Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 49




Sự chật vật của Nhậm Thiên Bác đã khiến giới kinh doanh của thành phố cảm thấy một tín hiệu mạnh mẽ. Lục Tam Phong không dễ chọc, anh ta là người trong bóng tối, nếu bạn không có bối cảnh thâm hậu như anh ta thì đừng dây vào.

Buổi sáng, Cao Chí Dũng dẫn hai mươi ba người đi quảng bá thực phẩm Giai Mỹ khắp nơi, với năng lực của Cao Chí Dũng thì đơn giản, quan trọng nhất là nhường lợi quá nhiều.

Theo như lời của Cao Chí Dũng thì đây là một hành vi ném tiền, người buôn bán không có lý do gì mà không nhận, tiền lãi từ việc bán hàng là của tôi, nếu tôi không bán được thì hàng sẽ được trả lại cho bạn.

Từ khu căng tin đến chợ đầu mối, thực phẩm Vạn Nguyễn đều không bám trụ được, Giai Mỹ đã ổn định hoàn toàn, thậm chí một số biển quảng cáo còn được đặt trước Vạn Nguyên.

Chỉ là cái giá mà Lục Tam Phong phải trả quá lớn, và anh đang đẩy nhanh việc đốt hết số tiền còn lại.

Sau hai giờ chiều, cuối cùng Nhậm Thiên Bác cũng hoàn thành công việc của mình. Ngồi trong văn phòng, nhìn Lưu Vượng ở đối diện, ông ta nói: “Giám đốc Lưu, nhà máy xảy ra chuyện lớn như vậy, ông không biết chút nào à, buổi sáng tôi đều bị chặn ngoài cửa.”

Lưu Vượng sắp khóc, ông ta đi đầu mà biết được chứ, cũng là không thể trốn tránh, sếp Nhậm nhịn một bụng tức, cần phát tiết, giám đốc như ông ta chính là một cái bao cát.

Mắng chửi một trận, Nhậm Thiên Bác dễ chịu một chút, châm một điều thuốc, nói: “Tình hình thị trường thế nào?”

“Lúc ăn cơm trưa, tôi có hàn huyện với nhân viên, trên cơ bản cung hóa đã không thành vấn đề, thị trường bắt đầu buôn bán, trong thành phố cơ bản đều có, sau đó chính là trong huyện, trải hàng trong thôn, hôm nay xuất bốn xe, thanh lý hàng tồn kho.”

“Lợi nhuận thì sao?”

“Tôi hỏi mấy ông chủ quán vặt, họ thật sự không kiếm ra lời. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta không cần động gì cả, anh ta sẽ tự giết mình. Bản hàng không kiếm được tiền lãi. Đây chẳng phải là vấn đề sao?” Lưu Vượng tự tin gật đầu nói: “Không cần để ý, để cho anh ta tự sinh tự diệt.”

Khi Nhậm Thiên Bác nghe thấy loại chuyện hoang đường này, ông ta đã bị Lục Tam Phong làm cho chết cười, hỏi: “Anh ta còn bao nhiêu tiền trong tài khoản?”

“Cái này ta không biết.”

“Lại để cho anh ta phân phát hàng, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn, thị trường bị chiếm cứ, anh ta tiêu hao, chúng ta cũng sớm tàn phế.” Nhậm Thiên Bác cau mày nói.

“Đúng vậy, lợi nhuận của chúng ta đã sụt giảm nghiêm trọng. Tốt nhất là để anh ta phá sản càng sớm càng tốt!”

Nhậm Thiên Bác gật đầu, ngồi ở chỗ đó suy nghĩ hơn mười phút, sau đó mới tỉnh táo lại nói: “Giao vấn đề này cho anh, trương thủy phương bí ẩn kia, tìm cho tôi, ai dán nữa, gọi cho tổng giám đốc Tả, tôi mời ông ta ăn cơm.”

“Tổng giám đốc Tả nào?”

“Thương nghiệp cung ứng, tổng giám đốc Tả!” Trên mặt Nhậm Thiên Bác lộ ra một nụ cười có phần hả hê: “Tôi sẽ cho anh ta rút củi dưới đáy nồi, để trời quyết định đi!”

Đứng trước nhà kho, Lục Tam Phong nhìn đợt hàng cuối cùng được kéo đi, trong lòng không khỏi vui mừng, ngay ngày đầu tiên đã có nhu cầu lớn như vậy, chứng tỏ sản phẩm rất được trẻ em ưa chuộng.

Đầu To ngồi ở một bên hút thuốc, mặt mũi nhăn nhó, Lục Tam Phong giơ chân đá một cái, nói: “Sao như nhà có tang vậy, làm sao, vui lên không được à?”

“Thật không biết anh đang vui cái gì, lại đang lỗ. Một xe như vậy ra ngoài, chúng ta phải bồi thường bảy nghìn rưỡi? Bảy nghìn rưỡi được một bàn ăn, không ngon sao?” Vẻ mặt Đầu To tràn đầy khó hiểu nói.

“Thị trường, cậu hiểu không, chiếm lấy vị trí đầu tiên, chính là đốt tiền là đoạt thị trường, hiểu chưa?” Lục Tam Phong ngồi xổm xuống nói: “Chúng ta sẽ thắng. Ngay từ đầu sẽ thua lỗ, nhưng tiền ở phía sau sẽ đến.”

“Tiền tới rồi, em thì lại không thấy, dù sao cũng mỗi ngày rầm rầm đi.” Đầu To thở dài nói: “Còn lại không tới chín triệu, bảo trì dây chuyền lắp ráp, nhà máy lớn như vậy, hôm nay thiếu cái búa, ngày mai thiếu một cái đinh, đều là tiền.”

“Tôi biết, bảo trì hàng ngày!”

Lục Tam Phong đang muốn an ủi anh ta vui vẻ, dì dọn dẹp phòng làm việc liền gọi: “Tổng giám đốc Lục, anh có điện thoại.”

Lục Tam Phong quay lại nhận điện thoại, nói: “Ai vậy?”

“Tôi, Hoàng Hữu Danh của Tập đoàn Dã Cương!”

“Tổng giám đốc Hoàng ư, sao ông lại gọi cho tôi?” Lục Tam Phong cười nói.

“Hôm nay tôi không làm gì cả, xem kịch vui, bây giờ kịch hết, muốn mời diễn viên như cậu ăn bữa cơm!” Giọng điệu Tổng giám đốc Hoàng tràn đầy châm chọc nói.

“Không dám, chỉ là có qua có lại thôi, trước mặt ông nào dám diễn kịch, người cao minh như ông có thể nhìn ra rõ ràng.”

“Bởi nói nhảm đi, tên nhóc cậu ra tay ác đấy, biết tài chính của cậu đang gấp rồi, tôi mời khác, khách sạn Thiên Hương, mau tới đi, tôi đang trên đường rồi.”

“Hả? Tôi..” Lục Tam Phong vốn định tổ chức một cuộc họp với Cao Chí Dũng vào buổi tối để thu thập phản hồi từ thị trường, bây giờ người ta nể mặt, không thể từ chối.

Dù thế nào đi nữa, một người như ông Hoàng không phải là doanh nhân, đứng sau ông ta doanh nghiệp nhà nước, ngày mai có thể trở thành lãnh đạo chỉ bằng một tờ điều lệnh.

Đánh giá cao những nhân vật như vậy cũng có thể được coi là một đường lui cho Lục Tam Phong.

“Được, nhưng tôi sẽ mời khách, không dám để ngài tốn kém.” Lục Tam Phong cúp điện thoại sau vài câu khách sáo.

Bảy giờ tối, trời mùa thu xám xịt, khí trời có chút lành lạnh, nhìn thoáng qua sẽ thấy lá cây ven đường lặng lẽ ngả vàng.

Xe của Nhậm Thiên Bác dừng lại ở khách sạn Thiên Hương, anh không đi lên lầu ngay, đợi vài phút sau, một chiếc xe khác chạy tới, một người đàn ông đầu hói năm mươi tuổi bước xuống, trên mặt mang theo vẻ thô bỉ.

“Đã lâu không gặp tổng giám đốc Tả!” Nhậm Thiên Bác bước tới, nhiệt tình chào hỏi.

“Sao tự nhiên lại mời tôi đi ăn tối?

Hôm nay rất náo nhiệt đấy, điện thoại của tôi không ngừng reo, ông không có việc gì tự đốt đèn à?” Tổng giám đốc Tả cười nói.

“Ông xem ông lại chê cười tôi rồi, tôi không thể mời ông một bữa cơm sao?”

Hai người vừa nói chuyện vừa cười rồi lên lầu.

Vài phút sau, Lục Tam Phong đi xe máy dừng lại ở tầng dưới, anh sững sờ khi nhìn thấy xe của Nhậm Thiên Bác, suy nghĩ một lúc, tổng giám đốc Hoàng không cần thiết phải đặt hai người chung một chỗ đấy chứ?

Ông ta cũng không nói là gọi cả Nhậm Thiên Bác?

Lục Tam Phong không thể hiểu được, trừ khi tổng giám đốc Hoàng chết người này, hoàn toàn sử dụng nhà cung cấp của Nhậm Thiên Bác, sau nhiều năm hợp tác, quan hệ hẳn là không bình thường.

Nhưng nếu không sử dụng, thời gian sẽ bị trì hoãn quá lâu, anh biết rõ có nguy hiểm, muốn đẩy nhanh thời gian khai trương nhà máy, nhưng anh nhất định phải dùng, có điêu không ngờ lại đến sớm vậy.

Lần đầu tiên ông Hoàng nhìn thấy vẻ mặt u sâu của Lục Tam Phong, ông còn nghĩ cậu thanh niên này không biết buồn cơ, ông cười nói: “Hết chiêu rồi? Phá sản thì theo tôi đi, xách bao, lái xe gì đó, tên nhóc cậu cũng thông minh.

“Phá sản gì chứ, chuyện có bao lớn.” Lục Tam Phong tủm tỉm cười: “Không đến mức đấy!”

thích làm loại chuyện này, nếu không thì chính là rảnh rỗi không có việc gì làm. Mang theo nghi ngờ đi lên lầu, người phục vụ vừa mở cửa phòng, ông Hoàng ngôi bên trong nói: “Cậu muốn làm hỏng chuyện à.”

“Hả?” Lục Tam Phong không hiểu, buồn bực nói: “Tổng giám đốc Hoàng, ông đừng làm tôi sợ.”

“Lúc này Nhậm Thiên Bác sợ là không nương tay, đang ở phòng bên cạnh dùng cơm.

“Ai? Nhậm Thiên Bác?

Ông Hoàng gật đầu nói: ‘Cậu biết với ai không?”

“Thương nghiệp cung ứng?”

“Thông minhl”

Lục Tam Phong đóng cửa lại, thật ra bản thân cũng biết khuyết điểm “Hả?”

Lần này ông Hoàng thực sự bị Lục Tam Phong làm cho chấn kinh.