Tứ Thiên Uân Đình

Chương 9: Chuyện: Là ai?




Uân Đình đang bị người theo dõi?

Đúng.

Chắc chắn là....

Có một người đang nhìn cậu.

Nhìn với ánh mắt bất thiện...

Đó là ánh mắt vô cùng bén nhọn, đâm vào da thịt người cơ hồ hơi hơi đau đớn.

Đó là ánh mắt kẻ đi săn đang mắt lạnh nhìn con mồi từng bước từng bước đi về phía tử vong.

Bình tĩnh mà hưng phấn, vặn vẹo thành sự quỷ dị mỏng manh vi diệu.

Uân Đình biết, hiện tại mình chính là con mồi ấy.....

Thân là cảnh sát, cũng không phải không có ít kẻ thù. Điều này cậu hiểu, nhưng mà không phải thực sự có kẻ tìm cậu trả thù chứ?.

Lại nói...

Ánh mắt như vậy, trong một tuần này, cậu đã cảm thấy bảy lần rồi.

Không nhiều không ít, vừa đúng bảy lần.

Mỗi lần đều là lúc mặt trời lặn, mỗi lần đều là lúc cậu tan ca ngày trở về, mỗi lần đều là lúc cậu đứng ở trước gương tủ quần áo, mỗi lần tầm mắt kia đều là từ ngoài cửa sổ phóng tới.

Nơi này là tầng mười.

Cậu cũng không có lập tức quay đầu lại.

Cậu chỉ là vững vàng, im lặng, điều chỉnh hô hấp của mình.

Cậu đảo mắt nhìn bốn phía phạm vi tầm mắt có thể đạt được.

Đây là nơi ở của cậu và Tứ Thiên, mỗi một loại đồ vật đều là chính tay cậu lắp đặt.

Bên cạnh màn hình máy tính là chồng sách hình sự của Tứ Thiên, bên tay trái cậu là tủ quần áo, tay nắm tủ là đồng nguyên chất trăm gram đúc thành.

Hô hấp của Uân Đình dần dần rất dài rất sâu.

Đúng vậy, đây là nhà của cậu, không ai quen thuộc nơi này hơn cậu.

Hít sâu một hơi, cậu quay mạnh đầu lại...

Rèm cửa sổ bay múa trong ánh nằng chiều, có gió, có mùi thơm hoa cỏ, duy chỉ, không có ai.

Uân Đình chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, cậu đi từ từ về phía cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, độ cao khủng này đủ để cho người có chứng sợ độ cao phát bệnh.

Cậu cảm thấy từng trận từng trận rét run.

Nơi này là tầng mười!

Không ai có thể đứng ở ngoài cửa sổ tầng mười ngó vào bên trong.

Nhưng cậu khẳng định không phải là ảo giác của bản thân.

Bỗng nhiên Uân Đình nhớ tới, ở một quốc gia bờ biển bên kia xa xôi, hoàng hôn được gọi là, thời khắc gặp maaa..

Đêm đó, Tứ Thiên rất hiếu kì vì sao bảo bảo nhà mình lại nằm trên giường, cuộn chăn chôn mình thành một cái bánh mì hấp.

“Đình, sao thế? Lạnh sao? Bị bệnh?”

“Không có”

Uân Đình trong chăn ồ ồ đáp.

“Thế sao trời này mà em đắp kín chăn thế kia? Không sợ phát hỏa thành bệnh, mau cởi chăn ra cho anh”

“Thiên này... anh tin chuyện ma quỷ không?” Uân Đình bật dậy, đầu tóc rối bù xù nhìn Tứ Thiên.

Hình ảnh của Uân Đình nói bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, Tứ Thiên nhìn mà tâm xuân nhộn nhạo.

“Ma quỷ gì? Trên đời này làm sao có thật, em suy nghĩ linh tinh gì đó, sao lại đề cập tới vấn đề này”, xoa đầu cậu một cách thích ý.

Đang còn kẹt lại trong mớ duy tâm, Uân Đình như bé thỏ ngoan ngoãn ngồi chịu trận cho Tứ Thiên chơi đùa mái tóc của mình thành đủ hình dạng, cậu lầm bầm oán, “Sao anh biết không có thật? Mà chắc là không có thật.. hừ.. mình nghĩ cái quái gì thế, chắc chắn không thể là ma quỷ gì đó.. ai ai” 

Một lúc sau.

“Này.. anh làm gì thế?” cậu giật mình hất tay Tứ Thiên ra.

Nhưng mà cũng đủ rồi, Tứ Thiên đã chơi đủ, mái tóc ngắn mềm mềm như bông của Uân Đình đã trở thành mớ bông xù, y như lông cừu, rối bù xù cả lên.

“haha”

Tứ Thiên lăn trên giường cười không ngừng. Nhìn Uân Đình mặt ngơ ngơ tóc thì dựng thẳng cả lên, trông đần độn buồn cười không chịu được.

“Anh còn cười, cho anh chết luôn”

Uân Đình nhào vào đại chiến với Tứ Thiên.

Ôm người yêu, Tứ Thiên chợt nhớ lại hỏi, "Mấy hôm nay thấy em là lạ, thật sự không việc gì chứ?”

"Không có gì đâu, anh đừng lo”, tạm thời cậu không muốn cho Thiên biết chuyện hình như mình bị theo dõi, lỡ như không phải thì.. rất mất mặt.

“Thật không? Em mà nói dối anh thì biết tay anh đó”

“Thật mà, thôi ngủ đi nào”

Tứ Thiên hai mắt tỏa sáng, rất hào hứng, “ Tốt, đi ngủ nào”

Đèn phòng tắt.

"Này..tay anh sờ đi đâu đó”

Uân Đình thề mình nhất định phải giải được câu đố này.

Tóm lại là kẻ theo dõi cậu là người hay ma cậu đều phải làm cho ra lẽ.

Là người, tẩn, là ma, chạy.

Cậu đã nhờ người lắp mặt kính phản quang giúp mình, có thể để cho cậu nhìn thấy ngoài cửa sổ sau lưng rốt cuộc đã xảy ra cái gì, kèm việc không có tiền đồ chuẩn bị một đống tỏi đen phòng hờ bất trắc.

Hết thảy sắp xếp thoả đáng, rồi lại là một buổi hoàng hôn.

Uân Đình vẫn đứng ở trước tủ như cũ, chậm rãi cởi cúc áo.

Ánh mắt kia lại dính tới đây lần nữa.

Uân Đình nín thở, nhìn về phía mặt kính phản quang lắp đặt khéo léo bí mật kia...

Sau đó, ở trong gương cậu thấy được một bóng người treo ngược ngoài cửa sổ.

Cũng không thấy cậu hành động như thế nào, cả người lấy tư thế đưa lưng về phía cửa sổ sau bay vút ra sau, một phát gạt rèm cửa sổ ra, chính diện chống lại chủ nhân của ánh mắt kia.

Uân Đình cả kinh, đang treo ngược ngoài cửa sổ, chính là cô gái tầng trên mới chuyển đến.

Đúng lúc này Tứ Thiên mở cửa nghe được.

Mà cô gái kia cũng là cả kinh, kêu một tiếng, “Phắc, thế nào lại là con trai!”

"Kháo, làm chị mất công theo dõi bữa giờ!”

Tứ Thiên: “....”

Uân Đình: “....” 

Kết quả là hai cảnh sát cùng đi lên lầu, con gái người ta bình chân như vại oai hùng ngồi ở trên ghế nhai kẹo cao su.

Uân Đình rất tức giận gõ bàn, “Cô đây là rình coi trái phép có biết hay không? Là trái pháp luật có biết hay không?”, Mịa, làm cậu đây sợ bóng sợ gió cả tuần.

Tứ Thiên cũng giận, Uân Đình dám nói dối hắn!.

Cô gái lườm cậu một cái, “Sớm biết anh là nam thì ai thèm nhìn anh chứ? Nếu không phải nhà trường sắp xếp phải giao bài tập thân thể phụ nữ, gái đây thèm nào mỗi ngày kim câu móc ngược?”

"Vả lại, chỉ cho phép nhà bên cạnh, lấy cột rèm trên bệ cửa sổ của mình luyện lên xà đơn, lại không cho phép tôi lấy bệ cửa sổ nhà mình luyện kim câu móc ngược à? Rình coi rình coi? Tôi đã chạm vào bệ cửa sổ nhà anh sao?”

Còn dám ăn nói chả treo? 

Lại còn tiếp tục bị nhầm là nữ?

Uân Đình tức muốn hộc máu nội thương.

Tứ Thiên rất bình tĩnh nhìn hai người.

Rất rất bình tĩnh nhìn Uân Đình.

Uân Đình thầm kêu, không tốt!.

Từ đó về sau, khu dân cư Á Đạt thêm một điều quy định: Không được lấy bệ cửa sổ nhà mình luyện kim câu móc ngược!

Một tuần liền kế tiếp, đồng nghiệp ở đồn luôn thấy Uân Đình đỡ thắt lưng mà đi. Tứ Thiên bên cạnh mặt mày tươi rói.

Nhìn Uân Đình khó nhọc bước đi.

Đáng lắm.