Túc Mệnh

Chương 10




“Nhãn bất kiến vi tịnh, nhĩ bất văn vi tĩnh.” (*) Đông Hải đứng giữa bán không  ngâm nga đôi câu tự giễu.

“Công tử cớ gì lại xuất ra những lời ấy?”

“Chỉ là nhàn lai vô sự, tự tiêu khiển cho vui người.” Đông Hải cười yếu ớt, lâu nay cũng đã có thể trước mặt Hàn Canh giả vờ phong khinh vân đạm <chắc là.. bình tĩnh> như lúc ở Đột Quyết, không để hắn nghi ngờ. “Ngươi đến thao trường đi.”

“Vâng! Nhưng công tử gần đây gầy đi rất nhiều, Hàn Canh muốn thấy công tử dùng xong bữa sáng.”

“A?” Đông Hải hơn nửa ngày mới thông suốt điều hắn vừa nói, mới nhớ ra mình đang làm gì.”Vậy sao? Ta còn chưa ăn xong?”

“Người đã thay đổi.” Hàn Canh nói ra tâm tư mấy ngày qua sau khi quan sát y, lo lắng chau mày, “Hàn Canh nhớ rõ công tử luôn thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, hôm nay thoạt nhìn thật không vui vẻ.”

“Có sao?” Đông Hải buông bát, sờ sờ hai gò má, giả vờ ra vẻ khó hiểu, “Ta nghĩ có thể là do nhớ nhung thân nhân tại Đột Quyết. Ngươi biết mà, để quên được cần phải có thời gian. Đừng lo lắng quá.”

Với tính tình của chủ tử hắn, một tháng hơn không đủ để quên hay sao? Hàn Canh quanh năm suốt tháng thân cận cùng Đông Hải, tận lực trông chừng nhất cử nhất động của y, cuối cùng cũng không thể tin được. Nhất định có nguyên nhân khác quấy nhiễu Đông Hải, khiến y phiền muộn như vậy.

“Nhanh đi ra thao trường đi. Đừng để lỡ giờ.” Đông Hải bưng bát, tay cẩn thận múc một muỗng cháo. “Ta sẽ hảo hảo dùng bữa. Đi nhanh đi, đừng để cho người khác nghĩ ngươi được trọng dụng mà kiêu căng, lại gây ra phiền phức không đáng có.” Sau đó, y dùng tay dò tìm thức ăn trên bàn, bỏ vào đầy một miệng để chứng minh.

Hàn Canh thấy Đông Hải cam đoan, mới an tâm thả người vận khinh công phi về hướng thao trường.

Lắng nghe bên cạnh không còn âm thanh của ai, y bỗng buông bát trong tay, chống đỡ thân thể muốn dò đường trở về phòng. Nhờ có Hàn Canh giúp đỡ, Đông Hải nhớ rất nhanh và kỹ phương vị nơi đây, có thể tự mình đi lại sương phòng và hậu viên. Hắn sau này mới biết, Kim Khởi Phạm đã để hắn ở một nơi ít người qua lại trong phủ, cũng là một góc của thiên viện. Đây có lẽ là điều tốt đẹp duy nhất hắn làm được cho y.

“Ngươi đã đáp ứng hắn dùng hết điểm tâm, lẽ nào ngươi muốn nuốt lời?”

Lại là hắn! “Phương bắc không có địch nhân để ngươi bận tâm hay sao?” Vì cái gì hắn luôn đến quấy nhiễu thời khắc yên tĩnh hiếm hoi của y? Lẽ nào tướng quân Đại Đường đều như hắn ung dung, tam thiên lưỡng đầu không đến quân doanh cũng chẳng sao?

“Càng ngày càng xấc xược.” Hôm nay lại thấy thân thể y xương cốt như muốn lộ cả ra ngoài. Thật là chịu không nổi mà. Kim Khởi Phạm mong mỏi, nhưng lần này tới lần khác mở miệng lại chỉ là không buông tha cho y. “Dám can đảm nói với ta như vậy?”

Đông Hải không lời nào chống đỡ, ngơ ngẩn buông xuống đôi mắt vô thần. Y tự biết bản thân cũng có khí phách để phảng kháng, đáng tiếc đối phương lại chính là Kim Khởi Phạm, y chỉ còn có thể ở thế bị chèn ép. Khả năng chống đối duy nhất, chỉ còn lại trong suy nghĩ.

Hắn có thể lợi dụng Hàn Canh khống chế lời nói và việc làm của y, nhưng không khống chế được tư tưởng của y.

“Ngồi lại.” Kim Khởi Phạm ngồi xuống vị trí đối diện với y, ra lệnh cho Đông Hải quay lại trước bàn thạch, hoàn toàn không có ý dìu đỡ.

“Ta không đói.”

“Ngồi xuống ăn cho hết!”

Đông Hải buộc lòng dò đường quay về chỗ ngồi, mũi đầy ngập hương vị điểm tâm, nhưng một chút khẩu vị cũng chẳng có, “Ta thật sự không đói bụng.”

“Không đói cũng phải ăn.” Kim Khởi Phạm cầm lấy bát không tự mình múc lấy cháo. “Ta ăn cùng ngươi.”

Đông Hải nghe vậy ngẩn người, ăn cùng y? Giữa lúc hoảng hốt, hắn nghe thấy tiếng đũa gõ vào bát <cháo gì ăn bằng đũa =))>. Hắn thật sự ăn cùng?

“Thế nào? Khó khăn đến mức muốn ta uy ngươi?” Ngữ khí trêu chọc không gây chút tổn thương nào lần đầu tiên xuất phát từ miệng Kim Khởi Phạm. Thanh âm tuy giống nhau, nhưng khiến cho Đông Hải không dám tin lại là từ miệng hắn nói ra.

Không phải là y uất ức lâu nay nên mới sinh ra ảo giác chứ?

“Há miệng.” Kim Khởi Phạm ra lệnh.

Không phải ảo giác! Đông Hải miệng đầy thức ăn, kinh ngạc đến thất thần chợt tỉnh lại. Đây không phải ảo giác! Đông Hảo nuối thức ăn vào, xác định bên cạnh hắn thật sự có người, mà kẻ kia lại là Kim Khởi Phạm.

Thế nhưng….”Há miệng tiếp”

“Ta……ê.” Bị nhét đầy một miệng thức ăn, Đông Hải căn bản nói không ra lời.

“Ăn nhiều một chút, ngươi gầy quá.” Hứng thú với việc đút ăn, Kim Khởi Phạm thẳng thắn buông bát, cũng chẳng đơn thuần là mình no rồi,  chơi đùa dùng đồ ăn nhét vào miệng Đông Hải

“Đủ rồi, đủ rồi….” Cuống quýt vung vẫy tay cuối cùng cũng bắt được bàn tay tên thủ phạm liên tục tống đồ ăn vào miệng y, hại y suýt nữa nghẹn mà chết. “Vì sao?”

“Cái gì vì sao?”

“Ngươi xuất hiện không chỉ vì muốn nhìn ta dùng điểm tâm. Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?” Rõ ràng đang là ban ngày ban mặt, lẽ nào hắn muốn…

“Ta cũng là phàm nhân, đừng nghĩ ta quá lợi hại”. Nhìn Đông Hải sắc mặt chợt trắng bệch, không cần nói hắn cũng đoán ra y đang nghĩ cái gì. Kim Khởi Phạm buồn cười nói: “Ta chí ít cũng cần thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức chứ.”

“Ngươi…” Không ngờ tới hắn sẽ thốt ra lời đùa bất minh như vậy. Đông Hải chả biết ứng đối làm sao cho xong, hoàn toàn chưa phát giác thanh âm của hắn chẳng khiến nỗi sợ hãi bao phủ khắp thân y như thường ngày.

Thì ra hắn cũng có loại vẻ mặt này. Kim Khởi Phạm tựa như kẻ cả đời dốc sức tìm kiếm bảo vật mà cuối cùng lại phát hiện kho báu ở ngay bên cạnh mình. Ngạc nhiên khi thấy trên khuôn mặt y vừa là thần tình sợ hãi, vừa thật thà đến ngây ngốc lại càng khiến người ta bật cười.

Thú vị. Hắn cứ như vừa phát hiện trò đùa mới, con ngươi đen để lộ sự hứng thú cực kì, mưu đồ tìm kiếm nhiều vẻ mặt thú vị của y. Vẫn cho rằng nhìn thấy Đông Hải đau khổ hắn liền hài lòng. Lúc đầu quả thực không sai. Ai ngờ đánh mất cái thú vị nhất, không chỉ chẳng vui vẻ gì, trái lại còn tổn thương người kia hơn. Bây giờ thì được rồi, tìm thấy biểu tình túng quẫn trên mặt y như vậy đủ thú vị để khiến hắn vui vẻ. Có lẽ hắn nên tìm cách thức chơi đùa khác.

“Ăn thêm một chút nữa.” Kim Khởi Phạm thừa dịp y ngẩng người ra, ngăn tay Đông Hải mà tiếp tục uy người kia ăn

“Kim……Ngô….” lại bị nhồi thức ăn vào, hai gò má khốn quẫn mà đỏ bừng, Đông Hải vội ngã về phía sau giản cách cự ly.

“Ta thực sự ăn không vô!”

“Ăn hết bát cháo kia ta liền bỏ qua cho ngươi” Kim Khởi Phạm đưa ra điều kiện.

Hai vai buông thỏng, không tránh được thỏa hiệp, Đông Hải bưng bát cháo một ngụm một ngụm mà rầu rĩ húp vào, cuối cùng đem chén cháo uống sạch trơn.

“Ta có thể lui xuống chưa?” Đông Hải hỏi.

“Chờ ta ăn xong sẽ đưa ngươi trở về phòng.”

“Đa tạ hảo ý của ngươi, ta có thể tự mình trở về.” Vừa nói vừa đứng dậy tìm kiếm phương hướng đường đi. Thực không dám cùng hắn ở cùng một chỗ, sợ phải đối mặt với mối nguy có nghĩ cũng không ra. Trước giờ có duy trì tâm can thế nào đến cuối cùng khi Kim Khởi Phạm xuất hiện lại vô pháp bình tĩnh trở lại, cứ như lo lắng hành động tiếp theo của hắn, còn sợ bản thân không biết có bình yên thuận lợi vượt qua ải hắn hay không.

“Ngồi xuống.” Nhất định hắn phải hạ mệnh lệnh mới ngoan ngoãn nghe theo hay sao? “Tính tình của ngươi thật ngoan cố.”

“Ta không có.” Còn nói y ngoan cố? Lần đầu tiên trong cuộc đời bị nói ngoan cố, Đông Hải vươn tay quyết định tự mình tìm đường trở về phòng. Lòng đã biết trước lần sau gặp mặt hắn thể nào cũng trả thù y, nhưng bản thân tuyệt đối không được phép thuận theo hắn. Y thật sự chịu đủ việc ngày đêm bị lăng nhục rồi.

“Ta nói ngươi có thì ngươi có.”. Nháy mắt, Kim Khởi Phạm đã ôm lấy y, để y ngồi trên ghế thạch, “Im lặng một chút đi. Hôm nay ta không muốn cùng ngươi ồn ào.”

Đông Hải cắn chặt môi, hai tay nắm chặt vạt áo, dứt khoát ngồi trên ghế, phiền muộn chỉ dám để trong lòng chứ không dám bày tỏ bất mãn.

Đây là lần đầu tiên bọn họ yên bình vô sự ngồi cùng nhau tại một chỗ. Kim Khởi Phạm buông bát, một tay chống hàm quan sát Đông Hải đang ngồi đối diện cúi đầu không nói gì.

Bị bầu không khí xa lạ này khiến cho hít thở không thông, Đông Hải nhịn không được hít sâu vào, hai vai khẽ run rẩy liền rơi vào tầm mắt Kim Khởi Phạm.

“Ngươi rất sợ ở cùng một chỗ với ta?” <áp chế người ta wá làm j (:|>

Đông Hải không trả lời, tự mình nắm chặt vạt áo. Nhiều lời chỉ gây thêm tranh cãi, cuối cùng người khổ vẫn là mình. Ít lời là tuyệt nhất, khỏi khơi dậy cái tính không biết giữ mồm giữ miệng của hình. Đông Hải tuy rằng nghĩ thầm như thế, nhưng vẫn không thoát được khỏi ý niệm trong đầu, liền thở dài.

“Đừng vò nữa.” Kim Khởi Phạm cầm lấy hai tay đã vò đến đỏ hồng của y.

“A!” hai tay đang nắm chặt áo đột nhiên bị ngăn lại, Đông Hải thoáng chốc lấy lại tinh thần, ngã hết về phía sau, cả người chắc hẳn sẽ té lăn trên đất.

Một cánh tay rộng lớn đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, khiến khoảng cách giữa  hai người không còn lại bao nhiêu. Lòng ngực Đông Hải cứ như bỗng nhiên bị người ta siết chặt, cả người đông cứng lại. “Buông ra…”

“Buông ngươi ra?” Kim Khởi Phạm tiếp tục nói, “Ngươi không còn từ khác để nói với ta hay sao?” Nói lời cảm tạ sẽ chết người sao? Hắn chẳng phải đã giúp y không ngã xuống đất hay sao?

“Ngươi…như vậy làm cho ta thấy không ổn.”

“Ngươi vẫn lo sợ ánh mắt của kẻ khác?” Kim Khởi Phạm khơi mào mi, âm thanh mang theo tiếu ý: “Ngươi mắt không thể nhìn thấy, lưu tâm không thấy dư thừa hay sao?” <thiện tai…thằng khốn =.=>

Đông Hải đầu tiên là kinh ngạc, cuối cùng lại cúi đầu. Y đã hao tổn tâm lực quá độ, bắt đầu thuận theo lời châm chọc của hắn đối với mình: “Ngươi nói đúng, cần gì phải lưu tâm. Ta chỉ là kẻ mù, đã sớm không còn gì để mất.”

“Chính ngươi, ta không thể buông tay!” Chưa từng có kẻ nào cố chấp trước mặt hắn đến như vậy. Hắn không hiểu, đến tận cùng cũng chẳng thể hiểu nổi!

——————————–

(*)Nhãn bất kiến vi tịnh, nhĩ bất văn vi tĩnh: Nhắm mắt làm ngơ, tai như không nghe thấy