc nhìn nhau một cái, không thể ngờ được trong trang viên này thật đúng là có mờ ám.

Hai hộ vệ kia lại vòng quanh vài vòng trong hoa viên rồi rời đi, Xavier thấp giọng nói: “Kim long tín là một loại tài liệu vô cùng hiếm có, cho dù là ở chợ đêm cũng rất ít nhìn thấy, giá cả ngược lại lại không cao, bởi vì chỗ dùng ít. Loại buôn lậu ngầm như Lenny này lẽ ra chưa đến mức có hứng thú với loại tài liệu giá trị không cao lại rất khó kiếm này.”

“Rất có thể là thứ mà quý tộc kia muốn.” Diệp Lâm lập tức nhìn thấu.

Xavier gật gật đầu, “Ta nhớ rõ trong cuốn sổ tay luyện kim kia đều có miêu tả qua những loại tài liệu đó, cách dùng kim long tín cho dù là thông thường nhất thì cũng chỉ là trị liệu một loại bệnh di truyền rất hiếm thấy.”

“Trước mặc kệ những chuyện này đi, nghe bọn họ có nói đến hầm, chúng ta đến đó xem trước xem.” Diệp Lâm lập tức quyết định.

Xavier cũng không do dự, nhẹ nhàng mà nhảy lên núi giả, nhìn lướt mọi nơi rồi lại lập tức nhảy xuống, “Đi!”

Trang viên lớn như vậy đương nhiên cũng không chỉ có một cái hầm, nhưng mà chỉ cần nhìn xem chỗ nào có người trông coi, như vậy chỗ nào là hầm mà hai hộ vệ kia nói đến cũng rất rõ ràng.

Trong trang viên chỉ thấy lẻ tẻ mấy người hộ vệ, có lẽ đúng là bởi vì vị quý tộc Hadley kia gần như điều toàn bộ hộ vệ đến canh bên ngoài phòng của hắn như lời hai hộ vệ kia nói, Xavier liếc mắt một cái đã nhìn thấy ngoài tòa nhà chính có hộ vệ đứng bên ngoài kia, mật độ dày đặc hình thành đối lập rõ ràng với trang viên trống rỗng này.

Cho nên, một đường đi tới hầu như tương đối thuận lợi, ngay cả một bóng người cũng không gặp phải.

“Là ở chỗ này.” Xavier lặng lẽ chỉ chỉ.

Diệp Lâm lập tức nhìn thấy có một tên to con canh giữ ở cửa đang ngủ gà ngủ gật.

“Trước đừng giết hắn, để tránh đánh rắn động cỏ.” Diệp Lâm thấp giọng nói.

Xavier dừng một chút mới “Ừ” một tiếng, lấy ra một cái ống dài nhỏ, nhẹ nhàng thổi một phát về phía hộ vệ kia, một cái phi tiêu chuẩn xác đâm vào cổ tên hộ vệ, hắn hừ cũng không kịp hừ một phát đã ngã xuống đất.

“Quét bột hôn mê, tạm thời sẽ không tỉnh lại.” Xavier đi ra ngoài đá đá thân thể nặng nề của hộ vệ kia. Kết quả của việc thường xuyên hắc ăn hắc chính là trên người bọn họ cũng có không ít thứ đồ chơi hay ho.

Diệp Lâm dẫn đều đi đến hầm, nhìn cái khóa đồng thật nặng trên cánh cửa hầm kia, y lấy chuỗi chìa khóa dài kia ra từ trong vòng tay chứa vật, sau chốc lát phân biệt lớn nhỏ đã tìm được chìa nguyên bộ với cái khóa này.

Một tiếng “cách” nhỏ vang lên, khóa được mở ra.

Một thứ mùi không dễ ngửi cho lắm xông vào mũi, trong lòng Diệp Lâm nhất thời trầm xuống, mùi này là…

Xavier cau mày càng nhiều, thân là một tinh linh, thính giác khứu giác của hắn vốn đã mẫn cảm hơn nhân loại rất nhiều.

Diệp Lâm đi lên trước một bước, quẹt sáng hộp lửa, cảnh tượng trước mắt khiến toàn thân y đều cực độ khó chịu, sau khi đến thế giới này, y gặp qua các loại cảnh tượng ghê tởm trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, y từng thấy máu, y từng chém người, ngay cả cái thể chất choáng chuyển động tròn đã theo y rất nhiều năm cũng vượt qua, nhưng tình hình trước mắt vẫn làm cho y có loại cảm giác cả người đều không tốt.

Phản ứng của Xavier còn nhanh hơn y, hắn đi lên kiểm tra một chút rồi đứng lên, “Đã chết.”

Diệp Lâm tức giận mà nói: “Nhìn như vậy thì cũng biết đã sớm không còn thở!” Có cái gì còn sống mà có thể mở to mắt lâu như vậy mà không chớp lấy một cái!

Xavier nhún vai, trên thực tế có chết hay không và vân vân hắn cũng không quan trọng, nếu không phải Diệp Lâm từng nói y sẽ không ra tay với trẻ con, trong lời nói có sự dễ dàng khoan dung cùng tâm đồng tình với những sinh vật nhỏ yếu non nớt này, ngay cả hứng thú đi lên kiểm tra một chút hắn đại khái cũng sẽ không có.

“A, hai đứa bé này, nhìn có vẻ là quý tộc nha.” Xavier bỗng nhiên nói.

Diệp Lâm cũng đã nhìn ra.

Đây là hai đứa trẻ choai choai, nhìn đều chỉ có hình dáng tầm bảy tám tuổi, một đứa tóc đen mắt đen, một đứa tóc đen mắt xanh, lúc này đôi mắt cả hai đều trợn rất lớn, nhìn có chút dọa người, vừa nhìn đã biết tuyệt đối là quý tộc, chỉ là đứa nhỏ mắt xanh kia có lẽ huyết thống không thuần khiết, a, chờ một chút, mắt xanh! Diệp Lâm liếc liếc Xavier một cái, màu sắc đôi mắt này thật đúng là có chút giống Xavier.

Xavier lại ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét một chút, “Trước khi chết chúng nó không chịu bao nhiêu tra tấn, hẳn là bị người trực tiếp chặt đứt cổ.”

Từ quần áo trên người hai đứa bé cùng hai má trắng nõn phúng phính đến xem, hai đứa trẻ này lúc trước nhất định là sinh hoạt trong một hoàn cảnh tương đối phú quý, Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là tên quý tộc gọi Hadley kia tạo nghiệt!

Khép con mắt hai đứa nhỏ lại, trong lòng Diệp Lâm có chút nặng nề, dường như lúc này mới chính thức ý thức được, y là đang ở trong một thế giới như thế nào.

Đúng vậy, trong quyển tiểu thuyết kia nói như thế nào nhỉ, trên thế giới này, chỉ có đứng ở chỗ cao nhất mới có thể được hưởng tự do chân chính, ở trong mắt ma pháp sư, kiếm sĩ cùng những quý tộc kia, mạng người giống như con kiến.

Cho nên nhân vật chính rất nhanh đã thích ứng sinh hoạt như vậy, đưa tay giết người chưa bao giờ do dự.

Nhưng Diệp Lâm lại cảm thấy loại tối tăm lạnh như băng này khiến y cảm thấy hít thở không thông.

Chưa có một khắc nào khiến y nhớ tới cái xã hội pháp chế trước đây như lúc này, cho dù chẳng phải hoàn thiện, tốt xấu là một người bình thường cuối cùng vẫn có thể sống được an bình vui vẻ.

Ở thế giới này, nếu là quá yếu đuối, chỉ sợ sẽ bị ăn đến mảnh vụn xương cũng chẳng còn, nếu là vẫn luôn lương thiện, có năng lực đi được bao nhiêu bước?

Bản thân Diệp Lâm cũng không phải là người tốt gì, khi còn bé y qua một cơn bệnh nặng, sau khi khỏe lại lại nhảy nhót vui vẻ như chưa từng có chuyện gì, đã có một chút di chứng như vậy, y sợ chết, ở trong lòng y, trên đời không có bất cứ chuyện gì có thể quan trọng hơn còn sống, cho nên, y chưa bao giờ nghĩ tới làm một anh hùng, y chỉ muốn sống sót!

“Lâm.”

Diệp Lâm nhìn về phía đôi mắt trong suốt long lanh như thủy tinh xanh biếc của Xavier, chỉ thấy Xavier mỉm cười, “Vẫn nghe ngươi, chúng ta không ra tay với trẻ con, nhưng trước mắt có ngay hai thân phận chúng ta có thể dùng, bọn nó là quý tộc, hiện tại bảy tám tuổi, chỉ ta chỉ cần trốn khoảng ba bốn năm sẽ không thành vấn đề.” Hắn dừng một chút, bổ sung nói, “Chúng ta có thể báo thù thay chúng, để cho chúng nó không phải chết không nhắm mắt.” Lấy bản tính của hắn mà nói, câu nói sau kia thuần túy là nói cho Diệp Lâm nghe.

“Ừ.” Diệp Lâm lên tiếng.

Xavier nhìn thấu Diệp Lâm suy sụp cảm xúc, thở dài, cởi quần áo của hai đứa trẻ xuống, đồ vật mang theo người đều cất kỹ cẩn thận, nhất là hình xăm giống nhau như đúc trên phần bụng cùng thắt lưng chúng, may mắn cũng không phức tạp, sau khi nhớ rõ mới mở miệng nói: “Tên Hadley không biết muốn làm gì mà lại giữ lại hài cốt của chúng, chỉ sợ không có ý tốt.”

Diệp Lâm chợt nhớ tới khả năng nào đó, “Pháp sư vong linh?”

“Pháp sư vong linh trong thế giới nhân loại không phải là dị đoan sao?” Xavier kỳ quái nói.

Diệp Lâm lạnh lùng mỉm cười, dị đoan? Đúng vậy, là dị đoan, nhưng trong hậu cung của vị Ngạo Thiên này, không phải có một vị pháp sư vong linh cực kỳ xinh đẹp sao, người ta chính là đến cuối cùng vẫn sống vô cùng tốt! Thậm chí khi trợ giúp Ngạo Thiên đã từng biến người trong một thành trở thành quân đoàn xương trắng của nàng nữa kìa, sự thật chứng minh, ở trên cái đại lục mục nát này, chỉ cần có quyền lợi, không có gì không làm được.

“Chúng ta đem chúng ta ngoài đốt đi.” Diệp Lâm nhẹ nhàng nói.

Xavier mỉm cười, “Được.”

Chỉ cần ngươi nói tốt, cái gì cũng tốt.