Tự Thú Của Một Tín Đồ Shopping

Chương 17




TÔI CHƯA TỪNG ĐẤU TƯ CÔNG SỨC vào một bài báo nào. Chưa bao giờ.

Xin nhớ là tôi chưa bao giờ bị yêu cầu phải viết một bài nào thật nhanh. Làm cho tờ Successful Saving, chúng tôi có cả tháng để viết - vậy mà chúng tôi còn ca thán suốt. Khi Eric Foreman nói: “Cô có thể hoàn thành nó vào ngày mai chứ?” Tôi còn nghĩ hẳn anh ta đùa. Tôi vui vẻ trả lời, “Dĩ nhiên rồi,” và suýt thì tôi đã nói “Năm phút nũa tôi có bài cho anh được ấy chứ!” Nhưng, ngay khi đó tôi kịp nhận ra rằng anh ta đang không hề đùa. Thật hú hồn.

Thế nên tôi đến nhà Martin và Janice ngay từ sángs sớm với một chiếc máy ghi âm, ghi chép lại chính xác những thông tin liên quan đến việc đầu tư của họ và cố thu nhập được nhiều chi tiết éo le như Eric đã khuyên.

“Chúng ta cần sự quan tâm của công chúng,” anh ta nói với tôi qua điện thoại. “Chẳng cần bản báo cóa tài chính đáng ghét nào ở đây cả! Hãy khiến độc giả phải thương cảm cho họ. Hãy khiến độc giả phải khóc. Một đôi vợ chồng bình thường, chăm chỉ làm lụng ngũ rằng họ sẽ có thể sống nốt những năm tháng tuổi già nhờ những đồng tiết kiệm ít ỏi. Bị bọn tài phiệt hãm hại. Mà nhà họ sống thuộc loại nào vậy?”

“Ờ... một căn nhà với bốn phòng ngủ riêng biệt ở Surey.”

“Ồ, vì Chúa đừng cho câu này vào,” anh ta nói oang oang. “Tôi muốn họ trung thực, nghèo khổ và kiêu hãnh. Không bao giờ đòi hỏi một đồng nào từ chính quyền, tự tiết kiệm để nuôi sống bản thân. Tin vào một tổ chức tài chính đứng đắn. Và tất cả những điều mà chúng làm là đá thẳng vào mặt họ.” Anh ta ngừng nói, có tiếng gì như đang xỉa răng. “Những điều kiểu như thế. Cô làm được chứ?”

“Ồ, tôi... có chứ. Dĩ nhiên rồi!” tôi lắp bắp.

Ôi Chúa ơi, tôi nghĩ khi đặt ống nghe xuống. Tôi đã làm gì thế này?

Nhưng gời đã quá trễ để tôi thay đổi quyết định. Nên việc tiếp theo là phải thuyết phục Janice và Martin để họ nhân lời xuất hiện trên tờ The Daily World. Rắc rối ở chỗ đó thực sự chẳng phải tờ The Financial Times, đúng không? Hay phổ biến như tờ Times. (Nhưng dù sao, còn tốt hơn là tờ Thư Sun - họ sẽ xuất hiện xen giữa những cô người mẫu hở ngực và tấm ảnh chụp trộm mờ tịt của Posh Spice.)

Tuy vậy may mắn thay, họ quá sửng sốt với việc tôi đang nỗ lực vì lợi ích của họ, nên dường như chẳng mấy quan tâm tới việc tôi viết cho báo nào. Và khi họ biết sẽ có nhiếp ảnh tới chụp vòa buổi trưa, nhìn họ bạn hẳn sẽ nghĩ rằng nữ hoàng sắp ghé thăm vậy.

“Tóc của cô,” Janice cuống cuồng nói khi soi gương. “Liệu cô có đủ thời gian để nhờ Maureen qua sấy tóc cho không nhỉ?”

“Không cần đâu ạ. Trông đẹp rồi mà cô,” tôi nói để trấn an bà. “Dù sao thì họ cũng muốn cô chú trông càng tự nhiên thì càng tốt. Chỉ cần là người... bình thường, lương thiện thôi ạ.” Tôi nhìn lướt qua phòng khách, cố tìm ra những chi tiết làm mủi lòng để đưa vào bài báo của mình.

Một tấm bưu thiếp kỷ niệm con trai họ gửi, được đặt đầy hãnh diện trên bệ lò sưởi sạch bóng. Nhưng sẽ chẳng còn tiệc kỷ niệm nào cho Martin và Janice Webster trong năm nay nữa.

“ Cô phải gọi cho Phyllis!” Janice nói. “Bà ta sẽ không tin nổi cho mà xem.”

“Chú chưa từng đi lính hay gì đó ạ?” Tôi hỏi Martin một cách tế nhị. “ Hay làm... lính cứu hỏa? Bất cứ nghề gì kiểu như vậy. Trước khi chú trở thành nhân viên công ty du lịch.”

“Cũng không hẳn, cưng à,” ông Martin cau mày nói. “Trước chú là sĩ quan thôi.”

“Vâng, phải rồi.” Tôi nói, mừng rỡ trong lòng. “Ý đó được đấy.”

Martin Webster sờ lên huy hiệu sĩ quan mà ông đã rất tự hào đeo nó khi còn trai trẻ. Ông đã làm việc vất vả và cống hiến cuộc đời mình để phục vụ người khác. Giờ đây, khi về hưu, ông nên được hưởng những phần thưởng mà ông xứng đáng.

Nhưng lũ bạn bè tài phiệt kia đã đẩy ông ra khỏi tổ ấm của mình. The Daily World phỏng vấn...

“Chú sẽ sao lại tất cả tài liệu cho cháu,” Martin nói. “Tất cả giấy tờ. Chú không biết liệu chúng có ích không...”

“Ồ, cảm ơn chú,” tôi nói và nhận đóng giấy tờ từ ông. “Cháu sẽ đọc kỹ chúng ạ.”

Khi Martin Webster lương thiện nhận được bức thư mời ông thay đổi quỹ đầu tư từ Flagstaff Life, ông đã tin tưởng các quỹ đầu tư biết điều gì là tốt nhất cho ông.

Hai tuần sau, ông phát hiện ra họ đã lừa lấy của ông £20.000 bảng như nhặt được của trời cho.

“Vợ tôi đã phát bệnh vì tất cả chuyện này,” ông nói. “Tôi thấy rất lo.”

Hừm.

“Cô Janice?” tôi bỗng ngước lên hỏi. “Cô khỏe chứ ạ? Cô... không ốm đấy chứ?”

“Thực sự là có chút căng thẳng, cưng à.” Bà nói. Nhìn tôi qua gương. “Cô chưa bao giờ thấy thoải mái khi chụp ảnh.”

“Thần kinh của tôi suy sụp quá,” bà Webster nói với giọng ngắt quãng. “Tôi chưa bao giờ cảm thấy bị phản bội như thế trong suốt cả cuộc đời.”

“Rồi, cháu nghĩ là cháu đã có đủ thông tin,” tôi đứng dạy tắt chiếc máy ghi âm. “Có lẽ cháu sẽ phải viết khác một chút so với những gì được thu trong băng - chỉ để câu chuyện đạt hiệu quả thôi mà. Cô chú không phiền chứ ạ?”

“Dĩ nhiên là không rồi!” Janice nói. “Cháu cứ viết những gì cháu thích, Becky à. Cô chú tiun cháu mà.”

Tôi nhìn khuôn mặt hiền hậu thân thương của bà và bông nhiên thấy quyết tâm. Lần này tôi phải đòi lại công lý mới được.

“Vậy bây gời cháu sẽ làm gì?” Martin hỏi.

“Chúa sẽ đi gặp và nói chuyện với Flagstaff Life,” tôi nói. “Xem chúng thanh minh như thế nào.”

“Thanh minh gì chứ?” Martin hỏi. “Không có lời biện hộ nào cho những gì chúng đã làm với cô chú cả!”

“Chính xác,” tôi cười toe toét với ông.

Lòng tôi tràn ngập vui sướng nghẹt thở. Tất cả những việc tôi cần làm là kiếm được một câu nói từ phía Flagstaff Life, và thế là tôi có thể viết bài. Tôi không còn nhiều thời gian nữa: bìa viết cần được hoàn thành vào lúc hai giờ nếu muốn ngày mai nó được in. Tại sao công việc trước kia lại không thú vị như bây giờ nhỉ?

Tôi chộp lấy điiện thoại và quay số của Flagstaff - người trực tổng đài bảo rằng tất cả những câu hỏi của báo chí sẽ được giải đáp ở một nơi khác. Cô ta cho tôi một số điện thoại, trông có vẻ rất quen, tôi cau mày suy nghĩ một lát rồi bắt đầu ấn số.

“Xin chào,” một giọng nói dịu dàng cất lên. “Hãng Truyền thông Brandon xin nghe.”

Phải rồi. Bỗng nhiên tôi thấy hơi run. Cái từ Brandon khiến tôi thấy như bị một cú trời giáng. Tôi đã quên mọi thứ về Luke Brandon. Thực sự mà nói thì tôi đã quên cả quãng đời còn lại của tôi. Và nói thật, tôi cũng không muốn nhắc đến nó nữa.

Nhưng mà không sao, tôi đâu có nói chuyện cá nhân với anh ta đúng không?

“Xin chào!” Tôi nói. “Tôi là Rebecca Bloomwood. Ờ... Tôi muốn nói chuyện với ai đó về Flagstaff Life.”

“Để tôi xem nào...” đầu dây bên kia nói. “Vâng, đó là khách hàng của Luke Brandon. Tôi sẽ nối điện thoại với trợ lý của ông ấy...” Và tiếng nói biến mất trước khi tôi kịp nói điều gì.

Ôi Chúa ơi.

Tôi không thể làm được việc này. Tôi không thể nói chuyện với Luke Brandon. Tôi đã ghi các câu hỏi ra tờ giấy để trước mắt, nhưng tôi chỉ chằm chằm vào chúng mà không hề đọc. Tôi vẫn còn nhớ sự việc khiến tôi bẽ mặt vào cái ngày ở Harvey Nichols. Điều khủng khiếp chôn sâu trong lòng tôi, khi tôi nghe thấy cái giọng ra vẻ bề trên của hắn và bông nhiên nhận ra hắn nghĩ thế nào về tôi. Chẳng là cái gì cả. Chỉ là một trò chơi cho thiên hạ.

Được rồi, mình có thể làm được mà, tôi tự trấn an. Tôi sẽ tỏ ra lạnh lùng, tập trung, đặt câu hỏi, rồi...

“Rebecca!” tôi nghe thấy một giọng nói. “Chị có khoẻ không! Alica đây.”

“Ồ,” tôi ngạc nhiên nói. “ Tôi tưởng sẽ nói chuyện với Luke. Chuyện về Flagstaff Life ấy mà.”

“À, vâng,” Alica nói. “Luke Brandon là người luôn bận rộn. Tôi đảm bảo là tôi có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào của chị.”

“Ồ, vậy à,” tôi nói và ngừng lại một lúc. “Nhưng họ không phải là khách hàng của chị, đúng không?”

“Tôi đảm bảo trong trường hợp này không có vấn đề gì đâu mà,” cô ta nói rồi cười khúc khích “Chị cần biết gì nào?”

“Được rồi,” tôi nói và nhìn danh sáh câu hỏi. “Đó có phải là kế hoạch có chủ đích của Flagstaff Life khi mời các nhà đầu tư từ bỏ quỹ có lợi nhuận chỉ ngay trước khi họ công bố tài sản trên trời rơi xuống của mình không? Có một vài người đã mất rất nhiều, chị biết đấy.”

“Đúng...” cô ta nói. “Cảm ơn Camilla, tôi muốn ăn món cá hồi hun khói với rau diếp.”

“Gì cơ?” Tôi nói.

“Xin lỗi, vâng, tôi vẫn đang nghe đây,” cô ta nói. “Tôi đang ghi chép thôi mà... Tôi e sẽ phải trả lời chị sau vậy.”

“Chà, tôi đang cần câu trả lời gấp,” tôi nói, và cho cô ta số điện thoại của tôi. “Hạn chót nộp bài của tôi chỉ còn vài giờ nữa thôi.”

“Tôi hiểu rồi,” Alicia nói, bỗng nhiên tiếng cô ta như bị bịt lại.”Không, cá hồi hun khói cơ. Thoi đành vậy, gà Trung Hoa vậy. OK.” Sự bóp nghẹt lại biến mất. “Nào Rebecca, chị còn câu hỏi nào không? Hay là tôi sẽ gửi cho chị thông cáo báo chí mới nhất của chúng tôi. Nó chắc chắn sẽ giải đáp được bất cứ thắc mắc nào khác. Hoặc chị có thể fax những câu hỏi của chị.”

“Thôi được,” tôi nói gọn lỏn. “Rồi, tôi sẽ làm thế vậy.” Rồi tôi đặt điện thoại xuống.

Tôi nhìn chăm chăm về phía trước một lúc, yên lặng trầm ngâm. Đúng là con bò cái kênh kiệu ngu ngốc. Nó chẳng thèm coi câu hỏi của mình ra gì nữa.

Lúc đó, tôi bỗng nhận ra rằng tôi luôn bị đối xử nư vậy khi gọi điện thoại tới các cơ quan báo chí. Chưa từng có ai vội vã trả lời những câu hỏi của tôi, đúng không? Mọi người đều luôn bắt tôi chờ đợi, nói rằng họ sẽ gọi lại cho tôi và chẳng thèm bận tâm nữa. Trước đây tôi hề nhận ra điều này - tôi thích được giữ máy hơn, va nghe nhạc chời bài “Greensleeves”. Trước kia tôi còn chưa từng để ý xem mọi người có coi trọng tôi.

Nhưng hôm nay, tôi rất bận tâm tới điều. Hôm nay, những gì tôi đang làm thực sự quan trọng và tôi thực sự muốn được coi trọng. Bài báo này hông chỉ cần một bản thông cáo báo chí hay một đống những con số. Martin và Janice không là những ví dụ chung chung được bịa ra bởi phòng marketing nào đó. Họ là những con người thực với những cuộc sống thực. Khoản tiền đó đã có thể khiến đời họ hoàn toàn đổi khác.

Tôi sẽ cho Alicia thấy, tôi nghĩ lòng đày quyết tâm. Tôi sẽ cho tất cả bọn họ thấy, cả Luke Brandon nữa. Cho họ thấy rằng, tôi, Rebecca Bloomwood, không phải là một trò cười.

Với quyết định đột ngột này, tôi với lấy chiếc máy đánh chữ của bố. Cho vài tờ giấy, bật máy ghi âm lên, hít một hơi thật sâu và bắt đầu gõ.

Hai giờ sau, tôi fax một bài báo 950 từ cho Eric Foreman.