Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại

Chương 9: Tôi có kỹ xảo cứu người đặc biệt




Mạnh Bạch hào hứng chạy đến phòng chủ nhiệm khoa, anh ta thở hổn hển, da thịt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, phòng chủ nhiệm chỉ có một phụ nữ, mặt không thay đổi nhìn cậu ta “Chuyện gì?”

“Tôi muốn làm phẫu thuật.”

“Phẫu thuật?” Bác sĩ hé mắt “Có thể đóng cửa lại không?”

“Được!” Mạnh Bạch đóng cửa lại ngồi trước mặt đối phương, ngón tay thon dài vuốt sợi tóc rơi trước mặ. Mạnh Bạch cảm giác có gì đó không đúng, cậu ta cảm giác bị bị sắp đặt, nếu như quả thật cắt bi đi......

Cúi đầu nhìn vị trí giữa hai chân mình: muốn phiền toái một chút, hay là phiền toái cả đời, đây là một vấn đề nghiêm túc!

“Bác sĩ, tôi có thể hỏi một chút không?”

“Hả?”

“Là.....Có phương pháp gì có thể khiến mình bớt đẹp trai không.”

“.........”

“Bởi vì dáng dấp của tôi quá đạp trai, đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi, thật ra tôi muốn làm một tiểu phẫu nhỏ, nhưng mà cảm giác hơi không ổn......” Khổ não nhíu mày, dáng vẻ đẹp trai khiến cho người khác cực kỳ thương yêu.

Ánh mắt nữ bác sĩ trung niên chợt lóe lên, mặt không chút thay đổi nở nụ cười kỳ quái “Đóng cửa chưa?”

“A, đóng rồi.”

“Cậu nói là......Cậu không muốn các cô gái dây dưa với cậu có phải không?”

“A, đúng là như vậy.” Bác sĩ này thật là cao cấp, không bị sắc đẹp của anh ta mê hoặc.

“Vậy tôi kiểm tra trước cho cậu nhé?”

“Kiểm tra?” Khẽ nâng cao âm lượng, cậu ta chợt cảm thấy nóng ran, lúc nhìn thấy ánh mắt của nữ bác sĩ liền cảm thấy nói không nên lời, cười gượng mấy tiếng, đứng dậy chuẩn bị trốn thoát.

Nhưng nữ bác sĩ cũng không phải ngồi không, một quyển sách lập tức đập vào lưng anh ta, dựa vào bàn nhảy ra, Mạnh Bạch cảm thấy không khoa học, lớn tuổi như vậy sao lại có thân hình linh xảo như vậy.

“A! Này! Bà muốn làm gì?” Bị người khác đè trên sàn nhà, cậu ta cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình như muốn vỡ tung, không thở nổi.

Khuôn mặt anh tuấn đỏ lên, đôi tay quơ lung tung trên mặt đất.

“Em trai, bộ dáng em cũng thật là đẹp trai.” Bàn tay mập mạp bỗng sờ lên mặt cậu ta.

Mạnh Bạch như muốn xù lông “Lưu manh, buông tôi ra!”

“Cậu có bản lĩnh thì gọi đi, cậu có gọi nát cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu cậu!”

Mẹ kiếp!

Mạnh Bạch tức giận mắng to “Bệnh thần kinh sao! Buông tôi ra đồ khốn kiếp!”

“Soái ca, chị sẽ thương em thật tốt ~~~”

Vẻ mặt Mạnh Bạch dữ tợn, mười ngón tay cào trên mặt đất, cậu ta hắng giọng một cái, gào một tiếng “Cứu mạng......cướp đoạt xử nam giữa ban ngày! Cứu mạng!!!”

“Cục cưng bé nhỏ cậu không cần phải gào như vậy.” Miệng bị người khác che lại, Mạnh Bạch nức nở nghẹn ngào mấy tiếng, cửa lúc này đột nhiên bị người khác đẩy ra, cậu trừng to mắt nhìn người tới là ai, người kia cũng trừng mắt nhìn cậu.

........

........

........

Lăng Khả Nhi trừng to hai mắt, giật mình khi mình không nhìn nhầm, cô mím môi, mặt không có cảm xúc đưa tay ra “A~~”

“A.....” Mạnh Bạch thật vất vả mới gỡ bàntay kia ra cũng kêu lên một tiếng.

Cửa liền đóng lại.

Mạnh Bạch chấn động “A, Này! Lăng Khả Nhi quay lại cho tôi!!”

A, phiền chết đi được.

Một cước đạp tung cửa, Lăng Khả Nhi vô cùng thiếu kiên nhẫn quay lại tìm vị nữ bác sĩ trung niên kia “Tôi có thể hỏi một chút bà đang làm gì cậu ấy không?”

“Như cô thấy.” Nở nụ cười kỳ quái “Có muốn gia nhập hay không, 3P không lấy tiền.”

Nheo mắt, cô hoạt động một chút gân cốt, tung một đạp, Mạnh Bạch tự giải thoát cho chính mình.

Dọc đường đi Mạnh Bạch đi theo phía sau cô, cúi thấp đầu không nói gì, Lăng Khả Nhi nghiêng đầu nhìn Mạnh Bạch, bình tĩnh xem xét dáng dấp đẹp mắt của cậu ta, tóc rơi mềm mại, mặt như ngọc trắng, quan trọng nhất là hàng mi của cậu ta, lúc nhìn Lăng Khả Nhi mới biết cái gì gọi là mày kiếm mắt sáng.

“Tôi nói cậu......Thật là quá vô dụng.”

“Hu......”

“Thật mất thể diện!”

“Hu hu......”

“Không có ai bị đè như vậy, ha ha......”

“Thật ra thì......Tôi rất lợi hại.” Đưa tay khẽ giật sợi tóc trên trán “Chỉ là vừa nhìn thấy con gái liền không có sức lực, nói cậu không tin, tôi.....” Dừng lại mấy giây “Tôi tới từ ba năm sau, kết quả mọi người xung quanh thay đổi cực kỳ kỳ quái, tôi cũng rất kỳ quái, ví dụ như dáng dấp tôi cực kỳ đẹp trai!”

Đầu óc Lăng Khả Nhi ong một tiếng, cô nắm chặt cổ tay Mạnh Bạch, hơi thở dồn dập “Cậu......Cậu nói cái gì?”

“Cực kỳ đẹp trai!”

“Đẹp trai em gái cậu ấy, câu trước kìa.”

“Mọi người xung quanh đều thay đổi......cực kỳ kỳ quái.”

“Đúng rồi.” Tay phải nắm thành nắm đấm khẽ nện vào bàn tay trái “Thành thật mà nói......Tôi và cậu giống nhau.”

“Hả?” Mạnh Bạch trợn to hai mắt, hiển nhiên còn kinh ngạc hơn cô.

“Tôi cảm thấy chỗ này không thích hợp để nói chuyện, tìm chỗ khác nói chuyện được không?”

“Tới phòng trọ của tôi đi, không xa chỗ này lắm.”

Không ngờ phòng trọ của Mạnh Bạch rất sạch sẽ, không khí còn có một chút mùi vị khoan khoái.

“Cậu ngồi đi, tôi đi rót nước cho cậu, đúng rồi, chuẩn bị đến giờ ăn cơm rồi, cậu muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được......” Nói xong mới cảm thấy không đúng, vỗ trán một cái “Này, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy!”

Mạnh Bạch sờ cằm “Trời đất bao la ăn cơm là lớn nhất, trong nhà tôi có máy tính, cậu có thể chơi, chờ cơm chín tôi gọi cậu.” Nói xong liền mặc một cái tạp dề hình Pikachu.

Không hiểu......Không có cảm giác khó chịu.

Lăng Khả Nhi đờ đẫn nhìn Mạnh Bạch đang bận rộn trong phòng bếp, chắn hẳn cậu ta thường xuyên làm việc này, công phu vô cùng thuần thục, Lăng Khả Nhi đột nhiên nghĩ tới lúc còn là học sinh cấp ba, trong bảng xếp hạng được hoan nghênh nhất trường, Mạnh Bạch xếp thứ nhất.

Mặc kệ là trai hay gái đều cực kỳ thích Mạnh Bạch.

Ngay cả Mộng Phỉ cũng đánh giá cao cậu ta “Bây giờ tìm được một người biết đánh bóng rổ còn có thể nấu cơm may quần áo, nụ cười lại trong sáng thật là khó.”

Mạnh Bạch có thể là “Nam thần trong lòng người khác.” Nhưng.......

Nhơ tới cảnh lúc trước, khuôn mặt cô lại hung dữ.

Ngồi như vậy cũng có chút nhàm chán, Lăng Khả Nhi đi vào phòng ngủ của Mạnh Bạch, khoan thai tự đắc mở máy tính lên, vừa lên microblogging cô liền vị tiêu đề làm cho chói mắt......

# Tập đoàn Dạ Thị bán thuốc X giả, tổng giám đốc muốn giết người diệt khẩu. Anh ta nhất định là người bất lực!#

#*Tiểu thuyết internet phá sản, tổng giám đốc Dạ Thị là người đứng sau?#

*Tiểu thuyết internet không phải là người xưng bá tiểu thuyết internet sao?

Tổng giám đốc tập đoàn đáng thương kia, bị tổng giám đốc lớn hơn đè bẹp, khẽ thở dài một hơi, cô chuẩn bị tìm tên Lãnh Dạ thương trên baidu, baidu hiện lên khiến chói mắt......

[Lãnh Dạ Thương, là người thừa kế trẻ tuổi nhất của tập đoàn Dạ Thị; còn có người nghi ngờ anh là người đứng sau của tổ chức xã hội đen, anh lạnh lùng vô tình, trở tay như gió như mưa, anh thỉnh thoảng quyến rũ thỉnh thoảng cường quyền, anh lại là người mà bao nhiêu phụ nữ muốn......]

Kế tiếp chính là các loại......

Vợ tổng giám đốc tà mị.

Thiên sứ tình yêu của tổng giám đốc ma vương.

Tổng giám đốc anh thật là hư: đừng hôn em!

Tổng giám đốc xin anh hãy buông tha tôi......

......

“Bụp......”

Lăng Khả Nhi rút ổ điện ra, vẫn còn sợ hãi vỗ ngực “Đột nhiên rất tò mò việc tôi là nhân vật chính.”

[Anh là tổng giám đốc kiêu ngạo của Dạ Thị; cô là một công dân bé nhỏ, chỉ vì một tờ chi phiếu mà kết hợp ở gần nhau.......

“Nhớ! Cô chỉ có chức năng làm ấm giường cho tôi. Đừng vọng tưởng tôi sẽ yêu cô!”

“Đây chính là kết quả của việc làm tổn thương em trai tôi!” Anh ác ý nói, không biết đâm vào trong cơ thể cô bao nhiêu lần, dường như thiên sứ Lăng Khả Nhi không cam lòng chảy nước mắt......xem như anh như vậy, tôi vẫn yêu anh.]

Lúc ấy dường như Lăng Khả Nhi chảy nước mắt......xem như hệ thống như vậy, tôi vẫn không thể chịu đựng như cũ, nhất định phải thay đổi thế giới! Nhất định phải!

“Mạnh Đại Bạch, cậu nấu cơm xong chưa?”

“A, sắp xong rồi.”

Cô mở cửa đi ra ngoài, mùi thơm của thức ăn hấp dẫn Lăng Khả Nhi, nuốt một ngụm nước miếng, đi tới giúp dọn chén bát, hai người ăn cơm vẫn không tính là lúng túng, nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, trước hết là Mạnh Bạch.

“Chuyện là thế này, hôm đó tôi đi xe đạp........”

“Xin hãy nói đơn giản.”

“Trọng điểm chính là chỗ này, tôi đụng phải một cô gái, cô gái kia chảy máu, tôi sợ máu, tỉnh lại liền phát hiện mình ở đây, sau đó tôi phát hiện ra bản thân có thiên phú bẩm sinh......”

“Đợi đã nào.......!” Lăng Khả Nhi híp mắt “Nói đến......Trước lúc xuất hiện ở chỗ này.....Tôi dường như cũng bị một người đụng phải, mặc quần áo thể thao adidas, đừng nói với tôi đó là cậu.”

Mạnh Bạch ô một tiếng, khẽ gật đầu một cái.

Lăng Khả Nhi mất một lúc mới có thể kiềm chế không xông tới đập cậu ta, hít sâu mấy hơi “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi phát hiện ra mọi thứ thay đổi, bạn học bắt đầu bắt nạt tôi, hàng xóm ghét tôi, ba mẹ tôi còn biến mất, điểm quan trọng nhất là, bên cạnh tôi xuất hiện nhiều phụ nữ, con nhà tài phiệt, con nhà xã hội đen, hoa khôi của trường, vũ công.”

“A, đây là lý do cậu muốn cắt bi.” Mặt không chút thay đổi gật đầu một cái “Thật ra thì tôi cũng giống cậu, ba mẹ tôi thay đổi rất kỳ cục, bạn thân trở thành kẻ thù, bên cạnh lại xuất hiện một tổng giám đốc, đúng rồi, tôi còn......là bông hoa trắng trong tiểu thuyết.” Tóm lại cuộc sống của cô trở nên rối loạn, bây giờ lại gặp một.....người bình thường còn vui hơn, chỉ là ở trung gian lại xảy ra chuyện.

“Cái đó.....Chúng ta có nên liên minh không! Theo tôi được biết bây giờ thành phố này đã bị Lãnh Dạ Thương thao túng, nhưng cậu không có cách nào đối phó với anh ta, tôi lại không có cách nào đối phó với phụ nữ, cho nên......Chúng ta có nên nhất trí không?”

“Nghe cũng được, chỉ là cậu có thể nói cho tôi biết cậu có thiên phú bẩm sinh gì không?”

Mạnh Bạch ấp a ấp úng “Cái này......Cậu không nên biết thì tốt hơn......”

“......Tại sao......”

“Tôi sợ......Cậu biết rồi sẽ đánh tôi......”

Đột nhiên.....có.....một loại......dự cảm......không tốt......