Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 129




Hôn kỳ của Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn được định vào tiết tiểu hàn năm nay.

Sau khi vào đông, Trường An vẫn đổ tuyết theo thường lệ.

Tuyết trắng bay lất phất, phủ trắng mặt tường ngói đen. Trời đất là một vùng trắng xóa, phản chiếu những dải lụa đỏ rực trong phủ.

Nơi tổ chức đại hôn, là nhà riêng do Giang Bạch Nghiễn mua.

Tòa nhà tọa lạc trong thành Trường An, áp dụng kiến trúc vườn tược của Giang Nam, hành lang yên tĩnh, trang nhã thanh lịch, có nhiều đình đài lầu gác, hồ nước núi giả.

Nhìn khắp sân vườn, hoa mai đương độ nở rộ.

“Hôn lễ” xuất phát từ “lễ chạng vạng” thời cổ đại, có ý nghĩa âm dương giao thoa, thường được tổ chức vào hoàng hôn.

Đã gần chiều tối, Thi Đại ngồi trước gương trong phòng, được Giang Bạch Nghiễn chải kiểu phi tiên kế.

Phi tiên kế được búi cao trên đỉnh đầu, buộc hết các sợi tóc lên, để lộ gương mặt hồng hào xinh đẹp.

Thi Đại ngước mắt, cô nương trong gương cũng nhấc rèm mi lên, giữa trán vẽ hoa điền hình bướm, mày như núi xa, mắt hạnh long lanh, trầm tĩnh có thần.

Nàng đánh giá một lúc, mày mắt cong cong, chỉ vào kiểu tóc của mình:

“Như chú thỏ ấy.”

Giang Bạch Nghiễn cười, năm ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc, cắm cho nàng cây trâm cuối cùng:

“Xong rồi.”

Thi Đại quay đầu mỉm cười với chàng, nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế.

Vì muốn thực hiện lời hứa trong tâm ma cảnh, hôm nay nàng và Giang Bạch Nghiễn thành thân, sẽ chải tóc cho nhau.

Dẫu không hợp quy định, nhưng Giang Bạch Nghiễn có lòng, tất nhiên Thi Đại sẽ theo ý chàng.

Nàng buộc tóc cho Giang Bạch Nghiễn rất đơn giản, so sánh như vậy, độ khó của phi tiên kế cao hơn gấp mấy lần.

Vừa nãy nhìn thấy hết quá trình búi tóc, Thi Đại than thở, từ “khéo tay” đến “kỹ xảo thần kỳ”, khen chàng một phen.

“Thế này...”

Xoa đỉnh đầu, Thi Đại nói lời thật lòng:

“Nặng quá.”

Nàng chưa từng chải kiểu tóc búi cao phức tạp nhường ấy bao giờ, trên tóc còn có rất nhiều trâm cài tua rua uyên ương và chim nhạn, chỉ hơi nhúc nhích, đã nghe thấy tiếng trang sức va chạm nhau giòn giã.

Cảm nhận đầu tiên của Thi Đại là, ngay cả cổ của nàng cũng sắp không cử động nổi.

Giang Bạch Nghiễn nói:

“Nếu nàng không thích, có thể tháo ra.”

Mấy năm nay chàng không hề bị lễ pháp trói buộc, sống những ngày thoải mái tùy ý, bản thân chẳng chút hứng thú với tập tục cưới gả phức tạp của Đại Chiêu.

Sở dĩ nhẫn nại chuẩn bị, là vì Thi Đại thích.

Với chàng mà nói, nếu Thi Đại bằng lòng, từ bỏ hôn lễ cũng chẳng sao.

“Em nào không thích? Phức tạp một chút mới tốt, gọi là long trọng.”

Đến gần gương đánh giá trái phải, Thi Đại tươi cười nói:

“Em nghe tục ngữ có câu, một chải chải đến cùng, hai chải răng long đầu bạc, là điềm tốt.”

Nàng nói đoạn quay đầu, nhìn sang Giang Bạch Nghiễn.

Giang Bạch Nghiễn hiếm khi mặc áo đỏ, nhất là trang phục tinh xảo phức tạp như đồ cưới.

Tướng mạo chàng thiên về lạnh lùng, được sắc đỏ tôn lên, dung hòa nét quyến rũ giữa hàng mày, ngay cả đôi môi cũng đỏ hơn bình thường, vô cùng xinh đẹp.

Thật sự rất đẹp, khiến nàng vô thức phải nhìn thêm một lúc.

Búi tóc và trang điểm xong xuôi, tiệc cưới chính thức bắt đầu.

Lễ tiết Đại Chiêu khá nhiều, Thi Đại được thị nữ vây quanh đưa một cây quạt tròn, lấy quạt che mặt, bước ra khỏi viện.

Tiệc rượu bày ở núi sau, hoa mai nở rộ, đỏ trắng giao nhau, như thể ráng chiều được hái xuống từ phía chân trời.

Buổi tiệc long trọng, huân quý Trường An tụ tập nơi này, vô cùng náo nhiệt.

Chờ đôi tân nhân lộ diện, khách khứa trong bữa tiệc đều ngạc nhiên than thở.

Tân lang mặt mày như ngọc, tướng mạo xuất sắc, Thi Đại tuổi trẻ xinh đẹp, áo cưới của nàng khiến ai nấy phải ngạc nhiên vì quá đẹp.

Gấm hoa giá trị không nhỏ, nước mắt giao nhân càng là bảo vật quý giá hiếm có, nhìn khắp Đại Chiêu, áo cưới lộng lẫy đến mức này, có lẽ sẽ không còn bộ thứ hai.

Làm lễ che quạt, lễ đồng lao, bái trời đất.

Thi Đại nghiêm túc thực hiện hết một lượt, được Giang Bạch Nghiễn nắm nhẹ tay trái, hơi căng thẳng.

Khó khăn lắm mới kết thúc, Thi Đại không nén nổi lời nói trong lòng, hạ thấp giọng, thì thầm bàn tán với chàng:

“So với việc xem chúng ta làm theo quy trình, khách khứa càng muốn ăn uống hơn nhỉ?”

Giang Bạch Nghiễn cười hỏi:

“Nàng đói rồi?”

Thi Đại lời lẽ hùng hồn:

“Hôm nay là ngày quan trọng mà, sao em có thể ham ăn kia chứ?”

Nàng chỉ thèm một chút xíu thôi.

Cùng là đồng liêu vào sinh ra tử, hôm nay rất nhiều người của Trấn Ách Ti đều đến dự.

Bạch Khinh đang hứng thú dùng bữa, ăn như gió cuốn mây bay, bên cạnh là Ân Nhu và khuyển yêu.

Vì lập công lớn khi ác ma xuất thế, tội của Tiểu Hắc giảm nhẹ hơn nhiều, con rối cứu vô số bách tính bình dân, chẳng còn là tượng trưng khiến người ta nghe thấy đã sợ mất mật nữa.

Diêm Thanh Hoan trở lại Trường An, số lượng quà tặng khiếp người, theo lời hắn nói, phần lớn vàng bạc châu báu đều là tấm lòng của cha mẹ hắn.

“Họ nói là chúc hai người kim ngọc mãn đường.”

Khoác trên người áo vải giản dị, Diêm Thanh Hoan gãi đầu:

“Những đan dược còn lại, là ta tặng.”

Liễu Như Thường bên cạnh nhấm nháp bánh hoa mai:

“Niềm vui của danh môn vọng tộc, quả là tự nhiên đơn giản.”

Bạch Cửu Nương Tử bùi ngùi từ tận đáy lòng:

“Còn không phải sao.”

Sắc mặt Trần Triệt thản nhiên, đút cho nó miếng bánh trân châu.

Rắn trắng há miệng nuốt xuống, nhàn nhã lắc lư cái đuôi, cho hắn ta ánh mắt khen ngợi “thằng nhóc này tốt đấy, rất biết điều”.

Tống Ngưng Yên lười biếng dựa vào cương thi, tận mắt trông thấy tất cả: “...”

Khá lắm, lòng dạ Trần Triệt ai nấy đều biết.

Không phát giác động tác của một người một rắn, Liễu Như Thường chẳng ngăn nổi nụ cười, nhìn chằm chằm vợ chồng mới cưới.

Tốt tốt tốt, tuyệt tuyệt tuyệt, không hổ là cặp đôi mà nàng ta ưng ý, ngay cả hôn lễ cũng khiến người đời chấn động như vậy.

Nàng ta có nỗi niềm phấn khích của mẹ già tận mắt trông theo con gái xuất giá.

Những người may mắn sống sót trong vụ án Liên Tiên cũng có mặt trong hàng ngũ khách mời, các cô nương ngồi cùng bàn vui vẻ, nhìn thấy Thi Đại, đều nở nụ cười hân hoan.

“Chiêu Đệ đổi tên rồi, giờ là Tống Tiêu Trúc, muốn có cốt cánh như nhành trúc vậy.”

Triệu Lưu Thúy hưng phấn nói với Thi Đại:

“Nàng ấy đang khổ luyện đao pháp, dự định một năm sau sẽ đến nha môn làm việc, trừ bạo an dân như mọi người. Về phần ta...”

Nàng ta mỉm cười tươi sáng:

“Chờ sang năm, mời mọi người đến quán ăn của ta dùng bữa nhé.”

Thư Thánh ngồi cùng bàn với bọn nhỏ, khoác trên người áo xanh giản dị, dùng nho thuật làm ảo thuật cho đám trẻ, nhận được rất nhiều lời khen.

Trừ con người ra, lấy yêu họa bì làm chủ, nhóm yêu quái cũng có chỗ ngồi riêng.

Dạ du thần bận rộn tuần tra, tặng lễ từ sớm, là bảo vật đặc sắc từ khắp Cửu Châu.

“Bất tri bất giác, Đại Đại đã lớn đến nhường này rồi.”

Mạnh Kha ngồi ở bàn chính, một tay chống cằm, vẻ mặt bùi ngùi:

“Thời gian trôi qua nhanh quá.”

Là mẹ, hôm nay con gái xuất giá, tất nhiên bà rất vui, nhưng trong lòng vẫn không nỡ.

Thi Đại nghe vậy mỉm cười:

“Đều ở thành Trường An, chắc chắn chúng con sẽ về nhà mà.”

“Chẳng phải các con định nhân lúc xung quanh yên ổn, ra ngoài dạo chơi ư?”

Thi Kính Thừa nói:

“Dẫu thế nào, mọi chuyện cũng phải cẩn thận.”

Dứt lời lại cảm thấy, với thực lực của Giang Bạch Nghiễn, dù có gặp kẻ xấu lòng dạ bất chính, cũng nên là đối phương lo lắng mới phải.

Nhắc đến chuyện này, Thi Đại thề thốt đảm bảo:

“Con sẽ mang đồ ngon về cho mọi người!”

Nụ cười Thẩm Lưu Sương ôn hòa, lịch sự gật đầu với Giang Bạch Nghiễn:

“Chăm sóc tốt cho Đại Đại.”

Ẩn ý là nếu không tiểu tử ngươi chết chắc.

Nàng ta sờ mặt nạ na sư bên hông.

Thi Vân Thanh gặm bánh sữa, hai má căng phồng, ánh mắt lập lòe.

Cậu nhóc không có quá nhiều tâm tư vòng vèo, chỉ thấy hôm nay tỷ tỷ rất đẹp, nàng có thể gả cho người trong lòng, Thi Vân Thanh vui thay nàng.

“Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Chúc hai vị trăm năm...”

Sóng mắt Bách Lý Thanh Chi chuyển động, chợt mỉm cười:

“Năm nào cũng hảo hợp.”

Tuy Đại Chiêu không thể thành tiên thành thần, nhưng người tu đạo có linh khí nuôi dưỡng, tuổi thọ lâu dài.

Như Thư Thánh đã sống đến mấy trăm tuổi.

Lúc này chúc phúc “trăm năm hảo hợp”, dường như hơi ngắn ngủi.

Đúng lúc này gió đông vờn qua mặt, thổi tung hoa mai rơi đầy đất.

Người tham gia bữa tiệc khẽ thốt lên:

“Mau nhìn trên trời!”

Thi Đại ngẩng đầu, trong lòng khẽ động.

Vòm trời ửng lên từng khóm mây, tỏa ra ánh sáng bảy màu, nhất thời linh khí như sóng, lấp đầy khoang phổi nàng.

Bóng mây cuồn cuộn, trời giáng điềm lành, báo trước an khang mỹ mãn, vận may vào người.

Ngay khoảng không trên đỉnh đầu nàng, khóm mây tụ rồi lại tan, phác họa đường nét của một chú hồ ly nhỏ.

Thi Đại vỡ lẽ bật cười, thiên đạo ban phúc, đây là quà A Ly gửi đến.

Sắc trời dần mờ tối, mặt trăng nhô ra khỏi núi tây, đèn đuốc trong phủ lần lượt bừng sáng, đã đến lúc vào tân phòng.

Ban ngày mệt muốn chết, cả người đầy mùi rượu chè son phấn. Thi Đại tắm rửa một lượt, mặc áo ngủ bên trong, bên ngoài vẫn phủ áo cưới, khi đến hôn phòng, Giang Bạch Nghiễn đang đứng bên bàn.

Chàng cũng vừa tắm xong, tóc đen uốn lượn xõa xuống, giữa hàng mày phủ hơi nước mỏng manh, nghe tiếng quay đầu, lặng lẽ mỉm cười.

Nương theo ánh lửa, Thi Đại trông thấy lúm đồng tiền nho nhỏ bên má Giang Bạch Nghiễn.

Như một bức tranh mỹ nhân quyến rũ trải ra trước mặt nàng.

Tóc dài đen mượt, áo cưới đỏ rực, sắc da Giang Bạch Nghiễn trắng lạnh như ngọc, nhấc mí mắt nhìn qua, lười biếng lại quyến rũ.

Lần đầu tiên chàng khoác trang phục xa hoa nhường ấy, áo gấm chói sáng, rực rỡ phong lưu, áo ngủ bên trong hơi mở ra, để lộ xương quai xanh trắng nõn.

Thi Đại có lý do để tin tưởng, chàng cố ý đây mà.

Với tính cách lạnh nhạt nghiêm túc của Giang Bạch Nghiễn đối với người khác, chàng vĩnh viễn sẽ khép chặt vạt áo, không lộ lấy một khe hở.

Thi Đại: “...”

Không thể không thừa nhận, nàng đã cắn câu.

Rời khỏi nhóm người ồn ào, màn đêm buông xuống, yên lặng như tờ, cuối cùng nàng đã nhận thức rõ ràng, đây là đêm tân hôn của nàng và Giang Bạch Nghiễn.

Chỉ có hai người họ thôi.

“Rượu hợp cẩn.”

Giang Bạch Nghiễn bưng ly rượu gỗ trên bàn, nhấc tay đưa cho nàng:

“Uống không?”

“Tất nhiên phải uống.”

Thi Đại nhận ly rượu, cảnh giác bảo:

“Chẳng phải tửu lượng của chàng tệ lắm ư? Không say đấy chứ?”

Đêm tân hôn lại choáng váng ngủ mất thì...Giang Bạch Nghiễn vui là được.

Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:

“Tất nhiên sẽ không.”

Hai người cùng uống, Thi Đại nhấm nháp tỉ mỉ, khẽ cong môi.

Rượu hợp cẩn là nhóm người Mạnh Kha chuẩn bị, rất dễ thấy họ đã cân nhắc đến tửu lượng của Giang Bạch Nghiễn, dùng rượu trái cây với độ cồn thấp nhất.

Rượu vào họng, mùi vị thảo mộc thấm đẫm ruột gan.

Nàng ngẩng đầu, liếc mắt trông thấy vệt ửng đỏ nơi gò má Giang Bạch Nghiễn.

Thi Đại không kiềm nổi bật cười:

“Chàng vẫn ổn chứ?”

Giang Bạch Nghiễn:

“Ừm.”

Chàng khẽ chớp mắt, đồng tử đen láy như thấm màn sương, có vẻ đang nhìn Thi Đại lại như ngắm giá y chói sáng rực rỡ trên người nàng.

Một lúc sau, Giang Bạch Nghiễn đến gần nàng một bước:

“Muốn hôn.”

Chừng như vì cả căn phòng quá đỗi yên ắng, chàng thì thầm ra tiếng, chỉ hai chữ thôi, đủ để người ta mặt đỏ tai hồng.

Thi Đại siết chặt tay áo, hơi ngẩng đầu, rơi vào tấm lưới hương thơm quấn quanh.

Giang Bạch Nghiễ hôn nàng rất nhẹ.

Mang theo vẻ mơ màng chếnh choáng, giữa môi chàng đầy hương thơm, đầu lưỡi lướt qua, như đóa hải đường mềm mại mỏng manh.

Thi Đại nghe chàng lên tiếng, xen lẫn hơi thở loạn nhịp:

“Chúng ta thành hôn rồi?”

Nàng gật đầu, dùng giọng điệu nghiêm túc:

“Ừm.”

Vừa thốt ra một chữ, Thi Đại tập trung tinh thần.

Nhớ ra rồi.

Kinh nghiệm tiếp xúc thân mật của Giang Bạch Nghiễn với người khác cực kỳ ít ỏi, thoạt đầu ngay cả ôm hôn chàng cũng chẳng rõ ràng.

Lẽ nào chàng...không hiểu...?

“Đêm tân hôn.”

Thi Đại lấy hết can đảm, giả vờ bình tĩnh:

“Chàng có biết phải làm gì không?”

Bên tai im ắng một thoáng.

Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ mỉm cười, môi mỏng thấm ướt hương rượu, hiện rõ màu đỏ rực rỡ.

Thiếu niên kiếm khách mày mắt lạnh nhạt, bình thường mang theo đôi chút kiêu ngạo lười biếng, như tuyết lạnh trên đỉnh núi, chẳng ai có gan đến gần.

Ngày hôm nay, tuyết lạnh phục tùng, tan chảy trong lòng bàn tay nàng.

Hương thơm sạch sẽ mát lạnh của giao nhân áp sát.

Giang Bạch Nghiễn hé môi, từng câu từng chữ như móc câu nhỏ:

“Nàng muốn làm gì ta, đều được hết.”