Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 22: Trợ giúp




Lâm Khuynh Nghiên không hờn, không giận trả lời: “Là tác giả đứng đầu bảng xếp hạng ba năm liên tục, không thất hứa, không chủ động, không đón ý nói hùa. Trong cái vòng này, đến nay không có một người nào có thể làm cô phá vỡ nguyên tắc, tôi cũng sẽ không cho rằng mình là ngoại lệ đó.”

Giang Hạ Sơ nhẹ nhàng bâng quơ, dường như người đang nói không phải là cô: “Xem ra hôm nay tôi phải phá lệ rồi.”

Không thất hứa, không chủ động... Tả Thành xuất hiện, thế giới của Hạ Sơ không còn cách nào có thể không thay đổi nữa.

Lâm Khuynh Nghiên giống như vừa kinh sợ lại vừa nghi hoặc, sự hứng thú trong mắt dày đặc. Cô ta nở nụ cười rất đẹp, nhưng cũng rất sâu xa: “Ngoại lệ?”

Nhẹ nhàng nói ra hai chữ, tỏ vẻ cô ta rất hứng thú và tò mò. Người có thể khiến cho Giang Hạ Sơ phải phá lệ, không ai khác chính là người kia. Lâm Khuynh Nghiên không nghĩ ra còn có người nào khác nữa.

Rốt cuộc, Giang Hạ Sơ và Tả Thành không bao giờ có thể là hai đường thẳng song song nữa rồi.

“Ca khúc chủ đề của 'Yêu, không có kết quả', tìm người khác đi.” Giang Hạ Sơ lạnh nhạt tư chối, dường như đang từ chối một bữa ăn bình thường.

Đôi con ngươi của Lâm Khuynh Nghiên lúc tối lúc sáng, như không muốn cho người khác biết cảm xúc của mình. Lâm Khuynh Nghiên là ca sĩ, trời sinh cô ta đã có một giọng nói rất đẹp: “Lý do của việc phá lệ là gì?”

“Không nhất thiết chuyện gì cũng phải có lý do.” Cô nhấp một ngụm Mandailing, không biết có phải do cafe đắng hay không mà trong mắt cô như ẩn hiện sự chua xót, “Ví như, hôm đó, người xuất hiện ở Tnight1998 là Tả Thành, mà không phải là cô. Tôi nhớ, người hẹn gặp là cô mà.”

Có rất nhiều chuyện không cần đến lý do, tựa như Giang Hạ Sơ ngang ngược, tựa như Tả Thành tuyệt tình, tựa như Diệp Tịch thâm sâu, tựa như Lâm Khuynh Nghiên toan tính, không có lý do gì mà nhất định phải như vậy.

Trong đôi mắt của Lâm Khuynh Nghiên xẹt qua chút kinh ngạc, nhưng chỉ ngay lập tức đã biến mất không còn chút dấu vết. Cô ta cười nhạt: “Quả thực tôi thấy hai người cần phải gặp mặt.” Dường như câu nói này chỉ là ngẫu nhiên, cô ta lại tiếp tục: “Tuy rằng tôi là giọng ca chính trong ca khúc chủ đề, nhưng mà người ký kết hợp đồng với cô không phải là tôi, mà là phía nhà đầu tư của bộ phim, cũng chính là Tả Thành. Tôi lực bất tòng tâm.”

“Lý do gì chứ? Vậy ba phen bốn bận cô dính dáng đến Tả Thành là vì lý do gì?” Giang Hạ Sơ không hề hay biết rằng, sự kiêu ngạo và bình thản mà cô vẫn luôn duy trì, giờ khắc này đã bị vứt đi hoàn toàn. Bởi vì chỉ cần cái tên của người kia, cũng dễ dàng phá vỡ phòng tuyến mà cô dựng lên.

Tả Thành, khiến cho Giang Hạ Sơ khó mà đề phòng.

Lâm Khuynh NGhiên lại vô cùng nhàn nhã, nhìn Giang Hạ Sơ hiếm khi dậy sóng, nhẹ nhàng bâng quơ trích dẫn lại lời nói khi nãy của Giang Hạ Sơ: “Câu nói kia, trả lại nguyên vẹn cho cô: Không phải chuyện gì cũng đều có lý do.”

Nhất thiết phải có lý do sao? Lâm Khuynh Nghiên có rất nhiều: Bởi vì Giang Hạ Sơ trăm phương nghìn kế né tránh thế giới của Tả Thành, bởi vì Diệp Tịch không đành lòng, bởi vì cô ta đã thay thế Diệp Tịch gánh vác chịu tội, bởi vì có một thiếu niên tên Quý Khiêm Thành không biết đã đi về nơi nào, bởi vì người thiếu niên này là người mà Diệp Tịch quý trọng, bởi vì Diệp Tịch là người duy nhất không để ý đến cô ta... Nhiều lý do như vậy, có đủ hay không? Nhưng mà không một lý do nào có thể cho Giang Hạ Sơ biết.

Lâm Khuynh Nghiên cảm thấy bản thân mình thật dối trá, trong lòng cô ta có thể có đến một ngàn lý do, nhưng miệng lại làm như không có việc gì mà phủ nhận tất cả. Cô ta, không hổ trời sinh đã là con hát. *

(* - con hát - diễn viên, câu này ý nói Lâm Khuynh Nghiên là diễn viên nên giỏi đóng kịch)

Dường như lại thấy được mình của năm năm về trước, bướng bỉnh như vậy. Giang Hạ Sơ bắt đầu không nhìn thấu chính mình, cô bật thốt lên một cách cố chấp và cương quyết: “Không có lý do gì sao? Nếu như tôi cứ nhất định muốn một cái thì sao?”

Lâm Khuynh Nghiên chỉ cười không nói, lát sau mới hỏi lại: “Cô sợ hãi cái gì?” Câu hỏi mang theo sự chắc chắn, “Tả Thành sao?”

“Cô lại có mưu đồ gì?” Giọng điệu cũng chắc chắn, “Diệp Tịch.”

Lâm Khuynh Nghiên là nghi vấn, Giang Hạ Sơ là khẳng định. Giang Hạ Sơ và Tả Thành, Lâm Khuynh Nghiên và Diệp Tịch. Những dây dưa trong đó đã sớm không phải là điều bí ẩn gì nữa, bọn họ đều hiểu nhau rất rõ.

Lâm Khuynh Nghiên thoải mái cười, nhưng mà Giang Hạ Sơ lại cảm thấy Lâm Khuynh Nghiên luôn che giấu chút mỉa mai châm chọc mình, ví dụ như hiện tại: “Diệp Tịch nói tôi vĩnh viễn cũng không thông minh được bằng cô.”

“Tôi không phải kẻ địch của cô, Diệp Tịch và cô, với tôi mà nói chẳng có gì khác nhau.” Giang Hạ Sơ lại nhấp một ngụm, hương vị đậm đà của Mandailing lại vô vị như nước. Cô đặt tách cafe xuống, xoay người.

Cuộc đàm phán này... Không có kết quả.

Dường như trong không khí còn phảng phất mùi vị đắng chát của Mandailing, bỗng nhiên Lâm Khuynh Nghiên lại cảm thấy, Mandailing thật hợp với cô ta. Trong không khí còn lưu lại sự tịch mịch mà Giang Hạ Sơ chưa mang đi hết, Lâm Khuynh Nghiên cảm thấy nơi này thật trống trải.

“Kẻ địch?” Bên trong nụ cười này không có sự giả dối, nhưng trong đó lại mang theo sự phẫn hận. Giọng nói dễ nghe ấy cũng có lúc chói tai đến vậy, “Vĩnh viễn là như vậy.”

Từ ngày Giang Hạ Sơ cướp lấy người trong lòng Lâm Khuynh Nghiên.

Từ ngày Lâm Khuynh NGhiên lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tịch khóc trước một phần mộ, Diệp Tịch nghẹn ngào nói: “Anh, em sẽ báo thù cho anh.”

Cô ta luôn trốn tránh, đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, mới thấy hàng chữ trước mộ: Quý Khiêm Thành...

Từ ngày Lâm Khuynh Nghiên vụng trộm biết được bí mật của Diệp Tịch, trong thế giới của cô ta, ngoại trừ việc yêu Diệp Tịch, còn có một việc khác đó là, hận thù giùm anh.

Nhiều năm trước, trước phần mộ của Quý Khiêm Thành, có một bé gái đã thề thốt: Em sẽ thay anh đòi lại tất cả.

Những món nợ đó, sẽ đòi lại, từng chút từng chút.

Vũ Hậu, dưới ánh nắng tháng Năm như một chiếc lồng to lớn, giới diễn viên nghệ sĩ Thánh Điện như bị bao phủ bởi một thứ gì đó giống như Tả Thành, có lẽ là lây nhiễm hơi thở của Tả Thành.

Tầng 49, là một kết giới lạnh như băng mà Tả Thành đã dùng để ngăn cách mọi người ở bên ngoài, nhưng hôm nay lại không yên tĩnh như trước.

Tổng thư ký Ôn Hiểu ở tầng 48 buông điện thoại nội bộ xuống, ngẩng đầu cười dịu dàng, bày ra lễ nghi tiêu chuẩn khi tiếp khách: “Quan tiểu thư, Tổng giám đốc cho mời cô lên.”

“Cám ơn.” 'Quan Hân' cười tao nhã, hơi hơi gật đầu rồi xoay người, nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy hơi khó chịu.

Ôn Hiểu nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái tên “Quan Hân” này, từ đầu đến cuối không nói được lời nào, vô cùng hoang mang!

Cô đã ngồi ở cái ghế tổng thư kí này suốt ba năm, đây là lần đầu tiên mà tầng 49 cho người ngoài lên. Ôn Hiểu thực sự kinh ngạc. Xem ra báo chí đưa tin là thật, vị Quan tiểu thư này đúng là bạn gái của đại boss.

Thì ra người không nhiễm khói lửa nhân gian như đại boss Tả Thành cũng sẽ có thất tình lục dục, điều này thực khiến cho Ôn Hiểu kinh hãi không thôi.

Cánh cửa kim loại rất nặng, tầng 49 cũng không có ai khác, “Quan Hân” mím môi đẩy cửa. Thật nặng nha, làm diễn viên cũng không dễ dàng gì, đây đúng là việc vất vả.

Vừa vào cửa, “Quan Hân” đã líu lưỡi, đây là chỗ cho người ở hay sao? Màu đen giống như những đám mây lớn màu đen, che phủ khiến nơi này không khác gì cái lồng. Hơn nữa, đây là tháng năm, bên trong có từng trận gió âm u, khiến người nào đó không nhịn được mà run lên, run đến mức quên hết tất cả.

Đột nhiên “Quan Hân” cảm thấy lạnh gáy, cô ngẩng đầu, lập tức bắt gặp đôi mắt lạnh như băng. Đôi mắt này quét đến đâu là nơi nó như bị đóng băng, bất hạnh thay, nó lại chiếu lên gáy người nào đó, thảo nào mà cô cảm thấy lạnh cả người!

“Quan Hân” đã quên líu lưỡi, sửa thành nghẹn họng nhìn trân trối. Bộ dạng của người đàn ông này, con mẹ nó cũng thật không giống người. Có người đàn ông nào lớn lên như vậy không? Ngay cả cô, người luôn tự hào về dung nhan của mình cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Như thế này là muốn người khác phải sống sao đây? So với trên báo còn đẹp trai hơn nhiều.