Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 130




Tiểu hàn sắp hết, đêm khuya yên tĩnh.

Cả thành Trường An chìm trong mộng, im ắng như tờ, chỉ nghe thấy vài tiếng vang khẽ khi tuyết rơi.

Trong phòng sắc đỏ đậm đà, từ ngoài cửa đến bên giường, rồi lại lan đến gò má Thi Đại.

Nàng không phải tính cách dễ xấu hổ đỏ mặt, nhưng đối diện với Giang Bạch Nghiễn, thường không chống đỡ nổi.

Lướt lại lời chàng nói ban nãy trong lòng một lượt, Thi Đại không đáp mà hỏi ngược lại, suýt nữa cắn trúng lưỡi mình:

“Chàng muốn em làm gì chàng?”

Nhìn ra vẻ lúng túng của nàng, Giang Bạch Nghiễn cười:

“Ta biết.”

Biết gì kia?

Đầu óc Thi Đại chết máy, lập tức phản ứng lại, chàng đang trả lời câu hỏi “đêm tân hôn phải làm gì”.

Vành tai nàng ửng hồng, Giang Bạch Nghiễn liếc mắt, giọng nói rất nhẹ:

“Ta từng đọc sách.”

Bị giam cầm ngần ấy năm, chàng hiểu biết ít ỏi về mọi thứ trên đời, con đường tìm hiểu chúng, chính là đọc sách.

Tiểu thuyết, sách y, giải đáp chi tiết nội kinh, Giang Bạch Nghiễn cũng đã đọc rất nhiều thứ liên quan đến chuyện tối nay.

Vài ngày trước, lúc chuẩn bị tiệc cưới, Thi Kính Thừa còn nhét cho chàng một quyển sách tranh.

Rất khó cho Giang Bạch Nghiễn để hiểu được nội dung trong tranh.

Nam nữ quấn quýt khó rời, khiến chàng chỉ thấy chán ghét.

Rất không đúng lúc, suy nghĩ đầu tiên của Giang Bạch Nghiễn lại là, nếu dùng mũi kiếm xuyên qua da thịt người trong tranh, máu đỏ nhuộm xương trắng, trào ra sắc đỏ tươi, hẳn sẽ là cảnh tượng thú vị hơn.

Lúc này đối diện với Thi Đại, chàng lại có hiểu biết khác.

Giữa hàng mày vẫn là nét trong trẻo lạnh nhạt, Giang Bạch Nghiễn hé môi, lời chàng thốt ra lại quá đỗi mập mờ:

“Nàng muốn đến không?”

Thi Đại thấy chàng giơ tay phải lên, chừng như hờ hững, chạm vào vạt áo hé mở.

Không có gì phải hồi hộp hết, ôm hôn cũng đã làm rồi, chẳng lẽ còn sợ chuyện này.

Tăng thêm can đảm cho mình trong lòng, Thi Đại cất bước.

Giang Bạch Nghiễn chẳng nói gì, ngồi xuống giường, ngửa mặt nhìn nàng.

Dưới ánh nến, đáy mắt chàng mơ màng, như có sương mây lượn lờ.

Thi Đại tiến về trước, đầu ngón tay chạm vào vạt áo chàng.

Yết hầu Giang Bạch Nghiễn nhúc nhích, hơi rủ mắt, chăm chú nhìn ngón tay nàng, lặng lẽ chờ nàng cởi ra.

Bình thường nàng giỏi nhất là chuyện trò ríu rít, nói mãi chẳng hết, chỉ mỗi lúc này chợt hành quân lặng lẽ, một chữ cũng chẳng thốt nên lời.

Trong đầu mơ hồ, thoáng chốc lóe lên vô vàn suy nghĩ, lung tung rối loạn.

Cởi áo cưới ra, áo ngủ bên trong là một màu trắng sạch sẽ không tỳ vết.

Trong sắc trắng cực hạn, màu đỏ quanh người Giang Bạch Nghiễn giảm bớt vài phần, như thể được điêu khắc từ ngọc thạch, thêm đôi chút lạnh nhạt chỉ có thể nhìn từ xa không được khinh nhờn.

Lần đầu tiên Thi Đại làm chuyện này, động tác vô cùng vụng về. May mà áo ngủ dễ cởi, qua đôi tay nàng, cuối cùng đã rơi xuống.

Nàng vẫn biết rõ, trên người Giang Bạch Nghiễn có rất nhiều vết thương, một số là sẹo để lại thuở bé bị ngược đãi, một số là do chém giết quyết đấu sinh tử.

So với cảnh tượng trông thấy cơ thể chàng lần đầu, lúc này nhìn qua, sẹo đã mờ đi không ít.

Thi Đại hỏi:

“Chàng dùng thuốc xóa sẹo?”

“Ừm.”

Giang Bạch Nghiễn đáp:

“Vài tháng sau, có lẽ sẽ biến mất hơn phân nửa.”

Thi Đại yêu thích những thứ xinh đẹp, từng khen dung mạo chàng xuất chúng.

Đáng tiếc chàng chỉ có mỗi gương mặt là lọt vào mắt, dưới lớp y phục, cơ thể giăng đầy vết sẹo, xấu xí dữ tợn.

Vết sẹo như con rết chiếm cứ, thật sự chẳng chịu nổi.

Tặng cho Thi Đại, phải là thứ tốt nhất.

Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:

“Nếu nàng không thích, tối nay tắt nến...”

Không chờ chàng nói xong, Thi Đại đã hôn lên môi mỏng của chàng.

Đầu ngón tay vô thức cuộn lại, Giang Bạch Nghiễn ngửa đầu, phối hợp động tác của nàng.

“Sao mà không thích cho được.”

Thi Đại nói:

“Đẹp lắm.”

Chừng như vì nụ hôn này, từ phần cổ Giang Bạch Nghiễn trở xuống, ửng lên một vệt hồng nhạt.

Tóc đen rủ xuống, quấn quýt cùng một chỗ với tóc của Thi Đại, phớt qua đầu vai và lồ ng ngực, rất ngứa, khiến hơi thở chàng dồn dập.

Sắc đêm sâu thẳm, ngoài cửa sổ là bóng đen vô tận.

Mặt trăng khuất trong tầng mây, chỉ còn lại vài ánh sao trắng bạc, tiếng vang gió tuyết dần dần lắng xuống, vạn vật yên tĩnh nhẹ nhàng.

Thi Đại chậm rãi hít thở, hơi lạnh thấm vào phổi, khiến nàng tỉnh táo hơn đôi chút.

Vừa tắm xong, nàng cởi bỏ trang sức và lớp trang điểm, gương mặt không tô son điểm phấn xinh đẹp trong trẻo, làn da trắng mịn, chỉ có đôi môi đỏ thắm, như hoa đào thấm sương.

Thi Đại hôn xuống từng chút một.

Nàng và Giang Bạch Nghiễn ở bên nhau suốt một năm, ôm hôn không ít.

Giang Bạch Nghiễn vẫn nhạy cảm như cũ, hễ là nơi hơi thở nàng lướt qua, toàn bộ đều ửng đỏ.

Dường như khó lòng chịu đựng, yết hầu chàng nhúc nhích, âm th ở dốc khe khẽ, vòng ôm thắt lưng Thi Đại.

Nụ hôn nhẹ nhàng dày đặc đến cần cổ.

Thi Đại cọ cần cổ chàng:

“Em vui lắm.”

Giang Bạch Nghiễn chỉ phát ra tiếng thì thầm hơi khàn:

“Hửm?”

“Thành thân đó.”

Thi Đại tươi cười nói:

“Đây là một trong những chuyện quan trọng nhất trong đời mà?”

Nàng nói đoạn mỉm cười, không hề che giấu tình cảm trong lòng chút nào, đôi mắt sáng rực tựa sao trời:

“Có thể thành thân với chàng, em rất vui.”

Vì trải nghiệm thuở nhỏ, tính tình Giang Bạch Nghiễn bất thường, cảm giác an toàn mỏng manh.

So sánh như vậy, Thi Đại rất vui lòng bày tỏ nỗi niềm hân hoan của nàng cho chàng hết lần này đến lần khác, lấp đầy khe hở trong lòng chàng.

Được nàng tươi cười nhìn chăm chú, cảm xúc vui vẻ, hân hoan và đôi chút ngại ngùng trong mắt hạnh ấy hợp thành một dòng suối nhỏ, gợn nước lăn tăn, ập thẳng lên trên.

Nói xong một câu, Thi Đại hôn nhẹ lên cổ chàng, ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng chợt nín thở.

Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng không chớp mắt, mày mắt lạnh nhạt loang ra vệt ửng hồng, như Bồ Tát phục tùng, sa đọa sắc dục.

Thiếu niên hiếm khi đ ộng tình, ánh trăng trong suốt sạch sẽ chiếu rọi trên gương mặt, cấm dục lại quyến rũ, như ngọc thô tỏa sáng.

Chàng chợt cong môi:

“Ta cũng vui lắm.”

Giang Bạch Nghiễn ôm eo nàng, ý cười nhẹ nhàng:

“Nàng hôn nữa nhé.”

Đối diện chàng trong tình cảnh này, chẳng ai có thể nói nên lời từ chối.

Thi Đại lấy hết can đảm cúi đầu, lần này nụ hôn in trên ngực chàng.

Nàng biết chừng mực, không nặng không nhẹ, sức lực chỉ như nàng bướm vỗ cánh.

Bàn tay vòng quanh thắt lưng Thi Đại chợt siết chặt, đầu ngón tay Giang Bạch Nghiễn run nhẹ, vô thức ôm nàng chặt hơn.

Thi Đại ngẩng đầu:

“Chàng nhột hả?”

“Có chút.”

Giang Bạch Nghiễn ngước mắt, đuôi mắt cong cong:

“Thích.”

Thi Đại: “...”

Đối phương thẳng thắn nhường này, ngược lại khiến người nắm thế chủ đạo như nàng chợt xấu hổ, nhất thời không có tiền đồ mà ngẩn ngơ, bị Giang Bạch Nghiễn mê hoặc.

Ánh trăng len lỏi qua tầng mây, tia sáng xuyên vào rèm cửa sổ, như vụn vàng rải đầy đất.

Thi Đại thuận thế cúi đầu, nhìn xuống.

Làn da Giang Bạch Nghiễn quá trắng, cơ xương rõ ràng, như tượng ngọc tùy nàng điêu khắc, giờ đây ửng sắc đỏ, đầy nhục d*c nhưng chẳng ô uế.

Vết sẹo vắt ngang ngực chàng đã hóa thành màu nâu nhạt, Thi Đại thử chạm vào, xúc cảm không quá rõ ràng, hệt như làn da, nhẵn mịn mềm dẻo.

Giang Bạch Nghiễn không hề phản kháng, bị nàng chạm vào, thân hình căng chặt.

“Giang Trầm Ngọc.”

Thi Đại cười nói:

“Chàng rất đẹp.”

Những gì nàng nói là lời thật lòng, ánh mắt dời xuống dưới, lướt qua thắt lưng thon thả rắn chắc của chàng.

Đường cong căng hẹp, đường nét cơ bắp giãn ra rõ ràng, tầm mắt Thi Đại đi qua, có một thoáng chần chừ.

Giang Bạch Nghiễn không lên tiếng, nhìn xuống theo mắt nàng, yết hầu nhúc nhích, ngước rèm mi như cười như không.

Bên dưới là khu vực cấm.

Đầu ngón tay Thi Đại nóng bừng, hơi nóng thiêu đốt từ lòng bàn tay đến vành tai.

Cũng đúng lúc này, Giang Bạch Nghiễn nghiêng người đến gần, nhỏ tiếng gọi nàng:

“Đại Đại?”

Chàng dùng giọng điệu nghi vấn, âm cuối khàn khàn rất khẽ.

Thi Đại nghe được chút ý cười ẩn bên trong...

Chắc chắn là Giang Bạch Nghiễn cố ý đây mà.

Nàng nhanh chóng trừng mắt.

Chạm phải ánh mắt đó, Giang Bạch Nghiễn cong môi.

“Phần còn lại...”

Cháng lên tiếng:

“Để ta dạy nàng, có được không?”

...Cứu với.

Chịu không nổi nhất chính là giọng điệu thế này đây, biểu cảm của Thi Đại chợt cứng đờ, cả gương mặt nóng rẫy.

Nàng nghe hiểu ý Giang Bạch Nghiễn, cõi lòng có ngượng ngùng cũng có mong đợi, ánh mắt vụt sáng, gật đầu đáp:

“Được.”

Nụ cười tươi hơn, Giang Bạch Nghiễn đứng dậy ôm nàng, đặt cô nương trong lòng xuống giường.

Nằm trên chiếu, mái tóc đen nhánh của Thi Đại dập dờn như suối chảy, giá y đỏ rực theo đó mở rộng, như hào quang ngàn trượng.

Giang Bạch Nghiễn cúi người, môi mỏng chạm lên vành tai nàng:

“Có muốn dùng pháp thuật không?”

Thi Đại ngẩn ngơ:

“Pháp thuật gì?”

Đầu lưỡi cuốn lấy d ái tai nàng, giọng nói Giang Bạch Nghiễn rõ ràng:

“Chuyển dời đau đớn.”

Thi Đại: “...”

Thi Đại: “???”

Từ sau khi nàng tỏ rõ không muốn Giang Bạch Nghiễn chịu đau, chàng luôn tôn trọng ý nguyện của Thi Đại, hiếm khi dùng tà thuật này.

Chẳng qua có lúc thấy Thi Đại quá mức khó chịu, Giang Bạch Nghiễn vẫn dời đau đớn lên người mình.

Đầu óc nàng chớp máy trong một thoáng, chờ phản ứng lại, mặt mày đỏ bừng.

“Không cần.”

Thi Đại nghĩ cũng không thèm nghĩ, nói nhanh:

“Có gì để chuyển dời đâu chứ?”

Nếu thật sự chuyển dời...cũng kỳ lạ quá rồi!

Giang Bạch Nghiễn ngoan ngoãn đáp một tiếng, lòng bàn tay phải vuốt v e áo ngoài của nàng.

Đây là giá y do chàng thêu.

Nước mắt giao nhân lấp lánh, áo gấm chói mắt, như ráng chiều nở rộ.

Giang Bạch Nghiễn mở dây buộc, tự tay lột ra sắc chiều tà ấy.

Ráng chiều đỏ rực rút đi, lọt vào mắt là sắc trăng dịu dàng.

Trăng tròn sáng trong, thấp thoáng ánh sáng như chất ngọc, Giang Bạch Nghiễn rủ mắt, nghe thấy tiếng tim đập tựa trống dồn.

Chàng chưa từng thấy qua tình cảnh thế này.

Cơ thể phàm tục, lẽ ra là nỗi tẻ nhạt không thú vị, kéo dài không ngớt. Dẫu là vỏ ngoài xinh đẹp hay xấu xí khổ sở, với chàng chỉ như cỏ rác.

Chỉ được phân chia giết có thuận tay hay không.

Thất tình lục dục, tham oán giận si, với Giang Bạch Nghiễn mà nói, chẳng sánh bằng nỗi niềm sung sướng khi mũi dao lún vào da thịt, máu tươi đầm đìa.

Mãi cho đến lúc gặp Thi Đại, chàng mới đến biển đao d*c tình của nhân gian dạo chơi một lượt.

Bàn tay phải quen cầm kiếm, có thể dễ dàng bóp nát xương cổ tay của kẻ khác, giờ đây nhẹ nhàng nhấc lên, chạm vào ngực nàng.

Nơi ngón tay chàng lướt đến, ngứa ngáy như tia điện chạy qua. Thi Đại như bị bỏng, lòng thấy xấu hổ, dùng mu bàn tay che mắt.

Tầm nhìn tối đen, những giác quan còn lại càng thêm rõ rệt.

Hơi thở Giang Bạch Nghiễn rơi lên khóe môi và bờ vai nàng, tỉ mỉ li3m m út, để lại những dấu hôn đỏ rực.

Thường xuyên cầm kiếm, lòng bàn tay chàng có vết chai, như viên ngọc ấm áp, thuận theo cần cổ của Thi Đại lướt xuống, hóa thành gợn sóng, dẫn đến những cơn run rẩy kéo dài bất tận.

Nàng dịch tay phải đang che trước mắt, được Giang Bạch Nghiễn vuốt v e đầu gối, nhẹ nhàng x0a nắn.

Thi Đại đã hiểu đại khái, cảm nhận trước đó không lâu của Giang Bạch Nghiễn rồi.

Thần trí bị chàng dẫn dắt, chỉ là động tác nhỏ nhẹ thôi cũng khiến nàng thất thần hồi lâu.

Dịu dàng là điều khó chịu nhất, bện thành lồng giam ồ ạt kéo tới, khiến người ta cam tâm tình nguyện đắm chìm bên trong.

Thi Đại co bắp chân lên:

“...Nhột.”

Giang Bạch Nghiễn ngước mắt, ý cười tan chảy:

“Nàng cũng rất đẹp.”

Thi Đại: “...”

Trái tim như được lông vũ gãi ngứa không ngừng, nàng khó chịu quá đỗi, vùi đầu chui vào chăn.

Chỉ trong nháy mắt, Giang Bạch Nghiễn lại hôn lên ngực nàng.

Nửa vầng trăng sáng được ẩn giấu trong tim thiếu nữ, ánh nến lập lòe, loang ra những gam màu ấm áp.

Giang Bạch Nghiễn dốc lòng ngậm nó lên, cọ nhẹ một lúc, chợt ngước mắt.

Nhịp tim dồn dập liên tiếp từng hồi, vang vọng đinh tai nhức óc, Thi Đại đối diện với ánh mắt chàng.

Thiếu niên bình thường lạnh nhạt, một khi đượm tình, khiến người ta động lòng nhất.

Dưới ánh nến, Giang Bạch Nghiễn nằm rạp trên người nàng, vầng sáng lan trong đáy mắt, đuôi mắt vành tai đỏ rực, toát ra vẻ thuần khiết vô tội.

Nhưng đôi môi đỏ thắm kia lại như đóa hoa kiều diễm, tấn công vầng trăng tròn, chậm rãi nhẹ nhàng nhấm nháp.

Giang Bạch Nghiễn hỏi nàng:

“Thích không?”

Cả người nàng như sắp bốc cháy.

Thi Đại nhắm mắt:

“Ừm.”

Thế nên nàng nghe thấy tiếng cười trong trẻo của đối phương:

“Tiếp tục nhé?”

Sắc trăng bị ngăn cản ngoài cửa sổ, đốm sáng lẻ tẻ xuyên qua khe hở lá cây, rơi vào đuôi mày nàng.

Cơ thể gần như kéo căng thành cây cung, Thi Đại đáp:

“Được.”

Nhận được sự cho phép, Giang Bạch Nghiễn tiếp tục đi xuống, dẫu đã cố hết sức kiềm chế, vẫn có cảm giác như muốn nuốt chửng nàng vào bụng.

Cảm giác xâm nhập như có như không, dần kéo đến bụng nàng, Thi Đại rùng mình:

“Chờ, chờ chút!”

Nàng không kiềm nổi lắp bắp:

“Bên dưới không cần đâu.”

Nghe ra run rẩy trong giọng nói của nàng, Giang Bạch Nghiễn không hôn nữa, dịu giọng cười đáp:

“Được.”

Thi Đại bị chàng cười đến mặt mày nóng rẫy, chẳng lên tiếng nữa.

Lụa đỏ trong phòng dập dờn, ánh đèn mờ ảo. Nàng hơi mơ màng, khó khăn lắm mới đè nén tạp niệm, Giang Bạch Nghiễn lại phủ người xuống.

Mùi hương giao nhân mát lạnh, rõ ràng là hương vị thiên lạnh, tối nay bao bọc lại toát ra màu sắc mê hoặc dị thường.

Một ngón tay áp lên môi nàng, Giang Bạch Nghiễn nói:

“Nếu khó chịu, nàng cứ cắn nhé.”

Cách nhau quá gần, khóe mắt Thi Đại lướt qua, liếc thấy nốt ruồi nho nhỏ dưới môi chàng, tôn lên môi đỏ răng trắng, như một mảnh ngọc vụn, hấp dẫn khó hiểu.

Ngay sau đó, là thăm dò rất nhẹ thoạt đầu.

Răng nanh Thi Đại cọ qua ngón trỏ chàng, khống chế sức lực, không để lại dấu vết.

“Không sao đâu.”

Giang Bạch Nghiễn nói nhỏ:

“Cứ dùng sức.”

Cơn đau của Thi Đại vì chàng mà có, nếu nhận được nỗi đau do nàng ban cho, chưa chắc không phải chuyện may mắn.

Đau đớn và vui sướng, tối nay đều bắt nguồn từ nàng.

Đây là cảm giác chân thực của việc được sống, vì tình và dục xa lạ mà chàng hoang mang chẳng biết làm sao, cũng đắm chìm bên trong.

Cách đó không lâu đã tắm qua, tóc đen của Thi Đại tản ra như chạc cây, hơi nước trong trẻo giữa mái tóc, có mùi thơm của xà phòng, cũng có hương hoa thoang thoảng.

Được hơi thở của nàng bao bọc, chàng như chìm xuống biển sâu, không vùng thoát nổi.

Đỏ rực nơi đáy mắt càng đậm, Giang Bạch Nghiễn chẳng nỡ làm vội, chỉ hôn nàng từng chút một, thỉnh thoảng hé môi, thủ thỉ gọi tên nàng, từng tiếng mềm mại.

Phí công mở miệng, Thi Đại lại chẳng nói nên lời.

Hơi nóng lượn lờ, đầu óc nàng hỗn loạn, cái gì cũng chẳng bắt được, không tự giác ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt hoa đào của Giang Bạch Nghiễn.

Đồng tử đen láy lấp đầy sắc trăng, dâng lên ẩm ướt, sáng rỡ, quyến rũ xinh đẹp khiếp người.

“Ta đã là của nàng.”

Giang Bạch Nghiễn cong môi, như dỗ dành như dụ dỗ, âm thanh th ở dốc như tơ:

“Mãi mãi bên cạnh ta, có được không?”

Đời này chàng sống chẳng ra gì, một không thân thích hai không nhớ mong, bằng lòng giao tính mạng cho Thi Đại, từ đây một đời một kiếp, đời đời kiếp kiếp, luôn trói chặt bên nàng.

Chàng là của nàng.

Tất cả cố chấp tham lam, tất cả yêu hận quấn quýt si mê, cùng cơ thể và trái tim đã ngấm máu từ lâu.

Toàn bộ đều là của nàng.

Sắc đêm u tối, nụ cười Giang Bạch Nghiễn gần như kiều diễm, trong mắt là sóng ngầm nồng nhiệt tột cùng, cũng kiềm nén cực độ.

Như con thuyền ra khơi, thoạt đầu chẳng thể khởi hành, sóng dần dâng cao, dòng nước chảy vào róc rách.

Vài sợi tóc đen thấm ướt dán vào thái dương chàng, được Thi Đại vén ra.

Nàng rất ít khi được người ta đối xử trân trọng nhường ấy, từ nhỏ đến lớn, mỗi một phần thiện ý mà nàng nhận được đều quý giá trân trọng.

Chính vì thế, niềm vui của Thi Đại rất dễ đến, chỉ cần người khác cho nàng đôi chút quan tâm và chăm sóc.

Vài tia sáng nhỏ bé cũng có thể khiến nàng thỏa mãn, huống hồ thứ Giang Bạch Nghiễn tặng cho nàng, là cả một tinh hà rực rỡ.

Chói mắt nóng bỏng nhường ấy, như mộng đẹp mờ mịt.

Lần đầu tiên trong đời, nàng trải nghiệm thế nào là được trân trọng.

Vành mắt Thi Đại ửng đỏ.

“Tất nhiên rồi.”

Nàng nghiêm túc lên tiếng:

“Em thích chàng đến, đến nhường ấy kia mà.”

Giang Bạch Nghiễn cử động rất nhẹ, áp sát vành tai nàng:

“Đại Đại, gọi tên ta.”

Thi Đại cọ sát ngón tay chàng:

“Giang Trầm Ngọc.”

Âm thanh nhỏ vụn vang vọng trong phòng tân hôn yên ắng, Giang Bạch Nghiễn hé môi, dùng âm bật hơi khàn khàn:

“Gọi nữa nhé.”

Suy nghĩ của Thi Đại mơ hồ trong một chốc, như bị nâng lên tầng mây cao sương mù mờ mịt.

Ý thức quay về, nàng thốt ra không lưu loát:

“...Phu quân.”

Khó khăn nói xong hai chữ, Thi Đại càng thêm phiền muộn...

Giang Bạch Nghiễn chợt khựng lại, ngay sau đó, khó lòng khống chế.

Chẳng chút phòng bị, Thi Đại thất thần, ngậm chặt ngón tay chàng.

Nàng mơ màng nghĩ, như trải qua một đợt xuân hạ thu đông.

Lúc cởi hết giá y gió lạnh thấu xương, hơi lạnh ngấm vào cơ thể.

Nụ hôn nhỏ vụn như mùa thu dài đằng đẵng, ngay cả hơi thở cũng hóa dịu dàng.

Mùa hạ nóng bức, chất giọng mềm mại của Giang Bạch Nghiễn vấn vít bên tai, vần vò xao động từng chút một vào tận xương cốt.

Khô nóng quá đỗi, Thi Đại sắp tan chảy.

Ngay sau đó, sắc xuân bùng lên tức khắc.

Mùa xuân vô tận, tràn vào mưa phùn rả rích.

Trái tim vốn vắng vẻ được lấp đầy, khiến cho những nơi khác cũng như nước ấm mới sinh sôi, ấm áp hài hòa, đưa nàng chìm vào giấc mộng dịu dàng chẳng thể kiềm chế.

Giang Bạch Nghiễn móc lấy ngón tay nàng, mười ngón tay đan xen cùng chàng.

Vui sướng nhường này, còn mất hồn hơn cả đau đớn.

Như muốn đốt cạn máu, mài mòn cơ thể, khiến chàng nhớ lại cảm nhận trọng thương sắp chết khi bị lột vẩy lấy máu dưới lòng đất chẳng có ánh mặt trời kia.

Tương tự, lại hoàn toàn khác hẳn.

D*c vọng tình yêu là sự sống, d*c vọng ác độc là cái chết.

Khéo thay đúng lúc này, Thi Đại ôm chàng vào lòng.

Gần trong gang tấc, cơ thể và hơi thở của nàng thành hình, như một gốc mai tràn đầy sức sống, nở rộ từng lớp.

Vì thế mà Giang Bạch Nghiễn biết rằng, ngoài sinh tử chính là nhân gian mà nàng ban tặng.

Gió thổi qua cành hoa ngoài cửa sổ, bóng cây thưa thớt đan xen, vang vọng xào xạc.

Thiếu niên rủ mắt mỉm cười, một giọt nước mắt rơi xuống, đọng lại trên cần cổ Thi Đại.

Thi Đại giật mình, ôm siết lấy chàng, vô thức ngẩng đầu:

“Sao chàng lại...”

Trong tầm mắt là đôi mắt đen láy u ám của Giang Bạch Nghiễn, bên trong sắc nước lã chã.

Tính chàng trời sinh ham giết chóc, như rắn độc không biết thỏa mãn, ăn tủy biết vị, dùng tư thế thợ săn quấn chặt con mồi, chờ đợi thời cơ siết chết.

Vậy mà khi chàng đến gần, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn dịu dàng ngay lập tức, che giấu tham lam b3nh hoạn.

Ánh nến lay động, màn đêm u tối. Đuôi mắt Giang Bạch Nghiễn đỏ rực, dụi chóp mũi lên gò má Thi Đại.

Chàng cọ rất nhẹ, chất giọng cũng mềm mỏng, khàn giọng hỏi:

“Nàng thích không?”

P/S: H đêm động phòng dị đó, rõ quá Tấn Giang hông cho.