Tử Thư Tây Hạ

Quyển 1 - Chương 16: Mật thất thần bí dưới lòng cung điện Mùa Đông




1

Trong màn đêm, căn nhà gỗ tọa lạc trên vách núi chìm trong tĩnh lặng, đột nhiên, một cánh cửa sổ phía sau căn nhà bật mở, một bóng đen nhảy ra ngoài. Bóng đen đứng dậy ẩn mình sau cánh cửa, phủi phủi bụi trên người, cầm lấy ba lô, hướng về con đường đá dăm phía trước căn nhà gỗ rảo bước.

Con đường đá dăm đâm thẳng vào rừng rậm tối đen, bóng đen bước trên con đường bỗng quay đầu lại nhìn căn nhà gỗ, rồi lại nhìn về phía khu rừng rậm đen kịt đáng sợ trước mặt, nhìn một hồi lâu, hình như có chút do dự. Khi bóng đen vẫn đang chần chừ vừa bước lên phía trước một bước thì trong rừng rậm bỗng vang lên những tiếng sói hú thê lương, khiến bóng đen lại dừng bước. Hắn đi đi lại lại trên con đường đá dăm, vài phút sau, bóng đen hình như đã ra quyết định, rời khỏi con đường này, chui vào một bụi rậm bên vách núi.

Bên cạnh là vách đá cheo leo, dưới chân là bụi rậm không có đường đi, bóng đen bước thấp bước cao trong màn đêm, di chuyển khó nhọc trong đám bụi rậm trên vách núi. Đi chưa được bao xa, bóng đen đã loạng choạng, xém chút nữa là bị đá dăm dưới chân đốn ngã. Bóng đen đứng thẳng người dậy, đột nhiên, hắn phát hiện ra bên vực thẳm trước mặt có một người đàn ông vạm vỡ đang đứng đó, đối diện với hắn. Bóng đen bất giấc lùi lại phía sau một bước, màn đêm đã che giấu sự hoảng loạn trong lòng hắn ta, hắn ta dụi dụi mắt, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, đây là ai? Người này muốn gì?

Bóng đen thu hết can đảm, bước lên phía trước nửa bước, vừa vặn một ánh trăng rót xuống gương mặt hắn, bóng đen bất ngờ tới nỗi trợn trừng mắt - A! Người đứng trước mặt hắn hóa ra là Hàn Giang!

Không sai, người cản đường bóng đen chính là Hàn Giang, dưới ánh trăng. Hàn Giang bật cười lạnh lùng: “Lão Mã, muộn thế này rồi, ông không ngủ mà chuẩn bị đi đâu vậy?”

Makarov toàn thân run rẩy, vội vàng lùi lại phía sau, ai ngờ, sau lưng lại có một bóng người vụt qua, chặn đứng đường rút lui của ông, Makarov nhận ra người phía sau lưng mình là Đường Phong. Đường Phong bật đèn pin lên, ánh sáng đèn pin soi thẳng lên mặt Makarov. Thấy đã không còn đường nào để đi nên Makarov đành phải nói với Đường Phong xin tha: “Đường! Coi như các anh đã biết, đồ đạc ở đây.”

“Tôi đã sớm dự liệu được là, ông có vấn đề! Nhưng... vẫn là Hàn Giang nói với tôi đêm nay ông sẽ hành động nên tôi mới nghi ngờ ông. Ban ngày tôi hỏi ông đang nghĩ gì, ông nói không nghĩ gì cả, thực ra ông đã sớm tính toán xong rồi!” Đường Phong cười lạnh lùng, đi tới bên cạnh Makarov, mở ba lô của ông ta ra, trong ba lô là chiếc hộp gỗ tử đàn quen thuộc, mở chiếc hộp ra, kệ tranh ngọc tinh xảo tỏa ra ánh sáng màu xanh lấp lánh dưới ánh trăng. Không sai! Chính là kệ tranh ngọc mà Lương Viện đem đến. Đường Phong đậy hộp, cho lại vào túi mình.

“Sao các cậu biết được đêm nay tôi sẽ lấy trộm kệ tranh ngọc đi?” Makarov không hiểu hỏi.

“Khà khà, thân phận, bản lĩnh và ánh mắt của ông và Yelena, đặc biệt là ánh mắt của hai cha con ông đã nói với chúng tôi điều đó. Tuy chúng tôi không biết các ông là ai nhưng ông và Yelena đã nhắm vào chiếc ba lô của chúng tôi từ lâu rồi. Kể từ khi máy bay hạ cánh khẩn cấp, các ông đã nhằm vào chiếc ba lô của chúng tôi. Hôm qua... sáng sớm hôm qua khi chúng ta đi men theo sông ngầm thoát ra khỏi hang động đá vôi, ba lô của chúng tôi đều giao phó cho ông, ông nhân cơ hội lúc chúng tôi không chú ý đã mở trộm ba lô của chúng tôi ra, tôi nói không sai chứ? Lão Mã?” Hàn Giang bước tới trước mặt Makarov nói.

“Không sai, vẫn không thể qua nổi mắt cậu. Khi tôi và Yelena gặp cô bé kia trên máy bay đã nghi ngờ trong ba lô của các cậu có thứ mà chúng tôi cần. Sáng hôm qua, rút cuộc cơ hội cũng đến, tôi đã phát hiện ra kệ tranh ngọc chính là thứ mà chúng tôi muốn tìm kiếm, nhưng cả ngày hôm qua đều không có cơ hội...”

“Sáng hôm nay thì cơ hội đến rồi, khà khà... bây giờ ông bỏ đi thì không sợ bị bầy sói ăn thịt sao? Không sợ nhỡ sảy chân bên bờ vực một cái thì sẽ rơi xuống vực sâu thăm thẳm vĩnh viễn không bao giờ lên lại được sao?” Đường Phong ngắt lời Makarov.

“Ha ha!” Makarov nghe thấy vậy liền bật cười, cười xong ông nói với Đường Phong: “Đường, cậu coi thường tôi quá đấy! Tôi đã đến được đây rồi thì đã không biết sợ hãi là gì, cho dù có thật sự gặp nguy hiểm thì tôi cũng sẽ chôn chặt sự hoảng sợ dưới đáy lòng. Trong cuộc đời sự nghiệp của mình, tôi đã từng gặp vô số nguy hiểm, tôi là người đã từng chết đi sống lại mấy lần, rất nhiều đồng nghiệp, chiến hữu của tôi đều đã sớm rời bỏ tôi từ lâu, tôi sống tới ngày hôm nay đã là vô cùng may mắn rồi!” Makarov dần dần đã trấn tĩnh trở lại.

Hàn Giang bước lên phía trước vài bước, kề sát Makarov, lạnh lùng nói: “Lão Mã, tôi cảm thấy chúng ta rất cần làm quen lại với nhau một chút.”

Makarov gật đầu với Hàn Giang và Đường Phong, nói: “Đúng vậy, sự việc đã đến ngày hôm nay, tôi cũng cảm thấy rất cần phải như vậy. Tôi không thể không thừa nhận, cho đến lúc này, chuyến đi đến Trung Quốc của tôi và Yelena đã hỏng bét rồi. Tôi cũng không cần thiết phải giấu giếm các cậu điều gì nữa.”

“Được! Vậy tôi hỏi ông, ông và Yelena rút cuộc là ai?” Hàn Giang truy hỏi.

Makarov nhìn Đường Phong và Hàn Giang, sau đó bình tĩnh trả lời: “Trước khi nghỉ hưu tôi đã từng làm việc tại KGB trong một thời gian dài. Sau khi Liên Xô giải thể, tôi về hưu với quân hàm thiếu tướng. Còn về Yelena, nó là nữ đặc công át chủ bài của Cục An ninh liên bang!”

“Ồ! KGB?” Đường Phong và Hàn Giang không hẹn mà gặp cùng lúc nghĩ tới bảy bức thư tuyệt mật của KGB mà họ đã giải mã được.

2

Đường Phong suy tư hồi lâu rồi lại hỏi lại Makarov:

“Không ngờ ông còn là một tướng quân, thiếu tướng Makarov, nói như vậy, Yelena cũng không phải là con gái của ông rồi?”

Makarov đã nhiều năm không nghe thấy ai gọi ông là tướng quân, ông khẽ cười lạnh lùng một tiếng, đáp: “Tướng quân, hừm! Tôi đã về hưu lâu rồi. Yelena, không sai, nó quả thực không phải là con gái ruột của tôi, nó từng là học sinh của tôi, nhưng hiện giờ tôi lại coi nó như con gái ruột của mình.”

“Mục đích hành động lần này của các ông là gì? Cũng là vì kệ tranh ngọc này?” Hàn Giang chất vấn hỏi.

“Không sai, đây chính là nhiệm vụ của tôi và Yelena.” Makarov trả lời.

“Ông nhắm tới chúng tôi bằng cách nào vậy?”

“Tôi và Yelena gặp các anh vừa là trùng hợp, vừa là số phận an bài, hơn ba tháng trước, cung điện Mùa Đông ở Saint Petersburg bị mất một tác phẩm nghệ thuật quý báu, đó chính là kệ tranh ngọc Tây Hạ. Tính chất của kệ tranh ngọc này rất trọng đại, vậy là, bộ chỉ huy liền ủy thác cho Yelena và tôi đến Trung Quốc, truy tìm tung tích của kệ tranh ngọc. Từ Bắc Kinh đến Hồng Kông, đều lưu lại dấu chân của chúng tôi. Hội chợ bán đấu giá tại Bắc Kinh chúng tôi đã đến chậm một bước, nếu không thì tôi đã ngăn chặn cuộc bán đấu giá này. Sau này, chúng tôi lại đến Hồng Kông, cũng lại chậm một bước như thế. Kết quả, chúng tôi đã chứng kiến cuộc tranh giành đẫm máu đó.” Makarov giải thích.

“Hồng Kông? Lần đó các ông cũng ở đó?” Đường Phong nhớ lại cơn ác mộng kinh hoàng tại Hồng Kông hơn một tháng trước.

Makarov gật gật đầu: “Không sai, chúng tôi vừa mới tới Hồng Kông thì đã tận mắt chứng kiến cuộc huyết chiến đó, tôi và Yelena cảm thấy giật mình, bởi vì chúng tôi không ngờ rằng hóa ra lại có nhiều người quan tâm tới kệ tranh ngọc này đến vậy. Sau đó, tin tức về kệ tranh ngọc gần như biến mất. Nhưng đúng lúc chúng tôi chẳng biết làm cách nào thì lại nhận được một tin tình báo quan trọng, nói rằng tại Trung Quốc, khả năng vẫn còn có một kệ tranh ngọc khác. Vậy là, chúng tôi phán đoán, người nào có được kệ tranh ngọc này nhất định sẽ đến đây để tìm kiếm kệ tranh ngọc khác, thế nên...”

“Thế nên các ông đã đến đây?”

“Nhưng tôi không thể ngờ rằng người có được kệ tranh ngọc lại chính là các cậu. Được rồi, những gì cần nói tôi đều nói rồi, muốn xử lý tôi thế nào, tùy các cậu, muốn đẩy thẳng tôi xuống vực sâu hay là cho tôi một nhát dao? Tôi thấy hay là các cậu cứ trực tiếp đẩy thẳng tôi xuống vực, như thế nhanh gọn dứt điểm, không để lại dấu vết, cũng tránh để bộ xương già như tôi chịu khổ.” Makarov khảng khái đề nghị, dáng vẻ rất chính nghĩa lẫm liệt.

“Cái gì? Ông coi chúng tôi là hạng người nào vậy?” Hàn Giang tức giận.

“Hạng người nào? Quả thật ban đầu tôi đã tin những lời ma quỷ của các cậu, cảnh sát Trung Quốc và giảng viên đại học đi du lịch, khà khà, bây giờ xem ra, các cậu chẳng qua cũng chỉ là một bọn muốn đoạt được kệ tranh ngọc bí ẩn đó, các cậu và đám cướp đó chẳng khác gì nhau cả!”

“Thối hoắc! Tôi nói thật với ông nhé, dù sao thì ông cũng đang ở trong tay tôi rồi, nên tôi cũng không sợ ông tiết lộ bí mật, chúng tôi đang tìm kiếm kệ tranh ngọc cho Tổ quốc của mình, rồi giải mã những bí mật phía sau kệ tranh ngọc cũng là vì những oan hồn đã vì nó mà chết. ‘Lão K’, ông đã từng nghe đến cái tên này chưa?... Bây giờ thì ông đã hiểu rồi chứ?”

Makarov nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Giang cũng bắt đầu hiểu ra, ông chau mày, hồi tưởng lại: “Lão K! Lúc tôi tới bộ chỉ huy ở Mátxcơva hình như đã từng nghe nói qua.”

“Được rồi, ông đã biết được thân phận thật sự của chúng tôi như vậy thì chắc là cũng biết cái gì chúng tôi nên làm, cái gì chúng tôi không thể làm. Ông có ý đồ lấy trộm kệ tranh ngọc, đã làm sai nhưng lại đi tố cáo người khác trước, lại nghi ngờ chúng tôi, phải là chúng tôi nghi ngờ ông mới đúng? Khương Trại, đài thiên táng, đại khe sâu Nạp Ma, thậm chí là cả sự cố máy bay, ông hãy giải thích rõ cho chúng tôi nghe về tất cả những rủi ro ly kỳ trên cả đường đi của chúng tôi!” Hàn Giang nghiến răng áp sát Makarov nói.

“Cậu nghi ngờ tôi? Dựa vào cái gì mà nghi ngờ tôi? Nhiệm vụ của tôi và Yelena là đem kệ tranh ngọc về, những việc khác đều không liên quan gì đến tôi cả.” Makarov tranh cãi.

“Đem về? Kệ tranh ngọc là của Trung Quốc.” Đường Phong nói chêm vào.

Makarov quay lại nói với Đường Phong: “Là tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, nhưng nó đã tới Liên Xô từ rất lâu rồi. Hơn một trăm năm trước, kệ tranh ngọc này đã thuộc về cung điện Mùa Đông, chỉ cách đây không lâu mới bị lấy trộm khỏi đó mà thôi.”

“Không sai, chúng tôi cũng biết kệ tranh ngọc này trở về từ nước Nga, nhưng mấu chốt của vấn đề không nằm ở đây, tôi khuyên ông hãy nói thật đi! Toàn bộ sự việc, rút cuộc ông biết được bao nhiêu? Các ông rút cuộc đã biết được những gì về kệ tranh ngọc?” Hàn Giang tiếp tục chất vấn Makarov.

“Tôi không thể nói, đây là cơ mật của chúng tôi. Nhưng... tôi chỉ có thể nói với cậu, chúng tôi biết rằng kệ tranh ngọc không chỉ có một tấm, còn những thứ khác tôi biết rất ít. Cho dù biết đi chăng nữa thì cũng là cơ mật không thể nói.”

“Ông cái này không biết, cái kia cũng không biết, được rồi, tôi hỏi ông, Yelena đi đâu rồi? Cái này chắc ông phải biết chứ nhỉ?” Nói xong, Hàn Giang đưa cánh tay nổi gân xanh ra tóm lấy ngực Makarov.

3

Makarov nhìn Hàn Giang, gào lên: “Yelena đi đâu, không phải cậu cũng thấy rồi sao? Nó mất tích rồi, khả năng là bị bọn người áo đen đó tóm được.”

“Ông đừng giả vờ nữa, Yelena bị bọn người áo đen đó bắt đi sao? Cô ta là đặc công át chủ bài của các ông cơ mà. Mấy người chúng ta mà còn thoát được truy sát, bản lĩnh của cô ta giỏi như thế sao lại bị tóm được chứ? Thêm cả biểu hiện của ông nữa, Yelena mất tích rồi nhưng ông không hề tỏ ra lo lắng, tôi muốn lên trên tìm cô ta nhưng ông đã ngăn tôi lại, hừm, đây lẽ nào chưa nói rõ được vấn đề sao?”

“Hàn Giang, rút cuộc anh có ý gì?”

“Ý gì? Rất đơn giản, tôi nghi ngờ Yelena cố ý tách chúng ta ra, cô ta đi chỉ huy người của các ông rồi báo tin cho họ. Đám người nước ngoài áo đen trong đại khe sâu Nạp Ma chính là người của các ông! Tôi đúng là có mắt như mù, tự nhiên lại đi tin vào những lời ma quỷ của ông. Suy nghĩ kĩ lại là có thể hiểu ra, đám người áo đen lợi hại như thế, chuyên nghiệp như thế có giống một đám cướp thông thường không? Không! Tuyệt đối không, chúng là người của các ông, tất cả đều là đặc công có tố chất từng qua huấn luyện.”

Makarov vô cùng tức giận, ông cũng tóm ngay lấy ngực Hàn Giang, gầm lên: “Cậu đang bôi nhọ, vu oan vô liêm sỉ, tôi không biết bọn người áo đen đó là ai, nhưng tôi có thể thề rằng, lần này tới Trung Quốc chỉ có hai người là tôi và Yelena. Tôi cũng lo lắng cho Yelena. Yelena tuy không phải là con gái ruột của tôi, nhưng hiện giờ nó còn thân thiết hơn cả con đẻ của tôi, tôi không cho phép cậu bôi nhọ nó. Nếu như cậu cứ khăng khăng khẳng định như vậy, vậy thì mời cậu đưa chứng cứ ra đây, đưa chứng cứ ra đây!”

“Tôi cảm thấy những gì Lão Mã nói đều là thật. Suốt dọc đường đi, trải qua bao thử thách sinh tử như vậy, chúng ta đều cùng nhau vào sinh ra tử, tôi tin rằng Lão Mã không phải người như vậy.” Đường Phong bắt đầu bị dao động.

Hàn Giang không buồn để ý lời Đường Phong nói, anh và Makarov mắt đấu mắt, hai người trừng trừng nhìn nhau, tuy đã mềm lòng rồi nhưng không ai muốn nhượng bộ trước. Tiếng gió gào thét thổi bên tai họ, thời gian trôi qua từng giây từng phút, rút cuộc, Hàn Giang đã nhượng bộ trước: “Ông lão ngoan cố này, được, coi như tôi tin ông lần này.” Hàn Giang buông Makarov ra, Makarov cũng buông tay khỏi Hàn Giang, Hàn Giang xoa xoa ngực rồi nói: “Vẫn còn một câu hỏi.”

“Cậu còn bao nhiêu câu hỏi nữa thì cứ nói hết ra, chỉ cần tôi biết, có thể nói tôi sẽ nói hết cho cậu.”

“KGB của các ông chẳng nhẽ không còn ai để phái đi hay sao, mà lại phái hai người bọn ông, một cô gái và cả ông lão về hưu như ông nữa?”

Makarov nghe thấy Hàn Giang hỏi như vậy, sững sờ, ông nhìn chằm chằm vào Đường Phong và Hàn Giang trước mặt, dần dần, mắt Makarov có chút ươn ướt. Đường Phong và Hàn Giang đều cảm thấy kinh ngạc, vậy là sao? Chưa từng thấy Makarov rơi lệ bao giờ! Makarov nghẹn ngào nói: “Thế thì phải kể từ đầu, tôi đã nghỉ hưu từ lâu rồi, đáng nhẽ nên ở nhà nghỉ ngơi an dưỡng, nhưng không ngờ... con trai duy nhất của tôi lại… lại bị người ta sát hại vì kệ tranh ngọc này, đến giờ vẫn chưa bắt được hung thủ. Tôi không thể chịu đựng được khi danh tiếng của con trai tôi bị hủy hoại, thế nên, tôi thề rằng phải tìm lại được kệ tranh ngọc bị mất ở cung điện Mùa Đông, trả lại sự trong sạch cho con trai tôi, và còn phải tóm được hung thủ đã giết hại nó...” nói tới đây, trước mắt Makarov bỗng hiện lên một cánh cửa, mọi chuyện đều bắt đầu kể từ khi ông mở cánh cửa đó ra.

4

Makarov hấp tấp lục soát khắp người, run rẩy lấy một chùm chìa khóa từ trong túi ra. Ông muốn nhét thẳng vào lỗ khóa nhưng không sao nhét vào đó được, tay ông mỗi lúc một run rẩy. Ông cố gắng giữ bình tĩnh, ổn định lại tinh thần, lần nữa lấy hai tay nhắm thẳng vào lỗ khóa, chiếc chìa khóa rút cuộc đã chui vào trong ổ khóa, “lách cách” một tiếng, cánh cửa to trước mặt đã mở ra.

Makarov cẩn thận rón rén bước vào căn phòng tối đen phía sau cánh cửa, bóng tối bao trùm, ông thò tay ra mò mẫm công tắc đèn trên tường, nhưng đèn vẫn chưa sáng. Cảm giác trong lòng Makarov càng lúc càng bất an: “Lẽ nào ngắt điện rồi?” Makarov nghi ngờ, mò đèn pin trên người ra, một chùm ánh sáng chiếu lên tường, đây là đâu? Một dãy hành lang? Makarov đột nhiên có cảm giác như đang ở một thế giới khác. Ông dò dẫm, rồi lại tới trước một cánh cửa. Ông đẩy cánh cửa ra, bên trong lại là một căn phòng tối đen, ông nhìn thấy một bộ ghế sô pha đỏ rực trong phòng, màu sắc đó khiến Makarov cảm thấy buồn nôn, làm ông vội vàng lui ra khỏi căn phòng này. Hành lang, hành lang dài hun hút, lại có một cánh cửa phòng im ỉm. Makarov đưa tay ra, ra sức đẩy cánh cửa đó, cửa không khóa, nhẹ nhàng đẩy một cái là đã mở ra, ánh sáng đèn pin quét một lượt khắp các góc trong phòng, một chiếc giường, một tủ đầu giường, tủ quần áo... trên giường có chút hỗn loạn, tim Makarov bất giác giật thót một cái, ông chầm chậm, chầm chậm, từng bước từng bước lui ra khỏi căn phòng này. Vẫn là dãy hành lang đó, lại là một căn phòng tối đen, kế tiếp đó, vẫn là dãy hành lang sâu hun hút...

Rút cuộc, Makarov đã đi tới cuối hành lang, trước mặt là một cánh cửa khép hờ, cánh tay phải già cỗi vô cùng run rẩy, khi tay ông vừa chạm vào cánh cửa trước mặt. Cánh cửa tự động mở ra, Makarov lập tức ngửi thấy mùi máu tanh quen thuộc. Trong cả đời làm việc của mình, ông đã vô số lần ngửi thấy thứ mùi này. Ông run rẩy soi đèn pin, trước mặt là cảnh tượng mà cả đời ông không thể nào quên được: một thanh niên trần truồng nằm trong bồn tắm, nửa bồn nước đã hoàn toàn bị máu nhuộm đỏ, còn máu tươi trên yết hầu của người thanh niên đó đã hoàn toàn đông lại khiến người ta buồn nôn.

“Victor, Victor, con ơi...” Makarov miệng lẩm bẩm, một mình đau buồn tuyệt vọng ngồi bệt trên ghế sô pha tanh mùi máu đỏ, thế giới xung quanh dường như đã ngừng lại, cảnh sát ra ra vào vào, chụp ảnh, lấy chứng cứ, thậm chí khi di hài của con trai bị người ta khiêng đi ông cũng không buồn chú ý tới. Trước mắt ông lại hiện lên cảnh tượng 30 năm trước, cũng là vào mùa hè như lúc này, một mình ông ôm con trai, chèo thuyền nghịch nước vui vẻ trên sông Neva tươi đẹp. Con trai thích nhất là ăn kem dâu tây bán ở tiệm giải khát trên phố ven sông Neva.

“Ngài là Ivan Petrovich Makarov, cha của nạn nhân Ivan Victor Pavlovic Makarov?” Một giọng nói sang sảng ngắt quãng hồi ức của Makarov. Ông ngẩng đầu lên, thất thần nhìn người đàn ông vạm vỡ trước mặt, gật gật đầu.

“Vụ án này hiện giờ do tôi phụ trách, tôi là Valentin Pavlov Ivan Sergei Mikhailovich của trường thiếu sinh quân Cục An ninh Liên bang,” người này tự giới thiệu rồi đưa thẻ của mình ra cho Makarov xem.

Makarov vừa nghe thấy người đứng trước mặt mình là đặc công của Cục An ninh Liên bang, lập tức trở nên cảnh giác, tiền thân của Cục An ninh Liên bang chính là KGB danh nổi như cồn, cái chết của con trai sao lại khiến đặc công Cục An ninh Liên bang chú ý tới? Ông nhìn xung quanh, những cảnh sát ban nãy còn ở đây chụp ảnh, lấy chứng cứ giờ đã không thấy đâu cả, trong căn phòng trống trải này giờ chỉ còn lại ông và đặc công Pavlov Ivan trước mặt.

“Trường thiếu sinh quân, hóa ra lại kinh động đến cả các cậu! Lẽ nào đây không phải là một vụ án hình sự thông thường sao?” Makarov cố gắng giữ được bình tĩnh, ra dáng là bậc tiền bối.

Pavlov Ivan kéo một chiếc ghế lại, ngồi trước mặt Makarov, anh nhìn Makarov rất lâu, mặt nở nụ cười mỉm, anh nói: “Trước tiên, tôi rất tiếc về tai nạn của con trai ông…” Pavlov Ivan nói tới đây, lại ra vẻ như có điều muốn nói nhưng lại ngập ngừng, anh trầm ngâm, ậm ừ rồi nói tiếp: “Tôi nói thẳng nhé, chúng tôi điều tra vụ án này là vì chúng tôi cho rằng cái chết của con trai ông có liên quan đến một vụ án buôn lậu cổ vật trộm cắp quan trọng. Ông biết rồi đấy, Cục An ninh Liên bang của chúng tôi không chỉ làm tình báo, tất cả những vụ án quan trọng đều liên quan tới chúng tôi.”

“Vụ án buôn lậu cổ vật trộm cắp quan trọng? Con trai tôi chỉ là thương nhân mở công ty nội thất thì liên quan gì tới cổ vật?” Makarov biết tỏng truyền thống của KGB, thích ôm đồm tất cả mọi việc, đến mức vụ án nào cũng muốn nhúng tay vào.

“Đúng vậy, tình báo của chúng tôi không làm sai đâu, cung điện Mùa Đông bị mất một cổ vật vô cùng quan trọng, còn công ty của con trai ngài gần đây đã tham gia vào một hạng mục công trình cải tạo cung điện, bởi vậy, chúng tôi nghi ngờ...”

“Cung điện Mùa Đông?” Makarov nghĩ ngay ra, mấy tháng trước, con trai đã từng hào hứng kể với mình về sự việc này, cung điện Mùa Đông, hoàng cung ngày xưa của sa hoàng, cùng với viện bảo tàng Hermitage ngày nay, bảo tàng Anh ở Luân Đôn và bảo tàng Louvre ở Paris được xếp là ba bảo tàng lớn trên thế giới, là niềm tự hào của nước Nga. Cung điện Mùa Đông lưu giữ vô số những báu vật đặc biệt, cổ vật quý hiếm, lẽ nào Victor thật sự làm cái việc ngu ngốc đó. Nó đã nhân cơ hội cải tạo công trình cung điện Mùa Đông trộm cắp cổ vật trong này? “Không! Con trai tôi tuyệt đối không làm việc phạm pháp!” Tuy con trai đã chết, nhưng Makarov vẫn không cho phép bất cứ ai bôi nhọ danh dự của con mình.

Pavlov Ivan vẫn còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Makarov đã không thể nghe lọt tai thêm nữa, ông đứng phắt dậy, gào lên với Pavlov Ivan: “Cấp trên của cậu là ai? Nếu như tôi đoán không lầm thì là Ilyushin đúng không! Đưa tôi đi gặp anh ta! Tên tiểu tử này năm nào còn là học sinh của tôi, bây giờ hóa ra lại leo lên đầu tôi, lại dám đối với tôi như vậy...” Makarov vô cùng tức giận, ông không buồn màng tới Pavlov Ivan, lao thẳng ra khỏi cửa phòng.

5

Makarov tức tối lao xuống dưới tòa chung cư, liếc qua mấy chiếc xe tắc xi đỗ ven đường, sau đó mặc kệ lời mời gọi của mấy bác tài đỗ xe phía trước, ông lao thẳng vào chiếc tắc xi Prada cũ kĩ đỗ sau cùng.

“Tới tòa nhà Cục An ninh Liên bang.” Makarov dặn dò tài xế. Bác tài không hề khởi động xe mà nghi ngờ quay đầu lại nhìn ông lão ngang ngạnh.

“Anh không nghe thấy sao? Đến tòa nhà Cục An ninh Liên bang.” Makarov thúc giục. Bác tài chán nản lắc lắc đầu, đành phải khởi động xe, lái về hướng tòa nhà Cục An ninh Liên bang Petersburg.

Chiếc Prada dừng lại dưới tòa nhà Cục An ninh Liên bang. Chưa kịp đợi xe dừng hẳn, Makarov đã nhảy xuống, đi vào tòa nhà. Bác tài thấy vậy cũng nhảy xuống xe, đuổi theo Makarov gọi to: “Thưa ông, ông vẫn chưa trả tiền xe mà!”

Makarov quay lại, rặn ra một nụ cười, nói với bác lái xe: “Xin lỗi, lúc tôi rời khỏi nhà vội quá quen mất mang theo ví tiền, nhưng tôi nghĩ anh quay về chỉ cần báo với Ilyushin đại danh của tôi thì anh ta sẽ thanh toán cho anh chút tiền xe này; ghi nhớ, tôi tên là Ivan Petrovich Makarov!”

Makarov chỉ lo xông thẳng vào tòa nhà An ninh Liên bang, làm phòng tuyến an ninh trong mấy tầng lầu lập tức trở nên căng thẳng. Hai cảnh vệ mặc quân phục xông tới: “Xin lỗi, thưa ông, đây là Cục An ninh Liên bang, ông muốn tìm ai? Xin hãy đăng kí trước đã.” Makarov căn bản không buồn để ý tới hai cảnh vệ đó, chỉ thấy ông nhẹ nhàng quay quay cánh tay, lấy tay trái vặn cánh tay người cảnh vệ ra sau lưng, rồi lại thò cánh tay phải đanh chắc như thanh thép, khẽ đẩy, tức khắc, người cảnh vệ đó lập tức đổ ra đất, vô cùng đau đớn. Người cảnh vệ còn lại thấy vậy, không dám xông lên nữa, đứng trân trân nhìn Makarov đi qua phòng tuyến đầu tiên.

Lên trên lầu, tòa nhà ban nãy còn sát khí đằng đằng, giờ bất giác yên tĩnh trở lại, không gì có thể ngăn cản Makarov lao vào văn phòng của Ilyushin. Rõ ràng Ilyushin đã chuẩn bị sẵn, nên vừa nhln thấy Makarov, Ilyushin đã tươi cười nghênh đón: “Thầy giáo kính mến, sao hôm nay thầy lại đến đây ạ?”

Makarov lờ đi chiêu này của Ilyushin, ông chăm chú quan sát Ilyushin một lượt, hơn 10 năm không gặp rồi, vẻ ngoài của Ilyushin vốn không có gì thay đổi, vẫn gày gò như trước đây, đầu rẽ ngôi, để hàng ria mép nhỏ, và cả đôi mắt sáng rực có thần toát lên vẻ tinh nhanh năng nổ.

Makarov chất vấn thẳng anh ta: “Cậu có chứng cứ gì mà nghi ngờ con trai tôi trộm cắp cổ vật của cung điện Mùa Đông? Tôi tuyệt đối không cho phép các người bôi nhọ danh dự con trai tôi.”

“Thầy giáo kính mến, xin thầy đừng kích động, chúng tôi tất nhiên có chứng cứ.” Khuôn mặt Ilyushin vẫn tươi cười.

“Chứng cứ gì?”

“Tôi nghĩ Pavlov Ivan vẫn chưa nói rõ với thầy, không phải là con trai thầy trộm cắp báu vật cung điện Mùa Đông, mà là con trai thầy đã phát hiện ra báu vật ở cung điện Mùa Đông.”

“Phát hiện ra báu vật?”

“Đúng vậy, con trai thầy trong lúc thi công nội thất cho cung điện Mùa Đông, đã phát hiện ra một báu vật vô cùng quan trọng trong một gian mật thất đã đóng cửa mấy chục năm nay, nhưng thật đáng tiếc, con trai thầy đã không giao nộp lại báu vật mà chiếm giữ làm của riêng, rồi âm thầm đem ra khỏi cung điện Mùa Đông. Tôi nghĩ chắc có lẽ là do anh ta giữ báu vật đó làm của riêng nên mới dẫn đến vụ giết người đó.”

Makarov nghe những lời Ilyushin nói bất giác sững sờ, Ilyushin giải thích hợp tình hợp lý, lẽ nào cái chết của con trai ông quả thật là như vậy? “Đó là báu vật gì vậy?” Makarov định thần lại, hỏi.

Ilyushin lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm ảnh đen trắng đã ngả vàng, đưa cho Makarov: “Đây! Chính là thứ này. Tôi cũng không biết thứ này nên gọi là gì. Tôi đã thỉnh giáo chuyên gia của viện bảo tàng Hermitage, họ nói rằng đây là một vật báu đến từ Trung Quốc, đến nay đã có gần nghìn năm lịch sử, gọi... gọi là...”

“Tên của nó là kệ tranh ngọc cổ chạm châu báu Tây Hạ, là báu vật đến từ vương triều Tây Hạ Trung Quốc.” Vẫn chưa kịp để Ilyushin nói xong, Makarov đã chậm rãi nói ra tên của báu vật trong bức ảnh này; còn Makarov, ông đang chăm chú nhìn vào bức ảnh trên tay, toàn thân bất giác thẫn thờ, đôi mắt vốn dĩ có thần, bỗng nhiên trở nên đục ngầu và xa vắng.

6

Ilyushin nghe thấy Makarov nói ra tên của báu vật trong ảnh thì vô cùng kinh ngạc: “Thầy biết thứ này!” Lập tức, anh ta lại truy hỏi Makarov: “Xem ra nhất định thầy đã từng nhìn thấy báu vật này ở chỗ con trai mình, chúng tôi đã lục soát chung cư của con trai thầy nhưng không tìm thấy báu vật đó. Thầy có biết tung tích của nó không?”

“Không! Không ai biết tung tích của nó. Tất cả những người có mưu đồ chiếm đoạt báu vật này đều sẽ phải chịu đựng sự trừng phạt nghiêm khắc nhất, huyết chú... huyết chú đáng sợ!” Miệng Makarov lầm bầm mãi không thôi.

“Thầy đang nói gì vậy?” Ilyushin hình như đã nhìn thấy ánh bình minh phá án, ánh mắt vụt lóe tia nhìn ớn lạnh, tiến lại gần Makarov.

Makarov đã hơi định thần lại, thều thào nói: “Cậu đừng uổng công vô ích nữa, vụ án này không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu. Tôi khuyên cậu nên tránh xa vụ án này ra, đứng trên danh nghĩa thầy trò giữa chúng ta, tôi chỉ muốn tốt cho cậu.”

“Nực cười! Vụ án này sắp phá được án tới nơi rồi, tại sao tôi phải từ bỏ! Tôi biết, thầy vì chuyện trước đây vẫn hận tôi, vụ án lần này lại liên quan tới con trai thầy, bởi vậy thầy không muốn nhìn thấy tôi phá án.” Ilyushin vẫn vô cùng tự tin về vụ án, nên nghe không lọt tai lời khuyến cáo chân thành của Makarov.

Makarov lắc lắc đầu, nói với Ilyushin: “Cậu không nghe lời tôi thì sẽ thiệt thòi đấy! Thế này đi, cậu nối máy cho tôi với Mátxcơva, tôi ắt sẽ cho cậu biết sự nghiêm trọng của tình hình.”

Ilyushin nghe thấy những lời này, sau một lúc ngớ người ra liền cười nói: “Thầy giáo kính mến của tôi ơi, thầy già cả lẫn lộn rồi phải không, thầy cho rằng thầy vẫn có thể trực tiếp gọi điện cho tổng bộ sao? Đến cả tôi cũng không thể tùy tiện gọi điện cho tổng bộ nữa là.”

“Tôi biết tôi không có tư cách gì gọi điện cho tổng bộ thế nên mới làm phiền cậu gọi cho tổng bộ hộ tôi. Tôi nói lại lần nữa, việc này rất quan trọng, nếu như vì cậu mà để lỡ việc thì cái ghế cục trưởng của cậu cũng sẽ lật nhào đấy!” Giọng điệu của Makarov kiên định, không có gì để nghi ngờ.

Ilyushin nghĩ thầm, ông lão này định làm gì vậy? Gọi điện đến tổng bộ kiện cáo mình? Có lẽ là do tình cảm với con trai, cái chết của con trai đã làm cho thần kinh ông ta không bình thường, già lẩm cẩm rồi? Ông ta già lẩm cẩm, mình không thể hồ đồ theo ông ấy được, nghĩ tới đây, Ilyushin tắt phụt nụ cười, nghiêm túc nói: “Đủ rồi! Thầy giáo, tôi đã nhịn thầy nhiều rồi. Việc thầy tự ý xông vào tòa nhà Cục An ninh Liên bang, đánh bảo vệ bị thương cũng đủ để đưa ra tòa rồi. Tôi khuyên thầy hãy phối hợp với điều tra của chúng tôi, đừng quấy nhiễu làm loạn, như thế không có lợi gì cho thầy đâu.”

Makarov lắc đầu, than thở: “Xem ra cậu vẫn mê muội không chịu tỉnh ngộ. Cậu hỏi tôi tại sao lại biết báu vật đó, tôi có thể kể cho cậu nghe một chút về quá khứ của kệ tranh ngọc đó. Nửa thế kỷ trước, hai nước Trung - Liên đã từng tổ chức một đội thám hiểm khảo sát khoa học, trên danh nghĩa là khảo sát, nhưng thực tế là để giải mã bí mật của kệ tranh ngọc đó.”

“Bí mật?” Ilyushin vô cùng tò mò.

“Đúng vậy. Nhưng đội khảo sát sau đó gặp nạn, gần như toàn quân mất tích, từ đó trở đi kệ tranh ngọc không biết đi đâu về đâu... Hôm nay, báu vật này sau nửa thế kỷ biến mất đã lại lộ diện, nên tuyệt đối không đơn giản như cậu nghĩ.”

Ilyushin nghe xong những lời Makarov nói, cũng bắt đầu dao động, ngộ nhỡ quả đúng như những gì ông lão nói, sự việc nghiêm trọng hơn mình dự đoán?... Vậy thì... anh ta nghĩ đi nghĩ lại, rút cuộc vẫn nghe theo ý kiến của Makarov, gọi vào đường dây nóng của tổng bộ Mátxcơva.

7

Tại sân bay quân dụng của vùng ngoại ô Petersburg, một chiếc máy bay vận tải quân dụng 11-76 bay từ Mátxcơva hạ cánh xuống đường băng, đang từ từ trượt trên nền sân bay.

Makarov, Ilyushin và Pavlov Ivan, ba người đứng trên đường băng chờ đợi hồi lâu, “Đây rút cuộc là vụ án gì mà phải phái cả một chiếc 11-76 to như thế này tới, hơn nữa hành động còn nhanh như vậy. Tôi chưa từng bao giờ thấy cục diện này.” Pavlov Ivan đứng phía sau lầm rầm nói nhỏ với Ilyushin.

Ilyushin cũng mụ mị hết cả đầu óc, anh ta suy đoán: trong khoang máy bay của chiếc 11-76 khổng lồ này chắc chắn có chứa một số vũ trang đặc biệt, còn có khả năng chở cả một đội quân đột kích đặc chủng trang bị hoàn mỹ. Lãnh đạo đội quân đột kích đặc chủng này sẽ là ai đây?

Chiếc 11-76 đỗ hẳn trên sân bay, từ từ hạ cửa khoang sau xuống. Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào cửa khoang sau máy bay, nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên trong cửa khoang sau máy bay, không hề vận chuyển ra trang bị đặc chủng mà Ilyushin dự đoán, cũng không có trọn bộ vũ trang của bộ đội đặc chủng. Sau năm sáu phút mọi người sốt ruột chờ đợi, đột nhiên, một chiếc xe Jeep UAZ quân dụng, vô cùng dũng mãnh gần như nhảy vọt từ cửa khoang sau “bay” ra. “UAZ” cua gấp trên nền sân bay, tiếng phanh xe rít lên, đột ngột lao tới vị trí mà mấy người nhóm Ilyushin đứng.

“Hóa ra là... cô ta.” Tiếng kêu đầy kinh ngạc của Ilyushin vang lên phía sau lưng Makarov.

“Ai? Sếp, anh nói cô ta là ai vậy?” Pavlov Ivan hỏi.

“Yelena!” miệng Ilyushin vẫn chưa khép lại đã lại lẩm bẩm nói.

“Yelena! Cô ta tên là Yelena sao? Cô ta họ gì...”

“Không ai biết cô ta họ gì, càng không ai biết họ tên đầy đủ của cô ta, thậm chí Yelena có phải là tên thật của cô ta hay không cũng không ai biết.” Khi Ilyushin nói xong những câu này, rút cuộc cũng khép miệng lại.

UAZ càng lúc càng tới gần, nhưng không hề có ý muốn giảm tốc độ, gần như muốn đâm vào Ilyushin, khiến anh ta sợ đến nỗi chuẩn bị co càng chạy. Makarov cũng trợn tròn mắt, theo phản xạ lùi lại vài bước. Cùng với tiếng phanh xe chói tai ngân dài, thì chỉ thấy chiếc UAZ rẽ ngoặt trước mặt, khựng ngay lại.

Yelena nhảy xuống xe, đến trước mặt Makarov: “Chào thầy, thầy giáo kính mến! Thầy có còn nhớ em không ạ?”

“Cô là...” Makarov cố gắng hồi tưởng lại.

“Thầy có còn nhớ khóa học sinh cuối cùng của thầy không?... Yelena! Tuy thầy chỉ dạy em có một năm, nhưng em vẫn luôn kính trọng thầy.”

“Yelena, cô là Yelena!” Makarov rõ ràng không dám tin cô gái gày yếu năm nào giờ lại cao lớn đứng ngay trước mặt mình.

“Nghe nói con trai thầy không may gặp nạn, hơn nữa lại còn liên quan tới vụ án này... em cũng rất buồn.” Trong lúc thầy trò Yelena và Makarov hàn huyên thì Ilyushin và Pavlov Ivan cũng đứng phía sau quan sát Yelena. Thấy Yelena mặc một bộ quần áo phi công, tuy đã ngoài 30 tuổi nhưng thân hình vẫn rất hoàn mỹ, chiếc kính râm gác trên mái tóc ngắn màu nâu, mặt trang điểm nhẹ, che đậy những vết nhăn hiếm hoi của năm tháng. “Đúng là trời sinh.” Pavlov Ivan ngắm nhìn cô ta mà lòng dạ có chút xốn xang.

“Tốt nhất là cậu nên tỉnh táo chút đi. Theo như tôi biết thì đàn ông theo đuổi cô ta có thể xếp thành một hàng dài, nhưng cô ta không ưng ai cả, đến giờ vẫn cô đơn một mình. Đàn ông trên đời này cô ta để ý tới chả có mấy người.” Ilyushin khẽ nói với Pavlov Ivan.

“Sao máy bay to như vậy mà chỉ có mỗi cô ta xuống? Nghe anh nói vậy thì cô ta có còn là phụ nữ không nhỉ?”

“Mỗi mình cô ta tới cũng đủ cho cậu chịu đựng rồi! Cô ta vốn không phải là phụ nữ, mà là người biến thái. Ngoài ra, tôi còn phải nói với cậu, võ thuật của cô ta rất lợi hại, cậu nhất định đừng có mà gây sự với cô ta.” Ilyushin càng nói càng hăng.

Hai người đang rì rầm to nhỏ thì Yelena đã bước tới đứng trước mặt Ilyushin: “Chào thượng tá Ilyushin, lại nói xấu tôi rồi.”

“Tôi nào dám, cô mới là người nổi tiếng của tổng bộ, trong lòng tôi, cô chính là hóa thân của nữ thần hoàn mỹ. Nhìn cô ăn mặc thế này, ban nãy cô vừa tự lái máy bay sao?” Từ trước đến nay trước mặt phụ nữ đẹp Ilyushin chưa bao giờ keo kiệt thốt ra những mỹ từ của mình.

“Đúng vậy! Sự tình cấp bách, tôi đành phải tự lái máy bay tới.”

“Ôi! Yelena thân mến, cô cừ thật đấy, hiện giờ trong lòng tôi, cô không chỉ là nữ thần mà còn là thiên sứ, thiên sứ có đôi cánh.” Ilyushin càng nói nghe càng bốc, Makarov và Pavlov Ivan đứng nghe mà nổi cả da gà.

Nghe xong những lời nịnh nọt của Ilyushin, Yelena liền nở ra nụ cười hiếm có. Sau đó, Ilyushin giới thiệu Pavlov Ivan với Yelena. Nghe giới thiệu xong, Yelena thu lại nụ cười, nghiêm túc nói với mọi người: “Kể từ bây giờ, các anh phải nghe theo sự chỉ huy của tôi, bao gồm cả ngài, thượng tá Ilyushin.” Vừa nói, Yelena vừa đưa mắt nhìn Ilyushin.

“Tất nhiên là vậy rồi, đều nghe cô dặn dò, cô xem sau đây chúng ta sẽ đi đâu? Hay là nghỉ ngơi trước đã...” Chưa kịp đợi Ilyushin dứt lời, Yelena đã ngắt lời anh ta - ra lệnh cho mọi người: “Ba người lập tức theo tôi tới cung điện Mùa Đông.”

8

Petersburg, vào buổi chiều mùa hè cả không gian như đang nghênh đón những đêm trắng diễm lệ, những tia nắng còn sót lại lúc mặt trời lặn soi sáng chân trời. Sau thời khắc hoàng hôn ngắn ngủi, lại hừng lên ánh bình minh, đường chân trời ửng lên những tia sáng màu đỏ, màu xanh lá cây, màu vàng... đủ màu sắc kỳ dị xua đuổi bóng đêm. Trong những đêm trắng này, thanh niên tụ tập ở quảng trường trước cung điện Mùa Đông, âm nhạc rộn ràng, vui hoan thâu đêm. Petersburg biến thành một thành phố không có đêm đen.

Makarov và Yelena chẳng có tâm trạng đâu mà thong dong, họ xuyên qua quần thể tượng thần Adas khổng lồ nơi cổng cung điện Mùa Đông, tiến vào bên trong. Tại sảnh nghỉ chân trong cung điện Mùa Đông, họ gặp nhà nghiên cứu trẻ Julia Volodymyrivna của bảo tàng nghệ thuật Viễn Đông đến trước để tiếp đãi họ.

Julia Volodymyrivna dẫn mọi người tới một căn mật thất vừa được dọn dẹp sạch sẽ dưới cung điện Mùa Đông.

Đây là một căn mật thất không rộng lắm, ba mặt kín bưng, một mặt liền kề với nhà kho cổ vật, bên ngoài đang tu sửa, do tu sửa nên kho cổ vật đã hoàn toàn để trống.

Julia Volodymyrivna chỉ vào cánh cửa mật thất bị mở ra, giới thiệu: “Ở đây trước kia vốn được một bức tường gạch bịt kín, nhìn từ bên ngoài rất khó phát hiện ra căn phòng bí mật này. Bởi vậy trước đây chúng tôi hoàn toàn không biết ở đây vẫn còn có một mật thất, trong quá trình tu sửa lần này căn phòng bí mật mới được phát hiện.”

Yelena xem xét hiện trường rồi quay mặt lại chăm chú nhìn cô gái đeo kính trẻ tuổi cao gày này: “Các cô không biết về sự tồn tại của căn phòng bí mật này sao?”

Julia Volodymyrivna nhấc nhấc gọng kính, gật đầu đáp: “Đúng vậy, chúng tôi chưa từng biết ở đây vẫn còn có một gian mật thất. Sau này chúng tôi có hỏi một số đồng nghiệp cao tuổi đã về hưu, một vị đã ngoài 90 tuổi nhớ lại, thời chiến tranh vệ quốc, để chống lại sự tập kích bằng không quân của Đức và Pháp, lúc đó quả thật đã đào cái hầm này dùng để tránh máy bay địch. Nhưng sau này, gian mật thất này bị bịt vào lúc nào và tại sao lại bị bịt, bên trong cất giấu những thứ gì thì ông ấy không biết.” Julia Volodymyrivna kể tường tận lại tình hình cho Yelena nghe.

Makarov im lặng lắng nghe, còn đầu óc thì vận hành liên tục như một chiếc ra đa. Qua lời nói của Julia Volodymyrivna, ông đã nắm bắt được mọi tin tức có giá trị, đây là thói quen mà ông đã hình thành sau bao năm trong nghề. Julia Volodymyrivna nói xong, Makarov liền nói chen vào: “Sao các cô không biết về sự tồn tại của gian mật thất này mà lại biết được trong đó có cất giấu kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây Hạ?”

Julia Volodymyrivna giải thích: “Là thế này, tôi là nhân viên đầu tiên của bảo tàng phát hiện ra mật thất. Trước đây, căn mật thất này được nhân viên thi công mở ra, cụ thể lúc nào tôi cũng không rõ lắm, có thể là một tháng trước, có thể là hai tháng trước, cũng có thể còn sớm hơn. Công nhân thi công dùng vải bạt che lối vào mật thất, thế nên mãi sau chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra mật thất này, cho tới tuần trước, sau khi tôi phát hiện ra mật thất, tôi đã lập tức bảo đội thi công dừng lại. Tôi vào trong mật thất kiểm tra thì phát hiện trong đó có một chiếc két bảo quản phủ đầy bụi bặm, nhưng khi tôi mở chiếc két bảo quản ra thì thấy bên trong trống trơn, kiểm tra kỹ thì thấy trên két rõ ràng có vết tích bị người ta cậy khóa. Tôi đoán chiếc két đó đã bị công nhân thi công mở ra. Sau đó, trong đống đá vụn bên cạnh chiếc két, tôi lại phát hiện ra một tấm ảnh đen trắng, trên ảnh chính là kệ tranh ngọc đó, phía sau bức ảnh có viết tên của báu vật này là: kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây Hạ, bằng tiếng Trung và tiếng Nga. Tôi nghĩ chắc là kẻ trộm trong lúc hấp tấp đã đánh rơi lại bên chiếc két.”

Makarov đi tới cạnh tường phía sau mật thất, cúi người xuống kiểm tra, chân tường phía sau quả nhiên rơi vãi một chút đá vụn và lớp bụi dày, bên cạnh đá vụn là chiếc két bảo quản đó. Cửa két đã mở ra, Makarov ngồi xổm trước két bảo quản, cẩn thận kiểm tra nó, quả nhiên là một chiếc két đã có nhiều năm tuổi, cửa két rõ ràng mới bị người ta cậy gần đây, nhưng Makarov vẫn không thể tin lời của Julia Volodymyrivna. Ông hỏi lại Julia Volodymyrivna: “Dựa vào một tấm ảnh, các cô đã có thể xác định vật báu đó là của viện bảo tàng?”

Julia Volodymyrivna lắc đầu nói: “Đương nhiên không chỉ bức ảnh này, sau này chúng tôi còn có phát hiện kinh ngạc hơn nữa.”

9

“Phát hiện kinh ngạc hơn nữa?”

“Đúng vậy, phát hiện kinh ngạc hơn nữa! Dựa vào kiến thức của mình, tôi phán đoán rằng kệ tranh ngọc đó vô cùng quý báu. Tuy đã làm việc nhiều năm trong viện bảo tàng nhưng tôi lại không có chút ấn tượng nào về kệ tranh ngọc này, vậy là tôi phát động các đồng nghiệp cùng tìm kiếm hồ sơ lưu trữ cũ của viện bảo tàng, nhưng không phát hiện ra kệ tranh ngọc. Thế nhưng trong mục lục có vật lưu giữ của những năm 50 thế kỷ trước, chúng tôi đã tìm thấy kệ tranh ngọc. Tiếp tục tra cứu mục lục thời gian trước đó, những năm 40, những năm 30, những năm 20, thậm chí là trong cả mục lục cổ vật lưu giữ trước cách mạng tháng Mười đều có đăng kí về kệ tranh ngọc này, nhưng trong mục lục cuối những năm 50 thì lại không tìm thấy đăng kí của kệ tranh ngọc này nữa.”

“Thật kỳ lạ, tại sao mục lục trước đây đều có đăng kí, nhưng trong mục lục từ những năm cuối thập niên 50 thì kệ tranh ngọc này lại biến mất bí ẩn như vậy nhỉ?” Ilyushin và Pavlov Ivan cũng cảm thấy khó hiểu.

Makarov và Yelena trầm ngâm im lặng, mãi lâu sau, Yelena mới mở miệng hỏi Ilyushin đứng bên cạnh: “Sau khi vụ án xảy ra, các anh đã thẩm vấn công nhân đội thi công chưa? Ilyushin vội trả lời: “Sau khi viện bảo tàng báo án, chúng tôi đều lấy lời khai của từng công nhân tham gia vào hạng mục công trình này, không trừ một ai. Tất cả công nhân tham gia hạng mục công trình này đều thừa nhận mật thất là do họ phát hiện và mở ra mấy tháng trước, nhưng cũng không trừ một ai, tất cả công nhân đều phủ nhận họ lấy cắp báu vật trong két; thậm chí khi đưa bức ảnh cho họ xem, họ đều không biết trong ảnh là thứ gì. Bởi vậy, chúng tôi gần như loại trừ những công nhân đó khỏi diện tình nghi.”

“Cũng có nghĩa là, theo như điều tra của các anh thì Victor là đối tượng tình nghi lớn nhất hả?” Yelena hỏi lại Ilyushin.

“Đúng là như vậy, tất cả công nhân đều nghe theo anh ta, nên chỉ có anh ta là có khả năng nhất...”

Vẫn chưa để Ilyushin kịp nói hết câu, Makarov đã ngắt lời anh ta, tức tối: “Những công nhân đó phủ nhận họ lấy trộm báu vật thì cậu đều tin sao? Còn lẽ nào Victor thừa nhận báu vật là do nó lấy trộm?”

“Thầy giáo kính mến, thầy đừng tức giận! Chúng tôi tất nhiên có lý do của chúng tôi. Chúng tôi thẩm tra công nhân vô cùng nghiêm túc, nhóm công nhân không thể có cơ hội thông cung, bao nhiêu công nhân như vậy đều nói giống hệt nhau, nên chúng tôi không thể không tin. Tất cả công nhân có mặt tại hiện trường đều nói là hôm đó sau khi mở căn phòng bí mật ra, Victor là người đầu tiên đi vào bên trong. Hơn nữa, lúc đó có công nhân đề xuất nên báo cáo với bảo tàng về việc phát hiện ra căn phòng bí mật, nhưng đã bị con trai thầy cự tuyệt với lý do: không cần thiết, viện bảo tàng biết có căn phòng bí mật này từ lâu rồi. Còn nữa, khi những công nhân này nhìn thấy bức ảnh, thì không có một ai từng nhìn thấy thứ trên ảnh, càng không biết đó là thứ gì. Nhưng con trai thầy thì lại khác, chúng tôi đã từng thẩm vấn anh ta, khi chúng tôi đưa bức ảnh này cho anh ta xem, tuy miệng anh ta cũng phủ nhận, nhưng dựa vào kinh nghiệm đoán án bao năm qua, tôi vẫn nhìn thấy sự kinh ngạc mà anh ta không sao che giấu nổi trong chính đôi mắt của anh ta. Tôi có thể đoán định, con trai thầy, nhất định đã từng nhìn thấy kệ tranh ngọc này.” Ilyushin giải thích một tràng liền mạch.

“Tôi cần chứng cứ, chứ không phải là suy luận hay suy đoán theo chủ quan của cậu.” Rõ ràng Makarov rất không hài lòng với giải thích của Ilyushin.

Ilyushin vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị Yelena lập tức ngăn lại. Yelena liền nói: “Các vị, bây giờ tôi nói một chút về suy đoán của tôi, các chứng cứ cho thấy, căn mật thất này được xây dựng trong thời kỳ chiến tranh vệ quốc những năm 40, bị đóng kín vào cuối những năm 50, trong lúc đóng kín, bên trong có cất giữ một két bảo quản, và trong chiếc két bảo quản này chắc là có cất giữ kệ tranh ngọc trong bức ảnh kia. Mấy chục năm sau, không ai biết về bí mật này, căn mật thất đóng kín mãi cho tới tận ngày nay, cho tới khi bị đội thi công vô tình mở ra, đồng thời phát hiện ra báu vật đó. Tôi nghĩ những suy đoán này là hợp tình hợp lý. Còn về việc rút cuộc ai đã lấy trộm báu vật, và báu vật chạy đi đâu mất, vẫn cần chúng ta phải tiến hành điều tra thêm bước nữa, bây giờ đưa ra kết luận thì tôi cho rằng hơi sớm.”

Mọi người nghe suy đoán của Yelena, lần lượt gật đầu, chỉ có Makarov lại càng chìm sâu trong suy tư: tại sao mật thất bí ẩn này lại đột nhiên bị bịt kín vào cuối những năm 50? Bên trong mật thất ngoài kệ tranh ngọc ra thì còn có những bí mật gì nữa? Còn hung thủ giết hại con trai ta ở đâu? Căn phòng bí mật của cung điện Mùa Đông - một chiếc hộp Pandora được mở ra! - Makarov cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung.

10

Makarov sau bao nhiêu dằn vặt cũng đã mệt mỏi, nhất là khi nhớ tới con trai đã chết khiến toàn thân ông rã rời. Ông rệu rã ngồi bệt xuống, đổ người tựa vào một tảng đá to bên cạnh, thất thần nhìn về những rặng núi im lìm phía xa xăm... Đường Phong và Hàn Giang lúc này đã hiểu rõ thân phận của Makarov, Yelena, và cả thân thế của kệ tranh ngọc trước khi được bán đấu giá. Giờ thì hai người gần như đã tiêu tan mọi nghi ngờ về Makarov. Hai người không nỡ làm phiền Makarov, đang định bỏ đi, đột nhiên, Makarov gọi họ lại. Cả hai đều không hiểu có chuyện gì, quay trở lại bên cạnh Makarov, lúc này mới phát hiện ra mắt Makarov đã đầm đìa nước, ông khóc không thành tiếng.

Đường Phong không ngờ người đàn ông sắt đá này lại có lúc mang tâm trạng của nữ nhi, anh đành phải an ủi ông:

“Khóc đi, khóc ra sẽ tốt hơn chút.”

Makarov gạt nước mắt trên má, dần dần bình tĩnh trở lại, nói với Đường Phong và Hàn Giang: “Tổng bộ phái tôi tới Trung Quốc còn có một nguyên nhân quan trọng nữa vốn dĩ tôi không muốn nói ra, cũng không nên nói, nhưng hôm nay ở đây, tôi sẽ nói, tôi tin các cậu, tôi tin các cậu sẽ giữ được bí mật này.”

“Bí mật?”

“Đúng vậy! Tổng bộ phái tôi đến Trung Quốc tìm kệ tranh ngọc này về còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, bởi vì tôi là người duy nhất đã từng nhìn thấy kệ tranh ngọc này.”

“Á!” Đường Phong và Hàn Giang giật bắn mình. Đường Phong hỏi: “Ban nãy không phải ông vừa nói rằng kệ tranh ngọc đó bị cất kín trong mật thất mấy chục năm nay, sao ông lại từng nhìn thấy nó được?”

“Không sai, kệ tranh ngọc này đã bị đóng kín mấy chục năm trong căn phòng bí mật của cung điện Mùa Đông, nhưng khoảng hơn nửa thế kỷ trước, tôi đã từng nhìn thấy kệ tranh ngọc này!”

Đường Phong và Hàn Giang lúc này kinh ngạc tới mức không thốt nên lời. Makarov tiếp tục chậm rãi nói: “Các cậu điều tra bí mật của kệ tranh ngọc thì chắc là cũng đã từng nghe qua về đội thám hiểm khoa học liên hợp Trung - Liên nửa thế kỷ trước rồi đúng không?”

“Sao? Nửa thế kỷ trước, lẽ nào ông chính là thành viên của phía Liên Xô may mắn còn sống sót trong đội thám hiểm Trung - Liên lần đó?” Đường Phong kìm nén hồi lâu, cuối cùng mới nói tới sự thật kinh hoàng này.

Mắt Makarov cũng bừng sáng lên: “Xem ra các cậu đã biết rất nhiều rồi đấy. Đúng! Tôi chính là thành viên Liên Xô may mắn sống sót năm ấy. Năm đó đội thám hiểm đã bị chôn vùi ở sâu trong sa mạc Badain Jaran, chỉ có tôi và một người phiên dịch Trung Quốc là may mắn sống sót. Người phiên dịch Trung Quốc đó là người bạn Trung Quốc thân nhất của tôi trong đội thám hiểm khoa học đó, tới tận giờ tôi vẫn nhớ như in... Anh ấy họ Lương, tên... tên là Lương Vân Kiệt!”

“Thật... thật không thể tin được, ông có biết cô gái đi cùng chúng ta là ai không?” Đường Phong kinh ngạc.

“Là ai?”

“Là cháu nội của Lương Vân Kiệt, cô ấy tên là Lương Viện!”

“Không! Không thể như vậy...” Makarov không dám tin rằng mình lại gặp được cháu gái của Lương Vân Kiệt ở đây: “Vậy... vậy ông nội cô ấy hiện giờ sao rồi?”

Đường Phong và Hàn Giang vừa nghe thấy Lão Mã hỏi thăm Lương Vân Kiệt đều trở nên trầm ngâm, hai người nhìn nhau, vẫn là Đường Phong chùng giọng xuống nói: “Lương lão tiên sinh hơn hai tháng trước bị người ta giết hại rồi.”

“Ôi! Bị giết hại rồi? Ai làm vậy?” Makarov truy hỏi.

“Vụ án đến giờ vẫn chưa phá xong, nhưng, hiện giờ chúng tôi cơ bản có thể nhận định, chính là đám người áo đen đã giết hại Lương Vân Kiệt.” Đường Phong ngập ngừng một lúc, nói tiếp: “Cái chết của Lương Vân Kiệt có liên quan rất lớn tới kệ tranh ngọc này. Ông có biết sau này kệ tranh ngọc trở về Trung Quốc và ai đã mua nó trong hội chợ đấu giá không?”

“Lương Vân Kiệt?”

“Ừm, Lương lão tiên sinh đã mua kệ tranh ngọc này, không ngờ nó lại khiến ông ấy thiệt mạng.”

“Nói như vậy, Lương, anh ta vẫn luôn quan tâm tới kệ tranh ngọc, quan tâm tới tung tích của đội thám hiểm khoa học năm nào. Nhưng... nhưng tại sao anh ta lại chết? Tôi vẫn muốn gặp lại anh ấy, để hàn huyên chuyện năm nào. Ôi! Đây đều do số phận an bài! Huyết chú đáng sợ, nó lại linh nghiệm rồi. Phàm là những ai có mưu đồ muốn đoạt được kệ tranh ngọc, phàm là những ai muốn khám phá bí mật của kệ tranh ngọc thì đều sẽ phải chịu lời nguyền.” Makarov lại nhắc tới huyết chú, trong đêm đen tĩnh mịch, trên vách núi cheo leo trống trải. Đường Phong và Hàn Giang đều cảm thấy vô cùng ớn lạnh.

“Sao cơ? Ông cũng đã từng nghe đến huyết chú?” Đường Phong hỏi.

“Đúng vậy, năm đó trong đội thám hiểm, đây là điều cấm kị không ai được nói. Ban đầu tôi vốn không biết, nhưng vào ngày cuối cùng, khi ngày tận thế đáng sợ giáng xuống, tất cả mọi người đều âm thầm bàn luận về huyết chú, cuối cùng, nó đã linh nghiệm!” Đôi mắt vốn có thần của Makarov bỗng chốc trở nên đục ngầu.

Đường Phong thở dài não nề, nói với Makarov: “Bây nhìn lại, từ khi kệ tranh ngọc xuất hiện lại đã chết rất nhiều người rồi, không chỉ có con trai ông và Lương Vân Kiệt…”

Vậy là, Đường Phong đã kể lại cho Makarov nghe nguyên văn tất cả những sự kiện kể từ khi hội chợ đấu giá bắt đầu, gồm cả tai nạn của Lương Vân Kiệt sau đó - dĩ nhiên, anh phải lược đi thành quả nghiên cứu kệ tranh ngọc của giáo sư La.

Makarov nghe xong, không ngừng xuýt xoa. Ông đã cơ bản hiểu rõ quá trình của sự việc, cũng hiểu rằng hiện giờ chỉ có Đường Phong và Hàn Giang mới đáng để tin cậy. Ông hạ quyết tâm lớn: “Tôi đã từng nói rồi, số phận không công bằng với tôi. Nửa thế kỷ trước, cuộc đời tôi vì kệ tranh ngọc này mà thay đổi, nửa thế kỷ sau, con trai tôi và bạn tôi lại vì kệ tranh ngọc này mà mất mạng. Nhưng, hiện giờ thì tôi không tin vào số phận nữa rồi, trong những năm còn lại của cuộc đời, tôi sẽ bóc gỡ bí mật phía sau kệ tranh ngọc, tóm được hung thủ phía sau bóng tối!”

“Đúng! Hãy để chúng ta cùng hợp tác!” Đường Phong đưa tay về phía Makarov trước, ngay sau đó, Makarov và Hàn Giang cũng đưa tay ra, ba người tay nắm chặt tay.