Tu Tẫn Hoan

Chương 130: Bị ám sát




Thư Điện Hợp muốn thu tay lại cũng không kịp, bất đắc dĩ nói: " Dây đàn đứt cắt vào...."

"Làm sao lại không cẩn thận như vậy, sau này không cho ngươi chạm cầm nữa." Tuyên Thành cẩn thận xoa vết tích bóng loáng trên tay Thư Điện Hợp nhíu mày nói.

Nhìn nàng vì mình mà đau lòng, ánh mắt Thư Điện Hợp phức tạp, yết hầu như lấp một đống bông, không nói ra lời.

Con Người đều có sinh tử, sau khi chết rồi linh hồn thoát ly thân xác, mờ mịt biến ảo mà du đãng ở nhân gian, hay tiến vào địa ngục, hoặc chuyển thế đầu thai.

Tương truyền ngày Tết Trung nguyên. Ban đêm giờ tý, quỷ môn quan ở âm tào địa phủ sẽ được mở ra, thả quỷ hồn từ địa ngục trở lại nhân gian, cùng người nhà đoàn tụ, hưởng tế phẩm, vì lẽ đó ngày hôm đó từng nhà đều sẽ ở trước cửa mà bày ra tế phầm, đốt hương, đốt tiền giấy, mong ước người thân ở dưới lòng đất có thể nhận được, có thể sống sung túc.

Mặt khác, còn có thả hoa đăng, mời nghệ sư đóng vai đại ma chung quỳ, phong tục cúng cô hồn.

Trong cung đối với ngày lễ này cũng không có gì đặc biệt, ban ngày đi tới tế tổ, còn lại không có hoạt động gì khác.

Chiếc ao ở trong vườn hoa nối thông ra ngoài yên tĩnh không có chút lay động nào, khác nào giống như một cái gương đặt ở trong bóng tối. chiếu tới hai hình ảnh, xung quanh đều thắp đuốc sáng trưng.

Tuyên Thành đem thuyền hoa đăng đã được gấp kỹ, thả trên mặt nước, sóng nước rung động đưa nó ra xa, nàng nói: "Như vậy hoàng huynhh, hoàng tẩu cũng sẽ nhận được sao?"

Ao nước này dẫn ra ngoài, chảy ra bờ sông, người ta thuyền hoa đăng là bởi vì có người nói sông hồ lớn sẽ chảy ra biển đi tới cõi âm, người sống gấp thuyền hoa đăng viết xuống đôi lời, thả vào trong nước, vong linh liền có thể nhờ đó mà nhìn thấy người nhà đọc được lời bọn họ muốn nói.

Ngoại trừ thuyền hoa của Tuyên Thành, cũng có một cái khác của Thư Điện Hợp, trôi về xa hơn, ẩn hiện bên dòng nước lúc tối lúc sáng, biến mất. Tuyên Thành cũng viết đôi lời cho người Mẫu hậu mà từ nhỏ tới giờ chưa từng thấy mặt.

"Sẽ." Thư Điện Hợp dứng sau lưng nàng, nhìn hai chiếc thuyền hoa đăng kia biến mất, tay đưa ra phía sau nói.

Tuyên Thành thở dài một cái, tựa như đã lãng quên đi khổ sở mà mất đi ca ca, nhất thời hưng phấn nói: "Vậy ta lại thả một chiếc cho sư phụ đi."

"Sư phụ?"

"Là sư phụ của ngươi, Phùng Thần y."

Thư Điện Hợp phản ứng còn chưa kịp, Tuyên Thành đã chạy tới bàn nhỏ lấy thêm một chiếc thuyền hoa.

Thư Điện Hợp nhìn nàng đoan chính cầm bút, ở trên giấy viết xuống lời cầu phúc, viết một cách nghiêm túc.

Nếu nói Công chúa có chỗ nào hấp dẫn, vậy thì là lúc này, luôn cảm thấy chân tâm của nàng, khắp nơi chu đáo, đối với nàng rất tốt, ở trong hoàng cung tâm cơ này, nàng đúng là viên ngọc quý giá nhất.

Tuyên Thành đang viết chữ, dừng lại đột nhiên cứng đờ, lộ ra vẻ mặt quẫn bách hướng về phía Thư Điện Hợp cầu viện nói: "Cái chữ "Gia" viết như thế nào? " sợ Thư Điện Hợp cười mình vô học, giấu đầu hở đuôi nói: "Trong thời gian ngắn không nhớ ra được."

Lời còn chưa dứt, tay liền bị người kia nắm lấy, phía sau dán lên nhiệt độ ấm áp, hương vị quen thuộc xông vào khoang mũi, tim Tuyên Thành bỗng dưng đập nhanh, hầu như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Mặc kệ là đã tiếp xúc thân thể cùng nhau vô số lần, chỉ cần đối phương tới gần, nàng cũng không biết làm thế nào trong lòng luôn nhộn nhạo rung động, yêu thích.

Ánh nến trên bàn chập chờn lay động, phản chiếu nét bút đang đề xuống, đối phương nghiêng mặt gần trong gang tấc, mỗi một hơi thở của đối phương đều phả vào chiếc tai mẫn cảm của Tuyên Thành, nàng mím chặt môi, bàn tay cầm bút không tự chủ được mà chảy mồ hôi.

Chữ Gia viết xong, Thư Điện Hợp cũng không có nới lỏng tay Tuyên Thành ra, mà theo tâm ý của Tuyên Thành, tiếp tục viết chữ Phúc.

Kỳ thực còn có một lựa chọn, không phải sao?

Quên đi thân phận thật của mình, từ bỏ báo thù, mang theo Tuyên Thành, hoặc từ bỏ Tuyên Thành cao chạy xa bay.

Lý Đạo Cách cùng một đám cựu thần của Khải triều luôn luôn tìm nàng, ý đồ lấy thân phận của Công chúa khôi phục Khải triều, nhưng nàng không muốn làm vậy. nếu bị bọn họ tìm thấy cũng thật phiền phức, bại lộ thân phận cũng chết, đối với bách tính cũng không có lợi, lựa chọn duy nhất chính là rời đi.

Viết xong nét cuối cùng, Thư Điện Hợp hãm trong suy nghĩ của mình mà trầm tư, Tuyên Thành thấy nàng không động tĩnh, nghiêng đầu hỏi: "Làm sao? Làm sao mà cả một đêm đều hồn vía trên mây?"

Thư Điện Hợp Hoảng thần, vẫn là để Công chúa phát hiện ra, nàng thả tay Tuyên Thành ra, xoa bóp mi tâm của mình, nói dối: "Không có gì, chỉ là nhớ tới sự vụ trên triều."

Tuyên Thành nghe vậy bất mãn, rầm rì nói: "Trong lòng người xưa nay chỉ có việc của triều đình, không có Bản cung, ngươi nói ngươi phải bị tội gì?"

Thư Điện Hợp không trả lời, từ phía sau đem Tuyên Thành ôm vào lòng, vùi mặt vào cổ Tuyên Thành, rù rì nói: "Trong lòng thần có Công chúa."

Tuyên Thành khoé miệng không kiềm chế được mà vung lên. Thế mới đúng chứ, không sai, chính là như vậy, dạy dỗ một chút Phò mã ngốc của nàng cũng thả lỏng nội tâm mà nói ra lời ngon ngọt a.

Nàng cầm lấy chiếc thuyền giấy đã được viết xong, đưa thả xuống nước, nói:: "Hy vọng thần y sư phụ có linh thiêng, phù hộ cho đồ đệ của hắn, chính là Phò mã có thể luôn bình an vô sự." Tuyên Thành trong đầu hiện lên dáng dấp của Phùng Hoán Lâm, yên lặng mà cầu khấn.

Nàng lơ đãng liếc mắt nhìn viên kim tinh trên trời kia, ở bên cạnh có một ngôi sao. Bỗng nảy sinh ý nghĩ bất chợt nói: " ngươi nói xem toàn bộ kim tinh có giống như một bàn cờ?"

"Ngươi xem toàn bộ tinh không, có giống như là bàn cờ không?"

Tuyên Thành chỉ vào bầu trời, dùng ngón tay vẽ ra một khung của bàn cờ, lời nói mông lung. Nhớ tới Thư Điện Hợp từng nói về ý nghĩa của các ngôi sao. Tuyên Thành thả tay xuống, thở dài nói: "Thời gian thực sự trôi quá nhanh, lại một năm nữa tới trung thu, không nghĩ tới thời gian này lại xảy ra nhiều việc như vậy..."

Thái Tử lão huynh, hoàng tẩu đã không còn... phụ hoàng thì mê muội trường sinh, không để ý tới chính sự..

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

Vận mệnh của con người có giống như bàn tinh này không, có người ở sau lưng coi nó làm quân cờ, nếu như vậy người ở sau điều khiển cờ sẽ là ai?

Thư Điện Hợp theo tầm mắt của nàng nhìn lên, lại thấy Tuyên Thành nói một viên kim tinh sáng duy nhất trên bầu trời.

Thư Điện Hợp suy nghĩ một chút, liền nói: "Công chúa trước đây người đã nói, nếu như có cơ hội, nguyện ý rời khỏi chốn hoàng cung hỗn loạn này, vì lẽ đó.... Hiện tại Công chúa, thay đổi tâm ý sao?"

Tuyên Thành vừa nghĩ tới hoàng huynh cùng hoàng tẩu của mình, tâm tình liền thấp xuống. ngày xưa nàng thấy hoàng huynh cùng hoàng tẩu thả thuyền hoa đăng còn chê là nhàn chán.

Tuyên Thành vốn không chú ý tới sự mong mỏi trong mắt Thư Điện Hợp khi hỏi câu này, nói: "Ta vốn nghĩ mình là người muốn tự do, sớm hay muộn cũng có ngày rời đi toà cung thành này. Nhưng bây giờ nhìn lại, ta không đi nổi khỏi đây, sinh ra ở đây, trưởng thành ở đây, nơi này có phụ thân cùng ca ca. nếu như ta rời đi nơi này, ta nên đi đâu?"

Thư Điện Hợp sớm đoán được đáp án, nói không thất vọng chính là giả, nàng buông xuống sự cô đơn ở trong mắt.

Tuyên Thành tiếp tục nói: "Hơn nữa giống như lời ngươi từng nói, mỗi người đều có trách nhiệm của chính mình. Hoàng huynh đã không còn, ra cũng nên gánh vác trách nhiệm làm bạn bên cạnh phụ hoàng."

Thư Điện Hợp bất ngờ đối với việc chính mình nói ra những lời đó, lại tạo cho Tuyên Thành có ý nghĩ như vậy.

Nàng cũng không biết rằng, những lời nàng nói Tuyên Thành đều khắc ghi ở trong lòng.

Tuyên Thành nhìn thấy vẻ mặt đang xoắn xuýt Thư Điện Hợp, đưa tay nắm lấy tayThư Điện Hợp mỉm cười nói: "Ngươi vẫn sẽ bồi ta, đúng không?"

Nàng nói Câu này có chút ích kỉ, có phải là nàng đang buộc chặt Thư Điện Hợp bên người không? Thế nhưng Tuyên Thành biết rõ trong lòng, nếu như không có Thư Điện Hợp chắc chắn không có nàng. Chỉ cần có Thư Điện Hợp bồi tiếp, mặc dù là mất đi tự do, nàng cũng không sợ.

"... Đúng." Thư Điện Hợp trầm mặc trong chốc lát rồi đáp.

Trăng rọi xuống trên đường phố không người. gió thổi đem vài tờ giấy trên đường bay tới, bay lui. Ba bốn gã sai vặt cùng thị vệ đang nâng một cỗ kiệu từ hoàng cung mà đi về phủ. Người cầm đèn lồng cùng cỗ kiệu đi trên đường vắng tiếng bước chân phát ra động tĩnh nhỏ, cỗ kiệu vừa đi qua một góc đường gần tới phủ, trong bóng tối lao ra vài hắc y nhận mặc đồ đen che kín mặt, đem cỗ kiệu ngăn lại, trong tay bọn họ lưỡi đao loé lên tia hàn quang khát máu.

"Người tới phương nào, dám cản cỗ kiệu của Cửu vương?" thị vệ phản ứng, ngạc nhiên chất vấn.

*Lai giả bất thiện, tất có mưu đồ. Thị vệ của phủ cửu vương dồn dập rút kiếm ra khỏi vỏ, đem kiệu hộ vệ ở phía sai, sẵn sàng nghênh đón quân địch.

*Thiện giả bất lai,lai giả bất thiện: nguời tốt thì không tới, người tới thì chẳng tốt lành gì.

Hắc y nhân cũng không có nói nhiều lời, trực tiếp tấn công, thị vệ của phủ cửu vương cùng hắc y nhân nghênh chiến, lưỡi dao chạm vào nhau phát ra tia lửa cùng tiếng lưỡi dao chém lên người thị vệ, tiếng nhịn đau mơ hồ rõ ràng trên đường phố đặc biệt vắng.

Bên ngoài nhốn nháo, người trong kiệu lại ung dung giống như không biết bên ngoài đang phát sinh cái gì, thản nhiên như không.

Trong chớp mắt toàn bộ thị vệ cùng những gã sai vặt bị giết hết, hắc y nhân hướng đao đi tới gần cỗ kiệu.

Thời khắc đó, hơn mười thị vệ nghe được động tĩnh, mang theo ánh lửa vọt tới, đem hắc y nhân vây quanh. Hắc y nhân nhìn thấy vệ binh đông hơn mình, nhìn nhau cảm thấy không ổn, cuống quýt bốn phía bỏ chạy thục mạng.

Thị vệ đuổi theo đám hắc y nhân, số còn lại thấy trên mặt đất toàn là xác chết e sợ cửu vương lành ít dữ nhiều. luống cuống chạy tới trước kiệu, nhấc màn kiệu lên kiểm tra tình hình, sau đó hắn hỏi: "Cửu vương người không sao chứ?"

"Không sao."

Sau khi đảm bảo Cửu vương không có chuyện gì, xa xa một đạo bóng dáng đen gầy gò, nhìn có thể biết là một nữ tử, vận kinh không, đạp ngói mà rời đi.

Ngày hôm sau, sự việc Cửu vương đêm qua bị ám sát liền được tấu trên triều, dẫn tới cả triều khiếp sợ.