Tử Tâm Thế Thân

Chương 2




Cầm Các hiện tại không giống lúc trước quạnh quẽ ít người, mà ngược lại không ngừng có người tới tới lui lui đến thăm.

Ha hả…… Kỳ thực là do ta bị bệnh thôi.

Đại phu cùng nha hoàn tới chiếu cố ta… Lo lắng lật tới lật lui thân thể nóng rực của ta.

Ngay lập tức châm những cây kim thực dài lên huyệt đạo trên lưng ta, lên đại huyệt trên đỉnh đầu ta. Đáng tiếc chính là……nhiệt độ vẫn không hề giảm xuống.

Ta như tỉnh như mê, khẽ mở mắt, nhận ra một đoàn người hỗn loạn trước mặt.

Thân thể này… Ngay từ nhỏ đã không được khỏe mạnh, hơn nữa ta còn chính mình muốn tự ngược mình… Xem ra trụ được lâu đến thế này cũng đã là kỳ tích.

“Khụ khụ ──”Ta nhịn không được ho mạnh… Có chất lỏng nóng ấm ngọt ngọt trào ra khỏi miệng, mọi người bên cạnh đều đồng thời phát ra tiếng thét chói tai.

A… Ta đột nhiên muốn cười… Đây đâu phải là lần đầu tiên ta nôn ra máu, này đã sớm thành thói quen, không nghĩ là khi bị phát hiện lại trở thành hiện tượng kinh người, chính là…ta đã quên mất chẳng có mấy người biết được chuyện này… Ngay cả Tập Dịch cũng không có biết.

Chuyện này… chắc chắn không bao lâu sau mọi người trong phủ đều sẽ biết hết đi…

“Đại, đại phu… Thực công tử có nói… nếu hắn bị bệnh như vậy… thì cho hắn dùng cái này.”

Người đang nói chuyện chính là… phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày của ta — Thư Nguyệt.

Trong mê man… ta nhìn thấy nàng đưa đại phu đồ vật này nọ, tay chân đầy luống cuống.

“Đây là……” Đại phu sắc mặt thoáng chốc tái xanh. “Này không phải là cánh hoa ‘Nhất khắc hoa’ sao… Là hoa mang độc tính thậm liệt a.”

“Đúng vậy…… Đại phu, đây là Thực công tử dặn dò ta.” Thư Nguyệt đem đôi mắt mở lớn nhìn ta không lượng giải.

Ta biết… Độc tính cực mạnh của ‘Nhất khắc hoa’ sẽ khiến thân thể hoàn toàn bại hoại này của ta không thể cứu chữa được nữa.

Chính là… ‘Nhất khắc hoa’ là loại cây tối kịch độc, đóa hoa tuy chứa kịch độc nhưng không khiến người ta chết ngay trong một thời gian ngắn.

Hơn nữa… dùng ‘Nhất khắc hoa’… Toàn thân so với không trúng độc cũng không có gì khác thường, mà giống như dùng thuốc khiến tinh thần mệt mỏi (?), rồi sẽ bất tri bất giác xâm nhập cơ thể con người đem toàn bộ bại hoại, khiến họ bất tri bất giác chết đi.

Mà… Chỉ dùng đóa hoa này đối với ta, tuy rằng trúng độc…nhưng thân thể ta lại chính vì độc tính mà tràn ngập sinh khí.

Ở lại “Niếp phủ” nổi tiếng giang hồ về độc dược đã hơn ba tháng… Ta hóa ra cũng học được không ít thứ tốt a…… Để chuyện xảy ra thế này là hạ sách… nhưng ta lại không có chút hoảng hốt… Nhân sinh có thế nào cũng đến thời điểm cuối cùng thôi…

“Công tử thân thể hắn thật sự là…… Ai…… Lão hủ đã biết, liền theo lời công tử là làm đi.” Đại phu nhìn nhìn đó hoa trong tay, rồi quay sang nhìn ta…nhận mệnh nói.

“Ngươi giúp ta nâng hắn dậy…” Đại phu một mặt nói với Thư Nguyệt, một mặt đem giã nhuyễn đóa hoa, hòa vào trong chén thuốc mới chừ người hầu vừa bưng lên.

Thư Nguyệt nâng thân thể mềm nhũn của ta dậy, tựa vào trên người nàng. Đại phu bắt đầu đem chén thuốc ghé đổ vào trong miệng ta, một bên dùng khăn bố chà lau để thuốc không tràn ra khỏi miệng.

Thế này thật không khỏi làm ta nghĩ đến… Trước kia, thời điểm ta phát bệnh, Tập Dịch cũng là như vậy đêm ta đặt trong lồng ngực, không ngừng truyền chân khí vào trong ngực ta, đem thân mình mang bệnh hàn của ta tăng thêm nhiệt độ. Trên mặt hắn vẫn tràn ngập nét ôn như như thường lệ không hề thay đổi, làm trong lòng ta dấy lên không ít thương yêu.

Mà hắn cũng sẽ tự mình tiên dược, tự mình uy dược, không để người khác đụng tay tới… Hắn sẵn sàng hạ mình, hạ thấp thân phận cao quý, cả ngày ở lại Cầm Các chăm bệnh hảo cho ta.

Đáng tiếc… Giờ khắc này hắn sẽ không đến, cũng sẽ không thấy so với trước kia bệnh tật càng nghiêm trọng hơn đã khiến bộ dáng ta trở nên xấu xí thế nào.

Với hắn mà nói… Ta chỉ có thể là một thay thế phẩm thỏa mãn hắn thể hiện ra nét ôn nhu của mình. Hắn đối tốt với ta…lo lắng cho ta… Tất cả đều là bởi vì ta lớn lên bộ dáng thật giống Kỳ. Hiện tại hắn đã có Kỳ…còn ta liền trở thành chẳng là gì với hắn.

Mí mắt rốt cuộc chống đỡ không được…… Đến cuối cùng ta nghĩ, không cần đau xót vì chuyện này thêm một chút nào nữa.

Nhắm mắt lại… Bên tai không còn nghe thấy âm thanh ồn ào tràn khắp phòng, tất thảy đều là yên lặng……

Trong đêm này… ta có một giấc mộng.

Trong mộng ấy… Ta toàn thân mặc hỷ phục mới cùng trang điểm, điểm xuyết ngọc châu, giữa một biển đỏ tươi sắc hoa…trong lòng rộng mở, vui sướng tươi cười.

Ta cười thật thoải mái… Người chung quanh cũng vui mừng chúc phúc cho ta.

Nhưng… Cuối cùng…… Trong mộng này ta lại không đợi được tân lang đi vào.

Vẫn là một mình,…… ta khóc.