Tử Vong Tuần Hoàn

Chương 40: Câu Chuyện Thứ Tư (23)






  Trong bóng tối tờ mờ, đối phương không cất nửa lời, tuy không trông thấy đôi mắt của cô ta, nhưng tôi vẫn cảm giác được ánh mắt sắc lạnh oán hờn, chẳng khác nào hai lưỡi dao đang đâm vào lồng ngực tôi.

Thân thể tôi giống như bị nỗi bi thương nặng trịch ép đến khó thở, khiến toàn thân bất động.

Chỉ cần cô ta nhìn tôi như vậy thêm hai phút nữa thôi, thì tôi nhất định sẽ mất đi khả năng phản kháng. May thay khát vọng sinh tồn đã tạm thời ngăn chặn được sóng xung kích trong bóng tối.

Tôi hít sâu một hơi nhằm xua đuổi bóng tối trong tim, vội lần mò chiếc bật lửa để trong túi áo, tôi muốn có chút ánh sáng để xem xem đối phương rốt cuộc là ai và Đằng Minh Nguyệt đã đi đâu rồi?

Không ngờ, lửa vừa được bật lên thì ngay lập tức bị gió thổi tắt ngấm.

Tôi cứng đầu đánh lửa tiếp lần nữa, nhưng vẫn bị gió thổi tắt, da đầu tôi chợt tê dại, chiếc bật lửa Zippo đắt tiền lúc này lại chẳng hơn gì một que diêm nhỏ tí.

Sau nhiều lần đánh mà lửa vẫn chẳng lên.

"Đằng Minh Nguyệt" trong bóng tối, bất động nhìn tôi mà không hề có bất kỳ hành vi công kích gì cả, có lẽ cô ta đang muốn dọa tôi.

Nghĩ tới đây tôi thấy thật kinh khủng, trên đời này không có kiểu chết nào nhục nhã hơn là bị dọa chết.

Tôi đang đay nghiến nguyền rủa, bỗng có ánh đèn pin lóe sáng, tôi trông thấy rất rõ, đối diện với tôi, chỉ cách tôi trong gang tấc thôi, người đang đứng đó mặt đối mặt mình không phải là Đằng Minh Nguyệt, mà là một "cô gái".

Không phải, vốn dĩ không phải người, đúng ra đó là một bộ váy dài trắng như tuyết, tóc dài, khuôn mặt....không có, tay.... không có, chân....cũng không có, vì mặc đồ trắng, nên nói cách khác những bộ phận này....là màn sương khói dày đặc...

Đập vào mắt là chiếc khăn đỏ quấn quanh cổ cô gái, áo trắng muốt, tấm vải đỏ hơn máu, lại thêm mái tóc dài đen xì, ba màu rõ rệt, lại càng làm tăng thêm chất quỷ dị của bóng hình.

Tôi lại nghĩ tới hình ảnh mà Đằng Minh Nguyệt từng trông thấy, A Hào trông thấy ánh đèn của tàu hỏa, kết quả phải bỏ mạng vì nó. Đằng Minh Nguyệt trông thấy tấm vải đỏ và quan tài bằng đồng treo lơ lửng giữa không trung, liệu có phải trong lúc tôi ngủ quên cô ấy đã gặp phải bất trắc gì ?

Nhưng con mèo đen mà Xú Ngư nhìn thấy đó, tại sao cậu ấy có thể giết được con mèo mà bản thân lại không hề bị thương tích gì? Có lẽ nào những hình ảnh ấy không phải là điềm báo tử vong?

Tư duy trong đầu tôi bị rối thành một mớ hỗn độn mà quên đi sợ hãi, nhưng bỗng nhiên lại thấy mặt đất rung chuyển một trận dữ dội từ đằng xa truyền lại, hình như quái vật trong cái "Cửa" đó lại bắt đầu gầm rống, như thể nó muốn phá đổ bức tường thi thể người để xông ra ngoài.

Lúc này lại cảm thấy phần eo như bị một cánh tay lớn kẹp chặt, thì ra Xú Ngư đi khám thính tình hình đã quay về, cậu ta bật đèn pin rọi sáng, thấy tình hình đang nguy hiểm vậy nên không kịp nghĩ nhiều, xốc người tôi lên rồi bỏ chạy. Trong tư thế chòng chành nghiêng ngả, tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía cái bóng trắng, cô ta vẫn ở nguyên chỗ đó, vẫn bất động không phản ứng, màn sương khói đen xì cũng đang từ từ tiêu tán vào trong không khí.

Xú Ngư xốc ngược người tôi, điên cuồng chạy thục mạng, tôi cảm giác thân thể mình đã bị lệch một trăm tám mươi độ, càng chạy lại càng lên cao, dựa vào phán đoán của trực giác thì hình như con đường này thông với phía trên sơn động của "Cửa".

Âm thanh truyền ra từ trong sơn động lớn mỗi lúc một yếu đi. Cuối cùng lại trở về vẻ yên tĩnh như ban đầu.

Chạy đến trước một cổng đá, Xú Ngư mới thả tôi xuống, ngồi bịch xuống đất thở gấp, từ trong túi lấy ra một bình nước, tu mấy ngụm đã hết sạch sành sanh rồi mới lên tiếng:

- Ông nội cậu chứ, vừa xong nguy hiểm thật, nếu mình mà quay về muộn chỉ nửa phút thôi thì cậu đã bị con ma nữ kia cưỡng gian rồi

Tôi hỏi Xú Ngư:

- Đây là đâu? Đằng Minh Nguyệt đâu rồi?

- Mình cũng không rõ nữa, ba ngã rẽ đó mình đã đi khám thính được hai đường rồi, đều là đường chết cả đấy, vẫn chưa kịp đi thăm dò con đường bên trái thì lại nghe thấy tiếng rú dữ dội truyền lại sợ dựng cả tóc gáy, tớ lo cho hai người nên mới hớt hải quay lại, thấy tình thế nguy cấp nên đã ôm cậu chạy một mạch theo con đường mé trái này, còn Đằng Minh Nguyệt thì tớ cũng không thấy đâu. May sao con đường cuối cùng này lại không phải đường tử, đi hết lối vòng này sẽ lên trên, vị trí mà chúng ta đang đứng đây hình như là ở phía trên của sơn động lớn lúc trước đã đi qua. Hai ta cứ nghỉ ngơi chút đã rồi thử vào trong cái cửa đá này xem sao.

Trong lòng tôi rất rõ, Đằng Minh Nguyệt rất có thể đã không còn trên cõi đời này nữa, cứ cho là tạm thời chưa chết, nhưng chân cô ấy bị thương như vậy mà lại ở trong một sơn động quỷ dị không khác gì một mê cung thế này, chỉ e cũng khó lòng bảo toàn mạng sống. Tôi không hề muốn tiếp nhận sự thật này, chỉ thầm mong sao cô ấy có thể may mắn sống sót trở về.