Tu Tẫn Hoan

Chương 165: Ban cho rượu độc




Một đạo sấm sét từ bên ngoài giáng xuống, mưa xối xả rơi, hơi nước từ tường gạch cũ bị ngấm xâm nhập vào bên trong phòng giam khiến rơm rạ ướt gần hết.

Thư Điện Hợp nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng bồn chồn giống như sắp có một đại sự gì phát sinh, dự cảm không hay cứ không ngừng cuồn cuộn.

Ngày ấy từ trong miệng Trần sai nha nghe được tin Tuyên Thành mang thai cùng Phùng Chính thay nàng chịu tội, tâm tình chập chờn cho nên độc tố phát tác, dẫn đến thổ huyết.

Cũng may là đúng lúc Trần sai nha đưa thuốc tới, nếu không độc phát tác lan khắp cơ thể nàng cũng không thể giữ được mạng.

Tuyên Thành trên tay không có thứ gì, tâm địa lại mềm yếu, hiếu thuận, hoàn toàn không phải là đối thủ của Lã Mông, hai người nếu nổi lên tranh đấu, nàng không khác nào lấy trứng chọi đá.

Lã Mông máu lạnh vô tình, tâm địa độc ác, không biết hắn sẽ đối xử với Tuyên Thành như những hoàng tử kia không?

Mà Phùng Chính cũng vậy....

Bất kể là Tuyên Thành hay là Phùng Chính, bọn họ ở bên ngoài đều nỗ lực để mình sống tiếp, mà chính mình ở trong căn phòng này muốn từ bỏ chính mình, cô phụ tâm ý các nàng, Thư Điện Hợp đột nhiên cảm giác mình có chút choáng váng.

Độc trên người mình coi như không có thuốc nào cứu được, nhưng ra ngoài có thể thấy được các nàng lần cuối, chết cũng không hối tiếc.

Sau này lại nghe được tin Phùng Chính đã được thả ra, nàng mới thở phào, may mắn Lã Mông không ban chết cho hắn.

Nàng buồn bực mất tập trung, giật giật tay chân, nỗ lực đem xiền xích bên dưới tránh ra, nhưng đều là chuyện vô ích.

Ngay lúc nàng vất vả lắm mới đứng lên, bên ngoài phòng giam truyền tới tiếng bước chân, có người vội vã chạy tới hướng này.

Thư Điện Hợp liếc mắt nhìn mưa rơi ở ngoài phòng giam, thời điểm quay đầu quả nhiên thấy Trần sai nha bộ dáng lo lắng xuất hiện ở trước phòng giam.

"Phò mã, hỏng bét!" hắn thất kinh nói: "Ty chức đang trên đường tới, bất ngờ nghe trộm được hình bộ thượng thư cùng cấp trên của ty chức nói, hoàng thượng hạ lệnh ban rượu độc, bí mật xử tử ngài!"

Khi được tống vào đây, Thư Điện Hợp đã dự liệu sẽ có ngày này, vì thế khi nghe được tin này, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc hoặc sợ sệt gì.

Hoá ra, nàng trong lòng có dự cảm không hay, là việc này.

"Khi nào?" nàng ngồi xuống hỏi.

"Ngay đêm nay."

"Ta muốn nhờ Trần sai nha một chuyện."

Nàng nhàn nhạt thở dài, giọng nói mang tiếc nuối, giống như trước lúc lâm chung bàn giao nguyện vọng chưa hoàn thành, hiện tại nàng còn muốn nhìn Tuyên Thành một chút. Đáng tiếc.

"Chuyện gì, miễn là chuyện phò mã nói, ty chức liều mạng cũng vì phò mã mà làm!" Trần sai nha cảm giác một thân nhiệt huyết đều sôi trào.

"Chờ ta chết rồi, xin Trần sai nha giúp ta thu thập hậu sự, không nên để cho bất cứ người nào tới gần ta....

Nếu có thể đem di thể của ta giao cho Công chúa là tốt nhất, nếu như không thể, tuỳ tiện tìm một chỗ, táng ta đi."

Nàng muốn giữ kín thân phận nữ tử này, nếu bí mật này không để Lã Mông phát hiện, nàng chết rồi như khói bụi tản đi, nhưng Tuyên Thành còn phải sống tiếp, giả rồng, hư phượng, chuyện này lộ ra, Tuyên Thành nàng ấy, không còn chút danh dự nào.

Vì vậy, nàng nhất định phải giữ kín bí mật này, mang xuống địa ngục cùng mình, vì Tuyên Thành lưu lại đường lui.

Trần sai nha thấy nàng không còn ý định muốn sống nữa, kích động nói: "Phò mã ngài không thể ngồi chờ chết a!"

Thư Điện Hợp lắc đầu một cái, hiện tại nếu công lực của nàng vẫn còn, có sự trợ giúp của Trần sai nha, nơi này muốn giữ nàng cũng khó. Thế nhưng trước mắt độc đã bộc phát, không vận công được, thân thể tàn tạ này muốn chạy trốn ra khỏi tầng tần canh gác trong thiên lao, trừ phi thu nhỏ người lại gấp trăm lần xuyên qua cửa sổ bay ra ngoài.

Trần sai nha cũng hiểu rõ được đạo lý này, chỉ là hắn không thể trơ mắt nhìn ân nhân mình chết đi.

Hắn tức giận đem mũ quan của mình cởi ra ném trên đất, mắng: "Đây là đạo lý gì, người tốt không được sống lâu, người xấu lại ở vị trí cao, vạn thọ vô cương!"

Hắn ngồi xổm xuống, lén lút xoa viền mắt, nhiều lần nói: "Phò mã, ngài không đáng chết a..."

Thư Điện Hơp im lặng, không biết nên an ủi hắn ra sao.

Đồng thời lúc đó, người được sai tới xử tử Thư Điện Hơp cũng bưng lấy rượu độc tiến vào thiên lao...

Thời khắc Triệu Hồng Trì bước ra kim ngô vệ đứng sau Tuyên Thành cùng Hoài Dương cũng di chuyển.

Phải biết thời điểm Tuyên Thành cầm hổ phủ đều mượn mệnh lệnh của Triệu Hồng Trì mà ra lệnh.

Trước mắt tình huống thế nào, những kim ngô vệ này liền không rõ, đều bốn mắt nhìn nhau, quân tâm tan rã, vũ khí trong tay không khỏi buông lỏng một chút.

Bốn người thân phận tôn quý đang đứng mà giằng co cùng nhau, ai cũng không nhúc nhích, mãi tới tận khi Lã Mông cười cười, sau đó nghiêm lại, chỉ vào Tuyên Thành lớn tiếng hướng kim ngô vệ quát lên:: "Còn không mau đem nghịch nữ này bắt lại !"

Kim ngô vệ kinh hoảng tới cực điểm, bọn họ biết trong lòng hoàng thượng cực sủng ái công chúa. Sợ hãi hoàng thượng sau đó sẽ hối hận, đối với những người động thủ như bọn hắn gánh tội thay.

Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào cho phải, cùng nhau đưa mắt nhìn thống lĩnh của họ là Triệu Hồng Trì, hi vọng hắn có thể nói cho bọn họ biết có nên hay không tuân lệnh làm việc.

Mà người được bọn họ cầu viện Triệu Hồng Trì, hai mắt hắn từ đầu tới cuối đều nhìn thê tử của mình.

Hoài Dương trong lòng cũng rối bời, mấp máy môi mỏng, một mình quay người về phía Triệu Hồng Trì mà nói: "Hai ta là thanh mai trúc mã mà lớn lên. Làm phu thê chung chăn gối hơn mười năm, ta hiểu rõ ngươi bản tính trung chính, nếu ngươi lựa chọn hắn, ta cũng không trách ngươi, là ta ở sau lưng ngươi lấy hổ phù đưa cho Tuyên Thành, mọi tội lỗi tất cả đều do ở ta."

Tuyên Thành muốn nói, lại bị Hoài Dương ấn tay lại.

Hai người bọn họ làm bạn hơn nửa cuộc đời, không có cảm tình là giả, trước mặt là sinh ly tử biệt, biểu hiện mềm yếu trong lòng là không thể không có.

Nước mắt nàng rơi ra nói: "Tối nay nếu như ta nhận tội ở đây, ngươi liền...."

Triệu Hồng Trì trước sau trầm mặc, như sớm biết trước nàng muốn nói gì, đánh gãy nàng hỏi: "Ta chỉ hỏi ngươi một lời, sự tình tối nay là ngươi muốn làm sao?"

"Đúng..." Hoài Dương gọn gàng đáp.

"Được....." Triệu Hồng Trì cũng ngắn gọn đáp lại.

Kim ngô vệ không nhận mệnh lệnh, hơn nữa hai người kia lại đứng đối thoại với nhau làm Lã Mông nổi lên lửa giận, lần thứ hai thúc giục: "Các ngươi còn chờ cái gì, mau bắt Tuyên Thành cho trẫm!"

Lời còn chưa dứt, hắn phát hiện trên cổ một trận mát lạnh, Triệu Hồng Trì đứng cách xa hắn một bước, chẳng biết lúc nào lại đem trường kiếm đặt trên cổ hắn...

Một chén rượu độc, đặt ở trước mặt của Thư Điện Hợp.

Nàng được tháo xiềng xích ở tay ra, cảm giác được tự do.

Thư Điện Hợp tay này nắm tay khác, chuyển động cổ tay, nàng bị xích quá lâu, đột nhiên tự do, luôn cảm giác trên cổ tay có chút mất mát.

"Phò mã thiên tuế, sớm một chút dùng rượu này, lên đường thôi." Đưa nàng ra đi là hai tên cai gục dùng ánh mắt thương hại mà nhìn nàng, trong lòng cất giấu từng tia xem thường, hoàng thân quốc thích thì sao, hoàng thượng đã chán ghét, không phải vẫn bị ban chết như thường.

Ngón tay đã khôi phục như thường, Thư Điện Hợp đem y phục của mình chỉnh lại, bình thường nàng là người yêu thích sạch sẽ, cho dù là chết, nàng cũng muốn làm cho mình hết sức gọn gàng mà chết.

Sau đó nàng bưng lên chén rượu độc, một người cai ngục nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: "Phò mã còn lời gì muốn lưu lại sao?"

Thư Điện Hợp ngẩn ra, trong đầu bỗng nhiên lướt qua rất nhiều hình ảnh, từ sư phụ nàng mất đi đến đêm động phòng hoa chúc với Tuyên Thành, rồi Tuyên Thành ngày ngày đối nghịch với mình, cho tới khi nhìn thấy Tuyên Thành lần cuối cùng.

Tình cảm này của nàng đối với Tuyên Thành không hổ thẹn, một hướng mà sâu đậm. Việc đáng tiếc nhất, chính là không thể cùng Tuyên Thành uống chén rượu hợp hoan kia.

Nàng nhìn chén rượu độc kia, khẽ mỉm cười nghĩ. Cũng được, tối nay chén rượu này liền thay chén rượu đêm đó đi.

Nàng không nói một lời, dùng nghi thức nam tử lúc thành thân, che khuất chén rượu ở lòng bàn tay, ngửa đầu đem rượu uống một hơi cạn sạch.

Ném đi chén rượu, không bao lâu sau nàng cảm giác trong bụng đau quặn, trên trán từng tầng mồ hôi lạnh, cong người xuống.

Hai tên cai ngục lại tha thiết mong chờ nhìn chén rượu lăn vào trong góc tối, nhìn nhau, từ ánh mắt đối phương có ý nghĩ độc chiếm, cũng không có quan tâm Thư Điện Hợp ra sao, vội vã tranh nhau đi tìm chén.

Chén được làm bằng vàng ròng, là vật ngự ban, bán đi cũng có thể đủ cho bọn họ một năm bổng lộc, tại sao lại có thể không cần chứ.

Hai người tìm chén rượu kia, tranh đoạt một trận, sau đó bất đắc dĩ mới thỏa thuận, mỗi người một nửa. Chờ sau khi bọn hắn thỏa thuận xong với nhau, quay đầu thấy Thư Điện Hợp đã mất đi động tĩnh.

Một người tiến lên xem mạch, đã không còn đập, đang tính toán làm bước tiếp theo. Thì trần sai nha đột nhiên đi vào, khiêm tốn cầu hai người nói: "Ta có một yêu cầu quá đáng, muốn cầu hai vị."

Ba người vốn là quen biết, Trần sai nha đúng lúc có việc nhờ, người cai ngục kia hỏi: "Trần kém có chuyện gì không?"

Trần sai nha hiểu được quy củ trong thiên lao này nên nhét hai nén bạc vào tay hai người cai ngục, thuận thế kéo qua một bên, khách khí nói: " Không dối gạt hai vị, Phò mã từng đối với ta có ân. Hắn hiện tại lưu lạc tới nước này, tuy là ta không cứu được hắn, cũng không đành lòng thấy hắn dơ bẩn như này mà ra đi, ta muốn vì hắn mà thanh tẩy đổi cho hắn một bộ y phục sạch, không biết hai vị có nể mặt mà giúp ta một chút?"

Bên ngoài còn mấy tầng lính canh gác đối phương có ý định làm gì, cũng không thể nào đem thi thể thuận lợi mà ra ngoài, nên bọn họ cầm bạc mà tạm rời đi.

Trần sai đầu liên tục nói tốt. Tốt...

Chờ sau khi hai người bọn họ đi rồi trở lại, trong thiên lao sớm đã không thấy Trần sai nha đâu, trên đất dư lại một bao tải đã được buộc gọn gàng cùng với y phục đầy máu.

Một tên hướng bao tải mà đạp tới, quả nhiên thi thể chưa cứng, thở dài nói: "Trần sai nha quả thực là thiện tâm. Còn giúp chúng ta đem thi thể sắp xếp gọn gàng, miễn cho bẩn hai tay của hai người bọn ta."

Một ngời khác cũng mừng rỡ khi có người làm việc cho mình, rung đùi đắc ý nói: "Ta nghe nói trần sai nha là tới từ Điền châu, cả nhà bởi vì bị địa chấn đã chết hết còn lại hắn cùng muội muội may mắn sống, Phò mã đối với hắn có ấn, đại khái chính là thời điểm đó đi."

Hai người nâng bao tải lên, dời ra ngoài lặng lẽ đi chôn....