Tu Tẫn Hoan

Chương 173: Cố kiếm tình thân




Triệu Hồng Trì đứng bên cạnh Tuyên Thành, thấy nàng chậm chạp do dự không hạ lệnh.

Đây là việc bình thường, hắn cũng không thúc giục, không phải mỗi người đều có thể không chậm trễ chút nào mà giết người phóng hỏa, huống hồ người bị vây ở dưới kia vẫn tính là thân nhân của nàng. Trên người bọn họ chảy chung một dòng máu.

Mắt thấy kim ngô vệ bị thương ngày càng nhiều, Triệu Hồng Trì chau mày kêu: "Tuyên Thành..."

Trong hoảng hốt nàng nghe thấy âm thanh này đột nhiên phục hồi lại tinh thần, mang theo một tia mê man nhìn về phía Triệu Hồng Trì.

"Tuyên Thành, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, tất có hậu hoạn, từ cổ chí kim đến giờ, có biến cố nào không đầu rơi máu chảy."

Triệu Hồng Trì lời nói ý vị sâu xa, dẫn dắt Tuyên Thành. Nói xong hắn im lặng đứng đợi, hết thảy đều cũng phải do Tuyên Thành quyết định.

Tuyên Thành cắn môi, nàng lúc nãy thất thần cũng không phải hoàn toàn do mình nhẹ dạ, hơn phân nửa trong lòng nàng lúc đó đang quyết định đem huynh trưởng của mình nhổ cỏ nhổ tận gốc, tựa như mình với hắn là một người xa lạ.

Nghe được những lời nói của Triệu Hồng Trì, Tuyên Thành cũng không do dự nữa, liền hạ xuống lệnh.

Vạn mũi tên như mưa, trong khoảnh khắc đó rơi trên người Ngũ vương, hắn giống như con nhím.

Hắn khó tin trừng lớn hai mắt, cúi đầu nhìn chính mình, máu tươi theo những mũi tên tuôn ra, thân ảnh to lớn ngã ầm xuống.

Nàng biết kết quả của huynh trưởng ra sao, nhưng cũng không xuống để xem tình huống. Chỉ cần là tranh đấu, ngươi sống thì ta chết, mà ngươi chết thì ta sống. Trong hoàng cung này, nàng tận mắt chứng kiến từng tranh đấu một, nếu nàng mềm yếu, người chết bây giờ hẳn là nàng và tiểu hoàng tôn, nên nàng phải ép bản thân cứng rắn lên.

Nàng thậm chí không kịp cùng quá khứ ngây thơ của mình mà cáo biệt, liền đã biến thành người mà mình luôn ghét, người trưởng thành trên tay đẫm máu.

Nửa đêm nàng tỉnh lại, bên ngoài phòng ngủ đều là tiếng leng keng, mưa rơi xuống mái hiên, tiếng sứ bị va chạm kêu lên liên tục.

Nàng mơ màng lầm bầm gọi một tiếng "Phò mã" theo thói quen đưa tay sang bên cạnh, lại nắm chặt gối, rơi nước mắt.

Thần trí dần tỉnh táo rõ ràng lên, ký ức đột nhiên giống như một mũi tên xuyên thủng, nững tình cảm kìm nén kia bỗng dưng trào ra.

Buổi sáng, người nàng phái người đi Dược viên chỗ ngày xưa Thư Điện Hợp ở trở về báo cáo, vẫn như cũ kết quả không có gì làm nàng kinh hỉ.

"Ty chức vô năng, vẫn là không tìm thấy tăm tích của Phò mã." Bọn họ cúi thấp đầu, có lẽ là cảm thấy hổ thẹn với công chúa vì không hoàn thành nhiệm vụ.

Nàng hơi ngây ngươi, ẩn giấu sự thất vọng của mình, trước tiên an ủi bọn họ nói: "Không sao, sớm nên... dự đoán được kết quả như thế... để các ngươi ngàn dặm bôn ba, tìm kiếm Phò mã...."

Nàng vô lực vung tay nói: "Việc này để tính sau đi..."

Nàng rất lâu cũng chưa hồi Công chúa phủ, hiện tại trở về lạ đứng trong vườn hoa ngây ngốc, bên tai không còn những tiếng nói ôn nhu công chúa, từng ôn nh, từng bình tĩnh cùng bất đắc dĩ của người kia, trên dưới phủ công chúa đều rỗng tuếch.

Trong lòng nàng có chút sợ sệt khi tới nơi này, bởi vì mỗi cảnh vật nơi này đều sẽ làm nổi lên những hồi ức với người kia, làm cho nàng trong lòng vô cùng khổ sở.

Tuyên Thành nằm co rút trong chăn, ôm lấy chiếc gối có mùi thơm, cắn răng run rẩy, nước mắt trào ra, thấm đẫm chăn gấm, trong lòng tan nát.

Nàng không có quên nơi này, mỗi ngày đều cho người quét dọn sạch sẽ, đồ đạc trong phòng đều không cho di chuyển, nếu như người kia trở về, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng.

Nhưng lần này nàng không có cách nào lừa gạt được chính mình, chính mình không có cách nào có thể tìm được nàng ấy.

Trong lòng như sụp đổ, những mượn cớ kia đều không thể lừa gạt chính mình nữa rồi.

Lần này nàng thật sự cái gì cũng đều khôg có.

Nếu như ta không phải công chúa, chúng ta có phải đã không đi tới bước như bây giờ, có phải chúng ta sẽ sống một cuộc sống bên nhau. Nhưng nếu ta không phải công chúa, làm sao gặp được nàng....

Ngày hôm sau khi Tuyên Thành tỉnh lại trong cung, triệu tập trăm họa sĩ, muốn họ phác họa ra chân dung của Phò mã.

Mấy ngày sau, những họa sỹ kia nộp lên thành quả, nàng xem từng tờ một cuối cùng đều ném vào chậu than.

Lương Chính Tự thời điểm được triệu vào cung, Tuyên Thành vừa vặn bồi tiếp Lã Mông tắm nắng xong.

Hắn mặc dù đã tỉnh nhưng chỉ có thể làm Thái Thượng Hoàng, hắn tỉnh lại cũng phải cảm tạ trên dưới Thái y viện cật lực cứu chữa.

Chỉ là tuy tỉnh nhưng nửa người co quắp, chỉ có thể ngồi xe đẩy, muốn mở miệng nói chuyện đều không thể rõ câu, lại không có nhiều sức lực.

Thái giám đi tới bên người Công chúa thông báo, Tuyên Thành lập tức nhìn sáng mái hiên nơi Lương chính Tự đứng.

Tuyên Thành mặc y phục tím, cả người nhu hòa không mất đi sự đoan trang, khuôn mặt trắng nõn, so với bầu trời xuân càng thêm chói mắt. Nàng đứng bên hồ thái dịch. Làm cho Lương Chính Tự có chút sững sờ.

Cho tới khi ánh mắt hắn va vào mắt Tuyên Thành, hắn vộ vàng hành lễ.

Tuyên Thành thấy người tới, cùng phụ hoàng nói vài câu, lấy gối dựa vào lưng hắn, rồi sau đó giao hắn cho nội thị chăm sóc, chính mình đi tới chỗ Lương Chính Tự.

Bây giừo Lương Chính Tự tiếp nhận vị trí của Thư Điện Hợp, hữu thiên Lễ Bộ Thượng Thư.

Ánh mắt hắn sáng sủa, không giống những quan chức bẩn thỉu bị chốn quan trường xấu xa nhuộm. Trên miệng mím chặt, cả người trầm ổn, ở trong triều hắn chính là một cánh tay đắc lực của nàng.

"Không biết Trưởng công chúa triệu kiến vi thần là có chuyện gì?" Lương Chính Tự đứng trước mặt Tuyên Thành hành lễ hỏi.

Tuyên Thành phát hiện hắn đang căng thẳng, nàng cười khẽ trêu ghẹo nói: "Lẽ nào không có việc không thể gọi Thượng thư vào cung thưởng trà nói chuyện phiếm?"

Lương Chính Tự lâp tức nghẹn họng nói: "Thần..." cảnh tượng vừa rồi giống như ngày trước khi hai người chưa thành thân. Hắn lấy hết dũng khí hướng về phía công chúa lộ ra chút không hiểu.

"Đây cũng không phải trên triều, cũng không phải ở nghị sự điện, Lương thượng thư cũng không cần quá câu nệ."

Tuyên Thành có ý định xua tan bầu không khí quân thần giữa hai người, khôi hài mà nói: "Cũng không có người ngoài, chúng ta có thể nói chuyện phiếm như bằng hữu."

Tuyên Thành đã nói như vậy, Lương Chính Tự cũng không thể không nể mặt công chúa, hắn đem những lời vừa nói hỏi lại: "Công chúa tìm thần là có chuyện gì không?"

"Vừa đi, vừa nói." Tuyên Thành đề nghị hai người đi dạo quanh hồ Thái dịch, thuận tiện thưởng thức cảnh xuân, Lương Chính tự cũng không có từ chối.

Hai người đi đến trên cầu gỗ, Tuyên Thành ngừng lại bước chân, tựa người vào lan can xa xăm nhìn. Lương Chính Tự đang theo sau lập tức ngừng lại.

Phía xa xa những dãy núi cao liên miên, những tháp cao đứng sừng sững, nước dưới hồ phản chiếu sóng sánh lấp loáng, hai bên bờ sông liễu rủ xanh mướt, những cung nữ thướt tha đi lại, y phục màu sắc đỏ óng.

Tuyên Thành ngắm phong cảnh một chút rồi nói chính sự. "Bản cung muốn giống như Hán Tuyên đế cố kiếm tình thâm, muốn chiêu cáo thiên hạ, tuyên bố Bản cung mất đi một chiếc trâm gỗ, muốn tìm về, ngươi nghĩ thế nào?"

Lương Chính Tự hiểu rõ ý tứ trong lời nói của công chúa, nói: "Công chúa đây là muốn lợi dụng chiếu thư để tìm kiếm tăm tích của Phò mã?"

Tuyên Thành ngầm thừa nhận nói: "Nếu nàng có thể nhìn thấy chiếu cáo, nhất định có thể hiểu được ý tứ của ta."

"Bản cung đã tìm họa sĩ vẽ chân dung nàng, nhưng không một người nào có thể họa ra một phần ba dáng vẻ của nàng ấy...." nàng trào phúng nở nụ cười.

Lương Chính Tự do dự nói: "Nếu như Phò mã..."

Hắn dừng lại, không dám nói hết câu, sợ những hi vọng của Công chúa tan nát, lại sửa lại lời nói: "Nếu như không tìm thấy Phò mã, công chúa nên làm gì?"

Tuyên Thành lập tức chọc thủng những gì hắn nghĩ, nhìn chằm chằm vào mắt Lương Chính Tự nói: " Ngươi có phải là nghĩ: ta ngày càng đối với chính sự rõ ràng, nhìn thấu năng lực, lòng người. Đã không thể có ai ở trước mặt ta nói dối?"

Lương chính Tự do dự gật đầu.

"Tương truyền tại Thiên nhai chi giác có một loại chim tương tư, sau khi bạn đời của nó đi rồi, con còn lại cũng không sống một mình, tuyệt thực mà chết. Loài chim còn có thể như vậy, huống hồ là người?" Tuyên Thàn vừa nói vừa nhìn một chú chim lướt qua trên mặt hồ mà nói.

Ngữ khí của nàng tuy rằng bình thản, nhưng rơi vào trong tai của Lương Chính Tự làm hắn trong lòng căng thẳng, vội vẫ khuyên bảo nói: "Công chúa vạn không thể làm việc ngốc."

Tuyên Thành yếu ớt cười, lắc đầu nói: "Yên tâm Bản cung sẽ không như thế."

"Mặc kệ nàng ấy sống hay chết Bản cung nhất định phải tìm được nàng ấy."

"Nếu còn sống, Bản cung muốn đích thân hỏi nàng một chút, tại sao biến mất nhiều năm như vậy. Còn nếu như chết rồi...."

Đáy mắt Tuyên Thành né qua một tia không tin, đáy là kết quả mà nàng không muốn nhìn thấy nhất.

"Chết rồi, Bản cung phải tìm một nơi, cùng nàng an táng một chỗ." Tuyên Thành kiên định nói.

Chỉ có chấp niệm này, nàng mới có thể chống đỡ ở nơi cung đình lạnh lẽo này mà sống tiếp rất nhiều năm.

Người của hoàng thất, chết rồi đều muốn táng vào hoàng lăng, lúc này mới tính lá rụng về nguồn.

Nhưng vì Thư Điện Hợp nàng cam tâm vứt bỏ chính mình cùng thân phận, cùng nhau làm phàm phu tục tử.

Phụ hoàng của nàng vì sao lại si mê trường sinh bất lão như thế, ngày xưa nàng không hiểu, hiện tại cũng không hiểu, có lẽ sau này cũng mãi mãi sẽ không lý giải được.

Đối với nàng mà nói, nếu như không có người nàng yêu bên cạnh, vạn tho vô cương cũng chỉ là cô quạnh.

Lương Chính Tự nhìn người trước mắt, cùng với người ở quá khứ kia là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn nhìn được trên người công chúa thấy một bóng hình khác.

Không biết công chúa đã phải bỏ ra thời gian bao lâu, mới có thể bình tĩnh nói ra những lời này.

Lương Chính Tự muốn đưa tay ra để an ủi nàng, nhưng liền thu lại.

Thê tử của hắn đã hoài thai năm tháng, hắn cũng tin tưởng phò mã vẫn còn sống sót, vì lẽ đó hắn không thể làm như thế.

Xuân, hạ, thu, đông, mưa tuyết phong sương, năm này qua năm khác, tựa như từng luân hồi.

Mùa hạ đi qua, mùa đông tới cái lạnh lẽo bao trùm làm người ta hoài niệm mùa xuân ấm áp, mùa xuân đi qua mùa hạ lại tới..... cảnh còn người thì mất.

Hậu viện công chúa phủ có một cây bạch lan. Thời điểm Thư Điện Hợp mất, nó vãn còn là một cây non, bây giờ đã trưởng thành to lớn bằng cánh tay, tán lá cũng rậm rạp.

Tuyên Thành một mình sống, như người đi trong sa mạc, cứ vô thức mà đi về phía trước, bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện thì ra mình đã đi một chặng đường rồi....